Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

Quyển 10 - Chương 24



Gánh nặng lớn nhất trong lòng Lăng Vệ cuối cùng cũng có thể buông xuống, tâm trạng cũng vui vẻ hơn. Bốn người một nhà ăn mặc chỉnh tề cùng nhau đi ra.

Đây thật sự là hình ảnh mà mọi cô gái trong Liên Bang đều hâm mộ.

Vệ quản gia dẫn dắt đám người hầu đứng ở cửa lớn cúc cung cung tiễn, Lăng phu nhân khí chất tao nhã được ba con trai trẻ tuổi anh tuấn vây quanh, dìu lên xe bay có dấu hiệu sao vàng cao quý.

Bởi vì là ngày Tướng quân nhậm chức, không thể giống như ngày thường được, toàn bộ đội ngũ phía trước nháy đèn bật còi rầm rộ, phía sau có đoàn xe theo đuôi bảo vệ, thậm chí tổng đốc Yên Vui tinh còn tuyên bố cho công chúng nghỉ nửa ngày. Sau khi đoàn xe rời khỏi đại trạch Lăng gia, Lăng Vệ nhìn qua cửa kính trên xe mà cực kì kinh ngạc khi thấy có rất nhiều người đang xếp hàng vẫy cờ chúc mừng với cậu.

"Anh chính là không biết chính mình có được bao nhiêu người chào đón đâu." Lăng Khiêm ngồi ở ghế đối diện, bắt chéo chân, lớn tiếng mà thở dài.

Lần này là hắn chủ động ngồi ở vị trí đối diện, thứ nhất là do có mẹ đang ở đây, thứ hai là vì... Nếu ngồi cạnh anh, hắn cũng không dám cam đoan mình có thể kìm nén được, nhỡ đâu lại phát bệnh thì khó cách nào cứu được.

Tạm thời nhịn một chút đi.

Vì tân Tướng quân Lăng gia nên xe bay vũ trụ đã được chuẩn bị từ lúc ở căn cứ chờ tại Yên Vui tinh, nhân viên có thể đi lên xe bay đều phải trải qua xét duyệt nghiêm khắc. Sau khi kiểm tra kĩ càng, xe bay vinh quang này liền khởi hành đến trụ sở Quân bộ Liên Bang-- Thường Thắng tinh.

Xe bay trải qua một đoạn thời gian phi hành, cuối cùng cũng bình an đến Quân sự quán ở Thường Thắng tinh. Tất cả đều nằm trong kế hoạch.

Nhân viên ở Quán kỷ niệm quân sự cũng là nhân viên biên chế trong Quân bộ, quán trưởng là Trung tướng Bối Nhĩ Đồng đã hơn năm mươi tuổi. Trung tướng quân hàm quan quân cao cấp, ít nhất có thể đảm nhiệm tổng chỉ huy ở căn cứ quân sự quan trọng.

Để một vị Trung tướng đảm nhiệm quán trưởng, không thể nghi ngờ quyết đoán của Quân bộ, tầm quan trọng của nơi này tuyệt đối không thể thấp hơn so với căn cứ chiến lược quan trọng nào.

Khi Lăng Vệ bước xuống xe bay, Trung tướng Bối Nhĩ Đồng đã cùng vài cấp dưới đứng chờ ở đây sẵn rồi.

"Thuộc hạ đại diện cho biểu toàn thể nhân viên Quán kỷ niệm quân sự kính chào ngài, chúc mừng, trưởng quan!" Trung tướng Bối Nhĩ Đồng cúi chào, rồi dẫn đường cho bọn họ.

"Trưởng quan, ngài hẳn là không phải lần đầu tiên tới đây đúng không?"

"Lúc học ở trường quân đội Trấn Đế có tới hai lần, nơi này là hoá thạch của quân sự Liên Bang, học sinh mỗi trường quân đội đều đã đến tham quan."

"Ngài nói hoá thạch sao? Ha, từ hình dung này thật sự là cực kỳ chính xác. Kỳ thật toàn nơi này chính là một chiến hạm khổng lồ. Nhưng mà, cho dù ngài đã tới hai lần, có lẽ mới chỉ xem qua khu thứ nhất? Hôm nay tôi thực vinh hạnh dẫn ngài tới khu thứ năm. Như ngài đã biết, khu thứ năm, mỗi một vị Tuớng quân nhậm chức đều phải đến nơi này trước."

Có thể nhìn ra được, trung tướng Bối Nhĩ Đồng rất tự hào về nơi này, trong quá trình dẫn đường không ngừng giới thiệu cho Lăng Vệ về tình huống ở đây.

Bởi vì Quán kỷ niệm quân sự còn tồn tại các ngành cực kì quan trọng, hơn nữa còn bảo tồn được lượng di sản văn hóa khổng lồ, cho nên đống kiến trúc to lớn này bị phân chia thành khu trong và khu ngoài. Khu trong còn phân chia thành bốn khu, có hệ thống an ninh điện tử cực kì bảo mật. Các công dân bình thường chỉ được phép đi tham quan khu ngoài, cũng chính là khu thứ nhất.

Trung tướng Bối Nhĩ Đồng vừa rồi đã nói tới khu thứ năm, chính là nơi có quyền hạn cao nhất ở nơi này, bình thường toàn diện phong bế, cho dù là chính quán trưởng cũng không thể được vào.

Lăng Khiêm vẫn luôn gắt gao đi theo phía sau Lăng Vệ, ý đồ nhân lúc quán trưởng không để ý thì có thể lẻn vào khu thứ hai. Nhưng trước khi tiến vào khu thứ hai, Lăng Hàm đã nhìn thấu âm mưu của hắn, "Lăng Khiêm, anh đến chỗ các quan quân được thăng chức chờ đi, chuẩn bị cho nghi thức khen ngợi một chút."

