Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 161



Ngâm Hoan không biết bọn họ đã đạt thành thỏa thuận gì với nhau, Tô Khiêm Mặc nói với Ngâm Hoan dọn dẹp sạch sẽ một căn phòng, để cho ông lão và hắn ta có thể ở đó dưỡng thương, cũng không lo sợ bọn họ sẽ chạy trốn.

Chỉ là Tô Khiêm Mặc cũng không trở lại Hành Quan nữa, mà lại đi một chuyến tới quân doanh, để Lục tướng quân đi Hành Quan thay thế cho hắn ở lại. Khi đến chỗ nhốt tù binh xác thực lại một lần nữa, Tô Khiêm Mặc chỉ thấy được thi thể của Đại Vương Tử Bắc Đồ, hắn ta vì che chở cho em mình mà bị loạn tên bắn chết.

Tô Khiêm Mặc không có báo lại chuyện này cho Lục Vương Gia, chỉ nói với bọn họ sẽ đưa hai người kia trở về quân doanh. Hắn biết rõ Đại Kim sẽ xử trí bọn họ như thế nào, nếu nói là thả bọn họ đi là chuyện không thể nào xảy ra.

Hiện giờ, cần phải thay đổi cách thức tác chiến, Bắc Đồ đã đổi chủ, lại càng có nhiều chính sách tàn bạo hơn, chỉ có phòng thủ thì không thể nào làm cho bọn họ hoàn toàn rút lui được. Nửa tháng sau, Tô Khiêm Mặc quyết định dẫn quân tấn công, phải gặp vị vua mới giết cha đoạt vị của Bắc Đồ một lần mới được.

Tin tức của A Duy rất hoàn chỉnh về mọi mặt, bao gồm chi tiết tường tận về sự phân bố binh lực của Bắc Đồ, cộng vào những tin tức mà bọn họ thăm dò được, Tô Khiêm Mặc nắm mọi thứ trong tay, nhất định để cho bọn họ lần này có đi mà không có về.

Chiến loạn kéo dài hơn một năm, lòng người cũng mệt mỏi, mọi người đều hy vọng chiến tranh sẽ mau chóng kết thúc. Quyết định của Tô Khiêm Mặc khiến cho tinh thần quân lính trong quân doanh cũng tăng cao. Ngâm Hoan đích thân đưa tiễn hắn ra cửa, đứng ở cửa thật lâu, cho đến khi không còn thấy bóng dáng của hắn nữa.

“Tiểu thư.” Nhĩ Đông ở sau lưng nàng, nhẹ nhàng gọi nàng: “Sao người không nói với cô gia?” Ngâm Hoan lắc đầu, một tay nhẹ nhàng vuốt bụng: “Nếu chàng biết thì sẽ lo lắng cho chúng ta.”

“Nô tì đi mời đại phu tới coi lại cho tiểu thư.” Nhĩ Đông để Tập Noãn chăm sóc cho Ngâm Hoan, còn nàng ấy thì đi ra ngoài để mời đại phu. Cuộc sống trong nhà mấy ngày này cũng tạm ổn, Ngâm Hoan không dám xác định, chỉ mơ hồ cảm giác được lần này thật sự có. Lần này Tô Khiêm Mặc phải đi, Ngâm Hoan không muốn để hắn quan tâm lo lắng thêm một chuyện chưa chắc chắn.

Vòng qua trước đình, Ngâm Hoan thấy bộ dáng lưỡng lự của A Duy ở trước cửa phòng mình, A Duy thấy nàng cũng có chút ngượng ngùng: “Tô phu nhân, thuốc của A Mô đã dùng hết rồi, các người có thể giúp ta ra phủ mua thuốc hay không?” Nếu ban ngày hắn ta đi ra ngoài dễ dàng thu hút ánh mắt của người khác, lần trước ở hiệu thuốc kia, bản thân hắn đã làm cho người ta sợ hết hồn, cho nên A Duy không dám quay lại.

