Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

Quyển 10 - Chương 30



Ngày 01 tháng 01 thượng nguyên năm 1775, ngày nhậm chức của Tướng quân Lăng Vệ được khắc vào lịch sử Liên Bang.

Thế nhưng, chuyện được truyền thông Liên bang quan tâm không phải là đại sự quốc gia, mà là mấy tin đồn linh tinh.

Mỗi ngày đều có tin tức về Tướng quân Lăng Vệ xuất hiện trên báo chí cùng TV. Nhưng Tướng quân Lăng Vệ hoàn toàn kế thừa phong cách của bậc cha chú, rất ít cho truyền thông có cơ hội tiếp xúc, điều này cũng làm cho xuất hiện một loại hiện tượng khiến người ta không biết nên khóc hay cười -- tin tức về Tướng quân Lăng Vệ trên báo thường thường sẽ tràn ngập mấy mẩu tin yêu đương này nọ, lấy "Nghe nói" để bắt đầu..

Nghe nói, bởi vì nhậm chức ngày đó Tướng quân điều khiển chiến cơ gặp mặt dân chúng, mệt nhọc quá độ mà sau đó, Tướng quân đã nghỉ dưỡng ở nhà hơn nửa tháng.

Nghe nói hai em trai của ngài ấy, thiếu tướng Lăng Hàm cùng Thiếu tướng Lăng Khiêm được thăng chức hôm đó, không tiếc gác lại lịch trình làm việc, hơn nửa tháng đều ở trong tầng ba Lăng gia, dốc lòng chăm sóc Tướng quân.

Nghe nói sau hơn nửa tháng, cuối cùng Tướng quân Lăng Vệ cũng lộ mặt ở đại lâu Quân bộ, thế nhưng sắc mặt vẫn chưa được tự nhiên. -- đối với chuyện này, người ta phỏng đoán có phải là do nằm trên giường lâu quá hay không?

Nghe nói, sau khi Tướng quân Lăng Vệ trở thành thống soái cao nhất Quân bộ, vẫn còn ngại ngùng như ngày trước. Một ít quan quân cấp dưới quan đến bệnh tình của Tướng quân cũng từng đến Lăng gia thăm bệnh, lại bị hai vị Thiếu tướng em trai cự đón tiếp ở ngoài cửa, mặt Tướng quân Lăng Vệ đều đỏ lên. -- người ngoài phỏng đoán Tướng quân bình dị gần gũi, nhất định là ngại ngùng vì hành vi không lễ phép này của  hai em trai. Thật sự là rất đáng yêu.

Giới truyền thông cứ hồn nhiên ngây thơ mà phỏng đoán điều thần bí ở tầng ba đại trạch Lăng gia. Thật ra chân tướng ở trong phòng kia, đại khái là như vầy...

"Anh, một lần nữa thôi."

"Làm nữa thì sẽ mệt chết mất!" Vết thương trên lưng đã được chữa trị rất tốt, rất nhanh sẽ khỏi lại, thế nhưng cũng không thể gây sức ép như vậy.

"Anh, dựa theo tiêu chuẩn thấp nhất một ngày ba lần, bây giờ còn chưa đủ..."

"Đừng có nằm mơ! Tuyệt đối không có khả năng anh đồng ý chuyện đó, nếu không một ngày hai mươi bốn giờ cũng không thể ngừng. Hơn nữa,... " Trên người Lăng Vệ chỉ mặc một chiếc áo trắng, phía dưới lại bị lột đến không còn một chút vải dư thừa, bên trong đùi còn lưu lại một chút dịch trắng, bộ dạng nhớ tới chuyện cũ, "Không phải là vừa chạm vào anh thì thấy ghê tởm sao?"

"Ơ... Anh ơi, đều là chuyện đã qua rồi."

"Em còn nói hôn môi với anh xong đều muốn nôn ra."

"Oan uổng quá, anh ơi!"

