Trùng Phùng GL

Chương 15: Chua xót



Diệp An Nhiên cố chấp lắc đầu, nhóc con đành phải ôm cánh tay đau nhức của nàng, vừa siết chặt cánh tay nàng, vừa khẽ thì thào: “Bóp cho mẹ, mẹ sẽ không mệt.”

Tuy rằng trên xe có rất nhiều người, nhưng hầu như tất cả đều đang cúi đầu nghịch điện thoại nên không ồn ào lắm, những lời nói của Diệp Hân Dao cũng bị bọn họ nghe thấy.

Một bà lão ngồi trên ghế cười nói: “Còn nhỏ mà đã biết yêu mẹ rồi, lớn lên nhất định sẽ là một cô con gái hiếu thảo.”

Diệp Hân Dao nở một nụ cười ngượng ngùng, còn Diệp An Nhiên thì thân thiện gật đầu chào bà lão một cái. Bà lão nhìn xung quanh một chút, trước sau có thiếu nữ và nam thanh niên nhưng không ai chịu nhường chỗ, tất cả đều cúi đầu giả bộ như vô hình, vì vậy liền thở dài một hơi, nắm lấy lưng ghế đứng lên, nói với Diệp An Nhiên: "Nào, ôm đứa nhỏ tới ngồi đây với tôi đi."

Diệp An Nhiên lại xua tay: “Không cần đâu ạ, cháu không mệt, bà cứ ngồi đi."

"Làm sao mà ôm đứa nhỏ lại không mệt cơ chứ? Hơn nữa, tôi cũng sắp xuống xe rồi.” Nhưng Diệp An Nhiên nhất quyết không chịu, bà cụ cũng rất cố chấp, Diệp An Nhiên không còn cách nào khác, đành phải đặt Diệp Hân Dao xuống: “Vậy thì để con bé ngồi với bà đi ạ!”

Bà cụ gật đầu đồng ý, Diệp An Nhiên xoa đầu Diệp Hân Dao nói nhỏ: “Hân Dao ngoan, đến ngồi với bà nội đi con.”

Diệp Hân Dao vốn dĩ không muốn, nhưng nghĩ rằng mẹ bé sẽ rất mệt nếu như ôm mình suốt chặng đường, nên cô bé ngoan ngoãn gật đầu. Bà cụ là một người yêu trẻ con, sau khi ôm Diệp Hân Dao vào lòng liền hỏi han, Hân Dao sẽ nhỏ nhẹ trả lời, lại càng khiến bà cụ yêu thích.

Khi càng ngày càng gần đến trạm cuối, người trên xe bắt đầu thưa thớt nhưng ghế vẫn còn đầy người, khi bà cụ xuống xe nhường chỗ cho Diệp Hân Dao, Diệp Hân Dao đứng dậy khỏi chỗ ngồi và nói với Diệp An Nhiên: “Mẹ, cùng nhau ngồi đi.”

Diệp An Nhiên không từ chối, trước đó bởi vì lo lắng, nàng đã mặc kệ cơn đau ở bụng, sau khi đứng lâu trên xe buýt, cơn đau càng rõ ràng hơn.

Ôm con vào lòng, cả hai cùng nhau nhìn ra ngoài cửa sổ, khi đi ngang qua một tiệm thuốc, Diệp An Nhiên nhớ đến những vết thương trên mặt con mình. Tuy là vết thương nhỏ nhưng nếu không được xử lý tốt sẽ để lại sẹo.

Trên mặt con gái mà có sẹo thì sẽ rất khó coi, nên khi nghe thấy tiếng xe buýt sắp dừng trạm, Diệp An Nhiên đã kéo Diệp Hân Dao xuống xe và đi về phía hiệu thuốc vừa đi qua.

Nàng chọn Povidone - iodine (*) và thuốc mỡ, người bán hàng nói rằng vết thương này không cần bôi thuốc mỡ, mỗi ngày bôi Povidone - iodine là được nhưng nàng vẫn nhất quyết mua, mặc dù sẽ phải bỏ ra một số tiền nhưng nàng sẽ không từ do dự. Nhưng trước khi đi, Diệp An Nhiên lại do dự, cầm lấy một hộp thuốc giảm đau khác, nàng không định dùng loại thuốc mà Tần Mặc mua cho.

