Trùng Phùng GL

Chương 1: Trùng Phùng



Những ngày đầu thu trời mưa liên miên nên phần nào cũng làm không khí ôn hoà hơn một chút, xua đi cái nóng oi ả của ngày hè dài đằng đẵng.

Chuyện đầu tiên mà mỗi ngày Tần Mặc đều làm sau khi rời giường chính là kéo rèm cửa sổ ra để cho không khí của ngày mới ùa vào. Bầu trời bị mây đen giăng kín nhiều ngày nay rốt cuộc cũng quang đãng hơn, trong suốt đến độ giống như một chiếc gương. Tâm tình Tần Mặc cũng tốt như trời quang mây tạnh, ngay cả việc hệ trọng là bị Chu Gia Di đưa trở lại chốn cũ ở đại học A cũng không hề tức giận.

Tần Mặc quen biết Chu Gia Di trong một lần tham gia tiệc rượu, thấy cô vẫn cô đơn một mình nhiều năm nên em gái cương quyết long trọng giới thiệu Chu Gia Di cho cô.

Ngay từ đầu Tần Mặc không đồng ý cũng không phản đối, ngược lại Chu Gia Di thỉnh thoảng sẽ hẹn cô đi ra ngoài ăn một bữa cơm, có đôi khi là xem phim hoặc đi nghe hòa nhạc, thỉnh thoảng gọi một hai cú điện thoại tán gẫu vài câu, nhưng cũng không nhiều hơn mười phút đồng hồ. Dựa vào kinh nghiệm lăn lộn trong xã hội những năm qua, cô biết Chu Gia Di có tình ý với mình.

Nhưng cô lại chưa từng cự tuyệt, cô đã đến tuổi kết hôn, cũng nên nghiêm túc tìm đối tượng rồi. Cô gái Chu Gia Di này không những hiền lành, điềm đạm, mà còn thông minh. Quan trọng nhất chính là còn biết nhìn sắc mặt người khác, mặc dù là diễn viên giải trí, tỉ như lợi dụng thân phận của cô để đi giành được một số lợi ích, nhưng chỉ cần không quá phận, cô cũng không đi truy cứu. Dù sao ở cái thời đại này, người tốt cũng không nhiều, chớ nói chi mục đích là để kết hôn. Huống hồ xem như không phải người trong giới, một vài cô gái vì một số lợi ích đã phản lại cô, cũng không phải là vì thân phận của cô.

Sau khi hai người lui tới một thời gian, vài người trong giới cũng đã biết cô và Chu Gia Di đang kết giao. Công ty của cô chưa từng giao thiệp với ngành truyền thông, nhưng phần lớn vẫn sẽ chừa chút mặt mũi mở ra cánh cửa thuận lợi cho Chu Gia Di.

Lúc nói chuyện phiếm, Chu Gia Di biết Tần Mặc tốt nghiệp đại học A, mặc dù đã tốt nghiệp nhiều năm, nhưng cũng tìm được cái cớ để hẹn Tần Mặc. Đại học A là trường vô cùng nổi tiếng, nổi tiếng không chỉ vì lực lượng giáo viên hùng hậu, càng nổi danh hơn là phong cảnh kiến trúc trăm năm không đổi, nên cho dù nhiều năm không tới, nhưng đường lớn, đường nhỏ cô lại quen thuộc như cũ, cây cối quen thuộc, công trình kiến trúc cũng quen thuộc.

Hai người đều không phải người thích nói nhiều, đi dạo gần một phần ba trường học, cũng không nói được mấy câu.

Hôm nay Chu Gia Di mang một đôi giày cao gót nhỏ, vì để không bị nhận ra nàng còn đeo mũ và kính mát, kỳ thật nàng không có hề ghét bỏ việc bị nhận ra, mà là cô gái bên cạnh này, dù sao thân phận khác biệt, cho dù rất nhiều người biết nhưng cũng không muốn công khai.

Chờ đến lúc đi đến sườn núi của đại học A tên là Tình Lữ thì hai người đã mệt mỏi đến chân cũng nhấc không nổi, chỉ vào ghế đá bên hồ nói:

"Chúng ta đến đó ngồi một chút."

Hai người ngồi một hồi thì bắt đầu có mấy sinh viên tốp năm tốp ba đi qua. Lúc thì là một nhóm nữ sinh hoặc lúc thì nhóm nam sinh, lúc đi qua chỗ này vừa đi vừa cười, ánh mắt thỉnh thoảng lại vụng trộm nhìn về phía hai người.

Kỳ thật Tần Mặc cũng không chú ý tới chuyện có người đang nhìn mình, ngược lại là Chu Gia Di ở bên cạnh kéo ống tay áo của cô, ra hiệu cho cô ngẩng đầu lên. Lúc nhìn về phía mấy nam sinh kia, bọn họ lại nhanh chóng thu tầm mắt, mắt nhìn thẳng vội vã rời đi.