Thiếu tướng Lăng Khiêm ôm ngang lấy eo Lăng Khiêm đang định trèo xuống giường, hai tay hai chân đều ôm lấy Lăng Vệ, "Em cũng là bất đắc dĩ, tên hỗn đản Mike kỹ thuật không tốt gây ra sai lầm trong lúc phẫu thuật. Thế mà không ở lại giải quyết đàng hoàng, lại trốn đi nghỉ dưỡng."

Hiện giờ, quan hệ của mẹ và anh thật vất vả mới hòa thuận thân mật được như trước.

Lăng Khiêm từ đầu tới đuôi đều chưa bao giờ nghĩ tới chuyện mẹ sẽ nói chuyện Mike hạn chế kí ức của hắn cho anh nghe, chính là bị anh hiểu lầm, thật sự cảm thấy chính mình thật sự rất vô tội.

Cho nên, Lăng Khiêm kiên định mà lên án đổ hết tội cho Mike 'y thuật không tinh', hại hắn bị hạn chế kí ức!

"Em mới là người bị hại lớn nhất, lúc đó nhìn thấy anh lại không thể ôm, xem video "nóng" của anh mà cũng đau đầu đến bất tỉnh..."

"Em làm... Cái gì?!"

"À, chính là một bên thì nhớ anh, một bên an ủi tiểu đệ không có chỗ dùng."

"Miệng chó không phun nổi ngà voi." Lăng Vệ đánh lên bàn tay của Lăng Khiêm đang bám trên người cậu, "Buông tay, anh muốn đi tắm."

"Ta tắm chung với anh."

"Không được. Anh sẽ không bị lừa nữa đâu."

Mỗi lần đi vệ sinh, chỉ cần để Lăng Khiêm theo vào phòng tắm, càng chỉ làm cơ thể nổi lên phản ứng...

Lăng Vệ kiên quyết mà đá văng Lăng Khiêm ra ngoài.

Lăng Khiêm bị bỏ lại lập tức sử dụng khổ nhục kế, ôm đầu nằm ngã xuống giường, "Aizzz!! Đau quá! Đầu của em đau quá! Tim đập cũng đập nhanh!"

"Lại dùng mấy trò kĩ xảo trẻ con này"

Lúc đầu, Lăng Vệ nghĩ đến cơ thể Lăng Khiêm, còn tin là thật, sau đó lại rơi vào ma chưởng.

Bây giờ, Lăng Khiêm diễn xuất có tốt đến đâu, Lăng Vệ cũng sẽ không bị lừa.

Chỉnh nước trong phòng tắm cho ấm, đắm chìm dưới vòi hoa sen, nửa người đều đau nhức, dịch trắng cũng chảy xuống theo dòng nước.

Sau khi khuếch trướng xong, cảm giác như trong hậu huyệt vẫn còn vật thô cứng trừu sáp vậy.

Cái tên Lăng Khiêm hỗn đản!

Không, còn có cả phần của Lăng Hàm nữa. Vừa rồi Lăng Hàm còn bế cậu làm một lần rồi mới rời đi. Tuy rằng chỉ là một lần, nhưng lực độ cùng cường độ mạnh như vậy người bình thường đều khó chịu được.

Thắt lưng vốn đã đau nhức, không nghĩ tới Lăng Hàm vừa đi, Lăng Khiêm lập tức tận dụng mọi thứ mà chạy vào trong phòng.

Cửa phòng của mình giống như căn bản không có chút tác dụng nào với hai đứa em này vậy...

Chẳng lẽ phải làm giống Lăng Khiêm, thay cửa này thành cửa có khóa hợp kim? Lăng Vệ châm chước một chút, buông tha quyết định này. Trong lòng không phải không thừa nhận, rất khó chịu này hai tên gia khỏa muốn làm gì thì làm, không hề tiết chế mà áp bức chính mình. Nhưng phải nhẫn tâm mà khóa họ ở ngoài cửa... Chính mình căn bản là không làm được.

