Trúc Mã Vừa Ngọt Lại Mặn

Chương 53



Edit: Hạnh Hạnh – Beta: Beo

Sáng hôm sau, Đường Hạnh mới ngủ dậy thì đã nhận được tin nhắn của Đỗ Tiêu Lê, cô nàng nói mình tới Giang Thành rồi, chuẩn bị bắt taxi tới trường của cô.

Đường Hạnh vội vàng bò dậy, mau chóng nhắn lại: Để tớ tới đón cậu.

Đỗ Tiêu Lê bảo Đường Hạnh chỉ cần đợi cô ấy ở cổng trường, không cần tới nhà ga đâu.

Đường Hạnh vội thay quần áo, rửa mặt qua loa.

Từ Viên Viên dậy sớm, cô nàng có thói quen mỗi ngày đều phải ăn một bữa sáng để cung cấp năng lượng, lúc về thì thấy Đường Hạnh, cô kinh ngạc hỏi: “Sao hôm nay cậu dậy sớm thế?”

“Bạn tớ tới, tớ phải đi đón cậu ấy đây.” Đường Hạnh vừa rửa mặt vừa trả lời.

Từ Viên Viên dựa cả người vào cửa: “Là người bạn kia của cậu hả”

Đường Hạnh gật gật đầu.

“Hôm nay hình như trong khoa Thể dục có hoạt động gì đó, chắc là tìm được người dễ thôi mà, có cần tớ đi cùng không, nhiều người thì trông càng có khí thế hơn.” Từ Viên Viên nhỏ giọng hỏi.

Đường Hạnh cười xua ta:, “Không cần đâu, cũng không phải là đi đánh nhau, mà nhiều người thì không hay lắm.”

“Vậy được, nếu có chuyện gì cứ việc gọi cho bọn tớ nhé.”

Đường Hạnh canh thời gian, cô đi ăn sáng rồi mới tới trước cổng tường.

Cô đã gửi tin nhắn kể cho Trình Liễm Nhất nghe về chuyện này, nhưng mãi không thấy anh trả lời, Đường Hạnh nghĩ chắc hẳn anh bận việc, cũng không để ý nữa.

Đi tới cổng trường, cô định gọi điện hỏi Đỗ Tiêu Lê đi tới đâu rồi, nhưng chờ một tí đã thấy một chiếc taxi chạy tới, Đỗ Tiêu Lê bước xuống xe.

“Tiêu Lê.” Đường Hạnh cất điện thoại, chạy như bay tới chỗ cô nàng.

Đỗ Tiêu Lê khẽ cười: “Tiểu Hạnh Tử.”

Sắc mặt Đỗ Tiêu Lê tái nhợt, đôi mắt ửng hồng, không biết là vì khóc hay là mất ngủ cả đêm, Đường Hạnh lo lắng hỏi: “Cậu ăn gì chưa?”

Đỗ Tiêu Lê lắc đầu.

Đường Hạnh nắm tay cô nàng: “Bọn mình đi ăn trước rồi tí nữa tìm Vu Nhiên tính sổ sau. Có thực mới vực được đạo.”

“Ừ.” Đỗ Tiêu Lê nhẹ giọng đáp.

***

Đi tới nhà ăn, Đỗ Tiêu Lê gọi đồ gì Đường Hạnh đều giúp cô nàng quẹt thẻ, cũng không nói gì cả.

Tâm trạng của Đỗ Tiêu Lê tốt hơn hôm qua nhiều, cô nàng cười: “Bây giờ tớ giống như tổng tài bá đạo ý nhỉ, đi đâu cũng có người trả tiền cho.”

“Tí nữa cậu muốn ăn thêm cái gì cũng được, trong thẻ của tớ còn nhiều tiền lắm.” Đường Hạnh đùa với cô nàng.

Hai người tìm chỗ ngồi, Đỗ Tiêu Lê khuấy thìa chảo, ăn hai miếng bánh bao.

