Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập

Chương 68



Quỳ Mão bị kết giới giam trong đình viện, chẳng hề biết những chuyện bên ngoài.

Ba ngày sau, lượng chân nguyên tích ứ trong đan điền như muốn bùng nổ, Quỳ Mão chẳng cần phí công tốn sức gì, quá trình tấn chức nương theo sự thúc đẩy của một sức mạnh vô hình, cứ thế diễn ra vô cùng thuận lợi.

Dòng chân nguyên luân chuyển như điên cuồng, cứ chuyển như thế chừng một ngày một đêm khiến linh khí trong thành Thiên Trì bỗng nhiều lên, không khí trong trẻo lạ thường, hít một hơi cũng khiến người ta sảng khoái.

Tầng mây dồn xuống nặng trịch, chưa đến hai ngày mà chuyện lạ ấy đã xuất hiện hai lần. Quốc vương của Chấn Hải quốc được nội thị trong cung đình báo rằng dị tượng này là do người tu chân tạo ra, bèn vội vàng ban bố xuống chúng dân rằng phải ở rịt trong nhà, không được ra ngoài.

Đến khi mây tan, sương mù cũng hết, luồng linh khí cũng từ từ tản mất.

Quỳ Mão mở mắt, từ từ thở ra một hơi rồi không kìm lòng được mà nở nụ cười.

Tấn chức thành công, người thanh niên chỉ muốn mau chóng báo tin này cho tôn thượng.

Hắn đứng lên, nhìn mình từ đầu đến chân xem có nơi nào không được chỉn chu, rồi lại soi gương, chỉnh chỉnh chút tóc rồi mới hồi hộp mở cửa, đi về phía Tử Hư Các.

Thế nhưng, Kỳ Thí Phi không có ở đó. Lòng Quỳ Mão có chút thất vọng, rồi lại dậy lên lo lắng.

Tôn thượng đi đâu rồi?

Quỳ Mão biết, tôn thượng muốn đi đâu cũng chẳng cần báo cho hắn một tiếng, hơn nữa ngài ấy còn là tu sĩ Đại Thừa, thế gian nào hiếm kẻ nào có thể khiến ngài bị thương.

Nhưng điều ấy không khiến Quỳ Mão bớt lo lắng hơn. Dù sao nơi này cũng không phải Đông Độ Châu, mà là cái vùng Tây Tứ Châu đâu đâu cũng có bóng dáng đạo tu.

Đợi hồi lâu vẫn chưa thấy tôn thượng về, Quỳ Mão định bụng ra ngoài tìm ngài ấy một phen.

Địa vực của Chấn Hải quốc không nhỏ, nhưng trong mắt tu sĩ, nơi này cũng chẳng phải nơi rộng lớn gì. Dù sao thì với những người có thể bay lượn như tu sĩ, nhún một cái là đi được trăm dặm. Vùng đất có diện tích mấy ngàn dặm này, chỉ cần nhún mười mấy cái là được rồi.

Hạ Hạc lùng tới lùng lui ở cái hướng Kỳ Thí Phi – khi đó đang ngụy trang làm Bạch Dương Phàm, biến mất.

Dù bị mất dấu, nhưng Hạ Hạc có cách suy luận và tìm kiếm riêng. Bạch Dương Phàm từng trốn khỏi tay hắn mấy bận, nếu không có kỹ năng đặc biệt nào, sao Hạ Hạc có thể bám được hết lần này tới lần khác.

Linh khí trên bầu trời thành Thiên Trì vừa mới tan đi, thì cũng vừa lúc Hạ Hà tìm đến đó. Hắn cảm nhận được linh khí nơi này có chút khác lạ, như thể có ai vừa tấn chức.

Điều này khiến hắn dậy lên lòng cảnh giác. Hạ Hạc ẩn đi, chậm rãi rà quanh thành Thiên Trì mấy vòng. Hắn cảm thấy kẻ này chắc chắn không phải là Bạch Dương Phàm, hẳn là tên đạo tu nào vừa mới đột phá.