Lại một lần nữa cảm thấy tim tràn đầy. Không bị tổn hại chút nào nữa. Lại một lần nữa, cảm giác được hai người bọn họ ôm chầm quay vòng quanh đầy hạnh phúc.

Lăng Vệ ngẩng mặt lên, nghênh đón dòng nước ấm áp.

Cái loại hạnh phúc này, đã từng tuyệt vọng cho rằng sẽ không có được nữa. Bây giờ lại giống như dòng nước ấm áp này âu yếm cơ thể, chữa lành những vết trong tâm hồn.

Lăng Vệ vui vẻ mà tắm, cả người thoải mái mà mở cửa phòng tắm, ánh mắt lơ đãng liếc qua giường lớn trong phòng. Lăng Khiêm còn đang trên giường, nhưng đã ngồi dậy, trần truồng mà mở rộng hai chân, đang cầm vật gì đó nhắm vào phía dưới làm ra chuyện nguy hiểm, đau đến nhe răng trợn mắt.

"Lăng Khiêm! Em đang làm gì vậy?"

Lăng Vệ sợ hãi lắp bắp, vội vứt khăn lông xuống mà chạy lại cướp đi đồ vật trong tay Lăng Khiêm, mới phát hiện ra vật kia cậu đã từng nhìn thấy.

Là máy xăm mini.

dương v*t mẫn cảm bị đau đớn kích thích khiến Lăng Khiêm hồng hộc mà suyễn khí, nhưng trong mắt lại chớp động cam tâm tình nguyện, "Anh cứ từ chối em, chê em là nhân bản sao?"

"Cái gì? Không được nói bậy."

"Dù sao, cho dù là nhân bản, nhưng em vẫn là Lăng Khiêm rất yêu anh. Còn có, chỗ này..." Lăng Khiêm chỉ khố hạ vừa mới bị xăm một chữ 'Vệ', "Cái này cũng là thuộc về anh."

Trong lòng Lăng Vệ sinh ra luồng khí nóng rực.

"Lúc ở Gia Lâm tinh cho dù đau muốn chết nhưng nó cũng chưa từng chạm qua người khác, nó chỉ muốn anh thôi."

Trong phòng vô duyên vô cớ mà lâm vào im lặng.

Đồ hỗn đản này tuy rằng thường xuyên làm xuất làm cho cậu vừa buồn cười vừa tức giận, nhưng cũng có lúc bất thình lình mà làm ra chuyện khiến cậu cảm động đến mức không biết nên nói gì cho tốt.

"Haha, nó rất trung thành với anh, anh sờ nó đi, cổ vũ cho nó đi."

Lăng Vệ không đáp lại đề nghị bất lương của Lăng Khiêm.

Vừa rồi tình thế cấp bách mới chạy nhanh tới, lúc nãy ở trên giường vận động tốn rất nhiều thể lực, bây giờ cả người có chút như nhũn ra. Lăng Vệ khoác khăn lông màu trắng trên lưng, ngồi xuống bên giường cúi đầu đùa nghịch cái máy xăm mini kia.

"Cái này dùng kiểu gì vậy?"

"Em dạy anh, đầu tiên là ấn chỗ này, rồi chỗ này..." Lăng Khiêm thích lên mặt dạy đời ngồi xích lại gần, từ phía sau ôm lấy Lăng Vệ, hai tay ôm trước ngực Lăng Vệ, ".. Sau đó là có chọn chữ mình muốn xăm. Anh muốn chọn chữ gì?"

"Khiêm."

"Ừm?" Lăng Khiêm dán trên lưng Lăng Vệ, tựa hồ nhẹ nhàng run lên.

"Chính là chữ 'Khiêm' trong tên của em. Em xăm lại trên cai cho anh."

Cơ thể Lăng Khiêm càng run rẩy đến lợi hại, trong giọng nói tràn ngập vui sướng không thể tin được, "Anh, là thật sao? Anh thật sự nguyện ý xăm tên của em trên vai anh?"

Vô số lần muốn xin thỉnh cầu này, nhưng vẫn không dũng khí.

