Trùm Lập Trình Viên Và Chó Của Hắn

Chương 1



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chiếc Maybach màu đen quen thuộc khiêm tốn đỗ ở ven đường, vì cửa xe là kính mờ nên nhìn từ ngoài vào không thấy được người bên trong, chàng thanh niên nhíu mày, cong ngón tay khẽ gõ lên cửa xe.

“Đậu xe trái phép, phạt 70k.”

Theo cửa xe từ từ mở ra, một đôi giày da sáng bóng ló ra đầu tiên, tiếp đó là thân ảnh tây trang khẳng khiu khí chất cấm dục của người đàn ông ngồi ở ghế lái bước xuống xe.

Vì lí do nghề nghiệp, hắn rất ít khi mặc trang phục trang trọng.

Cũng giống như những lập trình viên khác ngày ngày ngồi gõ phím, Chu Bình Tùng hay mặc áo sơ mi công sở bình thường, mà một khi khoác lên bộ âu phục, trừ những dịp trang trọng, thì chỉ có nghĩa tối nay bọn họ lại muốn chơi trò chủ nhân và chú chó đần.

Đã một tuần trôi qua kể từ lần gặp trước, cái gọi là “tiểu biệt thắng tân hôn” khiến Nguyên Lịch không khỏi như ác lang vồ mồi, cậu phi tới bổ nhào lên người đàn ông, quấn hắn như con bạch tuột.

“Woa ông lớn, hôm nay anh đẹp trai lắm luôn!”

Chu Bình Tùng vô cảm nhìn cậu “Xuống”.

Nguyên Lịch đành phải buông tay ra ngoan ngoãn tuột xuống, thầm nghĩ sao ông này da mặt mỏng như người huynh đệ mắc chứng sợ xã hội của mình quá vậy.

Chờ cậu chàng đứng vững, Chu Bình Tùng lúc này mới chú ý trong tay Nguyên Lịch đang xách một chiếc túi đen dài căng phồng, hắn hơi cau mày, hỏi: “Gì đây?”

Nguyên Lịch lập tức khoe khoang, quơ quơ túi đen trong tay: “He he anh đoán, đồ nghề bảo bối của anh Tiểu Nguyên đó!”

Vừa nghe xong, hắn xoay người lên xe không nói một lời.

“…”

Dù đã quá quen với sự nhạt toẹt của người đàn ông này, nhưng Nguyên Lịch vẫn phải bĩu môi một cái, sau đó tung ta tung tăng vòng qua ghế phó lái mở cửa xe, hệt như con rắn nhỏ linh hoạt chui vào trong.

“Chồng, nhiều ngày nay anh có nhớ em hông?”

“Thắt dây an toàn.” Chờ cậu chàng thắt dây xong, Chu Bình Tùng mới khẽ gật đầu, lãnh đạm nói: “Ừ, nhớ em.”

Nguyên Lịch quay đầu nhìn sườn mặt lạnh lùng của người đàn ông kiêm chủ nhân nhà mình, nở một nụ cười thiếu đứng đắn: “Vậy, tuần này em không làm chó con đâu, cứ chơi K9 quài chán thí mồ… Hay là mình đổi thể loại mới đi.”

(K9: Animal PLAY, cụ thể là quân nhân x chó quân sự)



Gã đàn ông liếc mắt qua nhìn cậu, khẽ cau mày.

“Cái gì mới?”

Kể từ cái ngày Trình Dao hơn nửa đêm lén la lén lút gửi cho cậu mấy đoạn video full HD mà y xem như bảo vật cất giấu nhiều năm, Nguyên Lịch mấy ngày nay đã nhao nhao muốn thử, giống như có bàn tay vô hình gãi nhộn nhạo trong lòng.

Khi thấy gã đàn ông cao lớn ở thế chủ động trong video vung dây nịt quất cậu thiếu niên, dù cho đối phương có khóc lóc tỉ tê cầu xin tha thứ như thế nào, dây nịt da vẫn chính xác rơi vào trên cái mông trần.