Ngay lúc ấy, Quỳ Mão lại rời khỏi phạm vi của kết giới, định bụng đi tìm Kỳ Thí Phi. Vừa thấy người thanh niên, hai mắt Hạ Hạc sang rỡ lên, nước miếng chảy ra.

Thần hồn của Quỳ Mão có một mảnh của Kỳ Thí Phi, nên trông cũng có vẻ khá tinh khiết và mạnh. Hơn nữa, mấy hôm nay, hắn đều hấp thu chân nguyên của Kỳ Thí Phi nên khi chất quanh hắn lại càng trong trẻo, vừa nhìn đã thấy rõ rành rành là một đạo tu sạch sẽ.

Hạ Hạc lâu lắm rồi không nuốt thần hồn của người khác, đã thèm khát lắm rồi, giờ thấy Quỳ Mão như vậy sao có thể nhịn nổi?!

Trước giờ Quỳ Mão vẫn là người mai phục rồi ám sát người khác, đây là lần đầu tiên hắn bị đánh úp, nên người thanh niên có chút sững sờ. Hơn nữa, cái kẻ ngấm ngầm dùng thủ đoạn ẩn nấp để bắt hắn kia còn là một là một tu sĩ Hóa Thần đỉnh cấp.

Hạ Hạc đúng là kẻ không biết xấu hổ. Thân là một tu sĩ Hồn Tế lợi hại, Hạ Hạc không chỉ có thiên phú hơn người, mà đám thủ đoạn hạ lưu của hắn cũng là một yếu tố quan trọng khiến hắn có thể sống đến giờ.

Vậy nên, hắn chẳng hề thấy mất mặt khi đường đường một tu sĩ Hoán Thần như mình lại đi mai phục một tên mới ở cảnh giới Quy Nguyên.

“He he he, cuối cùng cũng được đánh chén rồi.” Hạ Hạc nuốt nước miếng, nhìn Quỳ Mão đang bị mình khống chế, lòng không khỏi rạo rực.

“Ngươi là ai?!” Quỳ Mão nhìn Hạ Hạc sửng sốt.

Hắn không biết tên tu sĩ trắng trẻo, dáng cao cao gầy gầy, mặt mũi thư sinh này là Hạ Hạc. Người thanh niên chỉ từng nghe nói qua tên của kẻ ấy, chỉ biết rằng kẻ ấy bám riết theo Bạch Dương Phàm, cuối cùng phải chết dưới tay Bạch Dương Phàm.

Quỳ Mão chưa từng nghĩ tới ngày Hạ Hạc đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.

Trên gương mặt trắng trẻo của Hạ Hạc bỗng vẽ ra một nụ cười đê tiện vô cùng có lỗi với cái vẻ thư sinh của mình: “Để ta giúp ngươi rõ mình chết như thế nào, bổn đại gia chính là Hạ Hạc của Đông Độ Châu!”

Sắc mặt Quỳ Mão sầm lại.

Bị một cao thủ Hóa Thần tóm lấy sao mà thoát được, giống hệt cái lần bị Khâu Hoằng Nghị, Thạch Tử Mặc giam vào Hình Luật Ti.

Khi một tu sĩ Quy Nguyên đối đầu với tu sĩ Hóa Thần, trừ phi có pháp bảo giữ mệnh nào, không thì hắn chỉ có một con đường chết.

Hạ Hạc không dừng chân, mà nhanh chóng rời khỏi thành Thiên Trì ngay sau khi tóm được Quỳ Mão. Hắn sợ con mồi của mình có đồng bạn, hoặc người thân quanh đó, giết thằng nhỏ lại lòi ra thằng lớn.

Nếu đương ở Đông Độ Châu, tình thế ấy chẳng khác nào tự nhảy vào miệng hắn, nhưng giờ đang ở địa bàn của đạo tu, hắn nên hoạt động lặng thầm thôi.