“Để ta sai người mang qua cho ngươi.” Ngâm Hoan nhìn hắn ta cũng giống như đang nhìn em trai mình, lúc trước Dật Triết cũng như vậy, luôn muốn trở thành một nam tử hán, nhưng trên mặt lại đầy vẻ non nớt.

Ngâm Hoan cũng chưa từng nghĩ đến người trước mắt này sẽ rút đao giết mình, khi cầm đao gác lên trên cổ nàng, so với nàng, hắn ta còn sợ hơn.

A Duy chần chờ một chút, sau đó nói tiếng cảm ơn, quay người trở về căn phòng bọn họ đang ở.

“Tập Noãn, ngươi nói Tiểu Trúc đi ra ngoài hốt thuốc, rồi chuẩn bị mấy bộ quần áo, mang đến cho bọn họ thay, quần áo kia rất dễ bị nhận ra.” Sau khi tướng công về phủ thì người trong quân doanh cũng thường đến đây, quần áo này cũng đủ làm người ta hoài nghi rồi.

Tập Noãn gật đầu một cái, Ngâm Hoan trở lại phòng mình. Nhĩ Đông nhanh chóng trở về, mời được đại phu giỏi nhất ở Dương Quan, sau khi bắt mạch, đại phu xác nhận với nàng…., chỉ mới vài ngày thôi, nhưng quả thật đã có thai rồi.

Nhĩ Đông vui mừng tự mình tặng một bao lì xì lớn cho đại phu, còn đích thân đưa ông ta ra ngoài. Ngâm Hoan dựa vào cạnh giường, đôi tay đặt lên bụng, đây là một loại cảm giác kỳ diệu, trộn lẫn trong niềm vui sướng, từ sự sống trong bụng lan tỏa tới nàng.

Đây là đứa con của nàng và hắn. Tô Khiêm Mặc đã từng nói với nàng, đứa bé chính là ân huệ của trời cao ban cho bọn họ, cho dù là con trai hay con gái, hắn đều thích, chỉ cần biết đó là con của bọn họ.

Lúc Nhĩ Đông đi vào thấy nụ cười trên mặt nàng, cũng yên tâm hơn, tiểu thư và cô gia đã thành thân gần hai năm rồi, bây giờ có thai cũng rất tốt, đến lúc trở về lại Lâm An thì tiểu thư đã có thể đứng vững ở Bát Vương Phủ rồi: “Tiểu thư, có nên viết thư báo tin vui về nhà không? Để phu nhân yên tâm cũng tốt.”

Nghe Nhĩ Đông nhắc nhở, Ngâm Hoan gật đầu: “Lấy giấy bút lại đây…”

Những ngày ở Dương Quan vốn cũng không có bận rộn như lúc ở Bát Vương Phủ, nhưng Ngâm Hoan có thai, thì mấy người Nhĩ Đông lại cảm thấy có nhiều chuyện phải làm. Trong lúc rãnh rỗi thì mấy nha hoàn làm vài bộ quần áo, giày vớ nhỏ cho đứa bé còn chưa ra đời, còn hai người ma ma thì lại thương lượng với Lý thẩm làm cách nào để giúp nàng ăn ngon miệng hơn, ở tại Dương Quan cũng không có nhiều đồ ăn ngon như ở Lâm An.

Ngâm Hoan sợ nếu Nhị cữu và Lục Vương Gia biết chuyện này thì càng làm mọi chuyện khoa trương hơn, cho nên tạm thời không nói cho bọn họ biết chuyện này, ngay cả lá thư gửi về thành Lâm An cũng một tháng sau mới gửi đi.

Mà bên Bắc Đồ, Tô Khiêm Mặc trực tiếp dẫn quân đi chiếm lại một thành trì, bỏ cả ngày để tập trung binh lực, sử dụng kế sách tấn công mới, hắn cũng không tin tưởng hoàn toàn vào lời nói của A Duy, nhưng theo lời của hắn ta về những vị trí đóng quân của Bắc Đồ cũng giống với những tin tức mà bọn họ đã thăm dò được, vì thế Tô Khiêm Mặc quyết định mạo hiểm đánh thử một lần.