“Cậu muốn uống nước không?” Đường Hạnh hỏi

Đỗ Tiêu Lê im lặng vài giây mới trả lời: “Mua hộ tớ hai lon Coca là được.”

“Cậu muốn……” Đường Hạnh sửng sốt, cô đoán được Đỗ Tiêu Lê định làm gì.

Đỗ Tiêu Lê gật đầu, cười lạnh: “Không thể đi tay không được.”

Đường Hạnh đồng ý ngay, cô chạy đi mua 2 lon Coca lạnh.

Đỗ Tiêu Lê ăn xong, Đường Hạnh dẫn cô tới sân thể dục: “Hôm nay khoa thể dục có hoạt động, chắc Vu Nhiên cũng ở đấy.”

“Vừa hay chỗ đó có nhiều người.”

Lúc này, Trình Liễm Nhất gọi tới.

Đường Hạnh nhìn Đỗ Tiêu Lê rồi ấn nhận cuộc gọi: “Nhất Nhất, có chuyện gì thế?”

“Em đang ở đâu?” Trình Liễm Nhất hỏi.

Đường Hạnh thành thật trả lời: “Em đang ở gần sân thể dục.”

“Bây giờ anh qua đó ngay, em đừng vội vàng làm gì đấy. Nếu Vu Nhiên thẹn quá hóa giận, hai bọn em không trị được cậu ta đâu.”

Đường Hạnh kinh ngạc: “Không tới mức đó chứ……”

“Chỉ là suy đoán của anh mà thôi.” Trình Liễm Nhất trấn an cô.

Đường Hạnh cúp điện thoại rồi mà suy nghĩ vẫn còn chìm trong lời nói của Trình Liễm Nhất.

Đỗ Tiêu Lê nghiêng đầu hỏi cô: “Trình Liễm Nhất gọi à?”

“Ừ, anh ấy nói sẽ tới ngay.” Đường Hạnh cất điện thoại vào balo.

Đỗ Tiêu Lê thở dài: “Trình Liễm Nhất đáng tin hơn nhiều, yêu xa chẳng tốt chút nào.”

“Tiêu Lê, chuyện này không liên quan tới cậu, cũng không phải do khoảng cách địa lý, tại sao cậu không lén lút làm chuyện có lỗi với Vu Nhiên mà lại là cậu ta, bởi vì cậu ta không chịu được cô đơn mà thôi.” Đường Hạnh nghiêm túc nói.

Đỗ Tiêu Lê cúi đầu: “Tớ biết mà.”

Thấy dáng vẻ này của cô nàng, Đường Hạnh lại càng đau lòng hơn, tí nữa phải xử thật mạnh tay tên tra nam Vu Nhiên kia mới được.

Hai người tới sân thể dục, Đỗ Tiêu Lê dừng bước, Đường Hạnh còn đang nghi hoặc thì thấy cô nàng lấy son ra: “Trông tớ thế nào?”

Có son môi vào trông cũng khác hẳn, sắc mặt của Đỗ Tiêu Lê có sức sống hơn nhiều, Đường Hạnh giơ ngón cái lên khen cô nàng.

Trên sân có rất nhiều người, từng tốp tụm ba tụm năm đứng cạnh nhau.

Vu Nhiên rất cao nhưng ở trong khoa Thể dục trông cũng bình thường thôi, Đường Hạnh nhìn mãi không thấy anh ta.

“Tìm thấy rồi.” Đỗ Tiêu Lê chỉ tay về một phía.

Đường Hạnh nhìn qua, thấy Vu Nhiên đang đứng nói chuyện cùng mấy nam sinh, trên mặt nở nụ cười xán lạn.

Đỗ Tiêu Lê hít sâu một hơi, nói: “Bọn mình tới đó đi.”

Đường Hạnh đi theo cô nàng, xuyên qua một đám người cách Vu Nhiên không xa.

Đỗ Tiêu Lê nhìn anh ta, lớn tiếng gọi: “Vu Nhiên.”