Anh đã từng bị xăm như vậy, bị Al Lawson tàn nhẫn mà thương tổn, nhắc lại chuyện này tựa như vạch trần miệng vết thương còn rỉ máu trong lòng anh vậy.

Cho nên, tuy rằng rất muốn, nhưng vẫn không dám xin... Không đành lòng xin.

Điều khiến Lăng Khiêm cảm động chính là anh lại chủ động đề nghị xăm tên hắn lên vai. Được anh yêu, quý trọng, gánh vác tên của mình trên vai, chính là điều hạnh phúc nhất trên thế giới!

"Sao vậy?" Lăng Vệ mất tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, "Vị trí lần trước em còn nhớ rõ không?"

"Hả? À..! Nhớ rõ! Đương nhiên nhớ rõ!" Lăng Khiêm dường như sợ rằng Lăng Vệ sẽ đổi ý, luống cuống tay chân mà chọn chữ 'Khiêm' trong máy, "Anh, em giúp anh. Một chút là xong, không đau đâu."

Trên vai, bỗng nhiên có cảm giác vật gì ấm áp lướt qua.

"Em giúp anh liếm trước đã, tiêu độc ấy mà."

"..."

"Anh, thả lỏng bả vai."

"..."

"Em liếm thêm hai cái, liếm nhiều thì sẽ không đau."

"Đừng dài dòng, còn kéo dài thì anh ki cho xă.... Áaaa!" Lăng Vệ bất ngờ không kịp đề phòng mà kêu rên.

Bả vai hơi hơi đau xót, rất nhanh đã bị đầu lưỡi ấm áp liếm qua.

Lăng Khiêm ôm cậu từ phía sau, một lần lại một lần vừa liếm vừa xăm chữ  'Khiêm'.

Trở lại, những thứ đã từng vô tình bị hủy diệt, đều đã trở lại.

Anh ở ngay bên cạnh, cảm giác chỉ cần duỗi tay ra là có thể ôm anh vào lòng thật là quá ấm áp.

"Được rồi, buông tay ra đi."

"Không cần, anh để em liếm thêm một chút."

"Vậy thì đến bao giờ mới xong?"

"Không phải anh bị em liếm đến cả người bốc hỏa đấy chứ?"

Lăng Vệ xấu hổ mà vô pháp phản bác.

Âm thanh liếm hút chụt chụt vang cả phòng. Da thịt bị sự dịu dàng như vậy kích thích, mạch máu nóng ấm lại róc rách chuyển động, không biết bắt đầu từ lúc nào, trong cơ thể dần dần mềm yếu gợi cảm.

Từ dịu dàng dần dần biến thành cuồng nhiệt, rất nhanh đã bị liếm dần xuống dưới khiến người ta khó kìm lòng nổi, phảng phất như xuân dược cấp cao từng đợt từng đợt mà rót vào trong da thịt.

Hai tay Lăng Khiêm mò đến trước ngực Lăng Vệ, tình sắc mà vuốt ve.

"A! Không cần!"

"Giọng của anh nghe thật kích thích."

"Lăng Khiêm, nếu còn như vậy... Anh sẽ đánh em..."

"Anh đánh em đi, như vậy em càng có lý do trói anh lại mà làm."

"Em cái đồ hỗn đản... Nha!" Bàn tay đáng lẽ ở trên ngực thì bỗng nhiên giảo hoạt chui vào lớp khăn lông, nắm lấy điểm yếu của Lăng Vệ.

Lăng Vệ bị kích thích đến thở dốc từng hơi.

"Cái này thật là vướng." Khăn lông vốn ở trên người Lăng Vệ nay đã bị Lăng Khiêm kéo ra ném đi.

Cuối cùng vẫn bị Lăng Khiêm áp đảo mềm nhũn trên giường lớn, trắng trợn mà phóng thích dục vọng nhiệt tình.