Thỉnh thoảng cũng có tin tức đưa về Dương Quan, Nhĩ Đông sợ Ngâm Hoan nghe thấy sẽ không yên lòng nảy sinh nhiều cảm xúc, cho nên chỉ lựa chọn tin tốt mới nói với nàng, đánh nhau, cô gia dẫn quân một đường tấn công Bắc Đồ, chỉ gặp phải mấy vấn đề nhỏ, quân tình hồi báo cũng đều là những tin chiến thắng, hết sưc thuận lợi.

Nhưng mà quá thuận lợi lại có chút không ngờ, sau khi Tô Khiêm Mặc dẫn quân đi đánh tới thành trì thứ ba thì phát hiện, tất cả những phòng thủ mạnh mẽ bên ngoài của quân Bắc Đồ đều là giả, Bắc Đồ đã không thể chống đỡ nổi quân của bọn họ từ sớm, lại tập hợp quân lính một lần nữa tấn công về phía trước, chỉ đành liều chết để tấn công hết lần này đến lần khác.

Quân lực của Bắc Đồ liền tạo thành một lỗ hỗng ở giữa, (d.đ.l.q.đ) chung quanh phía ngoài Vương Thành quân lực rất nhiều, theo nhận xét của Tô Khiêm Mặc thì đây chẳng khác nào là đang tự tìm đường chết, chỉ cần đem quân vây khốn ở phía ngoài của bọn họ, đột phá vào trong, cho dù không đánh được vào Vương Thành ngay lập tức, nhưng thành trì cho dù kiên cố cỡ nào cũng sẽ có ngày bị thất thủ.

“Đại nhân, không sai đâu, theo thám tử hồi báo, lúc trước trên đoạn đường này có quân lính mai phục rất nhiều.” Tiểu Tứ báo lại tin tức mới, Tô Khiêm Mặc chạm vào cái ấn vàng nhỏ trong ngực, vua Bắc Đồ vẫn một mực che giấu lực lượng bí mật, nhất định phải có cái ấn vàng này thì mới chịu nghe lệnh để tấn công, nếu không có cái ấn này, thì chỉ ở lại bảo vệ Vương Thành trong lúc quân địch tấn công mà thôi.

“Xung quanh chỗ này có nhiều ngọn núi nhỏ, nếu bọn họ thích ẩn nấp như vậy…, Tiểu Tứ, đêm nay phóng hỏa đốt nó đi.” Tô Khiêm Mặc lạnh lùng dặn dò. Hắn đứng trên tường thành nhìn về phía xa xa kia, Vương Thành của Bắc Đồ được xây dựng ở trên sườn núi, địa hình như vậy sẽ dễ thủ khó công, nhưng cũng rất dễ dàng trở thành nơi bị vây khốn, một khi quân lương tiếp tế có chuyện gì, thì Vương Thành sẽ nhanh chóng trở thành một tòa thành chết.

Tiểu Tứ nghe lệnh đi xuống dưới. Ở Dương Quan, Lục Vương Gia nghe được tin tức này lại có chút lo lắng. Lúc trước, Bắc Đồ tấn công mạnh mẽ như vậy, bây giờ làm sao có thể trực tiếp đánh thẳng vào trong, sợ là sẽ có mai phục. Mộc Triều Lộ quyết định mang thêm quân từ hậu phương đến đó trợ giúp, để tránh bị trúng kế.

Mọi người đều nghĩ đây là một âm mưu của Bắc Đồ, làm cho bọn họ lơi là cảnh giác, sau đó sẽ tấn công bất ngờ. Sau khi đốt rừng được năm sáu ngày, Vương Thành cũng không có chút động tĩnh nào, quân của Tô Khiêm Mặc cắm trại ở ngoài thành năm mươi dặm, mà lúc này trong đại lao của Vương Cung Bắc Đồ, nơi tăm tối không có mặt trời lại vang lên tiến rên rỉ khổ sở rất yếu ớt.