(*) Povidone- Iodine là một loại cồn đỏ, có khả năng sát trùng tốt đối trong chữa trị các vết thương cục bộ và chống lây nhiễm rộng. Được dùng đầu tiên với những vết cắt nhỏ, vết trầy xước, vết bỏng và chỗ phồng rộp. (Theo wikipedia)

Khi nàng bước ra, nhìn thấy xe của Tần Mặc đang đậu ở bên đường, Diệp An Nhiên sửng sốt, nàng tưởng rằng Tần Mặc đã rời đi từ lâu, nhưng không ngờ cô đã đi theo họ suốt một đoạn đường, nhưng chỉ trong chốc lát nàng đã lấy lại tinh thần, nắm tay con gái đi trên vỉa hè.

Chiếc xe đi theo họ suốt, Diệp Hân Dao liếc nhìn lại và khẽ nói với nàng: “Mẹ, chiếc xe kia vẫn luôn đi theo chúng ta.” Đôi mắt đen nhánh lo lắng nhìn nàng.

Diệp An Nhiên cười dịu dàng với Diệp Hân Dao, nói dối: “Chắc là đi cùng đường với chúng ta.”

Diệp Hân Dao chớp mắt, mặc dù không đáng tin lắm nhưng cô bé vẫn gật đầu đồng ý với lời nói của Diệp An Nhiên, nhưng dọc theo đường đi cô bé vẫn chú ý đến chiếc xe phía sau.

Khi chuẩn bị về đến nhà, họ đi ngang qua một cửa hàng KFC, Diệp An Nhiên liếc nhìn đứa nhỏ và hỏi: “Mẹ dẫn con đi ăn KFC nhé.”

Bây giờ KFC rất phổ biến, cơ hồ cách mỗi đoạn đường lại sẽ có thể thấy một cửa hàng KFC. Đồ ăn bên trong cũng không đắt, nhiều trẻ em thích ăn, cứ cách vài ngày cha mẹ lại dẫn con đi ăn một lần. Nhưng Diệp An Nhiên lại hiếm khi đưa Diệp Hân Dao đi ăn, thực ra không chỉ có KFC, từ khi được sinh ra cho tới lúc đi theo nàng con bé chưa bao giờ được ăn món gì ngon, thỉnh thoảng chỉ mua một vài miếng sườn hoặc thứ gì đó để hầm canh là xem như đã cải thiện cuộc sống.

Đứa nhỏ cũng rất hiểu chuyện, tuy rằng trong mắt có khát vọng nhưng chưa bao giờ khóc quấy đòi đi ăn, nhưng càng như vậy thì Diệp An Nhiên càng cảm thấy khổ sở.

Nhưng bây giờ nàng đã chuyển nghề và mỗi tháng sẽ kiếm được nhiều hơn so với trước kia 1.500, nàng muốn ăn mừng một chút nhưng đứa nhỏ lại không biết, con bé lắc đầu và nói nhỏ: “Mẹ ơi, con không thích ăn cái đó.”

Cuối cùng, Diệp An Nhiên nói với cô bé rằng nàng đã đổi công việc mới, kiếm được nhiều tiền hơn trước, đứa nhỏ nghe xong liền vui mừng hớn hở đi theo nàng vào cửa hàng KFC.

Đẩy cửa kính ra, vừa bước vào đã ngửi thấy một mùi hương nồng nặc, xếp hàng rất lâu mới đến lượt, Hân Dao xem thực đơn một lúc lâu, nhân viên thu ngân thấy Hân Dao do dự thì giới thiệu cho họ phần ăn dành cho trẻ em.

Ngoài đồ ăn còn được đưa thêm một món đồ chơi nhỏ, nhưng Diệp Hân Dao liếc thoáng qua giá tiền liền từ chối, chỉ chọn một chiếc hamburger rẻ nhất, Diệp An Nhiên biết đứa nhỏ đang nghĩ cho mình, nàng chua xót đến nỗi muốn khóc.

