Trùng Phùng GL

Chương 31: Giữa hai người đã là chuyện không thể!



Tuy người đó đeo kính râm, nhưng Diệp An Nhiên vẫn liếc một cái đã nhận ra, người kia là Từ Tĩnh, nàng biết mình phải đáp lại gì đó, chỉ là mưa quá lớn và lạnh, trong đầu nàng đã sớm trống rỗng một mảnh, chết lặng không nghĩ ra được điều gì, cuối cùng chỉ dại ra nhìn Từ Tĩnh.

"Lên xe đi."

Từ Tĩnh mở cửa xe, một luồng gió nóng ấm áp xen lẫn mùi hương nhàn nhạt phả vào mặt nàng, Diệp An Nhiên vẫn đứng yên không nhúc nhích. Tuy nàng rất muốn lên xe, dù sao cũng ấm áp như vậy, giống như một đốm lửa trong đêm đen, nhưng thấy ghế xe và thảm lót chân sạch sẽ như vậy, nàng lại do dự.

Cả người nàng đã ướt đẫm, nếu như vào đó ngồi, chỉ sợ sẽ làm ướt và dơ xe, nàng chậm rãi lắc đầu: "Trạm xe buýt cách đây không xa, tôi đi tới đó là được rồi!"

"Mưa lớn như vậy, tôi e tới đó không dễ dàng gì đâu, để tôi đưa cô về đi." Mưa to tầm tã hắt vào cánh cửa được mở, xối lên ghế xe, Từ Tĩnh khẽ nhíu mày.

Diệp An Nhiên cũng thấy được, nàng càng thêm thấp thỏm, cuối cùng vẫn không lay chuyển được sự kiên trì của Từ Tĩnh, cắn chặt môi bước lên xe. Sau khi đóng cửa xe lại, trong nháy mắt mưa gió bị ngăn cách ở bên ngoài. Trời mới vào thu không lâu, thời tiết vẫn chưa lạnh lắm, tuy trong xe ấm hơn ở bên ngoài, nhưng cũng không mở máy sưởi, nhưng Từ Tĩnh nhìn thoáng qua Diệp An Nhiên, thấy nàng giống như gà rớt vào nồi canh, hơn nữa còn run bần bật, liền tùy tay mở máy sưởi.

Làn gió ấm áp thổi tới khiến thân thể lạnh lẽo của Diệp An Nhiên dần dần ấm lại, nhưng quần áo ướt sũng dính sát vào người, tóc tai cũng rối tung lộn xộn xõa ra, Diệp An Nhiên cúi đầu, nhìn nước mưa trên người vẫn không ngừng chảy xuống, không nhịn được có chút quẫn bách.

Từ Tĩnh đang nghiêm túc lái xe, dù gì trời cũng đang mưa to, nước mưa đang che mất tầm mắt, không thể bất cẩn chút nào, cho nên cũng không có chú ý tới tâm tư đang biến đổi của Diệp An Nhiên.

Xe một đường chạy về hướng nơi Diệp An Nhiên ở, Diệp An Nhiên cũng không nói cho Từ Tĩnh biết việc mình đã không còn ở nơi đó nữa. Thật sự thì nàng cũng không biết mình nên đi nơi nào, vốn dĩ định buổi tối làm việc ở hội sở, ban ngày thì ở bệnh viện hoặc sẽ tìm một công việc lấy tiền ngay khác, cho nên cũng không vội thuê nhà.

Lúc này mà tới nhà của Vưu Tiếu, chỉ sợ Vưu Tiếu cũng đã sớm ngủ rồi, nàng ngại sẽ quấy rầy, cho nên yên lặng để mặc Từ Tĩnh lái xe tới nơi ở cũ của mình.

"Sao đã trễ thế này mà cô còn ở bên ngoài?" Từ Tĩnh mở miệng đánh vỡ sự yên lặng trong xe.

Diệp An Nhiên nhỏ giọng nói dối: "Có chút việc cho nên về muộn."

Tuy Từ Tĩnh có khả năng nhìn mặt đoán ý, nhưng vì cô chuyên chú lái xe nên không thể chú ý Diệp An Nhiên, vì vậy cũng không nhận thấy Diệp An Nhiên đang nói dối: "Mưa lớn như vậy mà cũng không biết gọi xe."

Diệp An Nhiên không hé răng, không phải nàng không muốn gọi xe, mà là không có xe để gọi.

Khi xe dừng ở dưới lầu, Từ Tĩnh nói với nàng: "Tôi đưa cô lên lầu nhé."

Diệp An Nhiên khẩn trương ghì chặt cái túi ướt đẫm ở trên đùi, nói năng lộn xộn cự tuyệt: "Không... Không cần đâu... Ta tự lên được rồi..."