Vu Nhiên ngẩng đầu nhìn thấy Đỗ Tiêu Lê như là gặp quỷ, sắc mặt biến đổi không còn cười nữa.

“Sao em lại tới đây?” Vu Nhiên lắp bắp hỏi.

Đỗ Tiêu Lê cười nhìn anh ta: “Em tới để đặc biệt gặp anh đó.”

“Vu Nhiên, đây là ai a?” Có bạn học tò mò.

Vu Nhiên ậm ừ không đáp, Đỗ Tiêu Lê bước tới đứng cạnh anh ta, “Không giới thiệu em với bạn anh à?”

“Tiêu Lê, ở đây nhiều người quá, chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện nhé.” Vu Nhiên định kéo Đỗ Tiêu Lê rời đi.

Một câu này đã làm trái tim cô nàng nguội lạnh, Đỗ Tiêu Lê không hỏi han điều gì, thái độ của Vu Nhiên đã nói lên tất cả.

Đỗ Tiêu Lê hất tay Vu Nhiên ra, cho anh ta một cái tát.

Một tiếng này làm mọi người xung quanh chấn động, bạn học tụ tập lại hóng drama.

“Tiêu Lê, em làm gì thế!” Vu Nhiên ôm mặt nhìn cô nàng.

Đỗ Tiêu Lê cười nhạo một tiếng: “Anh có dám giới thiệu với bạn anh tôi là ai không?”

Đám người xung quanh thấy thế, thì thào bàn tán.

Vu Nhiên cau mày hỏi: “Em muốn thế nào?”

“Lúc tốt nghiệp cấp 3, anh tỏ tình với tôi không phải thế này, lúc chúng ta yêu nhau thái độ của anh cũng không như vậy.” Đỗ Tiêu Lê cười tự giễu.

Một lời này nói ra, ai quen biết Vu Nhiên cũng đều sững sờ, vì bọn họ đều biết Vu Nhiên đã có bạn gái.

Đỗ Tiêu Lê lôi đống ảnh ra ném vào mặt anh ta, “Đây là ai? Chúng ta không ở cùng một thành phố anh thì lại dám cắm sừng tôi ư?”

Cả đám người xung quanh cả kinh, nhanh chóng lôi điện thoại ra quay video.

“Tiêu Lê, em đừng có làm loạn.” Vu Nhiên cau mày.

Đỗ Tiêu Lê lạnh lùng nói: “Anh làm chuyện có lỗi với tôi mà bảo tôi không làm loạn à? Cái đồ tra nam vô liêm sỉ không biết xấu hổ.”

Đỗ Tiêu Lê run rẩy, còn định tát thêm cái nữa nhưng lại bị Vu Nhiên giữ tay lại.

“Chỗ này chiều người như vậy nói chuyện ở đây trông rất khó coi, chúng ta ra chỗ khác vắng hơn đi.” Vu Nhiên nói.

Đường Hạnh đỡ lấy Đỗ Tiêu Lê, cô cầm lon Coca đưa cho cô nàng.

Đỗ Tiêu Lê không chút do dự bật lon Coca tạt lên người Vu Nhiên: “Nói chuyện cái con mọe anh.”

Đỗ Tiêu Lê nhắm rất chuẩn xác, cả lon Coca đều đổ hết lên người Vu Nhiên làm áo anh ta ướt sũng.

Vu Nhiên không tránh kịp, như con gà bị quăng vào nồi canh, nước Coca nhơm nhớp dính trên người anh ta. Vu Nhiên nhìn đám người xung quanh, nổi giận đùng đùng định giơ tay đánh Đỗ Tiêu Lê.

Vu Nhiên còn chưa kịp xuống tay thì Trình Liễm Nhất đã giữ chặt cổ tay anh ta.

Có vài nữ sinh đồng tình với Đỗ Tiêu Lê, bàn tán sôi nổi: “Tra nam làm chuyện lén lút sau lưng bạn gái mình, giờ bị vạch trần mà còn muốn đánh người ta.”

