Trùm Mafia: Bà Xã Mau Lại Đây!

Chương 32: Có! Anh sẽ ghen



Hôn được một lúc, Lãnh Ngạo cuối cùng cũng buông tha cho Tư Tản Nguyệt. Một bàn tay đặt trên bả vai cô, tay còn lại mơn trớn cánh môi hồng nhuận đang sưng lên.

Tư Tản Nguyệt hờn dỗi nhìn Lãnh Ngạo. Anh lại nhanh lúc cô không chú ý mà ăn đậu hũ. Quá đáng! Thật sự quá đáng!

Tư Tản Nguyệt suốt cả đường đi chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngay cả một cái liếc nhìn cũng không cho anh. Lãnh Ngạo tay nắm thành quyền, cô là đang giận anh sau?

Tới nơi, Tư Tản Nguyệt không khỏi hoảng hồn. Trước mặt cô chính là trụ sở chính của Hắc Ưng? Mà người vừa mới hôn cô - Lãnh Ngạo chính là Hắc Minh Chủ?

Quả thực có chút khó tin nhưng Tư Tản Nguyệt cũng không thể phủ nhận được độ tin cậy của nó! Bây giờ, ngoài Hắc Ưng ra, ai có thể trực tiếp đối đầu với quân đội như thế? Quả nhiên, vẫn là cô ngu ngốc, bây giờ mới biết được, lại không chú ý lên chiếc mặt nạ chim ưng kia!

Tống Phong và bọn Thanh Long, Bạch Hổ từ một chiếc xe khác đi xuống! Sau khi biết chuyện cũng không khỏi bất ngờ. Bạch Hổ thì cứ như con chim chích chòe, suốt cả đường đi cứ luôn mồm nói cái gì mà Lãnh lão đại của hắn quả nhiên không tầm thường. Hắn như thể muốn lục tung tất cả những từ tuyệt vời, vĩ đại nhất để miêu tả Lãnh Ngạo cả. Quả đúng là hết thuốc chữa!

Bọn họ được sắp xếp cho mỗi người một phòng. Vật chất cũng không hề tệ, ít ra vẫn có chỗ ở là tốt rồi.

Như sực nhớ ra gì đó, Tư Tản Nguyệt tắm rửa xong liền định đi tìm Bạch Hổ. Ai ngờ mới ra khỏi cửa đã gặp ngay Lãnh Ngạo đứng đó. Suýt chút nữa thì làm cô hồn lìa khỏi xác.

"Em thấy có cái gì không đủ, có thể kêu người đi chuẩn bị." Lãnh Ngạo bước vào phòng cô, ngang nhiên mà ngồi xuống.

Tư Tản Nguyệt thấy một cảnh này mà không khỏi bàng hoàng. Cố ngăn ý định muốn giết người, ai bảo đây là địa bàn của hắn cơ chứ!

"Không! Đầy đủ cả." Cô xoay lưng đi về phía hắn, ngẩng đầu ngồi đối diện.

"Thế thì tốt. Em sau này đừng qua lại với Tống Phong nữa!"

Ly nước trên tay Tư Tản Nguyệt thoáng chốc khựng lại, cô nở một nụ cười bi đát.

"Anh ấy là bạn em."

"Bạn? Bạn lại có thể thân mật thế sao?" Hắn nắm tay thành quyền, cố để không lớn tiếng với cô.

"Thân mật? Bọn em thân mật lúc nào?" Tư Tản Nguyệt đặt mạnh ly nước xuống bàn, anh là đang chất vấn cô?

"Bọn em luôn cơ đấy! Em không thể suy nghĩ cho anh một chút à!" Lãnh Ngạo cúi gằm mặt xuống, mái tóc đen phủ kính cả gương mặt.

"Cái gì mà suy nghĩ cho anh? Em thân mật với người khác thì anh sẽ bị gì chắc?" Tư Tản Nguyệt thật không hiểu Lãnh Ngạo đang nói gì, anh bị ấm đầu à?