Nói xong nàng lại che giấu mở miệng: "Cô cũng mau về nhà đi!"

"Tôi thấy hình như cô có hơi không thoải mái, thôi cứ để tôi đưa lên đi!" Từ Tĩnh cau mày đánh giá toàn thân đang run rẩy của Diệp An Nhiên, nhưng thật ra cô vẫn có chút lòng riêng của mình, chỉ đơn thuần muốn đi lên thăm nhà của Diệp An Nhiên.

"Thật sự không cần đâu, cũng đã trễ thế này, hơn nữa lại đang mưa lớn, cô cũng nhanh về nhà đi, về sau có cơ hội lại đến cũng không muộn." Lúc này Diệp An Nhiên đã bình tĩnh trở lại, nói chuyện cũng trôi chảy hơn.

Từ Tĩnh đành phải đáp ứng: "Được rồi." Nói xong, cô cầm chiếc dù để ở bên cạnh đưa cho Diệp An Nhiên: "Cho cô này."

Diệp An Nhiên chậm rãi lắc đầu: "Cô cứ để đó dùng đi, tôi chỉ có hai bước chân là tới."

"Ở đây tôi có hai cây, cô cứ cầm mà dùng đi!"

Diệp An Nhiên nghĩ nghĩ một chút rồi nhận lấy cây dù, xuống xe rồi đóng cửa lại, Từ Tĩnh ý bảo nàng đi trước, Diệp An Nhiên đành phải căng dù xoay người đi về phía cửa thang lầu, chờ khi đi đến cửa thang lầu hai, nàng thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, xe của Từ Tĩnh vẫn chưa rời đi.

Nàng cũng không tiếp tục đi nữa, mà chỉ lẳng lặng ngồi xổm xuống bậc thang, nàng đã chuẩn bị xong ý định sẽ qua đêm ở đây rồi. Nhưng mà lạnh quá, không chỉ thân thể phát run, hàm răng cũng đang trên dưới run lên, nàng không thể không đứng lên, xoa xoa làm nóng tay mình.

Từ Tĩnh ở dưới lầu đợi thật lâu cũng không thấy đèn nhà ai sáng lên, cô cau mày, chẳng lẽ Diệp An Nhiên vẫn chưa tới nhà? Nhưng mà cũng lâu như vậy rồi, không nên nha! Ngay cả khi đã về tới rồi, cũng cần rửa mặt một chút, sao có thể không bật đèn.

Từ Tĩnh lại ngồi trên xe một hồi, cuối cùng hạ quyết tâm sẽ xuống xe xem một chút. Cô mở cửa xe đi xuống, tuy đã biết bên ngoài trời đang mưa lớn, sẽ khiến người ta khó thở, hơn nữa gió lớn thổi rất lạnh, càng khó để bước đi.

Cô không bung dù, thật ra trên xe chỉ có một cây dù, là trợ lý chuẩn bị cho cô lúc đi, nói là có thể hôm nay trời sẽ mưa. Ngắn ngủn vài bước đường, quần áo trên người cũng đã ướt. Nhưng cũng không để ý, bất kể là đóng phim hay quay MV thì cô cũng đã quay cảnh quần áo ướt sũng dưới mưa lớn. Đã là thói quen, tuy rằng rất không thoải mái.

Khi Diệp An Nhiên nghe thấy tiếng bước chân liền lặng lẽ đi lên một tầng lâu, tòa nhà này đã lâu năm rồi lại không có bất động sản, đèn hành lang cũng đã sớm hỏng rồi, không có ai sửa hay thay mới cho nên vào buổi tối chỉ có thể lần mò.

Nàng không muốn dọa người khác sợ, dù sao thì trong bóng tối bỗng nhiên nhìn thấy một người đứng ở chỗ này, ai thì cũng sẽ sợ hãi. Chỉ là người lên lầu kia cũng lên từng tầng một, mắt thấy sắp đến tầng thứ năm rồi, Diệp An Nhiên đành phải dừng chân lại, bởi vì tổng cộng chỉ có năm tầng.

Chỉ là khi đèn pin điện thoại chiếu lại trên người Diệp An Nhiên, khi bóng dáng nười kia xuất hiện ở trước mặt nàng, khi nàng thấy rõ người tới là ai, cả người Diệp An Nhiên chợt cứng đờ.

"An Nhiên." Hiên nhiên là Từ Tĩnh cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải Diệp An Nhiên ở hành lang, cô kinh ngạc nhìn Diệp An Nhiên, bật thốt lên hỏi: "Sao cô vẫn ở chỗ này?"

Diệp An Nhiên nằm mơ cũng không nghĩ tới Từ Tĩnh sẽ theo lên lầu, nàng cảm thấy thật xấu hổ, cuối cùng chỉ có thể căng da đầu nói ra mọi chuyện: "Tôi không ở nơi này."