“Ôi tôi từng gặp ai cặn bã như thế.”

“Không chỉ cặn bã thôi đâu còn tùy tiện phóng túng nữa chứ.”

“Mấy ngày trước còn thấy cậu ta ân ái với tiểu tam, mà không biết tiểu tam kia có biết việc này không nhỉ?”

“……”

Đường Hạnh thở phào nhẹ nhõm, cô kích động gọi: “Nhất Nhất.”

Trình Liễm Nhất hất tay Vu Nhiên ra, đi tới bên Đường Hạnh: “Hai người không sao chứ?”

Đường Hạnh giơ lon Coca khác, lắc đầu: “Bọn em không sao ạ.”

Đỗ Tiêu Lê vẫn khó chịu, cô nàng cầm lon Coca còn lại, mở nắp ra rồi hất lên người Vu Nhiên, quát lớn: “Tra nam giống anh không phải là hàng hiếm đâu, hôm nay là tôi đá anh, chúc anh từ nay về sau mỗi ngày trên đầu đều mọc sừng.”

Đỗ Tiêu Lê nói xong, cô nàng tháo hết đồ Vu Nhiên tặng ném xuống đất rồi xoay người rời đi.

Cả đám người vỗ tay, thuận tiện nhường đường cho cô nàng.

Đường Hạnh nhìn Đỗ Tiêu Lê đi rồi cũng nhanh chân đuổi theo.

Trình Liễm Nhất nhìn vẻ mặt chật vật của Vu Nhiên, anh lạnh lùng nói: “Tự giải quyết đi.”

***

Đỗ Tiêu Lê chạy như điên, cô nàng tới chỗ vắng vẻ, ngồi bên bồn hoa bật khóc.

Kiên cường quyết liệt là thế, nhưng mọi can đảm vừa nãy đều hóa thành nước mắt.

Đường Hạnh ngồi cạnh Đỗ Tiêu Lê, ôm chặt cô nàng, nhỏ giọng an ủi: “Anh ta không xứng với cậu, nhất định sau này cậu sẽ tìm được người tốt hơn.”

“Đừng khóc, đừng khóc nữa mà.” Đường Hạnh nhẹ nhàng vỗ lưng Đỗ Tiêu Lê.

Trình Liễm Nhất không nói gì, đứng cạnh lặng lẽ chờ.

Đỗ Tiêu Lê khóc hồi lâu mới ngừng lại, Đường Hạnh cầm khăn giấy lau nước mắt cho cô nàng.

Tiêu Lê nức nở nói: “Tớ cũng chỉ khóc lần này nữa thôi, mai sau sẽ không bao giờ khóc vì tên tra nam kia nữa.”

“Khóc ra hết cũng tốt, sớm muộn gì cậu ta cũng gặp báo ứng thôi, chúc cậu ta có ngày tóc mọc thành thảo nguyên (ý là bị cắm sừng).” Đường Hạnh tức giận nói.

Nước mắt còn chưa khô, Đỗ Tiêu Lê bật cười: “Tiểu Hạnh Tử, cảm ơn cậu nhé.”

“Cảm ơn câu nệ làm gì chứ, bọn mình là bạn thân mà.” Đường Hạnh cười nói.

Đỗ Tiêu Lê ngẩng đầu nhìn Trình Liễm Nhất, “Cảm ơn cậu vừa nãy giúp tôi cản Vu Nhiên lại.”

“Không sao.” Trình Liễm Nhất gật đầu.

Đường Hạnh nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, bạn cùng phòng tớ có quen quản lý diễn đàn trường, nếu cậu đồng ý, cậu ấy sẽ ghim bài phốt Vu Nhiên một tháng.”

Đỗ Tiêu Lê lạnh mặt nói: “Phốt, phải phốt chứ! Phải để người khác biết anh ta là đồ tra nam đểu giả lén lút vụng trộm sau lưng bạn gái.”