Trùng Phùng GL

Chương 2: Con gái



Tần Mặc đi giày cao bước từng bước tiến đến, cho đến khi thân ảnh cao gầy của cô đem nàng vây lại.

Cô duỗi tay gạt mấy lọn tóc đang bay tán loạn trước mặt ra sau tai, tay hơi dùng sức nắm cằm nàng, lòng bàn tay ấm áp mang theo hơi thở sạch sẽ vuốt ve cánh môi không chút huyết sắc của nàng.

Diệp An Nhiên cụp mi xuống, ánh mắt dừng ở trên áo sơ mi trắng tinh của cô, nàng theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng thân thể vẫn không nhúc nhích được, sống lưng cứng đến thẳng tắp.

Cô cười lạnh, cố gắng đè thấp giọng nói thanh thúy mang theo tia trào phúng nồng đậm: "Diệp An Nhiên, cô vậy mà vẫn còn sống."

Lời nói lạnh lẽo kèm theo ác ý khiến Diệp An Nhiên đột nhiên nâng mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng không chút gợn sóng của Tần Mặc.

Năm đó, sau khi mọi chuyện xảy ra nàng cũng đã đi tìm cô nhưng lại bị em gái của cô - Tần Nguyệt kiên quyết chặn ngoài cổng lớn. Vô số lời nói châm biếm cay nghiệt như ngàn mũi tên nhọn hoắt đâm vào lòng nàng.

Mà khoảng thời gian đầu khi bị cơn ác mộng kia làm tỉnh giấc, nàng cũng nhiều lần tưởng tượng tới cảnh gặp lại Tần Mặc. Sẽ điên cuồng gào thét hay khóc lóc la lối với giọng lạnh lùng đầy chất vấn? Nhưng sau đó từ trong cuộc sống mà mài giũa, lòng nàng dần lạnh xuống, không suy nghĩ nữa, kỳ thực không phải không muốn nghĩ mà là không có thời gian mà nghĩ.

Hơn nữa năm đó, sau khi mọi chuyện xảy ra nàng cũng từng tới trại giam thăm ba mình. Ba nàng bảo nàng đừng căm hận Tần Mặc, ông luôn miệng nói là Diệp gia bọn họ có lỗi với Tần Mặc. Thế nhưng vô luận nàng có cầu xin thế nào thì ba nàng cũng không chịu nói ra nguyên nhân là vì sao.

Nhưng bất luận đã từng xảy ra chuyện gì, Tần Mặc đã trả thù Diệp gia, mà nàng cũng đã ngồi tù năm năm, các nàng sớm đã phân rõ ân oán, không còn nợ nần gì nhau nữa.

Nàng lui người về phía sau một bước tránh khỏi tay cô, nhàn nhạt nói: "Cô à, có lẽ cô đã nhận nhầm người rồi." Không đợi Tần Mặc trả lời, nàng lại hỏi: "Xin hỏi cô muốn dùng gì, trên bàn có thực đơn của cửa hàng chúng tôi ạ."

Tần Mặc trầm mặc nhìn nàng một hồi, ánh mắt phức tạp, nàng không khỏi cúi đầu, lọt vào trong tầm mắt chính là giày cao gót màu đen bóng lưỡng và quần tây thẳng thớm không chút nếp uốn.

Tần Mặc im lặng từ trên cao nhìn xuống Diệp An Nhiên, chỉ nhìn thấy mái tóc hỗn độn được nàng búi tạm ở sau đầu, trông xơ xác giống như cỏ dại, không thể tìm ra chút đen nhánh mượt mà nào. Duy chỉ có cái cổ ẩn hiện sau lớp áo kia, trước sau như một vẫn trắng nõn và tinh tế.

Nhất là bộ dáng cúi đầu ôn nhu kia, giống như một đóa thủy liên hoa không chịu nổi gió lạnh mà thẹn thùng.

