Trùng Phùng

Chương 13



(Từ góc nhìn của Phó Trinh)

Mùa đông năm sau đó, công ty của Trương Tiêu Hòa tuyên bố ph/á s/ản.

Những người trước kia từng b/ắt n/ạt Đường Gia cũng bị Phó Trinh tiễn vào bóc lịch, ăn cơm t/ù rồi.

Trải qua mấy lần nguy cơ trùng trùng, công ty của Phó Trinh cuối cùng cũng khởi tử hồi sinh.

Ngày hôm ấy, một mình Phó Trinh ngồi ở trong phòng làm việc rất lâu.

Ngoài cửa sổ, tuyết rơi dày đặc, đèn xe dưới lầu sáng liên tục.

Lúc này là sau khi anh đã làm việc liên tục không ngơi nghỉ nửa tháng trời, thế mà dường như đã qua mấy đời rồi vậy.

Anh đột nhiên nhớ lại, ngày này của một năm trước cũng có tuyết rơi.

Đường Gia xuất hiện ở buổi họp lớp.

Khoảnh khắc cô thấy anh dẫn theo Trương Tiêu Hòa xuất hiện, ánh mắt cô bỗng tràn đầy kinh ngạc và hoả/ng lo/ạn.

Sau này anh cũng đã từng vô số lần mơ thấy cảnh tượng ngày hôm đó.

Cũng từng vô số lần thay đổi quá khứ trong giấc mơ của mình.

Anh hủy bỏ hôn ước trước và báo cảnh sát khi quản lý bỏ thu/ốc m/ê cho cô.

Anh không ép cô uống rư/ợu, cũng không nói với cô những lời khó nghe.

Anh tạo ra một cuộc hội ngộ tử tế cho cả hai như Đường Gia từng mong chờ.

Đường Gia trở về, đêm đó cô nằm trong vòng tay ấm áp của anh, kể cho anh nghe những chuyện cô gặp phải vào năm đó, cô cảm thấy tủi thân đến mức rơi nước mắt.

Phó Trinh ôm cô vào lòng, hôn vào đôi môi xinh xắn của cô, an ủi và cầu hôn cô.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tâm Niệm Em Đã Lâu
2. Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O
3. Đừng Làm Nũng Với Anh
4. Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc
=====================================

Sau đó, họ có một mái ấm gia đình.

Anh và Đường Gia đã chụp ảnh cưới.

Trong ảnh, cô cười vô cùng xinh đẹp, tay nắm tay anh.

Tỉnh mộng lại, lần nào anh cũng một mình nằm trên chiếc giường cô quạnh, lắng nghe tiếng tích tắc lạnh lẽo truyền tới từ quả lắc đồng hồ.

Lúc ấy anh mới ý thức được rằng thời gian vẫn đang trôi dần về phía trước, Đường Gia sẽ không bao giờ xuất hiện trong quãng đời còn lại của anh nữa.

Cô đã hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của anh rồi.

Đêm tuyết hôm ấy ở Nam Thành, Đường Gia đã chúc anh bình an và vui vẻ trong suốt quãng đời còn lại với ánh mắt vừa chân thành, vừa thản nhiên.

Cô nói cô sẽ không quay về nữa.

Cô cảm thấy buồn và tiếc nuối vì đã không có một cuộc trùng phùng tử tế với anh.

Lúc cô nói điều này mắt cũng đỏ hoe.

Bởi vì anh đã làm tổ/n thươ/ng cô, cho nên cô quyết định rời đi.

Không một lời trá/ch m/óc, o/án gi/ận hay tủi hờn, câu “Quãng đời còn lại phải bình an, vui vẻ” giống như một nhát d/ao dịu dàng, ấm áp nhưng lại đ/âm sâu vào trái tim anh, để lại nỗi đ/au âm ỉ vĩnh viễn không thể xóa nhòa.

Do làm việc và nghỉ ngơi không điều độ trong thời gian dài nên anh bị đa/u dạ dày.

Lúc bệ/nh phát tác thì đ/au đ/ớn đến không thiết sống nữa.

Đêm nay, anh lại tỉnh dậy từ trong giấc mơ của mình, nằm trên chiếc giường lạnh lẽo, ngoài cửa sổ cũng là một mảnh trăng lạnh.

Anh mơ hồ nhớ tới Đường Gia từng cùng anh ngắm trăng, đó đã là chuyện từ kiếp trước rồi.

Anh đột nhiên thấy nhớ Đường Gia da diết, ngày hôm sau anh liền đặt ngay vé máy bay đi Nam Thành.

Xa cách một năm, anh lại đặt chân đến nơi này một lần nữa, thời tiết vẫn như vậy.

Gió to và tuyết dày.

Người đi đường vội vã.

Phó Trinh tìm được địa chỉ là một căn hộ chung cư.

Sắc trời đã muộn nhưng căn hộ ở tầng hai vẫn chưa sáng đèn.

Phó Trinh đứng đợi trong một góc nào đó.

Nửa tiếng sau, giọng nói của Đường Gia truyền tới, vừa dịu dàng lại vừa nghiêm túc: “Thịt bò hầm cà chua của nhà hàng đó không ngon, lần sau anh mua chút thịt bò nạm, em làm cho anh ăn. Tiểu Thu cũng thích, gọi cả cậu ấy cùng ăn nữa.”

Phó Trinh vô thức nhìn qua đó, bóng hình quen thuộc đó đột nhiên đập vào tầm mắt anh.

Cô đội một chiếc mũ nhỏ màu trắng, cũng có thể là chiếc mũ màu hồng hay màu xám.

Dù sao thì nó cũng bị tuyết bao phủ, chỉ còn lại một màu trắng xóa.

Cô đã mập hơn chút ít nên đi trên tuyết không còn bị lảo đảo không vững nữa.

Bên cạnh cô là một dáng người cao ráo, đeo kính, anh ta luôn nhìn cô rất dịu dàng.

Anh ta hơi ngước mắt lên, tầm mắt rơi vào trên người Phó Trinh, đột nhiên ngừng cử động.

Hai người đàn ông bị ngăn cách bởi gió tuyết, cả hai đều không lên tiếng.

“Này, Giang Ngôn Châu, em nói mà anh không nghe thấy à?”

Vẫn là giọng nói quen thuộc ấy, chỉ là giờ đây cô lại đang nói với một người khác.

Giang Ngôn Châu thu lại ánh mắt, “Nghe thấy rồi, em muốn làm thịt bò hầm cà chua, nhưng lần trước em làm ch/áy kh/ét nồi, anh vẫn còn chưa mua cái mới nữa.”

Đường Gia buồn bực cúi đầu, “Ồ, xin lỗi anh.”

Giang Ngôn Châu vỗ vỗ vào chiếc mũ trên đỉnh đầu cô giống như đang vỗ lên một con gấu trắng lớn đáng yêu, “Em về nhà trước đi, con trai vẫn còn chưa được cho ăn đâu.”

“Anh đi đâu đấy?”

“Mua nồi.”

“Thế còn thịt bò nạm thì sao?”

“Mua cả luôn.”

“Gấp vậy hả?”

“Ừ, hôm nay anh muốn ăn.”

Sau đó Đường Gia liền chạy vào trong tòa nhà.