Nguyên Lịch bỗng “từ ấy trong tôi bừng nắng hạ”, cậu như phát hiện ra một thế giới mới, dù bản thân không mê ngược thân tí nào nhưng trong cuộc sống đôi khi vẫn thử một chút, hình như cũng khá kích thích…?

Cậu nở nụ cười xấu xa, cố ý thần bí nói: “Hì lão Chu, hay là mình chơi SP đi, người huynh đệ tốt của em hai ngày trước gửi cho cái video này, trông thú vị lắm đó.”

Trên thực tế, thường ngày có vài hoạt động điều giáo, Chu Bình Tùng thỉnh thoảng chỉ dẫn cũng sẽ cầm tán roi đánh cậu một chút, nhưng lúc đó mang ý cảnh cáo nhiều hơn là đau, thường thì mấy phút sau đã chẳng có cảm giác gì.

Người đàn ông dùng ánh mắt thâm sâu nhìn cậu, dứt khoát từ chối.

“Không có công cụ.”

Sống cùng tên đàn ông kiêu ngạo lầm lì này hơn hai năm, Nguyên Lịch đã sớm đoán được hắn sẽ từ chối với lí do này, thế là cậu mở dây kéo chiếc túi đen, để lộ ra một đống đồ trong đó.

“Hahahaha bất ngờ chưa ông già, anh đây đã sớm mua dùm cưng rồi. Thần cụ đánh mông cháy hàng top 1, thước, bảng, roi mây, phách da, đỏ xanh đen trắng trong suốt … muốn gì có đó!”

Chu Bình Tùng: “…”

Xe chạy êm ru vào hầm, ánh sáng trong buồng xe tối xuống, người đàn ông bước tới ghế phụ mở cửa, nhìn chiếc túi đen Nguyên Lịch ôm trong ngực suốt cả quãng đường. Hắn im lặng một cách kì lạ.

Mà Nguyên Lịch chớp chớp mắt hiển nhiên hiểu lầm ý hắn.

“Anh muốn làm một phát trong gara?”

Chu Bình Tùng có chút ám ảnh về sạch sẽ, nghe như vậy không khỏi cau mày, trầm giọng nói: “Đừng đùa cái này nữa.”

Nguyên Lịch nghe xong liền không vui, tức giận trợn mắt nhìn hắn: “Aish chít tiệt, người ta đã mua rồi sao lại không chơi, họ Chu anh “không được” chứ gì?”

“Nhất định phải chơi đúng không.”

Người đàn ông nheo mắt đầy nguy hiểm, trầm giọng xuống cảnh cáo: “Nguyên Lịch, đã chơi là chơi tới cùng, mấy công cụ này hôm nay chúng ta thử từng món một, dù em có khóc lóc thế nào anh cũng không dừng đâu.”

Nguyên Lịch cười khinh bỉ: “Mắc cười, không có chuyện đó!”

Không phải là đánh mông thôi sao, hồi cấp hai cậu trốn học đi net bị ba bắt về nhà lấy dây nịt đánh cho la hét om sòm cũng không rơi một giọt nước mắt nào, ngày thứ hai đã tung tăng tí tởn như thường.

Chu Bình Tùng vươn tay nhấc chiếc túi đen trong ngực chàng trai, sau đó xoay người đi vào sân trong, chỉ thản nhiên bỏ lại một cậu: “Nhắc nhở em, anh ra tay không nhẹ đâu.”

Nguyên Lịch hiển nhiên xem thường lời cảnh cáo lặp đi lặp lại của hắn, cậu bừng bừng hứng thú xuống xe đi theo sau người ta.

Đi qua khoảng sân dài kiểu cách Trung hoa, ôm tâm tình háo hức chờ mong bước vào chỗ quen thuộc, cậu vốn cho là sẽ có một màn dạo đầu, thế mà vừa vào cửa Chu Bình Tùng đã nghiêm mặt lạnh lùng nhìn cậu.