"Có cái gì mà phải chuẩn bị? Không phải là chỉ càn lên đài lộ cái mặt ra sao?"

"Đây là quy định, anh muốn tôi trái quân quy mà nhốt anh lại?" Lăng Hàm uy hiếp, một câu cũng rất đủ phân lượng.

Lăng Vệ dừng bước lại, quay đầu.

Tuy rằng không thể cam đoan Lăng Hàm không ghen tuông, nhưng Lăng Hàm làm việc đúng là chiếu theo quy củ mà làm, không hề sai. Lăng Vệ châm chước, "Lăng Khiêm, em đi đi. Lúc khen ngợi chẳng phải sẽ gặp nhau hay sao?"

"Anh!"

"Mau đi đi, bên kia hẳn là đã bắt đầu đánh dấu danh sách rồi đấy."

Lăng Khiêm lộ ra biểu tình cực kỳ ấm ức với Lăng Vệ, sau đó xoay chuyển ánh mắt, giống như sói mà nhe răng múa vuốt, hận không thể cắn thủng hai lỗ trên mặt tên em trai song sinh mặt thối ỷ thế hiếp người kia.

Bất lợi nhất chính là, vị cứu tinh là mẹ đã bị cảnh vệ dẫn đến phòng nghỉ chuyên môn rồi. Nếu thật sự tranh chấp cùng Lăng Hàm, quân hàm Lăng Hàm thì cao hơn hắn, có quyền lực xử lí hắn, vạn nhất hắn thật sự bị nhốt lại, đây chẳng phải là không được nhìn anh lên nhậm chức hay sao?

Dùng ngày lễ nhậm chức của anh, hắn sẽ không sẽ bị cấm túc, đánh cược chuyện Lăng Hàm rốt cuộc có tình anh em hay không? Cái này.. Vẫn là không nên đánh cược thì hơn.

Lăng Khiêm quyết định thật nhanh.

"Anh, anh vào rồi nhanh ra tìm em nhé." Lăng Khiêm chào Lăng Vệ rồi không cam lòng mà đi.

Lăng Vệ cũng không lập tức xoay người đi vào trong, mà là đứng ở tại chỗ nhìn theo, chỉ chốc lát, bóng dáng Lăng Khiêm đã bị lượng lớn du khách đang tham quan ở khu thứ nhất che mất.

Nơi này bình thường cũng có rất nhiều du khách, hôm nay là ngày nhậm chức của Tướng quân Lăng Vệ, nghi thức bắt đầu từ Quán kỷ niệm quân sự kéo dài đến Trụ sở Quân bộ. Vì thế rất nhiều fan của Lăng Vệ đều không ngại từ xa mà đến, mong chờ có thể nhìn thấy thần tượng. Đoàn người vì Lăng Vệ đến đây đã đông nghẹt cả đỉnh núi, quán trưởng không thể không tuyên bố du khách phải từng nhóm từng nhóm tiến vào.

Cho nên, nhiều người lại tiến vào có một khu, đông nghìn nghịt tụ tập trước quảng trường Quán kỷ niệm quân sự.

Đứng ở bên này, mơ hồ còn nghe thấy tiếng líu ríu nói chuyện.

"Xin dừng lại! Phía trước là khu vực cấm, du khách không thể vào đi."

"Cậu là nhân viên công tác sao? Xin hỏi làm sao mới có thể nhìn thấy quan chỉ huy Lăng Vệ?"

"Chúng tôi là đoàn đại biểu yêu thương quan chỉ huy Lăng Vệ, chúng tôi có món quà muốn tặng..."

"Quan chỉ huy Lăng Vệ đã đến rồi sao? Ngài ấy nhất định ở bên trong đi? Xin cậu hãy để cho chúng tôi vào trong! Chúng tôi là đoàn tân nương muốn gả cho Lăng Vệ! Hôm nay là ngày tốt của quan chỉ huy, chúng tôi đã tuyển ra ba cô gái xinh đẹp nhất đoàn, muốn hiến dâng cho quan chỉ huy! Nếu cậu không phối hợp, chính là làm hỏng nhân sinh hạnh phúc cả đời của quan chỉ huy!!!!!!!!!!!!!!"

Nghe được mấy câu này, trán Lăng Vệ đã toát ra không biết bao nhiêu mồ hôi lạnh.

May mắn trung tướng Bối Nhĩ Đồng đã dẫn cậu đi lối đặc biệt, không phải bị nghe thêm mấy đoàn fan cuồng nhiệt mà đồ đệ của thợ may Lý đã từng nhắc đến.

"Khụ, trung tướng Bối Nhĩ Đồng, chúng ta tiết kiệm thời gian chút đi."

Lăng Vệ nhanh chóng tiến vào khu thứ hai, fan tuyệt đối vào không được.

Mỗi khu đều có tầm quan trọng khác nhau, những vật triển lãm quân sự làm người ta không thể dời mắt. Lúc trước Lăng Vệ đến đây chính là do trường tổ chức cho học sinh đi tham quan. Lúc này, mới xem như được cảm nhận được  quân sự thật sự ở Kỷ niệm quán. Đi qua thứ bốn khu, trung tướng Bối Nhĩ Đồng chỉ về phía đông nam có một vật màu đen to lớn, có chút thừa nước đục thả câu hỏi, "Trưởng quan, ngài có biết đó là gì không?"

"Ừm? Là chiến cơ mini đời thứ nhất của Liên Bang?" Lăng Vệ suy đoán.

Có thể nói đây là thủy tổ của chiến cơ mini Liên Bang, cậu đương nhiên là chưa có cơ hội được tiếp xúc trực tiếp, nhưng cũng đã từng nhìn thấy ở trong sách.