Nàng khẽ nhéo bàn tay bé nhỏ của Hân Dao và nói với nhân viên: “Tôi muốn một phần ăn dành cho trẻ em mà cô vừa giới thiệu.”

Sau khi thanh toán tiền, cả hai tìm một vòng mãi mà không có chỗ nào, cuối cùng cũng có người ngồi ăn xong rời đi, họ mới có thể ngồi xuống. Trước đây Hân Dao chưa bao giờ được đến một cửa hàng như vậy, vì vậy sau khi ngồi xuống, cô bé liên tục nhìn xung quanh, đôi mắt vui vẻ tỏa sáng lên.

Diệp An Nhiên nghĩ đến khu vui chơi nhỏ trong cửa hàng KFC dành cho trẻ em nên nói với Hân Dao, “Ở đây có khu vui chơi cho trẻ em, con có muốn chơi không?”

Diệp Hân Dao ngập ngừng hỏi: “Mẹ, mẹ đi với con nhé?"

Diệp An Nhiên lắc đầu, chỉ có hai mẹ con họ, nếu cả hai cùng đi, sẽ không có ai giữ chỗ.

Vẻ thất vọng lóe lên trong mắt Diệp Hân Dao, cô bé lắc đầu nói: “Vậy thì con cũng không đi.”

Diệp An Nhiên đương nhiên biết tại sao đứa nhỏ lại không muốn đi, Hân Dao là đứa trẻ tương đối hướng nội, nơi này tương đối xa lạ, không muốn đi chơi một mình cũng là điều dễ diểu. Nhưng dù sao cũng khó lắm mới có thể tới một lần, Diệp An Nhiên không muốn làm Hân Dao thất vọng.

Nàng an ủi: “Chờ ăn xong rồi chơi, mẹ dẫn con đi chơi.”

Quả nhiên, trên mặt Diệp Hân Dao lập tức nở một nụ cười vui vẻ. Sau khi đồ ăn được đưa lên, người phục vụ chỉ vào chiếc túi có hình Tôn Ngộ Không và nói: “Đây là quà đi kèm của phần ăn trẻ em tại cửa hàng.” Khi người phục vụ rời đi, Diệp Hân Dao vui vẻ đi mở túi quà. Có ba cái mô hình Tôn Ngộ Không lớn bằng lòng bàn tay rất đẹp, hai con có thể cử động, một con gõ cổ và một con quay vòng Kim Cô.

Dù ở thời đại nào thì Tây Du Ký vẫn luôn lớn lên theo từng thế hệ trẻ em, dù không có điều kiện mua TV cho Hân Dao xem nhưng khi cô bé học mẫu giáo thì nhà trường cho xem, có lần Hân Dao trở về còn mang theo truyện của bạn học, xem rất chăm chú.

Có một khoảng thời gian, con bé luôn hỏi nàng nhiều câu liên quan tới Tây Du Ký. Khi còn bé, nàng đã từng thấy trên TV, tiểu thuyết hay truyện tranh, thậm chí sau bao nhiêu năm, nàng vẫn còn nhớ rõ.

Nàng thường kể truyện Tây Du Ký cho con nghe mỗi buổi tối trước khi ngủ, mỗi khi nghe con bé đều bị cuốn hút, sau đó nàng lại tìm một số hiệu sách bán sách cũ rồi mua một số sách về Tây Du Ký, Hân Dao nhận lấy truyện đều sẽ rất vui vẻ.

Khi con gái vui vẻ, nàng cũng rất vui vẻ, trong điều kiện có hạn, nàng luôn tìm mọi cách để đáp ứng nhu cầu của con và làm cho con vui vẻ lên. Bởi vì trong những năm tháng dài đằng đẵng này, Hân Dao vẫn luôn là nguồn động lực sống sót của nàng, là ánh sáng hy vọng trong bóng đêm u tịch của nàng.

“Mẹ ơi, là Tôn Ngộ Không, Tôn Ngộ Không!” Hân Dao cầm khuôn hình Tôn Ngộ Không trên tay, phấn khích reo lên.

Nàng gật đầu, nở một nụ cười dịu dàng: “Ừ.”

Hân Dao rũ mắt chớp chớp: “Cái này cho con thật à?”