“Thi cuối kì điểm số thế này còn mặt mũi mặc quần ư?”

Nguyên Lịch ngơ ngác trước câu hỏi vừa đổ ập xuống, cậu định nói gì đó thì bắt được tia dục vọng vừa lóe lên dưới ánh mắt thâm trầm của người đàn ông, cậu liền hiểu rõ.

Ỏỏỏỏ hóa ra muốn chơi PLAY tình thú nha...

Ha ha ha ha nhìn lão đàn ông lầm lì này đi, rõ ràng mới đây còn làm bộ mi nhạt toẹt muốn chớt, ông đây cóc thèm chơi.

Chàng trai trẻ chưa ý thức được độ nghiêm trọng của vấn đề, lúc này còn cười tủm tỉm trả lời: “Có mặt mũi hay không em cũng phải mặc quần chớ?”

Mắt thấy sắc mặt người đàn ông hoàn toàn trầm xuống, Nguyên Lịch lập tức thu hồi vẻ mặt cười cợt chế giễu, ngoan ngoãn giả bộ làm bạn học sinh tiểu học phạm lỗi, bắt đầu cúi đầu cởi quần.

Cậu ngoan ngoãn tháo dây nịt, không thèm xấu hổ cởi một hơi từ quần ngoài đến quần lót, vừa định khom người lột ra hết thì bị Chu Bình Tùng ngăn lại.

“Cởi đến đầu gối.”

Nguyên Lịch hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì, với tay kéo quần đang chất chồng dưới mắt cá chân lên, cười tủm tỉm nói: “Ngài Chu, anh vừa lòng chưa?”

Mặt ngài Chu hầm hầm bước đến ghế sofa ngồi xuống, hai chân hắn hơi tách ra, lông mày càng thêm nghiêm nghị, ánh mắt lóe lên tia sắc bén lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cậu.

Bị khí thế không giận mà uy của người đàn ông trấn áp, Nguyên Lịch theo bản năng muốn đầu hàng. Cậu nuốt ực một tiếng, nhấc mông trần tới ghế sofa quỳ xuống, đặt móng vuốt lên quần tây của hắn: “Chủ nhân…”

Ai ngờ Chu Bình Tùng hất tay cậu xuống không chút lưu tình, phẫn nộ quát: “Chủ nhân gì? Tôi là cha anh.”

Nguyên Lịch: “…”

Được rồi được rồi gã này đúng là biến thái, lại còn muốn PLAY bố già nghiêm khắc x thằng con không biết nghe lời, đúng thiệt là…

Không đợi cậu nôn mửa trong lòng, Chu Bình Tùng đã túm cổ cậu, bày ra tư thế nằm úp sấp trên đùi hắn, đầu chúc xuống đất đầy xấu hổ, hai cánh mông trơn tuồn tuột phía sau vểnh thật cao.

Mà cái túi đen đã mở ra kia vừa vặn đặt ngay trước mặt.

“Tháng trước hứa hẹn thế nào mà thoắt cái đã quên, điểm thi lần này hạng 3 từ dưới đếm lên còn dám ở đây cười cợt với cha anh, tự chọn một cái, xem mình nên xơi cái nào.”

Nguyên Lịch ủn ủn mông, dùng tư thế nằm sấp vươn tay ra lục công cụ trong túi.

Roi mây? Éc… Không được, vừa mới bắt đầu dùng cái gì tươi tắn một chút, thước? Nhìn vừa dày vừa nặng, trông không thân thiện với cái mông cho lắm… Phách da xanh? Nhưng mà chắc đau đó, còn có cái này, keo nến? Ờm… Nhìn càng không thân thiện …

Nhìn bộ dạng thiếu đánh lựa lựa chọn chọn của chàng trai trẻ, Chu Bình Tùng khẽ cau mày, giơ tay tát mạnh lên mông cậu.

“Lề mề cái gì?”