"Đúng vậy, đây là chiến cơ mini đời thứ nhất của Liên Bang. Thế nhưng, đây cũng không phải là chiến cơ phổ thông nhất, trước mặt ngài là bản thiết kế đời đầu của chiến cơ mini đời thứ nhất. Những chiến cơ khác đều lấy đây làm mô hình để chế tạo và nâng cấp thêm, mặt khác có thể nói đây là chiến cơ ba của các chiến cơ con sau này. Ngài biết nó đại biểu cho gì không? Một vũ khí điên cuồng cả thời đại! Đương nhiên, thời đại đó cũng đã qua rồi."

Có trung tướng Bối Nhĩ Đồng dạt dào giới thiệu đầy thú vị, khiến con đường rất dài bỗng nhiên cũng như ngắn lại. Rất nhanh mọi người đã đứng trước cửa trạm gác khu thứ năm.

Lúc này, bỗng nhiên có một người đi đến.

Lăng Hàm nhất thời nhăn mày.

"Al Lawson đến nơi này làm gì?"

"Thiếu tướng Lăng Hàm, tôi có quyền hạn đi vào khu thứ tư, không cần phải báo cáo với cậu." Al Lawson ngoài miệng trả lời Lăng Hàm, ánh mắt lại chỉ nhìn Lăng Vệ, "Có yêu cầu gì tôi hỗ trợ hay không?" Ngữ khí vô cùng ôn nhu.

Trong lòng Lăng Vệ hiểu được, người hắn hỏi kỳ thật không phải là cậu.

Cậu trầm mặc một chút, sau đó nói với Al Lawson, "Anh ấy rất vui khi anh vào đây, nhưng mà anh ấy hy vọng anh có thể ở bên ngoài thì tốt hơn, không cần khiến nghi thức tăng thêm chuyện xấu, bởi vì anh ấy cũng hy vọng ngày hôm nay của tôi, tất cả có thể thuận lợi."

"Anh ấy" trong miệng Lăng Vệ kia đương nhiên chính là Vệ Đình.

Al Lawson hơi ngẩn ra, ánh mắt càng thêm thâm thúy.

"Tôi nói không sai, đây đích thật là chủ ý của anh ấy." Lăng Vệ chú ý tới ánh mắt Lăng Hàm càng ngày càng trầm, ngay sau đó không biết sẽ làm ra hành động gì, phải cho cái tên Al này nhanh chóng biến mất trước mặt Lăng Hàm mới được.

"Tôi chỉ là hy vọng có thể giúp đỡ gì đó, hôm nay, cũng là ngày em ấy rất vui vẻ. Cuối cùng có một vị quan quân bình dân trở thành Tướng quân Liên Bang. Nếu em ấy nói như vậy, lúc này người dẫn Tân tướng quân đi vào khu thứ năm nên là..."

Lăng Hàm hơi hơi động, Lăng Vệ tiến một bước đã đứng chắn phía trước Lăng Hàm, hỏi Al, "Anh định làm trái ý anh ấy sao?"

Al Lawson tươi cười mang ý chua sót, "Tôi sẽ không, tôi sẽ chờ ở bên ngoài."

Hắn lắc lắc đầu, xoay người đi nhanh ra cửa.

Nhìn hắn rời khỏi, Lăng Hàm lập tức lấy máy truyền tin rồi liên tiếp chỉ lệnh cho các quan quân ở nơi đây, tiếp theo đem quan cảnh vệ mới của Lăng Vệ - trung tá Lý Lập kéo đến một bên, ân cần dạy bảo một phen, sau đó trở lại bên người Lăng Vệ, ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói, "Anh yên tâm, bây giờ đến khu thứ hai hắn cũng không vào được. Em đã sửa lại toàn bộ mật mã quyền hạn, chỉ định chỉ có người trong danh sách em đưa ra mới được vào khu cấm."

"Có thể làm như vậy được sao?" Lăng Vệ kinh ngạc hỏi.

"Ngày thường không được, nhưng hôm nay ngoại lệ, dựa theo vài thủ tục đặc biệt, ngày nhậm chức của Tướng quân, Quán kỷ niệm quân sự chỉ có thể lấy Tướng quân làm trung tâm mọi việc."

Đi qua cửa của khu thứ năm, theo lệ là phải kiểm tra thân phận đặc biệt bảo mật cao cấp, bởi vì muốn đi vào nơi cao cấp nhất Liên Bang này, người có đủ tư cách tiến vào cũng không có nhiều lắm.

Ngoài Lăng Vệ, quán trưởng, Lăng Hàm, chỉ có Nanilin lấy thân phận là bí thư đi theo, cùng với quan cảnh vệ Lý Lập mang bốn người cảnh vệ được chọn từ vạn người đi vào.

"Đây là cổng chào Tướng quân trong truyền thuyết.." Toàn bộ viền mái vòm được làm bằng thủy tinh, trung tướng Bối Nhĩ Đồng cũng không quên tận tình mà giới thiệu cẩn thận.

"Tôi đã xem tư liệu, nói là mỗi một Tướng quân nhậm chức đều phải đi qua cổng này đúng không?"

"Đúng vậy, mỗi một vị Tướng quân trong lịch sử Quân bộ Liên Bang đều được lấy sinh học bảo mật cao cấp. Trước lúc Tân tướng quân nhậm chức, phải lưu lại vật mẫu sinh học ở trong này, còn cả thiết bị dò xét sinh mạng nữa."

Trung tướng Bối Nhĩ Đồng cũng không nói rõ vì sao lại phải kiểm tra sinh mệnh, nhưng trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ.

An nguy của Thượng tướng quân là chuyện đại sự của toàn bộ Liên Bang, thiết bị có thể tái tạo ra nhân bản sinh mệnh của Tướng quân, thứ hai, không may Tướng quân gặp phải chuyện xấu, Quân bộ có thể xác định tin tức ngay lập tức.