Lãnh Ngạo im lặng, cũng không biết nên nói thế nào, anh từ từ đứng dậy đi về phía Tư Tản Nguyệt.

Nhìn một loạt hành động kì lạ này, Tư Tản Nguyệt cảnh giác lùi ra sau một chút.

Lãnh Ngạo ngồi xuống bên cạnh cô, chưa kịp để cô phản kháng đã vòng qua eo cô ôm chặt vào lòng.

Anh ghé sát vào tai cô, thì thầm.

"Có! Anh sẽ ghen." Nói rồi, anh buông cô ra, biểu cảm lúc này vô cùng đáng thương mà nhìn vào tròng mắt của cô.

Tư Tản Nguyệt lúc này đầu óc rối bời, không biết nên nói gì cho phải. Thôi vậy, đành giả ngu.

"Ghen, ghen gì cơ?"

"Em đừng có cố tình không hiểu ở đây với anh! Nụ hôn đầu của anh bị em cướp rồi, em có muốn hay không cũng phải chịu trách nhiệm." Lãnh Ngạo khoanh tay trước ngực, không chịu thua mà nhìn cô.

"Rõ ràng đó cũng là nụ hôn đầu của em! Hơn nữa còn là do anh chủ động, liên quan gì đến em." Tư Tản Nguyệt nhất quyết phủ định. Muốn kiếm cớ, cô có hàng tá cái cớ nhá!

"Thế sao..." Lãnh Ngạo yêu mị mà lướt qua nhìn Tư Tản Nguyệt, tay nâng cằm cho cô nhìn thẳng mình. Biểu cảm hết sức dụ hoặc.

"Vậy thì để anh chịu trách nhiệm với em!" Lãnh Ngạo cười tươi như hoa, kiểu như cuối cùng cũng dụ được cô vào tròng.

"Anh... Em không cần anh chịu trách nhiệm!" Tư Tản Nguyệt quay mặt sang một bên. Chết rồi, lần này cô lại tự đào hố chôn mình! Khóc bảy bảy bốn chín dòng sông.

"Thế thì em phải chịu trách nhiệm với anh nha!" Lãnh Ngạo nhéo tai cô một cái. Ngốc! Cô không cần anh nhưng anh nhất quyết cần cô. Cả cuộc đời này, vốn từ sớm đã là của cô rồi.

"Anh... Anh không nói lí lẽ." Tư Tản Nguyệt mặt đỏ như trái cà chua. Vâng! Đây cũng không phải là lần đầu tiên cô bị anh trêu chọc.

Tư Tản Nguyệt đứng dậy, một mực đẩy Lãnh Ngạo ra ngoài. Đứng ở cửa, cô thở hồng hộc. Tình yêu quả nhiên là một cạm bẫy!

[...]

Lãnh Ngạo bị cô đẩy ra ngoài, môi không khỏi giương lên nụ cười nhạt. Cánh tay anh chạm vào bề mặt cánh cửa.

"Sở Sở! Anh đợi em, đợi em lại một lần nữa yêu anh!"

"Lão đại! Anh đứng đó làm gì vậy?" Bạch Hổ không biết từ đâu chạy tới, hớt ha hớt hải.

"Không có gì!" Anh rụt cánh tay lại, xoay người hướng Bạch Hổ đi tới.

"Em tới đưa cái hộp này và một số tư liệu khác cho Sở tỷ!"

"Được! Vậy anh đi trước." Lãnh Ngạo trước khi đi, ánh mắt lướt qua chiếc hộp gỗ, đôi con ngươi trong thoáng chốc nhíu chặt lại.

*****

Tác giả: Sống đến từng này tuổi, tôi chưa từng thấy ai mặt dày vô liêm sỉ như Lãnh Ngạo.

Tư Tản Nguyệt: Vâng! Suốt 23 năm qua, tôi cũng là lần đầu tiên thấy.

Lãnh Ngạo: Có thể ngưng cà khịa tôi nữa được không? Tủi thân quá mà!