Trung Khuyển Nhà Tôi Thật Thảm

Chương 4



Edit: Flanty

Trần Thúc không thả cô đi, mà quản cô cực nghiêm.

Buổi sáng Kim Cẩm nhất định phải đi làm, Trần Thúc đưa cô đi, giữa trưa lại mua bánh kem ngàn lớp, chờ trước cửa công ty cô.

Tầm giữa giờ nghỉ trưa, các đồng nghiệp dần dần quay trở lại.

"Cô còn chưa đi ăn cơm à?" Cô giáo Chu ngồi cùng bàn làm việc với cô, hỏi.

"Giờ tôi đi." Kim Cẩm nắm chặt di động. Cô không thể gọi cảnh sát, cũng không thể xin người khác giúp đỡ, quá khứ của Trần Thúc, chỉ có thể mình cô biết.

Kim Cẩm xuống lầu, anh đang đứng ngay cạnh thang máy.

"Đi thôi." Thoạt nhìn anh cũng không để ý chuyện cô bắt anh phải đợi một giờ.

Cô không muốn anh bị xấu hổ trước đám đông, nhẫn nại để anh nắm tay.

"Muốn ăn gì?" Không chờ cô trả lời, Trần Thúc tiếp tục nói, "Mì nhé, thời gian không kịp nữa, buổi tối anh đưa em đi ăn lẩu."

Trong nháy mắt ấy, Kim Cẩm thật sự cho rằng hai người là một đôi tình nhân.

"Tôi phải về trường học."

Động tác của Trần Thúc cứng lại, "Anh đã gọi món mì lòng gà em thích nhất."

Kim Cẩm hất ra anh tay. Hai người ngồi trong góc tiệm, không ai chú ý.

"Vì sao?"

Đương nhiên là không muốn ở cùng một chỗ với anh. Kim Cẩm không hiểu vì sao anh biết rõ đáp án còn muốn hỏi. "Anh không phải không biết? Tôi đã nói mấy lần rồi?"

"Anh chỉ có em." Trần Thúc đứng dậy quay người đến khu chờ cơm.

Cô biết ý anh là gì, mẹ khó sinh nên qua đời, lúc con trai ngồi tù thì cha say rượu bị người ta đánh chết. Anh nên hận cô mới đúng, nếu không phải vì bảo vệ cô, anh sẽ không mất đi người thân duy nhất của mình.

Nhưng cô có thể làm gì? Thật ra Kim Cẩm cũng không nghĩ trái tim mình lại có thể lạnh lùng đến thế, cô không có khả năng đánh đổi cả cuộc đời vì một người như anh.

Trần Thúc nhét một cái hộp vào người cô trước khi cô lên lầu, là thứ anh vẫn luôn xách theo. Chờ đến lúc Kim Cẩm nhớ tới mở ra, bánh kem bên trong đã chảy nước.

Trần Thúc không để cô quay trở về vào buổi tối, thậm chí buổi chiều còn mua rất nhiều quần áo kiểu nữ nhét vào tủ quần áo, ngăn chặn hết tất cả lý do mà cô nghĩ ra.

Anh phải ôm cô thì mới có thể ngủ, Kim Cẩm vô cùng chán ghét, mất ngủ cả hai đêm liền, nên đã phát hỏa với anh.

"Sao em có thể sợ anh, ghét anh?" Mắt Trần Thúc đỏ ửng.

"Thấy anh thì cả đêm tôi gặp ác mộng, anh có hiểu không?" Kim Cẩm cái gì cũng không nghĩ, hành hạ nhau, đây là sở trường của cô, huống chi, chỉ cần không đề cập tới chuyện rời đi, Trần Thúc luôn chịu đánh chịu mắng, căn bản sẽ không tức giận.

"Cút đi, tôi không muốn ở với anh." Cô ném cái gối vào người anh.

Trần Thúc ôm gối đi ra phòng khách.

Mấy ngày kế tiếp, Kim Cẩm luôn có thể tìm được lý do phát hỏa mà đuổi anh ra ngoài.

Nhưng cô vẫn ngủ không tốt.

Đêm nay Trần Thúc không lên giường, anh lẳng lặng đứng bên cạnh chờ cô phát tác.

Kim Cẩm đau đầu muốn chết, chỉ muốn nghỉ ngơi sớm một chút, cũng lười đi quản anh.

Anh thật cẩn thận mà bò lên giường. Qua một hồi lại ôm người vào trong lòng, ngón tay nhẹ nhàng day day chỗ huyệt Thái Dương của cô.

Kim Cẩm không thắng nổi đau đầu, ngủ thiếp đi trong vòng tay anh.

