Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập

Chương 51



Kỳ Thí Phi nhận ra tình cảm của mình, còn cố gắng phấn đấu, đúng là chuyện đáng mừng.

Tiếc rằng, cái tính cù lần của Quỳ Mão, đi kèm với việc diễn đạt kém của ma tôn đại nhân dẫn tới hậu quả là người thanh niên chẳng thể nhận ra được ẩn ý trong từng câu nói của y.

Ý y muốn diễn đạt là: mình lo cậu chàng Lược Ảnh này không thoát khỏi mê hồn thuật, nên hạ cố chạy vào miền ý thức của hắn để đánh thức, đó nhìn xem, quan tâm thế cơ mà.

Ấy vậy nhưng Quỳ Mão lại hiểu thành: tôn thượng thấy mình quá yếu, mình phải càng đề cao cảnh giác để không làm gánh nặng cho ngài ấy.

Nụ hôn của Kỳ Thí Phi bị hắn tự động hiểu thành một hành động bất đắc dĩ để khiến mình tỉnh lại. Quỳ Mão cảm động khôn xiết, phải hôn kẻ hầu hèn mọn này, chắc tôn thượng cũng khó xử lắm.

…Vậy nên mới nói, đối với người đầu óc thẳng đuột như Quỳ Mão, đừng có ăn nói mập mờ quá!

Bóng dáng Kỳ Thí Phi nhạt dần rồi biến mất, Quỳ Mão đã chuẩn bị tinh thần cho một cuộc tra hỏi.

Khi nãy chỉ là ảo cảnh, nhưng những sự kiện ấy chẳng khác những gì đã xảy ra trước lúc hắn trùng sinh là bao. Quỳ Mão không biết Kỳ Thí Phi đến từ bao giờ, thấy được chừng nào.

May mà hiện tại vì tình huống không cho phép, nên ngài ấy không hỏi được nhiều.

Người thanh niên không ngờ rằng, mình có thể nương lần trúng mê hồn thuật này để khiến tôn thượng biết được những chuyện mình đã trải qua trước lúc trùng sinh.

Lời thề độc khiến Quỳ Mão không thể hé miệng bất cứ chuyện gì về lăng mộ. Nếu không, hắn sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm trọng.

Nhưng lời thề hồn lại giúp người thanh niên lách được tài tình qua quy định của lời thề thủ mộ nhân. Nửa mảnh linh hồn của hắn đã khiến Kỳ Thí Phi biết được mọi chuyện.

Quỳ Mão thấy chuyện này được hé lộ chẳng đúng lúc chút nào. Nếu trước sự kiện ở ma vực Xích Luyện, thì ma tôn đại nhân đã thấy rõ bộ mặt thật của Bạch Dương Phàm, cũng như tránh được vụ đánh lén của Thạch Tử Mặc rồi. Giờ tôn thượng mới biết thì có ích lợi gì chứ? Còn khiến hắn như kẻ cố tình giấu diếm sự thật.

Quỳ Mão rối rắm mãi mà chẳng biết giải thích với tôn thượng như thế nào, đành tạm bỏ đó. Ý thức dần tỉnh táo, người thanh niên từ từ mở mắt.

Thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là chiếc cằm duyên dáng, ngước lên thì bắt gặp đôi mắt hổ phách kia đang hờ hững nhìn mình.

Kỳ Thí Phi cách Quỳ Mão gần lắm, chưa đến một cánh tay.

Thường thì cự ly quá sát thế này sẽ khiến Quỳ Mão tim đập rộn ràng, mặt đỏ phừng phừng. Nhưng giờ, hắn lại chỉ thấy lạnh sống lưng, toàn thân run rẩy.

Dầu rằng tôn thượng thảy không biết bao ánh nhìn lạnh lùng, lạnh nhạt, lạnh lẽo cho người khác, nhưng chúng đều khắc hẳn ánh nhìn của hiện tại.

Ảm đạm, không chút cảm xúc, vô hồn, và lạnh như băng!

Bản năng mách bảo Quỳ Mão mau chạy đi. Nhưng người này là tôn thượng, sao hắn có thể làm chuyện nực cười ấy trước mặt ngài chứ?

“Tôn thượng?” Quỳ Mão dè dặt gọi.

Quá chú tâm vào Kỳ Thí Phi, nên người thanh niên không nhận ra sự hiện diện của một kẻ khác.

“Giết y.” Giọng trầm vang lên.

Quỳ Mão giật mình. Bấy giờ hắn mới nhận ra có kẻ đứng sau Kỳ Thí Phi, kẻ đó…dù có hóa thành tro hắn cũng không thể quên được.

Tông chủ của Ngự Linh tông – Chu Bích!

Chính gã đã dẫn đạo tu xông vào lăng mộ, diệt hi vọng cuối cùng của Ngục Thiên tông! Trận chiến cuối cùng của Quỳ Mão trước khi chết, chính là đấu với gã!