Bỗng nhiên trong đầu Tần Mặc nhớ tới một câu trong cuốn sách mà mình từng lơ đãng đọc qua, nàng miễn cưỡng ngăn chặn mớ suy nghĩ rối ren trong đầu, chỉ vào thực đơn nói: "Gọi hai món này."

Diệp An Nhiên nhìn thoáng qua, vô thức nhìn thấy ngón tay thon dài trắng nõn đang đặt ở trên thực đơn dính đầy dầu mỡ kia, Diệp An Nhiên mạnh mẽ dời ánh mắt đi, nhìn theo mấy dòng chữ màu mà cô chỉ.

"Được ạ, mong quý khách chờ một lát." Diệp An Nhiên xoay người nhanh chóng đi đến phòng bếp, sau đó mới nhận ra lòng bàn tay đã ướt một mảnh.

Sau khi vào phòng bếp thì Diệp An Nhiên vẫn kiên quyết không đi ra ngoài, sau đó vẫn là chồng của bà chủ, cũng chính là đầu bếp đem món ăn mà Tần Mặc đã gọi ra. Vưu Tiếu không màng đến sắc mặt của bà chủ đã hoá đen mà nhanh chóng đi vào phòng bếp, vừa lén lút nhìn bên ngoài vừa nói: "An Nhiên, cô gái bên ngoài trông thật là đẹp!"

Đúng là rất đẹp, nàng hãy còn nhớ rõ lần đầu tiên khi nhìn thấy Tần Mặc là lúc mười tuổi. Nàng đứng ở trên cầu thang xoắn ốc, còn cô ấy đứng ở giữa phòng khách, thân hình cao lớn của cha cơ hồ đã che khuất bóng dáng cô. Nhưng ấn tượng đầu tiên của nàng đối với cô ấy chính là, ngũ quan tinh xảo, làn da phấn nộn trắng nõn, tựa như búp bê Tây Dương được trưng bày trong tủ kính. Nhiều năm sau, ngũ quan búp bê Tây Dương nẩy nở, trở thành một thiếu nữ với nét đẹp như hoạ, vẫn trước sau như một hấp dẫn ánh mắt người khác.

Mà nhiều năm như vậy trôi qua, tựa hồ như cô ấy càng thêm hấp dẫn người khác, Diệp An Nhiên yên lặng nghĩ trong lòng, nhịn không được lại nhìn ra phía bên ngoài.

Tóc dài màu đen như tơ lụa được búi cao ở sau đầu, đôi mắt u ám thâm thúy tựa như bầu trời đêm, cái mũi nhỏ yêu kiều, làn da trắng như tuyết, trông cô tựa như đoá xa cúc nổi bật được lưu giữ trong đêm nhung. Cho dù đang ngồi ở một quán ăn xung quanh toàn là dầu mỡ thì cũng giống như là đang dùng cơm ở nhà hàng cao cấp. Khó trách Vưu Tiếu lại ngắm say sưa như vậy, miệng còn khen ngợi không ngớt.

Tần Mặc cơm nước xong xuôi lập tức rời khỏi nhà hàng nhỏ, không đợi Diệp An Nhiên đi ra, bà chủ đã trầm mặt thu dọn chén đũa đi vào, đem chúng đặt ở trong bồn rửa chén, khóe mắt nhìn lướt qua Diệp An Nhiên và Vưu Tiếu, tùy ý nói: "Hôm nay tôi không có khẩu vị, cũng không có cơm dư, hôm nay sẽ không có cơm ăn nữa."

Diệp An Nhiên nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu, đang định nói gì đó thì đã bị Vưu Tiếu giành trước một bước: "Nhưng mà..."

Vưu Tiếu mới mở miệng đã bị bà chủ không kiên nhẫn cắt ngang: "Nhưng mà cái gì, chẳng lẽ còn muốn người khác nấu thêm cho mà ăn sao?"

