Trùm Trường Siêu Manh

Chương 5



17.

Không qua mấy ngày, tôi đã quên mất chuyện này.

Ai không có quá khứ chứ, giữ mãi không buông, quá không thú vị.

Hình như Giang Dịch Hoài cũng vậy.

Tài khoản phụ lại bắt đầu thi đấu với lão Lý, châm chọc hình xăm dán, cùng với...một đám học sinh tiểu học tranh luận Ultraman nào trâu bò nhất.

Học sinh tiểu học: "Cerro."

Ước mơ của 3 tỷ chàng trai cô gái: "Nô-ê."

Học sinh tiểu học: "Chú đã 20 tuổi rồi, đừng xen vào chuyện của người trẻ tuổi nữa."

Ước mơ của 3 tỷ chàng trai cô gái: "?! Có dám nói cho tôi biết nhóc con học trường tiểu học nào không!!"

Học sinh tiểu học: "Trường tiểu học số một Bắc Giang, đại ca lớp hai, Vương Hạo Nhiên. Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, không phục thì đến đấu một trận. Dù gió dù mưa vẫn sẽ đợi chú. Nhớ dẫn theo nhiều anh em, đừng nói tôi ỷ vào nhiều người mà ăn hiếp chú."

Ước mơ của 3 tỷ chàng trai cô gái: "..."

Tôi: …

-

Ba ngày sau, Giang Dịch Hoài dẫn theo một đứa trẻ đeo khăn quàng đỏ xuất hiện ở trước mặt tôi.

Cậu bé cười hì hì, "Chào chị! Em là em trai mới kết nghĩa của anh Giang, Vương Hạo Nhiên! Sau này chị cứ sai bảo em, em có thể làm được, tuyệt đối sẽ không làm phiền anh Giang."

Giang Dịch Hoài hài lòng gật đầu, "Ừ, ngoan."

Tôi: "..."

-

Trên đường dẫn Vương Hạo Nhiên đi ăn lẩu.

Tôi liếc mắt nhìn Giang Dịch Hoài: "...Cậu không đánh nó đấy chứ."

Giang Dịch Hoài còn chưa nói gì, Vương Hạo Nhiên đã lên tiếng trước: "Ui da chị ơi chị đừng hiểu lầm đại ca của em, anh ấy một ngón tay cũng chưa chạm vào em, chỉ đứng ở một bên, ai u hình xăm trên cánh tay kia, một thân cơ bắp kia, lúc đó em liền nhận anh ấy làm đại ca rồi. Sau này, anh Giang chính là anh trai duy nhất của em!"

Giang Dịch Hoài sờ sờ đầu của nó: "Ừ, ngoan."

Tôi: "..."

Vương Hạo Nhiên cực kỳ hâm mộ nhìn Giang Dịch Hoài, "Đại ca, hình xăm này của anh xăm ở đâu vậy? Rất có phong cách, em cũng muốn đi xăm toàn thân."

Nụ cười của Giang Dịch Hoài cứng đờ, cắn răng nói, "Em mới bao lớn hả? Xăm cái gì mà xăm! Học tập cho tốt trước đã!"

Tôi yên lặng:...Hình xăm dán giá sỉ chín đồng chín mười bộ.

18.

Ở bên cạnh Giang Dịch Hoài lâu ngày, thỉnh thoảng có thể gặp chút chuyện thái quá.

Hôm đó chúng tôi và lão Lý cùng đi ăn lẩu.

Lúc đi qua một ngõ nhỏ, trước mặt có mấy người cao lớn vạm vỡ hùng hổ đi đến, vừa nhìn đã biết lai giả bất thiện*.

(*) lai giả bất thiện: người đến chẳng tốt lành gì.

Tên đô con đứng ở phía trước toàn thân cơ bắp, hình xăm thật, trên mặt còn có một vết sẹo: "Ồ, trùng hợp vậy."

Giang Dịch Hoài dừng bước, nghiêng đầu, nhướng mày: "Thế nào? Lại đến chịu đòn à?"

Người đàn ông mặt sẹo bẻ khớp ngón tay rắc rắc, nhìn về phía tôi nở nụ cười bỉ ổi: "Còn không phải là nghe nói anh Giang có bạn gái, đến nhìn chị dâu một cái sao?"

