Trùng Phùng GL

Chương 14



Khóe miệng Tần Mặc cong lên nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, không đợi người phụ nữ kia nói xong liền giơ chân lên đạp thật mạnh vào cô ta. Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, người phụ nữ béo lùi lại phía sau hai bước, ngồi xuống đất với một cái 'bịch', như thể một trận động đất đã xảy ra.

Người phụ nữ mập mạp rên rỉ, thật lâu cũng không đứng dậy được, cảm thấy ba nữ giáo viên trong phòng làm việc đang nhìn mình, cô ta liền đỏ bừng mặt, hôm nay thật sự quá mất mặt.

Nhưng chỉ nghĩ như vậy, cô ta cũng không cố gắng đứng dậy nữa, thay vào đó là duỗi thẳng hai chân ra, làm bộ muốn ăn vạ. Tuy nhiên, không đợi cô ta mở miệng, đột nhiên cảm thấy một bóng đen trước mắt mình.

Cô ta vô thức ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt băng giá của Tần Mặc, thân thể bất giác run lên, trong mắt người kia cũng không có nhiệt độ, ánh mắt nhìn cô ta giống như đang nhìn một đồ vật, cảm giác này khiến cô ta sợ hãi: "Cô… cô muốn làm gì…”

Tần Mặc chế nhạo: “Karate cấp năm, tán đánh Thanh Long.”

Người khác không thể hiểu được với hai câu của Tần Mặc, nhưng Diệp An Nhiên lại hiểu, Tần Mặc từ nhỏ đã xinh đẹp, không chỉ là hoa khôi trong trường học, thậm chí có nhiều nam sinh từ các trường khác đến đây, ngày nào cũng có thư tình, đồ ăn ngon chất đầy ngăn tủ, bàn chất thành đống, có một số còn rơi xuống đất.

Chỉ là Tần Mặc luôn lạnh lùng, ném những bức thư tình và đồ ăn đó vào thùng rác không thèm xem, sau đó có một nữ sinh nổi tiếng là lưu manh trong trường tìm tới và nói Tần Mặc đã dụ dỗ nam thần của cô ta rồi ruồng bỏ, Tần Mặc khi đó vẫn một bộ lạnh lùng.

Nữ lưu manh kia trực tiếp xõa tóc, dẫn theo cả chục nữ sinh tới ấn Tần Mặc xuống đất mà đấm đá, sau đó, Tần Nguyệt thấy vậy vội gọi cảnh sát tới, lúc đó mới khiến nhóm nữ côn đồ sợ hãi bỏ đi, nhưng trước khi rời đi còn không quên cảnh cáo một chút.

Sau đó, Tần Mặc đã tham gia các lớp huấn luyện karate, nhưng không ngờ rằng Tần Mặc vẫn kiên trì sau nhiều năm như vậy.

Nhưng ngay sau đó những người khác cũng có phản ứng, hiểu được Tần Mặc đang nói gì, tuy rằng người phụ nữ béo kia không biết những cấp này là gì, nhưng có thể nghĩ tới vừa rồi Tần Mặc dễ dàng túm lấy cánh tay và đá cô ta thì cũng cảm thấy Tần Mặc rất có uy lực.

Người phụ nữ béo là dân thường ở phố phường, nhưng nếu gặp phải kẻ dễ bắt nạt thì sẽ tỏ ra hung hãn, gặp phải kẻ có thế lực thì đương nhiên sẽ trở nên yếu đuối.

Đụng độ phải Tần Mặc, cô ta không quan tâm đến cơn đau ở mông, khó khăn đứng dậy từ trên mặt đất, nắm lấy cổ tay của con gái, thô lỗ lôi cô bé ra bên ngoài phòng làm việc, vừa đi vừa la hét.

“Đồ con hoang.”

“Thứ tạp chủng không ai cần.”

“…”

Sắc mặt Diệp An Nhiên tái nhợt khi nghe những lời này, hít sâu một hơi ngăn cô ta lại: “Cô nói cái gì!”