Từ Tĩnh kinh ngạc nhìn nàng: "Sao lại như vậy?"

Diệp An Nhiên cụp mi mắt không hé răng, nàng không muốn nói cho người khác nghe chuyện quẫn bách này.

"Vậy cô đang ở nơi nào?" Từ Tĩnh cũng không tiếp tục truy vấn.

Diệp An Nhiên trầm mặc một hồi, rồi lựa chọn nói thật: "Tôi không có nơi nào để ở, đây là nhà tôi từng thuê nhưng cũng đã trả phòng rồi."

Từ Tĩnh lại thêm kinh ngạc: "Vậy mấy ngày nay cô đang ở nơi nào?"

"Nhà của người bạn."

Từ Tĩnh hiểu rõ, cũng đã trễ thế này, chỉ sợ Diệp An Nhiên cũng không muốn đi quấy rầy bạn mình, nhưng chợt Từ Tĩnh lại có một loại suy đoán, này có phải chứng tỏ rằng Diệp An Nhiên vẫn còn độc thân hay không, phỏng đoán như vậy khiến cô có chút sung sướng.

"Vậy đêm nay trước cứ ở tại nhà của tôi đi!"

Diệp An Nhiên kinh ngạc nhìn cô một cái, không trả lời.

"Chẳng lẽ cô định qua đêm ở đây sao?"

Diệp An Nhiên im lặng, đúng là nàng có ý nghĩ đó, chỉ là không nghĩ tới Từ Tĩnh sẽ bất ngờ đi lên mà thôi.

"Hiện tại cô như thế này hẳn là nên tắm nước nóng, uống chút canh gừng, bằng không sẽ cảm mạo phát sốt." Từ Tĩnh khuyên giải.

Kỳ thật đã có chút phát sốt rồi! Diệp An Nhiên yên lặng nghĩ, thân thể vẫn luôn phát run, cảm thấy lạnh, đầu cũng có chút choáng váng, mí mắt cũng đang run lên, muốn ngủ.

"Đi thôi, nhà tôi chỉ có một mình tôi thôi."

Diệp An Nhiên cũng cảm thấy mình không cần quá quật cường, hiện tại nàng thật sự cần một nơi để nghỉ ngơi cho tốt, thân thể là cách mạng tiền vốn, nàng không thể quá hành hạ nó, nàng còn có con gái, nàng còn phải kiếm tiền.

"Được."

Trên đường rời đi, Từ Tĩnh lại mở miệng: "Cô có khó khăn gì sao không gọi điện thoại cho tôi, tôi có thể giúp cô mà!"

Diệp An Nhiên hơi có chút tâm động, nhưng lại nghĩ tới trước đó khi nàng gọi điện thoại cho Từ Tĩnh muốn mượn tiền, lại bị người đại diện của cô nghe máy, nàng còn nhớ rõ thái độ mà Đỗ Uy đối với mình, cho nên khi đó thấy Đỗ Uy nhận điện thoại nàng liền không nói gì đã cúp máy.

Hẳn là Từ Tĩnh cũng có thấy nhật ký gọi điện thoại của nàng, nhưng cũng có khả năng là Đỗ Uy đã xóa rồi, cho nên không thấy được, mà Diệp An Nhiên cũng không định nói ra để chứng thực.

Từ Tĩnh đoán có lẽ Diệp An Nhiên chỉ xem cô như một người lạ tốt bụng, cũng không định kết thân, cho nên câu nói kia của cô thật có hơi đột ngột, vì thế đành phải bổ sung một câu: "Ngày đó sau khi đưa cô về nhà bởi vì phải vội đi đóng phim nên chưa kịp nói với cô, vốn định tới phim trường sẽ gọi điện thoại cho cô nhưng không nghĩ tới bị mất điện thoại, sau đó tôi nhờ trợ lý khôi phục lại sim nhưng số điện thoại của cô thì mất rồi."

Từ Tĩnh đây là đang giải thích với nàng lý do vì sao lâu như vậy không liên lạc sao? Bọn họ cùng lắm chỉ là có duyên gặp nhau vài lần mà thôi, vì sao Từ Tĩnh lại quan tâm nàng như vậy, như là muốn kết bạn với nàng vậy. Bỗng Diệp An Nhiên có chút khẩn trương, nàng nắm chặt dây lưng túi đeo, nếu là như vậy, có phải nàng có thể mượn tiền của Từ Tĩnh hay không, hẳn là cô ấy sẽ không cự tuyệt đâu, dù sao cũng muốn làm bạn với nàng cơ mà.