“Chu Bích ——” Quỳ Mão gằn ra tên của gã. Chưa kịp nghĩ gì thêm, thì Kỳ Thí Phi đã đưa tay thọc thẳng vào đan điền hắn.

Máu rơi tí tách trên nền tuyết trắng, nhanh chóng hòa tan mặt tuyết, lan đỏ một mảng lớn.

Cơn đau khiến Quỳ Mão nhíu mày. Hắn hoang mang nhìn tôn thượng, không rõ sao ngài ấy lại nghe theo lệnh của đối phương.

“Tôn thượng…” Quỳ Mão gọi một lần nữa.

Nhưng để đáp lại, Kỳ Thí Phi bóp nát ma chủng của hắn!

Rắc.

Ma chủng chứa đụng chân nguyên của cảnh giới Ngưng Hồn dễ dàng vỡ nát trong tay vị tôn giả Đại Thừa.

Đối với Kỳ Thí Phi và Chu Bích, luồng năng lượng này chẳng là gì, nhưng đối với Quỳ Mão, nó khiến hắn gần như thịt nát xương tan, thần hồn bị thương nghiêm trọng, xương cốt vỡ vụn, lục phủ ngũ tạng nát bấy. Quỳ Mão phun ra một ngụm máu tươi, máu ộc tới khiến hắn ho không ngừng.

“Khụ khụ… Tôn thượng, ngài sao thế?” Quỳ Mão quỳ gục xuống đất, ngước mắt nhìn gương mặt vô hồn của Kỳ Thí Phi.

Mãi đến lúc này, điều người thanh niên lo lắng nhất vẫn là tôn thượng, không màng đến sinh tử của bản thân.

Mỗi lần gọi tên tôn thượng, ngài luôn đáp lại hắn, dù không mở lời thì cũng sẽ đưa đôi mắt hổ phách đẹp đẽ kia liếc nhìn hắn.

Nhưng giờ, Kỳ Thí Phi lại nhìn chăm chăm về trước, không để ý tới tiếng gọi của Quỳ Mão.

Dù không dám tin, nhưng Quỳ Mão vẫn xác định rằng, thần hồn của Kỳ Thí Phi có vấn đề.

Khi nãy, Kỳ Thí Phi còn nói chuyện với hắn trong miền ý thức, vậy mà giờ lại như bị kẻ khác khống chế.

Kỳ Thí Phi chỉ nói rằng mình trúng mê hồn thuật, nhưng đã dễ dàng thoát được.Vậy nên Quỳ Mão không ngờ là, tên đạo tu đánh lén kia là thiên tôn của đạo tu – Chu Bích!

Chẳng trách khi ấy tôn thượng lại nói rằng: lãng phí nhiều thời gian thế này, e sẽ gặp chuyện khó lường.

Quỳ Mão hối hận không thôi. Hắn áy náy nghĩ: nếu không phải do mình, Kỳ Thí Phi đã không rơi vào tay Chu Bích !

Quỳ Mão cố hết sức để gượng lên, đôi mắt ngập tràn cừu hận nhìn kẻ phía xa : “Ngươi làm gì tôn thượng nhà ta?!”

Chu Bích dửng dưng chẳng thèm đáp lại. Gã đứng không gần, cách hai người kia một khoảng an toàn, đủ để xoay người trốn đi.

Không để tâm tới người thanh niên đang ngã gục trên đất, gã chỉ lầu bầu với giọng điệu ngạc nhiên: “Lạ thật, chẳng nhẽ thuật thao túng của ta mất hiệu lực?”

Chu Bích là kẻ cẩn thận.

Đòn sát thủ của Kỳ Thí Phi rất lợi hại, tại tiểu bí cảnh Xích Luyện, Liệt Dập không trốn kịp nên đã bị đóng băng tại chỗ.

Có thể khống chế cường giả Đại Thừa chỉ trong một chiêu, Thiền Bất Tri Tuyết xứng đáng với cái danh pháp thuật tối cao.

Dù Chu Bích may mắn thoát được, nhưng vẫn bị thương trước uy lực của cái lạnh cùng cực đó.

Vốn Chu Bích đã dè chừng Kỳ Thí Phi, sau chiêu này lại càng e ngại.

Nhưng gã không phải kẻ dễ dàng buông tha. Đợi một lúc, thấy băng tuyết dừng lan ra, gã tính toán uy lực còn sót lại, rồi dùng chân nguyên để tạo vòng bảo hộ cho mình, đi vào khoảng đất băng giá.

Chiêu đó của Kỳ Thí Phi tuy lợi hại, lại có phạm vi rộng, nhưng không duy trì được lâu, không phải pháp trận có khả năng tác dụng liên tục.

Càng trụ lâu, Chu Bích càng thấy tình hình trở nên khả quan. Đến khi bay đến được vùng trung tâm, gã thấy Kỳ Thí Phi ôm người thanh niên gục trên đất.