Một loại cảm giác kiêu ngạo và thỏa mãn ở trong lòng lặng yên lan tràn, nàng nhìn góc nghiêng của Tần Mặc, đường nét lưu loát tinh tế, nhẹ nhàng nói: "Chị rất thu hút ánh mắt người khác."

"Không có." Ngược lại thì Tần Mặc không để ý lắm, nửa cúi đầu nhìn sóng nước gợn lăn tăn trên mặt hồ, không mặn không nhạt đáp.

Từ trong đại học A đi ra đã là buổi chiều, Chu Gia Di đề nghị ăn cơm ở phụ cận rồi mới trở về. Ngay lúc đi trên đường lớn, lại nghe thấy tiếng cãi vã cách đó không xa truyền đến. Tần Mặc và Chu Gia Di nhìn về phía tiếng kêu, là một nam một nữ đang cãi nhau, trong tay của cô gái cầm một túi nhựa màu trắng, bên trong chứa mấy phần cơm hộp, ở miệng hộp cơm phía dưới cùng của túi nhựa dính đầy mỡ đông. Chàng trai nắm lấy tay của cô gái không buông, chỗ quần trên bắp đùi còn in vài vết dầu tràn.

Theo lời của chàng trai kia, anh ta mua cái quần phải tốn hơn mấy trăm đồng, nhưng người có mắt đều có thể nhìn ra cái quần kia chỉ là hàng vỉa hè, nói là cãi nhau, không bằng nói là anh ta đang đơn phương gây sự.

Loại chuyện này Tần Mặc thấy cũng nhiều, đàn ông dây dưa không ngừng như thế, không có lý do nào khác ngoài tiền.

Nhưng Tần Mặc cảm thấy mắt nhìn của tên kia cũng thật kém cỏi, trên người cô gái mặc quần jean và tay áo dài bị giặt tẩy đến bạc phếch, đôi giày Cavans đen dưới chân cũng đã nhạt màu, lại nhìn tóc nàng cuộn thành một khối lỏng lẽo, trên dưới toàn thân không chỗ nào là không toả ra mùi vị nghèo khó.

Nhưng tất cả những thứ này không có quan hệ gì với cô, Tần Mặc lạnh lùng thu hồi ánh mắt, nói với Chu Gia Di: "Chúng ta đi thôi!"

Chu Gia Di do dự một lát, trầm mặc gật đầu. Hai người đi xa vài bước, bên tai Tần Mặc còn có thể nghe được tiếng của gã trai kia.

"Con mẹ nó, mười mấy đồng tiền của mày đã muốn đuổi bố mày, xem thường ông đây là ăn mày phải không..."

Sau đó là giọng cô gái kia mang theo ngữ điệu cầu khẩn: "Thật sự rất xin lỗi, nhưng mà tôi không có đủ tiền, nếu không thì để tôi giặt sạch sẽ cho anh."

Lời đã nói phân nửa bỗng nhiên dừng lại, giống như dây cung đang bắn đột nhiên đứt đoạn, cô đứng đó há miệng kinh ngạc, mắt nhìn thẳng về phía cô gái trước mặt, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.

Giọng nói tức giận của gã kia còn tràn ngập ở bên tai, giờ phút này Tần Mặc lại chỉ cảm thấy có tiếng nổ ong ong trong tai, cái gì cũng không nghe được, không nhìn thấy, tựa như bị cách biệt với tất cả mọi người trong cái lồng thủy tinh. Vốn tưởng ký ức về những chuyện trong quá khứ kia của mình đã bị cô lãng quên sạch sẽ, nhưng lúc này nó lại lần nữa gào thét qua trong tâm trí cô như một chiếc tàu hỏa chạy như bay trên đường sắt. Trái tim của cô không tuân theo lẽ thường, kịch liệt nhảy lên dữ dội, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô từ từ quay đầu hít thở chầm chậm nhìn lại đám người kia, bởi vì có liên quan đến vị trí, cô gái vừa rồi còn đưa lưng về phía cô giờ phút này đang đối mặt với cô, khuôn mặt quen thuộc kia khiến thân thể Tần Mặc chấn động.

"A Mặc?" Chu Gia Di không hiểu vì sao bỗng dưng Tần Mặc lại cứ nhìn cô gái kia mãi, mở miệng hỏi: "Chị quen cô gái kia à?"

"Đi thôi!" Cô không trả lời, lạnh lùng thu hồi ánh mắt.

Chỗ Diệp An Nhiên làm là một nhà hàng nhỏ bên cạnh đại học A, vì có nhiều thức ăn ngon giá lại rẻ nên có rất nhiều người đến ăn cơm, đặc biệt là đến tiệm cơm, Diệp An Nhiên thường bận bịu đến chân không chạm đất.