Người phụ nữ mập kia sợ tuy Tần Mặc, nhưng không sợ Diệp An Nhiên, cô ta dừng lại, vặn vẹo, hừ lạnh một tiếng, hất cằm lên: “Cô không hiểu tôi nói cái gì chắc, một đứa nhỏ có mẹ nhưng không có cha, làm sao, tôi có nói gì sai không?"

Hô hấp của Diệp An Nhiên như ngưng trệ, trái tim như rơi thẳng xuống vực sâu không đáy, nàng cảm thấy cánh tay gầy guộc đang ôm cổ mình của đứa trẻ đang căng thẳng, trong lòng liền bất an.

Nàng khó nhọc nói, giọng nói có chút khàn khàn, nhưng ánh mắt lại mạnh mẽ hướng về phía người phụ nữ kia: “Cô nghe ai nói chứ, con tôi không có cha, vậy con của cô thì sao!”

Người phụ nữ kia cười khinh thường, cô ta gào lên: "Ai nói đây, đương nhiên là mấy đứa trẻ trong lớp nói, đi học cũng gần một năm trời, họp phụ huynh là cô đi, cô là người đón con về nhà vào thứ Sáu và cô cũng đưa con đi học vào thứ Hai, và cũng không bao giờ thấy con bé nhắc đến ba của mình, không phải con hoang thì là gì.”

Nói đến đây, người phụ nữ kia dừng lại, nhìn lên nhìn xuống Diệp An Nhiên, giễu cợt nói: “Chỉ là xem dáng vẻ bần hàn của cô kìa, người đàn ông nào sẽ nguyện ý cưới cô, tôi thấy sẽ không phải là người đàn ông của cô đã chạy theo người phụ nữ khác rồi đó chứ.”

Nói xong, người phụ nữ béo ục ịch quay người bước ra ngoài mà không đợi Diệp An Nhiên nói gì, cô ta đi rất nhanh, đứa con mà cô ta đang dắt không theo kịp suýt nữa ngã xuống đất, nhưng cô ta cũng không quan tâm, vẫn một mực đi về phía trước.

Chờ tới khi xuống cầu thang, cô ta mới cảm thấy đã thoát khỏi hơi thở áp bức người khác của Tần Mặc thì khẽ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ về ánh mắt như muốn giết người của Tần Mặc, trong lòng không rét mà run.

Trong văn phòng, Diệp An Nhiên nhìn người phụ nữ béo rời đi với điệu bộ đắc thắng, không kịp phản bác, thật ra thì có gì để phản bác? Đứa trẻ sinh ra đã không có cha, nên nàng luôn tự mình đưa đứa trẻ đến trường và đón về khi tan học. Vẫn luôn khiến người khác nghĩ rằng cô bé có cha, nhưng nàng không ngờ lại có chuyện như vậy xảy ra.

Thật ra thì nàng cũng đã sớm biết rồi sẽ có ngày này, dù sao thì nàng cũng đã nghe và nhìn thấy những đứa trẻ trong gia đình đơn thân hoặc trẻ mồ côi bị cô lập và chửi rủa. Những đứa trẻ hồn nhiên, ngây thơ mới là tàn nhẫn nhất, bọn trẻ nói mà không lựa lời chẳng khác nào con dao cứa vào cơ thể người ta.

Vết thương dù có thể lành nhưng vẫn để lại vết sẹo vĩnh cửu, dù thời gian có trôi đi thì đó đều là nỗi ám ảnh không thể xóa nhòa. Diệp An Nhiên muốn khóc, nước mắt đã muốn lưng tròng, tầm mắt có chút nhòe đi nhưng lại bị nàng mạnh mẽ áp xuống, cúi đầu cố nén nước mắt.

Nàng không thể khóc, cũng không được khóc. Có giáo viên chủ nhiệm của Hân Dao và các giáo viên khác ở đây, nếu nàng thực sự khóc, vậy không phải đang gián tiếp xác nhận những lời người phụ nữ kia nói là thật sao?