Ví dụ tốt nhất chính là Tướng quân Lăng Thừa Vân, nguồn sinh lực ở Thủy Hoa tinh nổ mạnh, ngàn vạn người đồng thời tan xương nát thịt, không thể nào kiểm chứng, chỉ có Tướng quân Lăng Thừa Vân là được xác nhận tử vong ngay đầu tiên.

Ngoài khu thứ nhất thì người chen người xôn xao rộn ràng, còn khu thứ năm  yên tĩnh không một tiếng tiếng động, ngay cả một hạt bụi cũng không có. Bỗng nhiên đi vào chỗ này, sẽ cảm thấy áp lực vô cùng.

Lăng Vệ muốn nói chuyện để giảm bớt sự khó chịu trên người.

"Nơi này ngoài chúng ta ra, còn có người khác hay không?"

"Thật ra trong phòng cũng có nhân viên công tác, nhân số cũng chỉ có một đến hai người. Dù sao, người có quyền hạn đi vào nơi này cũng không nhiều lắm. Đó cũng là quy củ nhiều năm của Quân bộ, muốn giữ bí mật thật tốt, nhất định phải giảm nhân viên xuống mức ít nhất."

Qua lối nhỏ, trung tướng Bối Nhĩ Đồng dừng lại trước một cánh cửa khác, "Trưởng quan, chính là nơi này."

Cái cửa này cũng không có gì đặc biệt lắm, trên đường tới đây cũng đã gặp rất nhiều rồi, chỉ có điểm khác biệt duy nhất là trên cửa khảm một khối chúc bài, mặt trên không có nhâm hà văn tự, mà chỉ có một hình thù đơn giản.

Lăng Vệ thử nhìn xem, cái hình kia hình như là một phi thuyền...

Cạch --!

Cửa từ phía trong mở ra.

Cửa nặng như thế này mà tốc tốc độ mở ra lại rất nhanh, hơn nữa độ dày như vậy.... Lăng Vệ hiểu được, quân bộ nhất định tiêu phí không ít ngân sách vào Kỷ niệm quán.

Một đường tới đây, cậu đã chú ý tới hệ thống bảo an ở từng khu, suy cho cùng khu thứ năm chính là để bảo tồn các hồ sơ sinh vật của Tướng quân mà thôi.

Chỉ vài thứ đầu tư trên người Tướng quân Liên Bang, thì dân chúng ở vài hành tinh cũng chưa nộp đủ quân phí đâu.

Mà chuyện sản xuất hộ giáp của binh sĩ Liên Bang lại bởi vì thiếu kinh phí thiếu mà lần thứ năm bị gác lại...

Bởi vì theo qui định chỉ có Lăng Vệ và Lăng Hàm mới có thể đồng thời đi vào, những người khác đều phải ở lại bên ngoài.

"Chào mừng, trưởng quan. Tôi là người phụ trách ở đây, ngài có thể gọi tôi là Khoa Đốn." Một thanh niên cao gầy mặc áo blouse trắng vươn tay đến chào hỏi, sau đó dùng ngón tay đẩy kính trên mũi, mỉm cười nói, "Xin hãy thả lỏng thoải mái, đây là một quá trình rất đơn giản chỉ cần năm đến mười phút thôi. Chúng ta có thể bắt đầu ngay bây giờ được không? Hay là nên tâm sự một chút để ngài thấy thoải mái hơn?"

"Bắt đầu luôn đi."

"Được. Trước tiên, tôi muốn lấy một ít vật mẫu trên người ngài đã."

Làm thí nghiệm thì lấy tóc và nước bọt làm hàng mẫu là chuyện rất hiển nhiên.

Nhưng đến lúc lấy mẫu thử máu, Khoa Đốn lấy ra một kim tiêm, điều này khiến cho Lăng Vệ biểu cảm thấy khá bất an.

Sắp trở thành người lãnh đạo quân đội Liên Bang, thế mà lại sợ bị tiêm? Điều này khiến cho Lăng Vệ cảm thấy mất thể diện. Nhưng mà, vô số lần gặp ác mộng bị thẩm vấn tàn khốc ở căn cứ Lakameda, còn cả chuyện ở trang viên Lawson, khiến cậu cứ thấy kim tiêm là tự sinh ra bản năng kháng cự.

Thuốc tiêm tra tấn, khoang thuyền nuôi dưỡng, ống dẫn chuyền dịch, dáng vẻ hấp hối khi bị trói chặt trên giường bệnh...

Nhìn ống tiêm lạnh lẽo đang tới gần, Lăng Vệ lưng vô thanh vô tức căng thẳng đến dựng hết tóc gáy lên.

"Chờ một chút," Lăng Hàm gọi Khoa Đốn lại, "Để tôi làm cho."

Hắn lấy kim tiêm từ trong tay Khoa Đốn, nghiêng đầu nhìn Lăng Vệ, "Anh."

Bởi vì Lăng Vệ phải lấy mẫu thử nên đã cởi quân phục ra từ lâu, bây giờ chỉ mặc bộ quần áo trắng phẳng phiu thoải mái, phát hiện thấy Lăng Hàm cầm kim tiêm, dường như cậu cũng không thấy căng thẳng như lúc nãy nữa.

Lăng Hàm cúi thấp đầu, chậm rãi kéo cởi cúc tay áo trái của Lăng Vệ rồi kéo lên cao, nhẹ nhàng mà lộ ra cánh tay thon gầy, đeo lên thiết bị đo lường. Làn da phơi nắng rất ít nên khá mềm mịn khỏe khoắn, mơ hồ có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh.

Ngón tay thon dài của Lăng Hàm chạm vào khuỷu tay Lăng Vệ, cảm nhận được bởi vì quá căng thẳng mà cơ tay đều gồng cả lên.

"Anh, thả lỏng chút." Lăng Hàm cười nhẹ, nháy mắt với cậu.