"Anh nhìn cự bổng lần thứ hai xăm tên anh là dấu hiệu của riêng anh đi, anh cho em làm một lần nữa đi. Không, làm ba lần." Lăng Khiêm hôn lên khóe miệng cậu, làm nũng mà cầu xin.

Lăng Vệ không lên tiếng

Đồ hỗn đản Lăng Khiêm, nếu đến lúc này nếu không cho hắn đạt được mục đích thì hắn sẽ giống một con chó to chỉ vì đói bụng mà kêu gào cả buổi sáng.

Huống chi..

Lăng Khiêm hôn môi, vuốt ve... Chính cậu cũng không phải không muốn nha.

Cạy mở khớp hàm, đầu lưỡi tham lam tiến vào, dịu dàng mà liếm mút từng ngóc ngách.

Lăng Vệ hơi hơi nhắm mắt, duỗi đầu lưỡi, hưởng ứng cùng Lăng Khiêm.

"Cám ơn anh, em làm liền đây" Lăng Khiêm vui sướng không thôi, nâng lên cái mông đáng yêu của anh...

Rầm!

Cửa phòng bị một cước đá văng.

Lăng Hàm lạnh lùng mà tiến vào, một quyền muốn đánh Lăng Khiêm ngã từ trên giường xuống.

"Lăng Hàm!" Lăng Vệ đột nhiên ngồi dậy, theo bản năng lấy chăn che dấu phía dưới.

"Lần sau nếu anh còn đánh ngất Nanilin, tôi sẽ điều một đội cảnh vệ đến bảo vệ phòng của anh." Lăng Hàm từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh như băng mà nhìn Lăng Khiêm từ trên thảm trải sàn đứng lên, "Tôi mới đi được chưa lâu mà anh đã vào rồi? Trong đầu của anh chỉ có chuyện hành động bằng nửa thân dưới thôi sao?"

Lăng Khiêm nhảy dựng lên, tuy rằng trần như nhộng, nhưng khí thế cũng mạnh mẽ, "Đừng đến đây nói mấy cái lí do hùng hồn như vậy, rốt cuộc ai lòng tham lại keo kiệt, một lòng chỉ muốn độc chiếm anh? Cái gì mà nhân bản thì không phải là Lăng Khiêm, những lời này anh đã sớm nghe chán rồi! Ngày nhậm chức đó, chẳng lẽ em không cảm nhận được sao? Anh căn bản chính là Lăng Khiêm chân chính, chính là anh trai sinh đôi của em."

"Câm miệng."

"Hừ, không dám nhìn thẳng vào sao? Sợ sau khi thừa nhận xong thì sẽ phải chia sẻ anh? Mỗi đêm chỉ có em ngủ với anh, em thì sướng rồi, nhưng em có hỏi là anh có vui hay không? Cho dù em đem ông anh song sinh này đây đến chỗ khác thì anh  vẫn sẽ ở trong lòng anh, giống như trên vai của anh, vẫn sẽ xăm tên 'Khiêm'!"

Lăng Hàm ngẩn ra, xoay người đi đến bên giường, kéo vai Lăng Vệ lại gần, biểu tình lập tức biến đen.

Lăng Hàm bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Lăng Khiêm, thấp giọng từng chữ không ngừng hỏi, "Anh muốn chết phải không?"

"Đây là do anh tự nguyện." Lăng Vệ nói.

"Anh!!!"

"Anh ơi!"

Hai đứa em cùng gọi cậu, nhưng cảm xúc đều không giống nhau.

"Anh đã nói từ sớm rồi, không quan tâm em đối xử với Lăng Khiêm thế nào, thiếu một đoạn ký ức cũng được, nhân bản cũng được...  Nhưng, cảm xúc của anh là vô pháp khống chế." Lăng Vệ dũng cảm mà nhìn Lăng Hàm, "Em cùng Lăng Khiêm, cho dù anh thiếu một ai thì đều không trọn vẹn."

Lăng Hàm trầm mặc mà nhìn cậu.