Đầu bếp của quán ăn chính là chồng của bà chủ, tuy rằng thân hình cao to vạm vỡ, nhưng tính cách lại thành thật chất phác, tính tình cũng tốt. Nhiều lúc Vưu Tiếu còn lén lút nói sao bà chủ lại lấy về một "người đàn bà".

Chồng của bà chủ kéo ống tay áo của vợ mình muốn nói lại thôi, bị bà chủ quay đầu lại trừng mắt liếc một cái, lấy từ trong túi ra hai tờ tiền rồi nhét vào tay Vưu Tiếu và Diệp An Nhiên: "Đây, cho các người mỗi người năm đồng đi ra ngoài ăn." Sau đó lại cúi đầu nhanh nhẹn rửa chén.

Kỳ thật ban đầu khi tới nơi này đã thoả thuận là bao ăn, nhưng cái gọi là bao ăn thông thường đều là cơm thì nhiều đồ ăn thì ít. Thỉnh thoảng những lúc ăn cơm bà chủ còn xụ mặt ra, sau một khoảng thời gian dài, ngay cả cơm bà chủ cũng không nấu, toàn đưa cho mỗi người năm đồng để tự ra ngoài ăn.

Chỉ là hiện tại giá cả tăng cao, ngay cả đồ ăn ở mấy quán ăn vỉa hè như bánh bao hay bánh rán cũng phải bốn năm đồng. Đương nhiên Vưu Tiếu sẽ không vui, có một lần còn cãi nhau với bà chủ, bà chủ cũng không chịu kém cạnh, nói thích thì làm, không làm thì có thể cút.

Lúc ấy Vưu Tiếu tức giận đến nỗi mặt lúc đỏ lúc trắng, nhưng ngày hôm sau vẫn là đi làm bình thường. Mà bà chủ thấy thế cũng càng thêm đắc ý, từ một vài lần ngẫu nhiên trở thành chuyện thường xuyên.Chờ lúc đi ra đến cửa quán, Vưu Tiếu còn tức giận bất bình: "Sao cô không nói gì cả, bà chủ là thấy cô dễ bắt nạt nên lần nào cũng thế đó."

Năm đồng trong tay Diệp An Nhiên có chút ẩm ướt, phía trên còn dính một chút vấy mỡ, nhưng nàng một chút cũng không ghét bỏ mà còn nắm thật chặt.

"Chút tiền này vẫn đủ dùng mà." Diệp An Nhiên cúi đầu nhỏ giọng nói, kỳ thật không phải tính tình nàng mềm mỏng không so đo, mà là không cách nào để đi so đo, không cách nào đúng lý hợp tình để xảy ra xung đột với bà chủ.

Nàng không thể giống Vưu Tiếu. Vưu Tiếu còn tốt nghiệp ngành kế toán, tuy rằng chưa nhận bằng kế toán, nhưng nói ra thì người ta vẫn luôn được ưu tiên suy xét hơn. Năm đó tuy rằng nàng có lên đại học, nhưng sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, đại học A đã sớm gạch tên nàng. Nhiều năm như vậy trôi qua, cũng không phải nàng chưa từng nghĩ tới việc học tự đại học lấy chuyên ngành hoặc khoa chính quy để lấy cái bằng. Chỉ là tiền thuê phòng, tiền điện, tiền nước mỗi tháng, còn có tiền nuôi con ăn học rất nhiều, hận không thể bẻ tiền thành hai nửa để dùng, nàng lấy đâu ra tiền để mà học.

Nàng lại có tiền án, mấy trường chính quy ở địa phương cũng không nhận nàng. Cho nên cho dù công việc này kiếm không được nhiều tiền lắm, đã vậy bà chủ còn hay cắt xén, nàng cũng phá lệ mà quý trọng công việc này.

Vưu Tiếu chỉ hận sắt không thành thép mà điểm nhẹ vào trán Diệp An Nhiên: "Cô ấy à!"

Nơi Vưu Tiếu ở ngược hướng với nhà của Diệp An Nhiên, trước lúc tạm biệt Vưu Tiếu còn không ngừng dặn dò Diệp An Nhiên: "Buổi tối dễ gặp phải nguy hiểm, cũng đừng tiếc mấy đồng bắt xe nhé."