Khó khăn lắm mới thấy được nụ cười của Lăng Hàm, Lăng Vệ bất tri bất giác mà nghe theo, bắt đầu điều chỉnh nhịp thở của mình.

Đang bôi một lớp thuốc sát trùng trên cánh tay, Lăng Hàm bỗng nhiên nói nhỏ, "Tướng quân."

Lăng Vệ nhìn khóe miệng hắn đang mỉm cười đến mê người, còn chưa kịp phản ứng thì cánh tay như bị đám kiến cấu xé, hơi hơi xót. Nhưng cơn đau vừa lướt qua, Lăng Vệ còn chưa phản ứng kịp thời với nỗi sợ hãi thì Lăng Hàm cũng đã lấy đủ lượng máu cần dùng rồi.

"Được rồi." Hắn rút kim tiêm ra, đưa ống nghiệm đựng máu giao cho Khoa Đốn, cười nhẹ, "Tôi có thể tin được cậu không nói chuyện này với ai khác được không?"

Hắn không hy vọng chuyện anh sợ kim tiêm sẽ bị lan truyền ra ngoài.

Khoa Đốn cười, "Thiếu tướng, chỗ này chính là khu thứ năm, người không biết giữ bí mật thì có thể sống ở đây được hay sao?"

Khoa Đốn cẩn thận cầm lọ đựng máu thử đi xét nghiệm, còn tỉ mỉ kỹ càng điền vào hồ sơ điện tử, sau đó khoan thai đứng lên.

"Bây giờ, chỉ còn một việc nữa thôi." Khoa Đốn xoa tay bấm nút điều khiển, bức tường màu trắng bỗng tách sang hai bên, xuất hiện một chiếc ghế dựa kim chúc.

Ghế dựa hiển nhiên là thiết bị y học thực nhập, có rất nhiều ống dài trong suốt kéo dài từ lưng ghế dựa lên vách tường.

Trên ghế treo một đống kim châm, xem vị trí của kim châm, nếu nằm ở trên ghế thì sẽ bị đâm vào cổ.

"Trưởng quan, có chuyện gì hay sao?" Khoa Đốn chú ý tới cơ thể cứng ngắc của Lăng Vệ.

"Không có gì." Biểu tình của Lăng Vệ lại trái ngược hoàn toàn với câu trả lời, đôi mắt hắc lưu ly tràn đầy đề phòng mà nhìn chiếc ghế cậu sắp phải ngồi vào.

"Không có cách khác hay sao?" Lăng Hàm hỏi.

"Ngài cho rằng đây là đâu chứ Thiếu tướng? Khu thứ năm chính là nơi có nề nếp." Nhân viên phụ trách xỏ hai tay vào túi áo, đầy hứng thú mà nói, "Lúc mới tới, tôi rất muốn nghiên cứu thiết bị hiện đại hơn, nhưng Quân bộ cảm thấy rất lãng phí tài nguyên. Thế nhưng bọn họ nói cũng đúng, những năm gần đây tôi đều đúng giờ mỗi tháng kiểm tra thiết bị, tất cả đều rất an toàn."

Hắn điều chỉnh một chút, âm thanh bằng điện rất nhỏ vang lên, ghế dựa từ bán nằm ngửa biến thành ghế ngồi bình thường.

"Trưởng quan." Khoa Đốn đưa tay mời Lăng Vệ ngồi xuống.

Lăng Hàm còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại thấy Lăng Vệ đã hạ quyết tâm kiên định đi tới.

Sau khi Lăng Vệ hắn ngồi xuống, ghế dựa cảm ứng được trọng lượng của cậu, bắt đầu tự động vận hành, đầu tiên là xuất hiện thêm tấm cách ly trong suốt từ bốn phía.

Lăng Hàm biết rõ điều này là để lọc không khí xung quanh anh, càng tăng độ chính xác hơn. Nhưng mà chợt bị ngăn cách với anh, trong lòng hắn đương nhiên là không thoải mái.

Hắn bất động thanh sắc mà liếc nhìn Khoa Đốn, yên lặng nhớ lại lý lịch của bảy người. Mấy ngày trước, thông qua thiên tân vạn khổ các thủ đoạn mới có được lý lịch của những người này. Hắn sẽ không tùy tiện để anh làm vật thí nghiệm cho người khác được.

Điều khiến Lăng Hàm không hài lòng chính là, trong khoảng thời gian từ lúc hội nghị quân sự đến ngày nhậm chức, hắn chỉ tìm được lí lịch tuyệt mật của nhân viên công tác trong này. Còn về phần hệ thống điện tử cùng bản đồ đường cấm, cho dù làm cách nào cũng không lấy được.

Dù sao nơi này cũng có hồ sơ sinh học của mỗi Tướng quân Liên Bang, Quân bộ vẫn luôn áp dụng biện pháp bảo mật cao nhất bảo vệ nơi này. Quân bộ từ xưa đến giờ vẫn là một một quái thú cường đại, quan hệ bên trong vô cùng rắc rối phức tạp, cho dù là Lăng Hàm thì cũng không thể hành động theo tất cả ý muốn được.

Thế nhưng, lý lịch cùng bối cảnh của Khoa Đốn dưới dự tra xét cực kỳ hà khắc của Lăng Hàm thì cũng không xuất hiện điểm đáng ngờ nào. Điều này cũng có thể từ bằng chứng phụ minh Quân bộ rất coi trọng khu thứ năm này.

Chỗ này, cũng có thể coi là nơi an toàn nhất toàn bộ Liên Bang.

Có lẽ, giờ phút này hắn thấy bất an, chỉ là Lăng Vệ quá quan trọng đối với hắn.

Lăng Hàm hít một hơi thật sâu, tự ra lệnh cho chính mình phải cố giữ tĩnh táo cho đến khi xét nghiệm xong mới thôi.

Nếu có thể đến giúp anh một chút thì tốt rồi...