Lăng Khiêm đứng ở một bên, đã bị cảm động đến quên cả nói mấy câu trào phúng Lăng Hàm.

Không khí trong phòng như đọng lại, một lát sau, trong mắt Lăng Hàm lại xuất hiện một chút bất đắc dĩ.

"Anh mặc quần áo, đi làm chuyện chính trước đi." Lăng Hàm quay đầu nói với người còn đang khỏa thân kia

"Chuyện chính? À, ngày hôm qua anh đã thẩm vấn tên tù binh bắt được ở Kỷ niệm quán. Nhóc con hỗn trướng Đế quốc, thế mà dám dám mưu đồ tổn thương anh! Thế nhưng cái tên tù binh kia cũng không phải nhân vật lớn gì, hắn cũng không biết vì sao Đế quốc lại mạo hiểm làm ra chuyện như vậy."

"Tôi không muốn nói chuyện đó." Lăng Hàm lấy giọng diệu giải quyết việc chung, "Tôi hy vọng anh tìm được vài vị có lực ảnh hưởng cao nhất của pháp viện, nói chuyện về dự luật 'Nhân bản có ý thức độc lập nên được sở hữu quyền lợi của nhân loại'".

"Dự luật nhân bản có ý thức độc lập nên được sở hữu quyền lợi của nhân loại?" Lăng Khiêm lập tức nhìn về phía Lăng Vệ, dường như đột nhiên hiểu được, gật đầu nói, "Cái ý tưởng này rất tốt, anh cùng t.. Anh là người nhân bản, quả thật muốn phòng ngừa chu đáo. Lăng Hàm, tuy rằng có đôi khi em rất hỗn đản, nhưng có nhiều chuyện quả thật rất chu đáo, điểm ấy anh rất muốn thừa nhận."

"Không là tôi, mà là ba."

"Cái gì?"

"Ba luôn bí mật làm chuyện này, thông qua người có chức quyền cao nhất pháp viện rất đáng tin tưởng. Trước đó đã trình lên đề án chính thức lần thứ ba "Nhân bản có ý thức độc lập nên được sở hữu quyền lợi của nhân loại."

"Không hổ là ba." Lăng Khiêm sửng sốt một chút, đa sầu đa cảm mà thở dài, lộ ra hồi ức thần sắc, "Chắc là ba cũng lo lắng sẽ có một ngày, thân phận nhân bản của anh sẽ đem đến bất trắc."

Ba... Ba vì con trả giá tâm huyết như vậy...

Trong đầu Lăng Vệ hiện lên khuôn mặt uy nghiêm thận trọng của ba.

"Nếu là chuyện ba vẫn chưa xong, chúng ta càng phải hoàn thành cho tốt. Em chuyển văn kiện vào máy truyền tin cho anh, anh lập tức đi làm." Lăng Khiêm nói làm là làm, xoay người nhặt quân phục trên thảm nhanh chóng mặc vào.

"Làm tốt chuyện này, tôi sẽ cho anh trở thành quan cảnh vệ của anh."

Lăng Hàm vừa nói xong, Lăng Vệ cùng Lăng Khiêm đều vô cùng kinh ngạc.

Lăng Khiêm nghiêm túc mà nhìn Lăng Hàm, "Em nói thật sao?"

"Trung tá Lý Lập đã hi sinh vì nhiệm vụ, vị trí của hắn cần phải có người tiếp nhận. Ít nhất, tôi tin tưởng anh trong lúc mấu chốt, ngay cả tính mạng cũng không cần mà hết lòng bảo vệ anh."

"Đó là chuyện tất nhiên!"

"Còn không mau đi làm đi?"

"Đi đây!"  Lăng Khiêm nhìn thấy hy vọng, thậm chí còn kính lễ mà chào Lăng Hàm, lúc đi qua giường, đột nhiên ôm lấy Lăng Vệ mà hôn môi ngọt ngào, trước khi đi còn cười đến vui vẻ phi dương suất khí hơn cả mặt trời

Trong phòng, chỉ còn lại hai anh em Lăng Vệ cùng Lăng Hàm.