Bị Hạ Hạc cắp đi xa, lòng Quỳ Mão vô cùng lo lắng, vừa lo cho tình cảnh của mình, vừa nghĩ không biết tôn thượng về không thấy mình thì sẽ như thế nào?

Giờ hắn không còn ma chủng, không thể tự kích nổ bản thân. Quỳ Mão không muốn nằm yên chờ chết, một nửa thần hồn của Kỳ Thí Phi còn ở trong cơ thể hắn, nếu hắn chết, tôn thượng cũng bị ảnh hưởng.

Trong tay hắn còn Kinh Trướng, thân kiếm được làm từ di cốt của tu sĩ Hóa Thần, có đủ sức để liều mạng với Hạ Hạc.

Sau khi trù tính xong xuôi, Quỳ Mão chuẩn bị đứng dậy.

Hạ Hạc túm Quỳ Mão bay chừng một canh giờ, hắn cảm thấy khoảng cách này đã đủ xa, bèn đặt người thanh niên xuống, chuẩn bị đánh chén.

Tu sĩ Hồn Tế rút thần hồn của con mồi ra, dung công pháp để nuốt nó vào thần hồn của mình để luyện hóa. Sau khi bị luyện hóa, thần hồn ấy sẽ hóa thành một dạng năng lượng giống với chân nguyên, được gọi là hồn lực.

Đầu tiên, Hạ Hạc phải rút thần hồn của Quỳ Mão ra.

Thấy Quỳ Mão chỉ có cảnh giới quy nguyên, Hạ Hạc bèn có chút khinh địch. Hắn chẳng cảnh giác nhiều, cứ thế vươn tay ra định động thủ.

Ngay lúc ấy, một thanh phi kiếm vút ra từ ngực Quỳ Mão.

Hạ Hạc giật mình hoảng hốt. Thế kiếm vô cùng sắc bén, dù Hạ Hạc đã phản ứng nhanh chóng nhưng vẫn bị sượt qua cánh tay.

Hạ Hạc còn chưa kịp bình tâm, hắn vội vàng lùi lại. Thanh phi kiếm bay quanh người thanh niên đang bị hắn làm phép bất động, kêu vù vù hòng uy hiếp.

Bị mất mặt, Hạ Hạc không khỏi giận dữ. Hắn sầm mặt lại, nhìn chằm chằm vào phi kiếm, quả là một thanh kiếm xuất chúng, bảo sao lại nhanh như vậy.

Có tiền có của thì ngon lắm chắc?! Hạ Hạc lại rủa thầm trong lòng.

Thằng nhãi này cũng là đệ tử của một tông môn giàu có sao? Chí ít thì sư phụ của hắn cũng dư giả, nếu không, sao một tu sĩ Quy Nguyên lại được dùng thanh phi kiếm tốt thế chứ.

Hạ Hạc nghĩ bụng, đợi đến khi giết tên này rồi, phi kiếm sẽ thuộc về hắn. Ngẫm tới đó, Hạ Hạc thấy dễ chịu hơn hẳn.

Quỳ Mão thấy sắc mặt kẻ nọ biến hóa không ngừng liền đoán được trong lòng kẻ này đang mải nghĩ quanh nghĩ quẩn. Nắm lấy thời cơ này, hắn điều khiển Kinh Trướng tấn công Hạ Hạc.

Hạ Hạc muốn quan sát cách dùng phi kiếm nên kệ cho Quỳ Mão đổi hết thế này thế nọ tấn công mình.

Cảnh giới của hắn cao hơn hẳn kẻ này, dù thanh phi kiếm có tốt nhường nào, không đánh trúng cũng chẳng được tích sự gì.

Sau một hồi lâu, chân nguyên của Quỳ Mão sắp cạn kiệt, Hạ Hạc cũng khai thác được mọi kỹ xảo sử dụng của Kinh Trướng, hắn bèn đánh bay thanh phi kiếm, dùng một pháp bảo dạng túi trói nó lại, khiến nó ghim chặt xuống đất, không cục cựa được gì.