Diệp An Nhiên vừa gật đầu vừa giúp cô bé mở gói giấy hamburger:“Thật mà.”

Hân Dao vui vẻ cầm lấy món đồ chơi nhỏ rồi cúi đầu chơi, Diệp An Nhiên kiên nhẫn đưa chiếc bánh burger tới bên miệng con bé, Hân Dao há miệng cắn một miếng.

“Mẹ, bánh mì này ăn rất ngon, rất mềm ngọt, bên trong có nhân màu trắng cũng rất ngon!” Diệp An Nhiên cười: “Vậy thì ăn nhiều một chút.”

Hân Dao vui vẻ gật đầu, há miệng cắn một miếng lớn, đang nhai thì bỗng trợn to hai mắt, nuốt hết đồ ăn mới kinh ngạc nói: "Mẹ ơi, trong này có thịt!"

Biểu cảm của cô bé không khác gì lúc mới khám phá ra vùng đất mới, âm thanh phát ra cao hơn bình thường, mặc dù cả quán rất ồn ào và đang mở nhạc nhưng mấy gia đình ngồi bàn bên cạnh vẫn có thể nghe thấy, đó là một nhà ba người, đứa trẻ cũng lớn bằng Hân Dao, nhưng lại trắng trẻo mập mạp, nhìn rất đáng yêu.

Cô bé cầm chiếc bánh hamburger trên tay, vừa ăn vừa uống, trông rất thành thục, nghe Hân Dao nói vậy, cô bé ngạc nhiên và khinh thường liếc nhìn Hân Dao, rồi lẩm bẩm: “Ít thấy chuyện lạ!”

Âm thanh không lớn nhưng lại khiến Diệp An Nhiên lặng lẽ mà nghe thấy, cha mẹ cô bé nhanh chóng cười xin lỗi với Diệp An Nhiên, đồng thời cố ý dùng tay vỗ về đứa bé, đứa nhỏ bất mãn trừng mắt nhìn Diệp An Nhiên sau đó cúi đầu ăn đồ ăn của chính mình.

Trong lòng Diệp An Nhiên cảm thấy khó chịu vô cùng, vì nhà quá nghèo nên nàng ít mua thịt cho con, nên khi được ăn thịt con bé mới vui như vậy, dù muốn khóc, nàng vẫn cố nhịn mà miễn cưỡng nở một nụ cười rồi lắc đầu nhìn mẹ của đứa nhỏ kia.

Sau đó, nàng quay đầu liếc nhìn Hân Dao vẫn đang nghiêm túc chơi đồ chơi, nàng thầm nghĩ, may mà đứa nhỏ không nghe thấy, nếu không sẽ còn khó chịu hơn.

Nàng đặt chiếc bánh hamburger trên tay xuống rồi nói với Hân Dao: “Mẹ đi toilet một chút, con ngoan ngoãn ngồi ở đây nhé.”

Diệp Hân Dao hơi lo lắng, nhưng vẫn cố tỏ ra trấn định mà gật đầu.

Mặc dù Diệp An Nhiên vẫn có chút bất an, nhưng vẫn đang ở trong cửa hàng, đứa nhỏ hẳn là sẽ không bị bắt cóc. Sau khi rời khỏi chỗ ngồi, nàng không đi vào toilet mà đi đến quầy lễ tân xin nhân viên thu ngân một cốc nước nóng.

Người đó nhìn nàng một cách kỳ lạ hồi lâu không lên tiếng, Diệp An Nhiên chỉ vào vị trí của Hân Dao rồi nói: "Tôi ngồi ở chỗ đó, lát nữa mang tới đó cho tôi nhé."

Nhân viên thu ngân bất đắc dĩ gật đầu.

Diệp Hân Dao không nghĩ tới Diệp An Nhiên sẽ trở lại nhanh như vậy, cô bé vui vẻ nói: “Sao mẹ đi nhanh như vậy!”

Diệp An Nhiên giả bộ thần bí, thì thầm vào tai cô bé: “Bởi vì mẹ của con là thần tiên, biết biến hình.”

Đứa nhỏ không chút nghĩ ngợi liền tin ngay.