Chu Bích kinh ngạc.

Gã nghe nói, Kỳ Thí Phi luôn thích làm theo ý mình, lại lạnh lùng, đơn độc, cao ngạo. Hiếm khi nghe được tin y thân thiết với ai.

Vậy nên, gã vốn đã ngạc nhiên khi thấy y lo lắng chuyện chiêu thức của gã sẽ khiến người thanh niên kia bị thương. Giờ thấy y ưu tiên việc cứu hắn, gã hoàn toàn sững sờ.

Nhân lúc Kỳ Thí Phi không đề phòng, gã giở thuật thao túng rối. Thành công.

Thành công một cách quá dễ dàng. Dễ dàng tới độ Chu Bích chẳng thể tin nổi là mình đã khống chế được kẻ địch.

Nhưng những chuyện suôn sẻ phía sau khiến gã không thể không tin vào vận may của mình.

Khống chế được cơ thể Kỳ Thí Phi, khi thần hồn của y rời khỏi miền ý thức của người thanh niên, Chu Bích liền ra tay đánh nát nó.

Để đề phòng bị lừa, Chu Bích ra lệnh cho y giết kẻ khiến y phải quan tâm kia. Nếu Kỳ Thí Phi ngụy trang, chắc chắn y sẽ để lộ điểm bất thường.

Kỳ Thí Phi lại ngoan ngoãn ra tay.

Tuy nhiên, hắn chỉ bóp nát đan điền của người thanh niên. Dù nom như hắn sắp chết đến nơi, nhưng chẳng phải đó vẫn là chưa chết sao.

Chu Bích chậm rãi bước lại gần.

Người thanh niên dùng ánh nhìn ngập tràn cừu hận nhìn gã. Chu Bích chẳng để tâm, chỉ là một phế nhân mà thôi.

Chu Bích phủ chân nguyên lên tay, rồi chậm rãi đưa về phía Kỳ Thí Phi. Kỳ Thí Phi không nhúc nhích, để kệ cho gã chạm vào mạch môn của mình.

Mãi đến khi Kỳ Thí Phi thực sự bị nắm thóp sinh tử, Chu Bích mới dám tin rằng y quả thật đã bị mình khống chế.

Chu Bích cảm thấy tự đắc lắm.

“Không được dùng bàn tay bẩn thỉu của ngươi đụng vào ngài ấy!” Quỳ Mão thở hồng hộc, dồn toàn lực để xoay người, vươn đôi tay đẫm máu bám lấy vạt áo Chu Bích.

Chu Bích nhíu mày, nâng chân định đá chết Quỳ Mão.

Ngay khi gã vừa lộ sát ý, Kỳ Thí Phi đang im lìm bỗng nhiên tiến lên, chắn trước người thanh niên.

Chu Bích giật mình, gã vội vàng đề phòng.

Kỳ Thí Phi vẫn chẳng nói chẳng rằng, ánh mắt hờ hững nhìn về phương xa. Giống như cái hành động vừa nãy của y chỉ là do Chu Bích nhìn lầm.

Bị sờ mạch môn cũng không có phản ứng gì, ấy vậy mà mình vừa muốn giết người thanh niên này, con rối đã lộ ra vẻ bất thường.

Cuối cùng Chu Bích cũng chịu chú ý đến người thanh niên.

Hắn có điều gì đặc biệt chứ?

Chu Bích quẳng phép dò xét lên người đang quỳ rạp trên đất, lê lết hơi tàn kia.

Giá lạnh dần tan, nhiệt độ thay đổi đột ngột khiến dòng khí biến động, hướng gió cũng trở nên bất định.

Ngọn gió tà lướt qua, Chu Bích rùng mình.

Không phải do lạnh, mà bởi giật mình.

Gã trợn tròn mắt nhìn Kỳ Thí Phi, rồi lại nhìn kẻ đang quỳ rạp trên đất, người run lẩy bẩy mà vẫn nuôi lòng tấn công mình kia.

Gã nhìn, rồi lại nhìn, sau đó che mặt, ngửa mặt lên trời cười dài.

Kỳ Thí Phi, Nam Cảnh ma tôn, đúng là kẻ kỳ quái không thể hiểu nổi!

Người thanh niên kia lập lời thề hồn với y, chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Điều đáng ngạc nhiên là, một ma tôn Đại Thừa mà lại đi lập lời thề hồn với nam tu có cảnh giới thấp hơn mình!

Vậy nên dù trong lúc vô thức, Kỳ Thí Phi cũng muốn ngăn gã giết người thanh niên. Đó là bởi tính mạng của cả hai đã quấn lại với nhau!

___________________

Ngáo:

Đêm 24, rạng sáng 25, vẫn còn trong thời gian Giáng Sinh nhỉ ^^ Giáng Sinh vui vẻ.