Cái tát giòn tan vang vọng trong phòng khách, cảm giác đau rát nhanh chóng xào tới, Nguyên Lịch đau đến “Sh… ” một tiếng, vội vàng lấy đại một cái phách da cỡ bàn tay từ trong túi đen đưa ra sau.

Chu Bình Tùng bình thản nhận lấy, siết chặt tay cầm, dán miếng da màu đen có đinh tán bên mép vào hai mảnh thịt mông.

Phách da

“Vểnh cao cho tôi, quy củ ban đầu còn nhớ không, thiếu một điểm ăn một bảng, không có giới hạn.”

Giọng nói trầm lạnh mang theo vài phần nghiêm nghị làm mặt Nguyên Lịch nóng bừng, cậu vô thức ủn mông lên, như thể mình thật sự là thằng con bị điểm kém bị baba đánh đòn.

Ngay lúc trí tưởng tượng còn đang bay xa, phách da bay xuống cùng với tiếng gió rít gào đập một cái thật mạnh.

“– BỐP!”

Hai mảnh thịt mông đầy đặn bị đánh lõm xuống ngay khi tiếp xúc, sau đó lập tức sung huyết khôi phục hình dáng ban đầu, để lại một mảng đỏ au.

Cú đánh này làm cả cái mông nóng hừng hực ngay, Nguyên Lịch bất ngờ không kịp phòng bị gào lên một tiếng, lập tức quay đầu quát mắng: “Cái đệt, đại ca ông có biết chơi không vậy, ông coi có ai vô trận đã đánh nặng không hả?”

Chu Bình Tùng nheo mắt lại: “Anh nói gì?”

Nguyên Lịch dừng một chút, mặc dù là vợ chồng, nhưng khi gọi hắn là ba vẫn có chút ngượng ngùng: “Éc… Con nói là… ba, baba, ba mới bắt đầu đánh nhẹ chút được không…”

“Nghĩ thử xem, tôi ở đây để đùa với anh?”

Người đàn ông cười lạnh một tiếng, hắn nhấc đầu gối, nâng cánh tay nhắm ngay hai cánh mông bóng loáng đầy thịt đập xuống.

Phách da như pháo nổ tưng bừng sau lưng, vì công cụ có diện tích lớn nên một cái đã có thể đắp toàn bộ mông cậu. Cơn đau đáng sợ liền nhào tới, Nguyên Lịch gào khóc muốn ná thở.

“Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!”

Quất liên tiếp mười bảng vừa nhanh vừa mạnh, Chu Bình Tùng quăng phách da, nhìn chằm chằm bắp đùi trắng như tuyết cùng cái mông không ngừng run rẩy dưới tay, trầm giọng nói: “Chọn một cái nữa.”

Nguyên Lịch nằm thở hổn hển trên đùi Chu Bình Tùng, chịu đựng cơn đau nóng rát cả mảng lớn do phách da mang lại, cậu bỏ qua hết các công cụ có diện tích lớn, vươn tay lấy từ trong túi đen một cây keo nến.

Người đàn ông lẳng lặng nhận lấy, cũng không ngừng lại bao lâu liền giơ tay vụt ba phát lên hai cánh mông đỏ au.

Trong tít tắc, cơn đau bén nhọn như bị điện giật nhanh chóng truyền khắp toàn thân, giống như có vật gì cắn xé cái mông, sắc mặt Nguyên Lịch trắng bệt, cậu vô thức kẹp chặt mông, bày tỏ nổi khiếp sợ.

“Đệt, đệt, đệt! Má nó, đây là cái quỷ gì?”

Chu Bình Tùng không kiên nhẫn lật người cậu lại: “Tự mình chọn, mới mấy cái đã không chịu nổi?”

Nguyên Lịch đúng là không chịu nổi, cậu trở tay che mông, đụng phải vết lằn sưng tấy đau đến há mồm nhe răng liền giùng giằng muốn bò dậy.