Lăng Hàm không biết, thật ra chỉ cần hắn đứng ở đây cũng đã trợ giúp Lăng Vệ rất nhiều rồi. Chỉ cần có thể cảm nhận được Lăng Hàm ở bên, Lăng Vệ có thể quên đi nỗi sợ hãi với ống tiêm.

Sau khi lọc không khí xong, ghế dựa liền được ngửa ra giống như chiếc giường giải phẫu loại nhỏ. Tiếp theo, không biết từ đâu vươn ra một cái mặt nạ bảo hộ, bao trùm trên mặt Lăng Vệ.

"Trưởng quan, xin hãy bình tĩnh lại." Khoa Đốn nói, "Nếu có bất cứ vấn đề gì, thì bên tay phải của ngài có một nút ấn hình tròn, đó là nút đính chỉ khẩn cấp xét nghiệm."

Phía sau xương cổ đã hơi hơi cảm nhận được có kim châm đang chờ tùy lúc có thể đâm vào.

Chỉ là một kim châm, quân nhân cho dù thấy đạn cũng không sợ, thế nào có thể sợ hãi một kim châm?

Không phải đã nói vì mẹ và các em, đau khổ gì thì cũng có thể chịu đựng được hay sao?

Không thể để cho mọi người thất vọng về cậu!

Lăng Vệ yên lặng tự cổ vũ bản thân.

Tinhh ----

Sau khi khởi động, dụng cụ ong ong mà di chuyển, khi kim châm chậm rãi đâm vào sau gáy,  Lăng Vệ chỉ có thể cắn chặt răng, tận lực thả lỏng cơ thể.

Nhưng cậu lại phát hiện, mặt nạ bảo hộ phía trước cũng không chỉ là để thở, nó đương như còn có công năng đặc biệt.

Mặt nạ bảo hộ được làm từ chất liệu đặc biệt có thể tùy ý điều chỉnh cho vừa vặn với mặt người, giống như một lớp da thứ hai trên mặt vậy. Ống thở mềm mại phảng phất có được sinh mệnh, chậm rãi tiến vào xoang mũi, cũng dần dần hướng ở chỗ sâu bên trong.

Cái này... Giống hệt như ở trong khoang điều dưỡng.

Lăng Vệ chợt cả kinh, cả người đều gồng lên sợ hãi.

Hồi ức khiến người ta tim đập nhanh vọt, như bị vỡ đê mà ập nước đến.

Khoang thuyền nuôi dưỡng!

Không có âm thanh, không có thanh sắc, toàn bộ bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Bị ngâm đến khi dịch vị dinh dưỡng đều tràn vào trong cơ thể.

Phía sau thì bị kim châm phát đau, cái ống thì đâm vào xoang mũi, bốn phương tám hướng mà di chuyển trong cơ thể.... Cho đến quấn lấy lục phủ ngũ tạng.

Giống như thụ yêu, không ngừng thả ra thật nhiều dây leo quấn chặt lấy con mồi. Thật là khó chiu...

Đau quá!

Trong lúc Lăng Vệ đau khổ chịu đựng, thì một ý thức khác trong cơ thể cậu cũng bị kích động.

"Ấn nút đình chỉ khẩn cấp đi." Vệ Đình nhắc nhở.

"Không! Ngày nhậm chức thì mọi chuyện phải suôn sẻ, tôi phải hoàn thành xong, Lăng Hàm đã tốn rất nhiều tâm huyết. Không thể vì tôi vô năng mà khiến mọi việc rối tung lên được."

"Cậu không chịu nổi đâu."

"Tôi nhất định phải kiên trì! Vì mẹ và em, chỉ có hoàn thành xong, tôi mới có thể bảo vệ bọn họ!"

Cách một tầng cách ly trong suốt, Lăng Hàm vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của Lăng Vệ, hắn cũng đã phát hiện cơ thể Lăng Vệ đột nhiên rất cứng ngắc.

"Khoa Đốn! Đây là chuyện gì, sao lại đau như vậy?"

"Loại kiểm tra này, độ đau được khống chế dưới 0,5 điểm."

"Đình chỉ mau lên."

"Thiếu tướng Lăng Hàm, không hoàn thành xong, hệ thống sẽ không có cách nào xác nhận được sóng sinh học của Tân tướng quân. Hơn nữa, nếu trưởng quan thấy khó chịu thì có thể tự ấn nút đình chỉ mà."

Vài câu đối thoại ngắn ngủn mà còn chưa chấm dứt, cơ thể Lăng Vệ đã xuất hiện hiện tượng co rút mãnh liệt, sống lưng vô pháp khống chế mà cong hẳn lên. Nhưng bàn tay lại tái nhợt mà bám gắt gao vào tay vịn, kiên trì chịu đựng không ấn nút đình chỉ.

"Tôi lệnh cho cậu đình chỉ ngay lập tức!"

Nhìn thấy Khoa Đốn còn đang do dự, Lăng Hàm cố gắng không dùng ánh mắt giết chết cái tên đần độn này, nhanh chóng đến lấy điều khiển ấn nút đính chỉ.

*Ting* một tiếng vang lên, quá trình xét nghiệm đã bị đình chỉ.

Sau khi đóng chỉ, tấm cách ly cũng được mở ra, Lăng Hàm chạy lên ôm cả người Lăng Vệ ngồi dậy, "Anh! Anh sao rồi?"

Tâm lý Lăng Vệ mới trải qua đau khổ cực độ, vài giây sau mắt mới tìm được tiêu điểm, khàn khàn hỏi, "Hoàn thành xong sao?"

"Đình chỉ."

"Đình chỉ?"

"Cơ thể anh không ổn."

"Anh có thể kiên trì đến cuối cùng." Giọng nói Lăng Vệ đầy tính khẳng định, nhưng sắc mặt lại trắng bệch, tay chân vẫn còn đang run, chỉ càng khiến Lăng Hàm thêm bất an, hắn cũng đã đoán được chín phần.