Phòng Diệp An Nhiên thuê cách nơi làm việc không xa lắm, mất một giờ đi đường, ngồi xe thì chưa đến nửa giờ, nhưng ngồi xe sẽ phải đi mấy chuyến, đều là xe có điều hòa, một lần hai đồng, một chuyến xuống trạm chính là bốn đồng, bằng tiền ăn sáng hai ngày của nàng. Hơn nữa khi xuống xe còn phải đi một đoạn đường nữa mới tới, cho nên phần đa đều là Diệp An Nhiên tự đi bộ về.Bởi vì là vùng ngoại thành, mỗi khi sau 10 giờ tối thì đường càng trở nên thưa thớt, bốn phía vắng vẻ giống như ngăn cách với nhân thế. Diệp An Nhiên cúi đầu nhẹ cất bước đi thật nhanh, đèn đường sáng trưng bị cây cối sum xuê che khuất, chỉ hiu hắt một chút dưới bóng cây, một đường đi này không suôn sẻ chút nào.

Trong lòng nàng sốt ruột, trong nhà chỉ có một mình Hân Dao, không biết con bé đã ăn cơm chưa. Sáng sớm trước khi đi làm nàng có để lại trên bàn một tờ hai mươi đồng, nhưng lần nào Hân Dao cũng không chịu dùng. Nghĩ đến cảnh Hân Dao chịu đựng đói khát, Diệp An Nhiên lại vô cùng ảo não. Ngày hôm qua đón Hân Dao quá muộn nên nàng không kịp mua chút đồ ăn dự trữ.

Nơi Diệp An Nhiên thuê là một tiểu khu ở cạnh đường cái, chỉ có hai khu, mỗi khu năm tầng, mỗi tầng hai hộ. Phòng ở cái đến sớm, bên trong chỉ có một cái ba mét nhiều đường đất, một bên là nhà lầu, bên kia là bức tường bị ố đen, bởi vì gió táp mưa sa đã bắt đầu tróc ra.

Trên hành lang không có đèn, vừa dơ vừa bừa bộn, trên tường đen cũng bị vẽ loạn, không dán thì viết đủ loại quảng cáo, ở một góc trong chỗ ngoặt chất một đống phế thải, tay vịn cầu thang cũng dính đầy bụi bặm.

Chờ đến khi sờ soạng lên đến tầng thứ hai, đôi mắt đã dần dần thích ứng với bóng tối, ban đêm luôn khiến ngũ quan con người ta trở nên nhanh nhạy hơn, tỷ như, Diệp An Nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ, như có như không.

Ở khu này cũng không có nhiều hộ gia đình lắm, ngày xưa mỗi lần về vào giờ này nàng cũng không gặp qua mấy người, nhưng nàng cũng không để ý, sau khi leo lên tầng năm, sờ soạng túi móc ra chìa khóa rồi mở cửa.

Đèn trong phòng ngủ sáng lên, Diệp An Nhiên nhẹ nhàng đi vào, trên giường có bóng dáng nho nhỏ đang cuộn tròn, chùm chăn kín mít từ đầu đến chân, ngay cả tóc cũng không để lộ.

Diệp An Nhiên nhẹ nhàng vén chăn ra, để con bé dễ hô hấp một chút, lại không nghĩ rằng Diệp Hân Dao mở mắt ra, ánh mắt sáng lấp lánh, nãi thanh nãi khí (1) nói: "Mẹ, người đã về rồi!"Trong giọng nói tràn đầy vui vẻ và kinh ngạc. Diệp An Nhiên biết, Hân Dao luôn luôn sợ bóng tối, thời gian đầu con bé đầu không chịu ngủ cứ một hai phải chờ đến khi nàng trở về. Nàng còn nhớ có hôm khi trở về thì nhìn thấy Hân Dao nằm gục bên bàn trong phòng khách. Khi đó lại là mùa đông, trong nhà chỉ có phòng ngủ là có máy sưởi, nhiệt độ ở phòng khách độ cũng không ít hơn ngoài trời là bao, còn Hân Dao cũng vì vậy mà đã phát sốt mấy ngày liền.