Mặc dù thời tiết đã dịu mát hơn, nhưng trên trán Diệp An Nhiên vẫn phủ kín một tầng mồ hôi dày, phía sau lưng áo cũng ướt một mảng lớn. Vừa mới vừa đặt cơm xuống cho khách, chưa kịp thở mấy cái, lại phải chạy đến bàn có khách đang la hét thu dọn chén dĩa, sau đó lau bàn.

Trước sau cộng lại không tới 20 giây, trong lúc đó lại xảy ra chút sai sót nhỏ, lúc đem tất cả cơm đổ dồn vào một chén, dầu ngấm trên quần áo, trên ngón tay cũng dính đầy dầu. Trên mặt nữ sinh ở một bên đợi nàng thu dọn bàn lộ ra ghét bỏ, thậm chí còn né tránh qua một bên khi nàng đi ngang qua, loại chuyện này đã nhìn quen lắm rồi, Diệp An Nhiên cũng không để ý, nàng đem chén dĩa ra sau nhà bếp, sau đó dùng khăn lau tay sạch sẽ rồi lại bắt đầu mang thức ăn lên.

Tiếng kêu ầm ĩ vang lên liên tiếp trong quán ăn chật hẹp, thật giống như hồi còn bé đi xuyên qua một nhóm người đang khua chiêng gõ trống. Kiểu như cái gì cũng không nghe thấy, nhưng lại nghe hết sức rõ ràng, giống như linh hồn từ trong thân thể rút ra, trôi nổi ở giữa không trung lạnh lùng nhìn nàng không ngừng vừa đi vừa chạy, bưng cơm, đặt cơm, thu dọn bàn. Chờ đến khi trong tiệm không còn ai, Diệp An Nhiên đã mệt mỏi đến eo đều không thẳng lên được, chân cũng đau, nhưng không thể nói rõ là mũi chân hay gót chân, hoặc là toàn bộ bàn chân đều đau. Nàng nhìn ra ngoài thì thấy trời đã tối, bà chủ đi chợ mua thức ăn còn chưa trở lại. Bà chủ thích mua thức ăn vào lúc này nhất, giá cả so với sáng sớm sẽ rẻ hơn rất nhiều. Sau khi Diệp An Nhiên quét dọn vệ sinh xong mới ngồi trên ghế nghỉ ngơi.

Vưu Tiếu từ trước quầy thu ngân chạy tới đối diện với nàng, nhíu lại khuôn mặt méo mó phàn nàn: "Bà chủ này thật keo kiệt, công việc mỗi ngày ở tiệm cơm đều khiến người ta thiếu chút nữa mệt muốn chết, cũng không chịu thuê thêm người đến giúp đỡ, thật là."

Nói xong còn khoa trương đấm bóp lưng, xoa xoa tay, nhưng Diệp An Nhiên lại thật sự mệt mỏi, ngay cả lời đều chẳng muốn nói, giống như đóa hoa sắp khô héo, sinh lực kiệt quệ. Huống hồ Vưu Tiếu cũng chỉ nói một câu cửa miệng, nơi này mặc dù làm việc mệt một chút, thời gian làm việc thêm một chút, nhưng tiền lương so với chỗ khác cao hơn hai trăm đồng. Trình độ của nàng thấp, chỗ có giờ giấc nề nếp hoặc là tiền lương cao một chút đều phải là trình độ đại học.

Bà chủ xách theo hai túi ni lon lớn đi vào, lập tức xụ mặt, Diệp An Nhiên vội vàng đứng lên đi tới cửa nhận lấy hai túi lớn trên tay của bà rồi đưa đến phòng bếp, sau đó ra ngoài rót một chén nước cho bà chủ đang ngồi trên ghế nghỉ mệt. Lúc bà chủ trở về thì Vưu Tiếu cũng về tới trước quầy thu ngân, nhưng lại hướng về phía sau lưng bà chủ đang ngồi đối diện vung quyền làm mặt quỷ, nhìn thấy Diệp An Nhiên đi ra còn chớp chớp mắt với nàng.

Diệp An Nhiên bị Vưu Tiếu chọc cho bật cười, nhưng e ngại bà chủ ở trước mặt, chỉ có thể cố nhịn lại, chỉ là trong mắt cũng mang theo một ý cười, bà chủ bất mãn gõ gõ cái bàn, nhăn cái mũi dựng thẳng.

"Không có chuyện gì thì lau bàn, quét dọn, chỉ biết túm tụm lại nói chuyện phiếm."

Bà chủ đang gân cổ lên khiển trách thì nghe thấy tiếng của Vưu Tiếu: "An Nhiên, có người đến kìa."

Tiếng bà chủ im bặt, Diệp An Nhiên nhờ vào đó thoát thân, ngẩng đâu cười: "Quý khách muốn dùng gì, trên bàn có..."