Tôi: run lẩy bẩy, lại không hiểu sao có chút hưng phấn -ing.

Giang Dịch Hoài biến sắc, kéo tôi ra sau lưng cậu ta, nheo mắt lại, giọng nói trầm thấp, "Cậu ấy, không thể đụng vào."

Người đàn ông mặt sẹo nở nụ cười: "Ái chà, che chở thế sao?" Đột nhiên nheo mắt lại, giọng điệu thay đổi: "Vậy sao cậu lại đụng vào bạn gái của tôi?"

Tôi: Ồ, lại có chuyện cũ!

Lão Lý: "Hàn Xuyên, anh đừng ngậm máu phun người. Là Tề Tình đeo bám, mới gặp đại ca của chúng tôi một lần đã quấn lấy đại ca của chúng tôi. Hơn nửa đêm còn đến gõ cửa, đại ca của chúng tôi không thèm mở cửa cho cô ta, cách cửa bảo cô ta cút...Bản thân không giữ được người, đừng con mẹ nó kêu la om sòm."

Tôi: Chậc.

Người đàn ông mặt sẹo nổi lên gân máu: "Tôi * ông nội cậu, Giang Dịch Hoài lớn lên như vậy, con mẹ nó là cậu ta quyến rũ người khác..."

Lão Lý xắn tay áo lên muốn xông lên phía trước, Giang Dịch Hoài kéo cậu ta lại, "Này này này, gấp gì chứ! Để anh ta khen xong đã."

Sau đó quay đầu hất cằm về phía người đàn ông mặt sẹo, "Nào, tiếp tục đi."

Lão Lý: …

Tôi: …

Người đàn ông mặt sẹo: "Mẹ kiếp, các anh em, đánh ch.ết cái tên không biết xấu hổ này cho tao!"

-

Bốn tên đô con chậm rãi đến gần.

Giang Dịch Hoài và lão Lý chắn trước mặt tôi.

Người đàn ông mặt sẹo nở nụ cười: "Giang Dịch Hoài, biết cậu có năng lực. Nhưng bây giờ chúng tôi có bốn người, các cậu chỉ có hai người, còn dẫn theo một đứa con ghẻ", anh ta khiêu khích liếc mắt nhìn tôi một cái, lại nhìn về phía Giang Dịch Hoài, "Tôi khuyên cậu, bây giờ cậu quỳ xuống dập đầu với tôi hai cái, gọi một tiếng anh Hàn, lại đưa bạn gái nhỏ này của cậu cho tôi chơi hai ngày, ông nội sẽ tha thứ cho cậu, miễn cho cậu trận đòn này."

Tôi:? Ông nội cái đầu anh!

Giang Dịch Hoài nheo mắt lại, mạch máu trên cánh tay nổi lên, "Hàn Xuyên, con mẹ nó là anh tự tìm chết."

Tôi thò đầu ra đếm số người hai bên, ừm...Giang Dịch Hoài đúng là không chiếm ưu thế.

Tôi ở phía sau cậu ta khẽ nói: "Giang Dịch Hoài, thật ra tôi..."

Giang Dịch Hoài quay đầu lại, "Đừng sợ, trốn ở sau lưng tôi."

"Tôi không sợ, tôi..."

Cậu ta quay lại nhìn tôi, ánh mắt kiên định, "Yên tâm, cứ trốn sau lưng tôi, cho dù có thêm ba người nữa, chúng ta cũng đánh được."

Tôi quýnh lên: "Không phải sợ, tôi..."

Hàn Xuyên cười rộ lên, "Ai u, hay cho một đôi tình nhân."

Nói xong liền nheo mắt lao đến chỗ tôi.

Trời ạ, sao lại không nghe người ta nói hết đã chứ!

Giang Dịch Hoài và Hàn Xuyên đánh nhau.

Nhân lúc này, lại có một tên đô con xông về phía tôi.

Con mẹ nó, đám người thất đức này, chỉ chọn quả hồng mềm mà bóp thôi.

Giang Dịch Hoài một cước đánh ngã Hàn Xuyên, muốn xông đến chỗ tôi.