Diệp An Nhiên xin nghỉ để chăm con vài ngày, mỗi lần đều lén lút rơi lệ, còn bị Hân Dao nhìn thấy, sau đó Hân Dao cũng chưa từng để chuyện như vậy xảy ra nữa.

"Chùm chăn kín người như vậy sẽ không tốt cho thân thể."

Diệp Hân Dao nhỏ giọng nói: "Mãi mà chưa thấy mẹ về nên Dao Dao sợ hãi......"

Lòng Diệp An Nhiên khẽ nhói đau, khi còn nhỏ nàng cũng rất sợ bóng tối, mỗi lần đều là cha về nhà rồi ngồi ở đầu giường kể chuyện xưa cho nàng, mãi cho đến khi nàng ngủ mới rời đi. Lúc đó nàng vẫn luôn nghĩ, chờ đến mai này khi mình có con, cũng sẽ coi con bé như châu báu mà cưng chiều, nhưng hiện tại...

Chóp mũi Diệp An Nhiên chua xót, cố gắng kìm nén xúc động muốn khóc, ôm Hân Dao vào trong ngực, hỏi: "Con đã ăn cơm chưa?"

"Dao Dao có đi xuống lầu mua ba cái màn thầu, ăn với dưa muối có sẵn trong nhà, còn dư lại một cái là để dành cho mẹ đó."

Hân Dao chỉ vào cái bàn kế bên cửa sổ, Diệp An Nhiên nhìn thoáng qua, nhìn thấy một cái bánh bao đặt ở trong bao nilon màu trắng, bên cạnh còn có một bình thủy tinh đựng dưa muối: "Không phải mẹ đã để lại tiền cho con rồi sao, sao lại không mua cơm chút mà ăn."

"Con muốn tiết kiệm cho mẹ, như thế mẹ sẽ không phải vất vả nữa."

"Giờ mẹ đi nấu cơm cho con." Diệp An Nhiên vội vàng từ trên giường đứng lên, đi đến phòng bếp. Nàng sợ mình ngồi lại thêm dù chỉ một giây đồng hồ nữa thì sẽ không nhịn được mà rơi nước mắt mất.

Nàng không có cách nào tưởng tượng được một đứa trẻ chỉ mới sáu tuổi vốn nên là cô bé ngây thơ, hồn nhiên. Nhưng con bé lại vô cùng hiểu chuyện, nàng nhớ tới lúc mình mới sáu tuổi vẫn còn rất kén ăn.

Lúc ấy cha nàng đã nói thế nào? Ông ôm nàng vào trong ngực, lấy râu ngắn ngũn dụi vào nàng, cười vui vẻ: "An Nhiên là tiểu công chúa của ba, tiểu công chúa thì phải như thế này." Diệp An Nhiên vốn định nấu chút canh cà chua với trứng gà nhưng sau đó lại phát hiện trong bếp ngoại trừ một ít mì sợi ra thì chẳng có gì khác. Diệp An Nhiên nghĩ sẽ đi xuống cửa hàng nhỏ bán thức ăn dưới lầu mua chút rau.

Không nghĩ tới lại mơ hồ nhìn thấy một bóng người, kỳ thật ban đầu Diệp An Nhiên cũng không phát hiện ra là có người, cái mà nàng nhìn thấy đầu tiên chính là một điểm sáng màu đỏ sậm, sau đó là thoang thoảng ngửi thấy mùi thuốc lá.

Chờ khi đến gần mới phát hiện thế nhưng lại là Tần Mặc.

- ------------------------

Chú thích:

(1) Miêu tả giọng nói ngây thơ ngọt ngào của trẻ con.