“Uii… Đau quá rồi, bỏ đi chồng ơi, em không chơi nữa…”

Ngờ đâu Chu Bình Tùng đè cậu lại, dùng lòng bàn tay nóng rực bóp nửa cái mông cậu, lạnh lùng nói: “Ai chơi với anh, nằm xuống cho tôi, trận đòn này trốn không thoát đâu.”

Nguyên Lịch bị thái độ cường thế của hắn làm cho choáng váng, còn chưa kịp phản ứng đã bị ấn nằm sấp xuống. Hai tiếng “vút vút” vang lên, keo nến dẻo dai hung hăng xuyên qua hai cánh mông.

“Hức…. Aaaaa!”

Cơn đau sắc bén hừng hực như muốn xé thịt khỏi mông, Nguyên Lịch bị đánh giãy đành đạch, uốn éo cái mông, nhưng dù có tránh né thế nào, keo nến đáng sợ không có mắt kia vẫn nhắm chuẩn đáp xuống dữ tợn.

Sau mười phát, Nguyên Lịch đau đến bay mất nửa cái mạng, nằm ngây đơ như cá chết, miệng xuýt xoa rên rỉ, chỉ cảm thấy cái mông không phải là của mình.

Bà mẹ, đánh mông sao lại đau như vậy?

Tại sao mấy người trong video bị đánh có thể “cứng” lên được hả, thằng em cậu đến giờ vẫn nằm ỉu xìu đây, trừ đau mông thì làm gì còn khoái cảm nào, còn tên Trình Dao nữa, sao lại thích cái này được chứ…

Chu Bình Tùng đặt keo nến lên bàn trà: “Tiếp tục, chọn đi.”

Nghe câu này, Nguyên Lịch bùng nổ, cậu vội vàng bưng cái mông nóng bỏng như nồi lẩu Haidilao của mình: “Em không chơi nữa!”

“Không phải em nói là được.”

Gã đàn ông cong ngón tay lại cầm keo nến lên, tùy ý vẫy hai cái trong không khí, âm thanh vun vút ghê người được phát ra, hắn cứng rắn uy hiếp: “Nếu không chọn thì dùng cái này tiếp vậy.”

Nguyên Lịch nghe tiếng vun vút phía sau là cái mông đau nhói như phản xạ có điều kiện, cậu khóc không ra nước mắt, giãy giụa chốc lát đành nghiến răng ken két lấy ra một mảnh thước cao su mềm màu đỏ rộng ba ngón tay.

Cậu mơ hồ nhớ trên trang shopee thứ đồ chơi này gọi là tiểu hồng, à còn có người anh em tốt tên tiểu lục...

Theo tứ tự từ trái sang: roi tán-phách da-tiểu hồng- tiểu lục- roi mây các loại…-keo nến.

Chu Bình Tùng thử độ mềm mại của nó trong tay, sau đó lập tức vung tay vỗ vào cặp mông đỏ ửng đầy lằn roi của chàng trai trẻ mà không hề báo trước.

“A –!”

Nguyên Lịch bị cú siêu siêu siêu nặng này đánh bật khóc ngay lập tức, hai mắt ngấn nước mơ hồ, cậu cảm thấy mông như bể tan tành, bị quất bể thành vô số mảnh.

Gã đàn ông liếc mắt nhìn vết lằn đỏ thẫm xuất hiện thình lình trên hai cái bánh bao đỏ mọng, ước lượng sức lực rồi giơ tay lên lần nữa.

Tiếng thước mềm rơi xuống không còn thanh thúy, cơn đau chồng chất phía sau khiến Nguyên Lịch nín thở trong cổ họng, qua hồi lâu mới có thể từ từ tiêu hóa được cơn đau nghẹt thở này.

“Ô… Chồng, chồng anh đừng đánh nữa, mình đừng chơi nữa… Hức a… bà mẹ nó, đau chết em rồi…”

Mỗi tất thịt trên mông đều cứng ngắt tê dại, nước mắt Nguyên Lịch chảy ròng ròng, miệng vừa hô đau vừa nghẹn ngào nức nở, nào còn có phong thái của ngày xưa.