Dù vậy, thời gian bình yên của hai người không kéo dài được lâu, chẳng mấy chốc họ lại cãi cọ, hoặc là cô đơn phương náo loạn.

Buổi chiều Kim Cẩm tham gia team building nên về muộn, không nói cho Trần Thúc một tiếng, anh liền ấn cô lên cạnh cửa, cảm giác áp bách rất nặng.

"Buông ra." Kim Cẩm lạnh lùng trừng anh.

Trần Thúc không nhúc nhích.

"Anh không có tư cách quản tôi."

"Quá muộn, không an toàn." Trần Thúc Thấy cô tức giận, giọng nói không khỏi thấp hơn một chút.

Nơi nào đó trong lòng như bị chạm vào, Kim Cẩm hung hăng đẩy anh ra. "Với tôi mà nói không an toàn nhất là anh!" Mặc cho cô dùng sức thế nào, Trần Thúc cũng vẫn bất động.

"Anh không cảm thấy anh tới gần tôi, tôi sẽ rất ghê tởm sao?" Cô buột miệng thốt ra những lời ác độc làm anh đau đớn, "Vì sao còn muốn ăn vạ bên người tôi? Hy vọng tôi có thể thích một tên tội phạm giết người?"

Mặt Trần Thúc âm trầm không nói lời nào.

Vừa nói xong, cô lập tức hối hận.

Cả người lạnh lẽo.

"Lạnh." Kim Cẩm đột nhiên mở miệng. Cô cảm thấy khó chịu, ủy khuất, còn cả sợ hãi.

Trần Thúc kéo tấm chăn hoạt hình trên ghế sofa rồi đắp cho cô.

Kim Cẩm lần đầu tiên chú ý tới vết sẹo trên tay anh.

Có vài vết, trước kia không có.

Anh cứ đứng trước mặt cô như vậy, ép cô không thở nổi.

Kim Cẩm bắt đầu luống cuống, lại không biết khống chế cảm xúc như thế nào.

Cô bình tĩnh lại, một câu cũng không nói, hai tay cứng đờ giao nhau trong tấm chăn.

Cô bị đẩy sát vào trong ghế sô pha, không thể động đậy.

Trần Thúc nằm nghiêng, gắt gao ôm cô vào trong ngực.

Anh quá rõ bộ dáng này của cô.

Cuồng loạn mà che dấu, lại cẩn thận thử lòng.

"Anh ở đây, vĩnh viễn đều ở đây." Anh thấp giọng trấn an, hôn lên tóc và trán cô. Thân thể trong lòng căng chặt, dường như đang chống cự.

Trần Thúc kìm nén giọng nói muốn run rẩy, "Em có thể tùy tiện mắng anh, nhưng đừng lúc nào cũng chọn mắng chỗ đau, anh muốn dỗ em đừng khóc, đừng nóng giận, nhưng sợ vừa mở miệng, chính mình cũng muốn khóc." Anh hít vào một hơi thật sâu, "Em đừng ỷ vào anh không rời khỏi em, mà đối xử tệ với anh như vậy, được không?"

Kim Cẩm cứng đờ, anh chưa từng nói với cô mình có bao nhiêu khổ sở. Cô không thể nói ra ba chữ "thật xin lỗi", chỉ có thể thuận theo mà ghé vào lòng anh, dần dần thả lỏng người.

Lần cãi nhau này rất ngắn, nhưng lại làm cả hai người kiệt sức.

Trần Thúc cứ như vậy ôm cô, một giờ không hề nhúc nhích. Cơm tối chuẩn bị đã sớm lạnh ngắt, đoán cô ăn ở ngoài xong mới về, anh cũng không đánh thức cô dậy nữa. Sợ cô ngủ cả đêm thế này không thoải mái, Trần Thúc tay chân nhẹ nhàng ôm cô vào phòng ngủ, cởi áo khoác và tất, lại lau mặt đơn giản cho cô, sau đó đi ra ngoài.

Luôn luôn như thế, chỉ cần có mâu thuẫn, cô sẽ không muốn nhìn thấy anh.

Trong bóng tối, thân ảnh trên giường cuộn tròn lại. Kim Cẩm cảm thấy Trần Thúc mới thật tệ, biến cô thành một cô gái cặn bã chuyên đi châm chọc trái tim anh.

Anh chăm sóc cô tốt đến mức, thỉnh thoảng cô cũng cảm thấy mềm lòng.

Con người có thể thay đổi, 5 năm đã như vậy, vậy mười năm thì sao? Hai mươi năm thì sao? Một ngày nào đó anh sẽ oán hận cô vì đã huỷ hoại cuộc sống của mình.

Không ai đáng giá để cô tin tưởng.