Thiết bị tuy rằng rất an toàn, nhưng lại khiến anh phải nhớ lại đoạn thời gian cực kì đau khổ, đã tổn thương tâm lý anh nặng nề.

Đây đều là, "chuyện tốt" do Al Lawson làm!

"Để đảm bảo sức khỏe của Tướng quân, theo thủ tục của căn cứ khu thứ năm, căn cứ thứ năm khu thủ tục, cần 30 phút nữa mới được khởi động lại thiết bị." Khoa Đốn nói.

"Chuyện này không quan trọng. Lăng Vệ tướng quân sẽ không ngồi lên cái ghế này nữa." Lăng Hàm như đinh đóng cột mà nói, "Luôn có biện pháp khác, cho dù không có thì cũng phải sáng tạo ra một cách khác."

"Lăng Hàm, anh cảm thấy anh có thể..."

"Em không cho phép!" Lăng Hàm trầm thấp mà quát Lăng Vệ dừng lại, nhưng hắn lập tức lại nghĩ tới hôm nay chính là ngày anh nhậm chức Tướng quân, thế là nhanh chóng điều chỉnh giọng nói cho dễ nghe hơn, "Xin anh đừng có mà cậy mạnh. Em sẽ giải quyết chuyện này."

Ngoài cửa hành lang, Nanilin cùng cảnh quan Lý Lập đang chờ Tân tướng quân. Nhưng khi cửa vừa mở ra, họ lại nhìn thấy Lăng Hàm đang ôm Lăng Vệ đi ra, tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi.

"Anh có chút không thoải mái, dạo này chịu áp lực lớn quá." Lăng Hàm hỏi, "Phòng y tế ở chỗ nào?"

"Không cần đâu." Lăng Vệ mỉm cười chua xót với mọi người, quay đầu, nói nhỏ với Lăng Hàm, "Anh có thể tự đi được mà."

"Cơ thể của Tướng quân khó chịu, chăm sóc ngài là việc tất nhiên." Lăng Hàm cúi đầu, lạnh lùng trừng mắt nhìn Lăng Vệ không nghe lời.

"Tổng cộng Kỷ niệm quán có ba phòng y tế: một phòng ở phía trước quảng trường, chỗ này xa quá; một phòng khác lại tương đối đơn sơ; phòng ở khi thứ ba là ổn nhất." Bối Nhĩ Đồng trung tướng nói.

"Đến đó đi." Lăng Hàm gật đầu.

Trung tướng Bối Nhĩ Đồng dùng máy truyền tin đưa ra chỉ thị với khu thứ ba, nói cho bọn họ biết Tân tướng quân sắp tới đó nghỉ ngơi, yêu cầu bọn họ phải chuẩn bị sẵn sàng đón tiếp.

Lăng Hàm thì đang cân nhắc thay đổi lịch trình hôm nay để ứng phó với việc này.

Bước thứ ba không thể hoàn thành được, anh lại cần phải có thời gian nghỉ ngơi. Chuyện Tân tướng quân xuất hiện giao lưu cùng với dân chúng nhất định phải rút ngắn thời gian lại. Nhưng mà, bây giờ trên quảng trường đã chật ních dân chúng đang chờ đợi rồi.

Hôm nay, Nanilin cũng được thăng lên chức Thượng tá, nhưng Lăng Hàm đặc biệt phê chuẩn không cần đến xếp hàng với các quan quân khác, mà phải đến hỗ trợ xử lý mọi việc bên người Tân tướng quân.

Trên đường tới khu thứ ba, Lăng Hàm đã gọi Nanilin tới, thấp giọng nói hai câu, Nanilin gật đầu nhận lệnh, một mình rời đi làm việc.

__________________________

"Cái gì? Lăng Vệ không thoải mái?" Trong phòng nghỉ, bởi vì ngồi phi thuyền lâu nên có chút mệt nhọc, Lăng phu nhân vừa mới tỉnh dậy đã khiếp sợ nghe trung tá Bana báo cáo tin tức.

"Đúng vậy, phu nhân. Vừa mới nhận được thông tin từ người bảo lãnh bên trong, nói ngài ấy đã đến khu thứ ba, bác sĩ đã cho uống ít thuốc để giảm áp lực."

Nghe thấy ba chữ "Giảm áp lực", Lăng phu nhân suy tư một chút, lộ ra một tia cười khổ, thì thào tự nói, "Có thể thấy được... Chúng ta đè áp lực quá lớn lên đứa nhỏ này."

"Trung tá Bane, tôi muốn đi thăm nó. Lúc này, có mẹ ở bên cạnh thì sẽ tốt hơn." Suy nghĩ một lúc, Lăng phu nhân nói.

Trung tá Bane trầm ngâm một chút, "Hiện tại, chúng ta đang ở khu nghỉ dưỡng thứ hai, nếu muốn sang khu thứ ba, cần phải xin được quyền hạn mới được. Nhưng đây cũng không phải vấn đề gì lớn. Phu nhân, xin chờ tôi liên lạc với cảnh vệ của trưởng quan Lăng Vệ một chút."

Bên trong khu khách quý Kỷ niệm quán, hơn hai mươi quân nhân đang chờ được thăng chức đang ngồi ở đây. Hưởng thụ xa hoa, rượu vang thượng hạng, điểm tâm đặc biệt, phần lớn quân nhân thần thái phi dương, khí phách phấn chấn.

Là phần lớn, chứ không phải là toàn bộ.

Bởi vì giờ phút này, khuôn mặt tuấn tú của Lăng Khiêm đã đen như đáy nồi, nhăn mày đến mức như muốn dính cả vào nhau, cả người đều toát lên nỗi hận điên đảo. Người nào không biết còn tưởng rằng hắn không phải đang chuẩn bị được thăng chức, mà là bị phán quyết giam vào ngục giam quân sự.