Chu Bình Tùng nheo mắt lại, có chút xấu xa nhìn chằm chằm cái mông đang bốc khói khóc đến nấc lên của chàng trai trẻ: “Anh nên nói gì?”

Nguyên Lịch đau muốn bỏ mạng, lòng gan cậu hối hận muốn chết, bây giờ chỉ hi vọng xuyên không về đập bỏ mẹ cái thằng kì kèo Chu Bình Tùng chơi cái trò vừa thương thân vừa đáng sợ này.

Biết thế chơi trò chú chó đần tốt biết bao! Còn có thể được chủ nhân ôm ôm hôn hôn nhấc lên thật cao, bây giờ thì hay rồi chỉ có vểnh cái mông chịu đánh.

Fuck, không thể trách cậu bị đánh đến khóc, cái thứ tên “Tiểu Hồng” là sát thủ không đội mũ, đánh một cái đã bay mất nửa cái hồn của cậu.

“Bốp!”

Lại một tiếng nặng nề rơi trên cái mông cậu còn không dám đụng vào, Nguyên Lịch đau đến đầu óc log out, cơn đau đáng sợ kèm theo tê ngứa xé toạc suy nghĩ của cậu. Cũng không thèm đoái hoài gì đến mặt mũi, Nguyên Lịch gân giọng kêu khóc: “Ba, ba, con sai rồi sai rồi, con bảo đảm lần tới học hành chăm chỉ ngày ngày tiến lên, năn nỉ ba đừng dùng cái này nữa, đổi khác đi…”

“Được, đây chính là anh nói.” Chu Bình Tùng vươn cánh tay dài lấy một cây roi mây màu vàng mỡ gà từ trong túi ra, nhịp nhịp trên bắp đùi run rẩy của chàng trai.

“Tách mông ra, để anh nhớ lâu một chút.”

Lúc này trong đầu Nguyên Lịch chỉ kiên quyết chống đối miếng cao su đỏ kia, nghe như vậy cũng không màng xấu hổ, vội vàng nhịn đau đưa tay đến phía sau.

Đầu ngón tay mới vừa mò tới da mông rõ ràng đã sưng lên một tầng, cậu run lên, lòng thầm mắng Chu Bình Tùng không phải là người, nhịn đau cầm lấy hai cánh mông nóng bỏng, tách ra bên ngoài.

Quần chàng trai tuột đến đầu gối, giữa cánh mông rực lửa lộ ra khe mông nhạt màu cùng cúc hoa tư mật, càng làm nổi bật cặp đùi trắng nõn, cảnh này làm người nhìn vui lòng thích ý một phen.

Tư thế nằm trên đùi không tiện vung roi mây, vì vậy Chu Bình Tùng ôm bạn nhỏ Tiểu Nguyên mặt mũi lấm lem lên, tách hai chân cậu ra đặt sấp lên tay vịn ghế sofa, để cho kia hai luồng thịt vểnh thật cao.

“Lần sau còn dám thi điểm số như thế, trước hết phải xem cái mông mình có chịu nổi hay không.”

Người đàn ông đứng sau lưng cậu, đặt cây roi mây mảnh khảnh ma sát từ từ với khe mông, thậm chí còn nhẹ nhàng lướt hai quả trứng chim, làm cho thằng em của Tiểu Nguyên khe khẽ ngẩng đầu.

“Vút– “

Roi mây không chút lưu tình quất vào khe hở chưa từng chịu tội giữa cánh mông, một trận cay nóng bừng lên ngay lập tức, nơi mịn màng kia như bị nhét củ gừng tươi mới gọt vỏ vào.

Roi này làm Nguyên Lịch phải đeo cái mặt nạ thống khổ lên lần nữa, cậu hít mũi nức nở: “Sh… Nhẹ một chút nhẹ một chút, đừng đánh hư, baba còn phải dùng nữa mà…”

Câu này làm khóe miệng Chu Bình Tùng không khỏi nhếch lên, roi mây hạ xuống lại giảm đi mấy phần lực, dù là vậy cũng làm Nguyên Lịch đau đến nước mắt rơi lã chã.