Bỗng Diệp An Nhiên cảm thấy bản thân mình có chút đáng xấu hổ, cũng không phải là cảm thấy, mà là thật sự rất đáng xấu hổ, tựa như đối với Tần Mặc. Nếu như nói ban đầu nàng không biết Tần Mặc vẫn luôn dây dưa và chọc phá mỉa mai mình, như vậy hôm nay ở hội sở, cô không chút do dự vì nàng mà đánh người, cho dù là ảnh hưởng đến chuyện làm ăn.

Sau đó khi ở trên xe, Tần Mặc lại hôn nàng, nếu nàng lại không biết Tần Mặc có ý với mình thì nàng đúng là rất ngốc.

Tần Mặc thích nàng, nhưng bởi vì chuyện năm đó cho nên không thể không hận nàng, nàng nghĩ đến lúc Tần Mặc tức giận khi biết nàng sinh con cùng người đàn ông khác, lúc ấy nàng bị những lời cay độc của Tần Mặc làm cho khó chịu, lại xem nhẹ đi sự đố ký ẩn nhẫn trong mắt Tần Mặc, lần đầu tiên được cứu cũng vậy, lần thứ hai đố kỵ và hoảng hốt lại càng thêm rõ ràng.

Cho nên nàng mới có thể vô sỉ đến cực điểm như vậy mà lợi dụng việc Tần Mặc thích nàng, rồi đòi hỏi nhiều tiền hơn từ cô. Kỳ thật còn hơn thế nữa, tuy không muốn thừa nhận, nhưng nàng vẫn có một chút thích cô, bằng không lúc ban đầu sẽ không ngừng suy nghĩ khi gặp lại Tần Mặc thì nên làm như thế nào, sẽ không nghĩ muốn trả thù cô để cô cũng biết cái loại cảm giác tổn thương khi bị người lừa gạt, lúc gặp lại cũng sẽ không bị tổn thương bởi những lời xúc phạm của Tần Mặc.

Mối tình đầu luôn là mối tình khắc cốt ghi tâm, trước kia xem qua một bộ phim truyền hình, hồi cấp ba nữ chính kết giao với mối tình đầu, mãi cho đến khi lên đại học, đến khi tốt nghiệp có công việc, nhưng sau hai năm làm việc mâu thuẫn giữa hai người lại càng lúc càng lớn, thường xuyên vì một vài chuyện lông gà vỏ tỏi mà cãi nhau đến túi bụi.

Sau cùng họ chia tay, hai người cũng đều từng người lập gia đình, tuy người chồng của nữ chính rất yêu cô ấy, chỉ là cũng vài năm qua đi, vẫn không quên được mỗi tình đã từng cùng mối tình đầu ngây ngô, ngược lại theo thời gian trôi đi càng ngày càng nhớ rõ.

Thậm chí ở buổi gặp mặt bạn cũ của nhiều năm sau vẫn sẽ nhớ tới đoạn thời gian tốt đẹp kia, mối tình tốt đẹp kia, thậm chí vẫn sẽ có hơi rung động và đau lòng.

Chỉ là Diệp An Nhiên hiểu rõ, nàng và Tần Mặc vĩnh viễn cũng không có khả năng, bởi vì giữa các nàng có quá nhiều thứ ngăn cách, cho nên khi nhận ra tình cảm của mình, nàng đã vô cùng khủng hoảng, nàng mạnh mẽ ép bản thân đừng để ý nữa, nhưng mà làm sao không để ý đây.

Cho nên nàng mới có thể dùng phương thức như vậy đối với Tần Mặc, lúc trước Tần Mặc dùng cảm tình thương tổn nàng, hiện giờ nàng cũng dùng cảm tình coi như vũ khí để làm tổn thương Tần Mặc, như vậy Tần Mặc cũng sẽ không muốn tiếp cận nàng nữa, các nàng cũng sẽ càng lúc càng xa trở thành người lạ vĩnh viễn không thể đan xen.

Chỉ là nhiều năm sau, Diệp An Nhiên bỗng nhiên nhớ tới một cuốn tiểu thuyết mà nàng đã đọc trước đây. Có đôi khi, ai đó chính là mối tình của bạn, bạn có thể chẳng hề để ý mà nói, hết thảy đều sớm đã qua rồi. Nhưng nếu ai đó chính là tình yêu của bạn, làm sao bạn có thể quên đi tình cảm của mình được đây.

Diệp An Nhiên cũng cảm thấy, kỳ thật những điều khiến bọn họ cảm thấy rung động với mối tình đầu dù đã qua nhiều năm, không phải người tình không thể nào quên được kia, mà là đoạn thanh xuân đã trôi qua làm cho bọn họ khắc cốt ghi tâm.

Người có thể quên tình yêu, có thể quên người mình từng yêu nhưng làm sao có thể quên đi thanh xuân của mình được!

Editor: Tử Hy