Người này đương nhiên chính là bị em trai sinh đôi đuổi từ người anh đi ra đây, bị bắt ngồi đợi mệnh lệnh ở khu thứ nhất, Chuẩn tướng Lăng Khiêm!

Khó chịu.

Khó chịu!

Siêu khó chịu! Cực kì khó chịu!

Cho dù thay đổi cơ thể, nhưng Lăng Khiêm chính là hắn! Bổn thiếu gia rõ ràng là quang vinh vĩ đại mà vì nước mà hiến thân, trước khi chết còn dũng cảm trình diễn huynh đệ tình thâm, đem tên khốn Lăng Hàm giao cho anh chăm sóc, cảm động kinh thiên địa quỷ thần khiếp như vậy. Tuy rằng không thể nói ra ngoài, nhưng ít ra ở nhà cũng phải được đãi ngộ cao quý mới phải!

Vì sao, bổn thiếu gia vừa tỉnh lại ở đây, liền biến thành cậu không yêu bà ngoại không kéo chân đau?!

Có nhầm hay không?

Ngày đầu tiên về nhà đã bị anh đấm, quà sinh nhật của bổn thiếu gia còn phải tự nhặt trong đống rác!

Đến tối thì mẹ lại cấu kết với Mike, hạn chế ký ức của hắn?!!!

Còn cả Lăng Hàm, đúng, hỗn đản nhất chính là Lăng Hàm!

Bỏ đá xuống giếng, vong ân phụ nghĩa, bổn thiếu gia mới chết có vài ngày, mà đã quyết định độc chiếm anh làm của riêng, tính toán nhỏ nhặt. Lúc trước tình anh em còn bền lâu thì ngon ngọt chia sẻ, có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng, bây giờ không phải đều là rắm thúi hay sao?!

Lúc trước là ai nói anh là của hai người chúng ta? Là ai nói anh cho dù thiếu bất cứ ai trong hai chúng ta đều sẽ rất đau khổ? Là ai nói anh cần chúng ta cùng nhau bảo vệ?!

Ra sức từ chối hắn làm cảnh vệ cho Lăng Vệ, thậm chí bây giờ thằng anh này muốn gần Lăng Vệ thì cũng không cho, đồ đầu óc toàn t*ng trùng, đồ hỗn đản! Quỷ hẹp hòi! Ổ dấm chua! Cuồng khống chế! Cuồng độc chiếm!

"Chuẩn tướng Lăng Khiêm."

Lăng Khiêm ôm một bụng tức giận nâng lên mắt, hóa ra là cái tên Nanilin lần nào cũng ngăn cản hắn, Lăng Khiêm càng là không có ý hoà nhã, gằn giọng "Làm gì?"

Nanilin là kiểu người không quan tâm sắc mặt đối phương có tốt hay không, hắn đều duy trì bộ mặt không biểu tình.

Hắn từ khu thứ ba đi ra đây, chỉ vì muốn truyền đạt chỉ thị của Thiếu tướng Lăng Hàm mà thôi.

"Ngài là đội trưởng biểu diễn chiến cơ mini. Tôi tới là để thông báo cho ngài biết kế hoạch đã có một chút thay đổi, chờ chút nữa khi biểu diễn chiến cơ mini, xin ngài kéo dài từ mười lăm phút thành ba mươi phút."

Ngoài quảng trường, mười hai chiến cơ mini hiện đại tân tiến nhất được xếp thành hàng ngay ngắn, dưới ánh mặt trời tỏa đầy hào quang đầy kiêu ngạo.

Vì muốn tăng khí thế cho lễ nhậm chức của Lăng Vệ, mà cố ý điều lại đây trợ uy, mỗi một chiếc đều được Lăng Khiêm cẩn thận kiểm tra, bảo đảm khi biểu diễn có thể điều khiển nhuần nhuyễn và phô ra hết ưu điểm của chiến cơ mini tân tiến này.

Nhưng... Đáng tiếc tính năng của chiến cơ mini này vẫn thua kém Ngân Hoa hào.

Tên khốn Al Lawson kia, thật là khốn nạn hơn quỷ! Lăng Khiêm phái người đi trộm bản thiết kế của Ngân Hoa hào, còn chưa tìm được cơ hội tiếp cận đến bản thiết kế, thì đã bị tóm được.

"Có nhầm hay không? Cậu cho rằng biểu diễn chiến cơ mini là đang chơi trò xếp gỗ sao? Yêu cầu tập luyện quan trọng khi biểu diễn chính là đội hình chiến cơ! Cậu nói rõ ràng đi, vì sao bỗng nhiên muốn tăng thời gian đến ba mươi phút?"

"Lịch trình của Tướng quân có chút thay đổi, nên thời gian biểu diễn cũng phải kéo dài theo."

"Sao lịch trình của Tướng quân lại phải thay đổi?"

"Chuyện đó không liên quan đến ngài, Chuẩn tướng Lăng Khiêm. Dù sao tôi cũng đã thông báo xong, tôi còn có chuyện khác phải xử lý, không tiện ở đây nói chuyện với ngài."

"Đệt! Chuyện của anh thì chính là chuyện của ta! Anh họ Lăng, ta cũng họ Lăng! Này này!! Nanilin!!!! Cậu đứng lại đó cho tôi, vứt lại mấy câu xong rồi bỏ đi là sao? Cậu đứng lại nói rõ ràng cho tôi!" Lăng Khiêm đuổi theo, một tay kéo gáy Nanilin, đẩy hắn ép vào góc tường, ánh mắt như sói ăn thịt con mồi, thấp giọng nói, "Lăng Hàm chắc chắn sẽ không tự dưng thay đổi kế hoạch. Nói cho tôi biết, anh của tôi xảy ra chuyện gì?"