Tôi rống to một tiếng, "Cậu đừng nhúc nhích, để tôi!"

Giang Dịch Hoài sửng sốt.

Hàn Xuyên sửng sốt.

Tên đô con đang chạy về phía tôi cũng sửng sốt.

Tôi cử động cổ tay.

Nhấc chân một cái, tên đô con kia lập tức ngã xuống đất.

Giang Dịch Hoài: …

Lão Lý: …

Hàn Xuyên: …

Tình cảnh nhất thời có chút xấu hổ.

Tôi xoa xoa ngón tay, đối diện với ánh mắt ngờ vực của mọi người, yếu ớt nói: "Tôi, tôi có đai đen Taekwondo."

19.

Giang Dịch Hoài đi theo bên cạnh tôi, thỉnh thoảng mỉm cười vui mừng liếc tôi một cái.

Mặt Hàn Xuyên và ba tên đô con đầy vết thương đi theo ở phía sau, "Chị Hạ, chị, chị chính là chị gái duy nhất của em!"

Lão Lý: tủi thân chảy nước mắt, oán giận liếc mắt nhìn tôi, lại chất vấn Giang Dịch Hoài: "Cậu nói đi, sau này, tôi và Hạ Nhược, ai mới là cánh tay đắc lực nhất của cậu?"

Giang Dịch Hoài: "..."

Tôi vỗ vỗ lão Lý: "Là cậu, vẫn là cậu. Nào, lau nước mắt đi, ngoan."

Lão Lý: "Thật sao?" (che mặt khóc nức nở)

Giang Dịch Hoài: "..."

Hàn Xuyên: "..."

Tôi: "... Lau nước mũi đi, ngoan."

Lão Lý khịt khịt mũi, thút tha thút thít, lại oán giận liếc mắt nhìn tôi: "Thân thủ tốt như vậy, còn lừa gạt chúng ta."

Tôi: …

Tôi cũng rất bất đắc dĩ, tôi từng học Taekwondo, nhưng tôi học để lên sân khấu biểu diễn, chưa từng nghĩ sẽ đánh nhau thật... Hơn nữa, ai bảo bọn Hàn Xuyên làm lố như vậy, vừa nhìn đã biết là khoa tay múa chân, không thể gây thương tổn cho người khác, tôi mới dám lên chứ…

Lão Lý: (tiếp tục sụt sịt)

20.

Dưới lầu ký túc xá, Giang Dịch Hoài nhìn tôi, đôi mắt thâm thúy mang theo ý cười.

Tôi: E hèm (ánh mắt hiền lành này của cậu ta là sao đây)

Tô ho nhẹ một tiếng, "Tôi.. hôm nay tôi đánh cũng được mà đúng không?"

Cậu ta cười khẽ, dịu dàng nói: "Hàn Xuyên đã gọi cậu là chị rồi, còn có thể không được sao?"

Tôi: "Hì hì." (đắc ý)

Một giây sau, Giang Dịch Hoài tháo khuyên tai màu đen trên tai trái xuống, đưa tay đeo lên cho tôi, "Đừng nhúc nhích, ngoan."

Hơi thở ấm áp của cậu ta quét qua má và tai tôi, tôi đỏ mặt, không dám cử động.

Sau một lúc lâu, tôi mới tỉnh táo lại, chỉ vào chiếc khuyên tai màu đen trên tai phải của cậu ta, "Tôi có một đôi khuyên tai gần giống với cái này, chín đồng chín một đôi, chỉ là không biết đã bị tôi ném đi đâu rồi."

Giang Dịch Hoài giống như bị nghẹn, một hồi lâu mới mỉm cười: "Cái này không được ném."

Tôi sờ sờ khuyên tai trên tai, "Được."

"Ngoan."

Cậu ta cười rất nhẹ, hơi cúi đầu, bị tóc che mắt, không thấy rõ thần sắc.

Không hiểu sao tôi lại cảm thấy dường như cậu ta có chút khổ sở.

12:35 tài khoản phụ của Giang Dịch Hoài cập nhật trạng thái mới: "Nếu cậu cũng dũng cảm như vậy thì tốt rồi."

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, nhiều lần suy nghĩ, "cậu" này là ai.