“Được rồi, nể tình ngươi chơi với ta lâu như vậy, ta sẽ cho ngươi được chết gọn ghẽ.” Hạ Hạc buông xuống một lời mà hắn tự cho là từ bi.

Quỳ Mão trơ mắt nhìn Hạ Hạc từ từ túm lấy mình, hắn liều mình giãy giụa, nhưng cũng chẳng làm được gì. Lòng hắn dậy lên bao cảm xúc từ tuyệt vọng, hối hận cho tới tiếc nuối,…

Nhìn bữa đại tiệc tươi ngon trước mắt, Hạ Hạc không kìm lòng được, nở một nụ cười vừa si mê vừa đê tiện.

Sau đó…hắn liền bị đánh bay, mặt vẫn giữ nguyên cái biểu cảm ấy.

“Ngươi dám đụng vào người của ta?!” Sau khi bị hất tung đi rồi, Hạ Hạc mới nghe được tiếng thét ấy. Thế mới thấy kẻ vừa xuất hiện ra tay nhanh nhường nào.

Luồng sức mạnh áp đảo ấy đập Hạ Hạc văng xa tới mấy trăm dặm, khiến hắn đập thẳng vào một sườn núi. Hắn rít một tiếng đau đớn rồi rút mình khỏi đống đá. Lâu lắm rồi mới chịu cảnh khốn đốn thế này, Hạ Hạc không khỏi giận dữ.

Người đánh bay hắn chẳng phải ai xa lạ, chính là Kỳ Thí Phi.

Y đáp xuống cạnh Quỳ Mão với vẻ vừa giận dữ vừa lo lắng, chẳng thể nào giấu nổi những cảm xúc của mình nữa. Y vung tay giải phép cho Quỳ Mão, cúi xuống nhìn với điệu sốt sắng: “Ngươi có sao không? Có bị hắn làm gì không?”

Quỳ Mão ngơ ra. Đã là lần thứ hai Kỳ Thí Phi giáng xuống cứu hắn.

Người thanh niên nở nụ cười sung sướng từ tận tâm can: “Thuộc hạ không sao?”

Kỳ Thí Phi tự mình kiểm tra một lần, thấy cậu chàng Lược Ảnh không sao thật. May quá, may là hắn không sao.

Kỳ Thí Phi đằng đằng sát khi quay sang nhìn Hạ Hạc đang bay về, giờ thì đến lượt kẻ này có sao!

Y ra ngoài, bay vùn vụt hồi lâu mới giải tỏa được chút bức bối. Đợi đến khi nhớ Quỳ Mão muốn về thì bỗng nhiên cảm thấy bồn chồn bất an, cảm giác bất an ấy khiến bao bức bối vừa tan ra chợt trở nên ngày càng nặng nề.

Cảm giác này đến từ hồn thề!

Một nửa thần hồn gặp nguy hiểm, bèn truyền cái cảm giác nguy hiểm này tới bên người được dâng lời thề!

Kỳ Thí Phi nhận ra ngay rằng Quỳ Mão đã có chuyện, y như phát điên phát rồ, lần theo cảm giác ấy để tìm người thanh niên.

May mà thằng ngốc Hạ Hạc này nổi lòng tham, muốn đào sạch kỹ xảo dùng Kinh Trướng nên mới khiến Kỳ Thí Phi có đủ thời gian để bay tới.

Thấy Quỳ Mão bình yên vô sự, những giận giữ, hoảng hốt, sốt ruột đè lên khiến y run lên bần bật.

Y cần ngay một bịch cát để giải tỏa.

Thanh niên Hạ Hạc, xui xẻo thế nào, mà lại đụng đúng lúc này.
Ngáo:

Úi chời ơi, lâu lắm mới gặp lại nhau nhỉ =))) Bạn Ngáo đi làm rồi nên cũng tất bật và sấp mặt như ai rồi. May nhờ mới mua cái lap, chạy nhanh hơn, gõ nhanh hơn, nên có tinh thần làm hơn.