Diệp An Nhiên liếc nhìn nửa cái bánh hamburger không nhúc nhích trên bàn, hỏi: “Sao con không ăn?”

Đứa nhỏ đáp: “Để dành cho mẹ.” Diệp An Nhiên chớp mắt, dù cố nén nước mắt nhưng vẫn không thể ngăn nổi. Điều này khiến Diệp Hân Dao bị dọa sợ,con bé vội nhảy dựng lên, sợ hãi nói: “Mẹ, con chọc cho mẹ tức giận à?”

Diệp An Nhiên khịt mũi rồi cầm giấy ăn lên lau nước mắt, miễn cưỡng mỉm cười: "Làm sao có thể chứ, Dao Dao là bảo bối của mẹ, làm sao có thể khiến mẹ tức giận?"

Diệp Hân Dao nghi hoặc nghiêng đầu: “Tại sao mẹ lại khóc?”

“Mẹ rất vui vì Hân Dao rất hiểu chuyện.” Khuôn mặt Diệp Hân Dao hơi đỏ lên.

Diệp An Nhiên tiếp tục nói: “Hân Dao, mẹ không đói, con ăn hết đi!”

Diệp Hân Dao cố chấp lắc đầu, Diệp An Nhiên thấy vậy đành cầm chiếc bánh hamburger lên và cắn một miếng. Hân Dao vui vẻ hỏi: “Mẹ, có ngon không?”

Diệp An Nhiên nói dối: “Ngon lắm, nhưng mẹ không thích ăn cái này, hồi nhỏ ăn nhiều lắm rồi.”

Quả nhiên Diệp Hân Dao vừa nghe đã tin ngay, cô bé cầm hamburger lên rồi tiếp tục ăn. Tuy đồ ăn ngon nhưng dù sao cũng là trẻ con, dạ dày không lớn, miễn cưỡng ăn một cái hamburger rồi uống mấy ngụm nước trái cây thì đã no.

Sau khi người phục vụ mang nước ấm đến, Diệp An Nhiên xin cô ấy cái túi để gói đồ ăn lại.

Vừa uống thuốc giảm đau xong, Hân Dao liền lo lắng hỏi: “Mẹ bị bệnh à?”

”Bụng mẹ đau một chút, không sao cả.”

Nhưng Diệp Hân Dao vẫn nhảy xuống khỏi ghế, chạy đến chỗ Diệp An Nhiên, đặt tay lên bụng nàng mà xoa: “Xoa cho mẹ.”

Thật ra khi xoa còn đau hơn, nhưng Diệp An Nhiên không từ chối, xoa đầu con bé, khen: “Dao Dao giỏi quá.”

Lúc ra về, Diệp An Nhiên muốn dắt Hân Dao tới khu vui chơi trẻ em chơi một lúc nhưng cô bé lại từ chối, nói rằng nàng bị đau bụng cần phải nhanh chóng về nhà và nằm xuống. Trên thực tế, không bao lâu sau khi uống thuốc, dạ dày của nàng không còn đau nữa, nhưng Diệp Hân Dao lại ngoan cố không chịu đi.

Trên đường về, Diệp An Nhiên nói với Diệp Hân Dao rằng nàng đã đổi công việc mới sáng đi tối về, ngày nào cũng có thể đưa đón cô bé đi học. Diệp Hân Dao rất vui, còn líu ríu hỏi nàng về công việc mới, Diệp An Nhiên cũng lựa lời đáp qua loa, nàng không muốn nói với con bé rằng mình là người dọn dẹp vệ sinh.

Khi bước xuống lầu, Diệp Hân Dao siết chặt lòng bàn tay và lo lắng nói: "Mẹ, chiếc xe đó vẫn đang đi theo chúng ta."

Diệp An Nhiên sửng sốt, sau khi bước ra khỏi cửa hàng KFC, nàng đã quên mất Tần Mặc đang đi theo bọn họ, nàng còn tưởng rằng người kia đã rời đi từ lâu, không ngờ vẫn còn theo sau bọn họ.

Nàng bất giác nhìn lại, cách đó không xa có một chiếc xe hơi màu xám bạc.

Editor: Tử Hy