Sau mười roi, dù cho Chu Bình Tùng ra tay đã rất nhẹ, nhưng khe mông chàng trai vẫn sưng lên một tầng mỏng, tay nắm cánh mông cũng run lẩy bẩy, giống như giây kế tiếp hết kiên trì nổi phải buông ra.

Một lúc lâu sau khi đánh xong, đằng sau vẫn không có động tĩnh gì, Nguyên Lịch nằm trên tay vịn ghế sofa cũng không có sức lực quay đầu nhìn, cậu vừa chùi nước mắt vừa điều chỉnh lại tâm tình, lòng muôn vàn hối hận.

Hai mảnh thịt mông bị quất nóng rát bừng bừng, chỗ xấu hổ khó nói kia cũng như thiêu đốt, trong cái bầu không khí ướt át này dần dần sinh ra một cảm giác ngứa ngáy kì lạ.

Nguyên Lịch mím môi, không nhịn được đưa tay xoa mông.

Chưa xoa được hai cái, bên tai đã vang lên tiếng bước chân trầm ổn của người đàn ông, ngay sau đó bàn tay đang xoa mông cũng bị lấy đi, một vật nhỏ ấm áp đặt lên miệng huyệt hơi sưng của cậu.

“Không đàng hoàng.”

Nguyên Lịch sợ hết hồn, quay đầu lại với vành mắt đỏ hoe, thấy hắn tay trái cầm phách da xanh, tay phải cầm trứng rung đang nhét vào mông của cậu..

“Ôi đệt, còn chưa đánh xong nữa sao??”

Đối diện với ánh mắt nghi ngờ khiếp sợ của chàng trai, gã đàn ông hơi híp mắt lại, đứng trên cao nhìn xuống dò xét cậu: “Ai nói với em là đánh xong.”

“Anh đã nói trước, đã chơi là chơi tới cùng, mấy công cụ này hôm nay chúng ta thử từng món một, dù em có khóc lóc thế nào anh cũng không dừng đâu.”

***

Vật nhỏ đó trước đây dùng để trợ hứng, lúc này y như được ban linh hồn nhảy múa không ngừng.

Nếu như là trước kia, sau lưng không có gã đàn ông hung thần ác bá nói làm là làm nắm thước trong tay tùy thời quất cho cậu hai cái, thì Nguyên Lịch còn có thể nhắm mắt lại hưởng thụ một phen.

Nhưng bây giờ, mỗi lúc sắp chịu hết nổi do món đồ chơi nhỏ hoạt bát không ngừng kia, gã phía sau liền vỗ bốp bốp hai thước xuống mông cậu, làm thằng đệ vừa phấn chấn lên đã nằm lại ỉu xìu.

Mặc dù không muốn thừa nhận...

Nhưng đúng là vừa đau... vừa sướng...

Lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, Nguyên Lịch gần như sụp đổ, cậu không khỏi tức tưởi mắng chửi: “Nếu em không ngóc đầu được nữa thì sao!”

Chu Bình Tùng không nghĩ tới cậu bỗng nhiên sẽ nói như thế, hắn nín cười sờ sờ khuôn mặt khóc lấm lem của chàng trai: “Không đâu.”

“Làm sao không được, đồ chết bầm, người ta chơi thì phê pha vui vẻ, sao đến lượt em thì mông lại nở hoa thế này...”

Gã đàn ông hơi nhíu mày nhưng vẫn không nói gì, chỉ thấy Nguyên Lịch lại há miệng khóc, lần này khóc rất thương tâm.

“Không muốn không muốn, em muốn làm chó con hu hu hu... Em thích làm chó con, em muốn làm chó con, không bao giờ chơi cái trò SP ngu đần này nữa!”

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!