Không những không thể khóc mà còn phải dùng tư thái tốt nhất mà đối mặt với ba vị giáo viên kia, nàng theo bản nang đứng thẳng lưng: “Cô giáo, thật xin lỗi, chuyện vừa rồi đã khiến ngài chê cười rồi."

Theo những gì giáo viên chủ nhiệm kể lại, cuối cùng Diệp An Nhiên cũng biết chuyện gì đã xảy ra, khi các bạn cùng lớp bàn luận về ba mẹ của mình, Diệp Hân Dao nói rằng cô bé không gặp ba nên đã bị bạn học nữ kia mắng, sau đó hai người bắt đầu đánh nhau.

Trước khi rời đi, giáo viên chủ nhiệm của Hân Dao đã hỏi về ba của Hân Dao, Diệp An Nhiên sửng sốt một chút, nói dối: “Chồng tôi, cô ấy(*) đi làm việc ở xa nên rất ít cơ hội về thăm nhà.”

(*) Trong tiếng trung, từ /ta/ mang nghĩa chỉ ngôi thứ ba số ít, tuy đều cùng một cách đọc nhưng cách viết lại khác nhau, từ (他): anh ta, từ (她): cô ta. Ở đây tác giả muốn ngụ ý chỉ Tần Mặc nên dùng từ (她), nhưng trong hội thoại thì người nghe sẽ không nhận ra gì khác lạ.

Nàng nói rất chân thành, đôi mắt thật thà nhìn thẳng vào cô chủ nhiệm nên không ai trong văn phòng nghi ngờ, nghe xong cô chủ nhiệm cũng gật đầu nói nàng đã vất vả rồi.

Khi bước ra khỏi phòng làm việc, Diệp An Nhiên bỗng dừng lại, liếc thoáng qua Tần Mặc đang đứng bên cạnh, lúc trước nàng không để ý đến Tần Mặc vì quá lo lắng, còn tưởng người kia sẽ lái xe rời đi, nhưng không ngờ lại theo nàng vào đây.

Mãi đến khi cô giúp nàng, nàng mới đột nhiên phát hiện ra sự tồn tại của Tần Mặc, phải thừa nhận rằng khi nhìn thấy cô giúp mình, lúc đó nàng đã cảm động, tim đập nhanh dữ dội.

Nhưng chỉ là thoáng qua mà thôi, sau đó nàng cũng bình tĩnh trở lại, nàng không muốn thăm dò tại sao Tần Mặc lại giúp mình, cũng giống như lúc trước Tần Mặc đã mua thuốc trị đau bụng kinh cho nàng vậy. Khoảng cách giữa họ không chỉ là thời gian bảy năm, mà còn rất nhiều thứ.

Cho dù thời gian giống như nắng mai làm bay hơi sương, đem ân oán xóa sạch, bọn họ cũng không thể ở bên nhau lần nữa, tình cảm của bọn họ hoàn toàn cắt đứt sau mọi chuyện mà Tần Mặc đã làm.

Nàng nghĩ, thôi thì cứ như vậy đi!

Nàng lạnh nhạt xa cách, cảm kích nói: “Cảm ơn Tần tổng đã giúp đỡ.”

Cô ngây người nhìn nàng, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên thứ gì đó mà cô không hiểu, không trả lời.

Diệp An Nhiên không để ý xem đối phương sẽ nói câu “đừng khách sáo” hay không mà bế con bước từng bước xuống cầu thang.

Lúc ra khỏi phòng làm việc thì trời cũng đã hơi tối, may mà cầu thang trường có đèn chiếu sáng nên có thể nhìn rõ đường, nhưng mà bế con xuống lầu thì có chút gắng sức.

Như nhận ra sự vất vả của mẹ, đứa trẻ ngoan ngoãn nói: “Mẹ ơi, mẹ để con xuống đi, con tự đi được.”