"Lăng Hàm, cám ơn em."

"Có cái gì phải cảm ơn?"

"Ít nhất em không còn... Uy hiếp tẩy não Lăng Khiêm hay đẩy Lăng Khiêm đi hành tinh khác..."

"Bởi vì hắn hữu dụng, cho nên mới giữ lại."

Lăng Vệ nhìn mạnh đứa em còn đang mạnh miệng, cười cười lắc đầu.

"Hơn nữa, ở trong lòng anh, căn bản không quan tâm chuyện hắn là nhân bản."

"Anh cũng là nhân bản mà."

"Không nói nữa" Lăng Hàm chủ động đình chỉ đề tài này, ngồi xuống bên giường, đột nhiên hỏi, "Làm không chỉ một lần phải không?"

"Hả?"

"Hôm nay rời giường, em chỉ bế anh một lần, hắn bế không chỉ một lần phải không?"

"..." Đối với vấn đề tràn ngập nguy hiểm như này, trong lòng Lăng Vệ bỗng nhiên dâng lên nỗi xúc động muốn lao xuống giường điều khiển chiến cơ mini chạy trốn.

Quả nhiên không nên mềm lòng, để Lăng Khiêm làm hai lần!

"Chẳng lẽ trong lòng của anh, em còn không bằng một nhân bản sao? Hắn làm hơn một lần bao nhiêu, anh phải thiếu em bằng đó. Đây là vấn đề toán học rất đơn giản."

Loại chuyện này sao có thể dùng toán học để tính toán!

Nhìn Lăng Hàm tràn ngập dương cương, khuôn mặt gợi cảm chậm rãi tiến lại gần, Lăng Vệ đã vứt vấn đề toán học linh tinh ra ngoài hành tinh từ sớm rồi.

Tinh tinh - tinh tinh -

"Lăng Vệ." Mirco trên vách tường micro truyền đến giọng nói của mẹ, "Mẹ mới nấu mì xong, con mau xuống dưới ăn đi. Nếu không để nguội mất, ăn vào sẽ mất hương vị."

"Thật tốt quá! Mẹ ơi, con xuống ngay đây!" Lăng Vệ phảng phất như gặp được cứu tinh, cao hứng mà trả lời.

"Con có thấy Lăng Khiêm với Lăng Hàm không? Hai đứa bọn nó cũng không biết đã chạy đi đâu."

"Lăng Khiêm đi làm việc, Lăng Hàm đang ở chỗ con thương lượng vài chuyện. À, Lăng Hàm cũng muốn ăn mì sợi. Hai bọn con sẽ xuống luôn đây."

"Vậy, mẹ chờ ở phòng ăn."

Đây chính là điều mà các phóng viên truyền thông Liên Bang không thể biết được, sinh hoạt vui vẻ bên trong đại trạch Lăng gia.

00: Chân chính kết thúc

Ngày 01 tháng 01 thượng nguyên năm 1775, Tướng quân Lăng Vệ chính thức nhậm chức, Quân bộ Liên bang cũng cất bước sang thời đại mới.

Cùng ngày đó, Tướng quân Wiliam Lawson vì bệnh nặng mà qua đời.

Một tháng sau, Tướng quân Đăng Tu La tuyên bố với bên ngoài bởi vì chuyện sức khỏe cá nhân, không thể tiếp tục chịu được gánh nặng công việc, xin từ chức Thượng Tướng quân Quân bộ.

Mười lăm ngày sau, Al Lawson, Bội Đường Tu La hoàn thành nghi thức nhậm chức, thuận lý thành chương tiếp nhận vị trí Thượng tướng quân của gia tộc.

Đến đây, thời đại mới trong lịch sử Quân bộ Liên Bang cũng đã bắt đầu.

Vũ trụ luân bàn yên lặng chuyển động, mỗi sự kết thúc cũng ý tứ hàm xúc thời đại mới sẽ bắt đầu.

- -- o0o ---