Nàng đặt con xuống và dắt con xuống cầu thang. Thực tế, Diệp Hân Dao đã lớn như vậy, con bé không thích bị dắt đi. Nàng đã từng chứng kiến nhiều đứa trẻ khác, thậm chí cả bé gái, khi sang đường còn không muốn người lớn dắt qua nữa.

Nhưng Hân Dao của nàng từ nhỏ đã rất ngoan và luôn nghe lời mẹ, và đây lại là điều khiến nàng đau lòng nhất, khi quyết định có con, nàng luôn nghĩ rằng mình phải để con gái mình là công chúa nhỏ. Vô tư vui vẻ cả đời, giống như cha nàng từng đối xử với nàng.

Nhưng sau khi những chuyện đó xảy ra, mọi thứ khiến nàng trở tay không kịp, vốn dĩ nàng không muốn sinh ra Hân Dao, dù sao thì những năm tháng đó khó khăn như vậy, nếu để Hân Dao sinh ra, con bé có thể sẽ phải sống khổ sở cùng nàng, nàng không thể chịu đựng được điều đó.

Chỉ là khi sờ lên bụng, trong lòng nàng bỗng thấy mềm nhũn, trong lòng dâng lên một cảm giác tinh tế, nàng không nỡ phá bỏ đứa trẻ này. Dù sau này cuộc sống có khó khăn thế nào đi nữa, nàng cũng sẽ cố gắng hết sức để cho con có một cuộc sống tốt.

Tần Mặc đi theo bọn họ suốt cả đoạn đường, nàng nghe rõ tiếng bước chân của cô, cho đến khi sắp tới cổng trường, tiếng bước chân cuối cùng cũng biến mất khiến thân thể bó chặt của nàng cũng được thả lỏng.

Nàng dắt tay con bước ra khỏi trường, con bé tò mò hỏi: “Mẹ ơi, dì đó là ai?”

“Sếp của mẹ.”

Đứa trẻ im lặng gật đầu, mặc dù trong lòng vẫn còn rất nhiều tò mò, nhưng cô bé không nói nữa vì nhận ra giọng điệu lạnh lùng của Diệp An Nhiên.

Sau khi ra khỏi cổng trường, Diệp An Nhiên dẫn đứa nhỏ đi về phía trạm xe buýt, Tần Mặc lái xe ghé vào lề đường, hạ cửa kính xuống nhìn nàng: “Lên xe.”

Nàng lễ phép nói: “Không làm phiền Tần tổng, tôi bắt xe buýt là được rồi.”

Có rất nhiều người đang đợi xe buýt ở trạm, sau khi xe buýt đến, bọn họ ào ào lên xe. Diệp An Nhiên đang nắm tay Diệp Hân Dao, nhưng có quá nhiều người khiến nàng sợ lạc con nên đành phải bế con lên.

Sau khi vất vả lắm mới lên được xe, trên người Diệp An Nhiên đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng, nàng không đặt Diệp Hân Dao xuống, trong xe chật ních người, đứa nhỏ còn quá nhỏ, nàng không yên tâm, sợ người ta không để ý sẽ va phải con bé.

Nàng đứng ở vị trí ngoài cùng của cửa trước xe buýt, toàn bộ phần lưng dính chặt vào cửa, tài xế ô tô liên tục quát tháo bảo nàng vào trong để không chặn cửa. Chỉ là người đứng ở lối đi không nhúc nhích, nàng có thể đi đâu.

Nhưng nàng vẫn cố gắng hết sức để siết lại, vừa siết vừa lặng lẽ xin người ta nhường một chút, rốt cuộc đến điểm dừng tiếp theo, cửa trước sắp mở, nếu không di chuyển sẽ bị kẹp phải. Chỉ là quá khó. Cuối cùng khi chen vào giữa lối đi, không biết mình đã nhận được bao nhiêu lời chửi bới và xem thường.

Không biết đã đứng được bao lâu nhưng lâu lâu tay chân nàng sẽ hơi đau nhức, đứa nhỏ thì thào: “Mẹ ơi, mẹ đặt con xuống đi!”

Editor: Tử Hy