Mùi nấm mốc ẩm ướt nồng nặc làm cho người ta không thể nào hít thở, một người bị xích lại trên vách tường, móc sắt xuyên qua xương tỳ bà, trên người lại đầy vết roi. Hiện giờ hắn ta khổ sở rên rỉ rất yếu ớt, trong lòng thì đau đớn, chỉ hận không thể liều chết một lần, nhưng người trước mắt lại không để cho hắn ta được như ý nguyện.

“Ấn vàng ở đâu?”

“Ngươi có nghĩ cũng đừng nghĩ tới!” Người kia phun ra một ngụm máu: “Ha ha ha, muốn ta nói ra chỗ của ấn vàng gấp gáp như vậy? Sao rồi? Đánh không thắng nổi sao? Quân đội của Đại Kim đã tấn công tới đây rồi sao?”

Vừa nói dứt lời, người đang tra hỏi lại đánh một đấm vào mặt hắn ta, người kia rên lên một tiếng, không ngờ vua Bắc Đồ ngày xưa hiện giờ lại nhếch nhác đến mức này, bị nhốt ở trong nhà lao dưới lòng đất này, trải qua cuộc sống không phải dành cho con người.

“Vương, có mật thư.” Trong địa lao có tiếng bước chân vội vã chạy đến, một viên quan ghé vào trong tai hắn ta nói nhỏ, người kia ngước nhìn người đang bị trói, lạnh lùng nói: “Đừng để hắn ta chết, phải để cho hắn nói ra ấn vàng ở đâu.”

Vua Bắc Đồ xem xong mật thư, sự lạnh giá trên mặt càng dày đặt hơn, phạm nhân Bắc Đồ trong quân doanh ở Dương Quan chạy trốn.

“Lão già kia lớn tuổi như vậy mà còn không chết, còn rảnh rỗi dẫn người chạy trốn, phái người đuổi theo, bắt sống cho bằng được!” Thái độ của lão già kia tin chắc mình sẽ không tìm được ấn vàng, như vậy chắc chắn là nó đang ở trên người bọn họ. Trên mặt vua Bắc Đồ hiện ra sự lo lắng, chợt nói với người đang đứng bên cạnh: “Đi, gọi A Đóa tới đây!”….

Sau khi Tô Khiêm Mặc tấn công vây thành được nửa tháng, rốt cuộc Vương Thành cũng có động tĩnh. Vua Bắc Đồ phái người tới, có ý muốn giảng hòa, để tỏ lòng thành của mình, còn mang theo rất nhiều tiền bạc châu báu.

Điều này có nghĩa là Bắc Đồ đầu hàng.

Lục Vương Gia không thể tin được, nhưng ý tứ của bên kia quả thật đúng như vậy, Bắc Đồ và Đại Kim cũng không giao chiến nữa, hằng năm Bắc Đồ sẽ tiến cống cho Đại Kim một khoảng tiền lớn để đổi lấy sự hòa hảo của hai nước.

Lục Vương Gia sợ đây lại là âm mưu khác của bọn họ, tự mình đi một chuyến, đặc biệt gặp được người soán vị thành công, vua Bắc Đồ Đan. Lúc trước Bắc Đồ cũng chưa từng nghị hòa với Đại Kim, cho nên cũng chỉ có một mình Tô Khiêm Mặc biết được người này không phải là vua Bắc Đồ Hòa lúc trước, người đã cùng bọn họ đối chọi gay gắt mười mấy năm nay.

Trước mặt mọi người, Lục Vương Gia và vua Bắc Đồ ký hiệp nghị. Tô Khiêm Mặc nhìn hai hàng lông mày của vua Bắc Đồ giống như A Duy, lại có cảm giác lấy được thư nghị hòa này thật quá đơn giản.

Nhưng đối với Bắc Đồ và Đại Kim mà nói, trận chiến này cũng đã đánh quá lâu, nhất là Bắc Đồ, dân chúng lầm than khổ sở, mặc kệ phía bên đó có ý định gì, chỉ cần trải qua những ngày yên ổn, bọn họ đã cảm thấy rất tốt.

Bộ dáng của vua Bắc Đồ rất thành khẩn nhận sai lầm, cuối cùng cũng đem ấn vàng đóng xuống tấm da dê, ngẩng đầu nói: “Thật kính trọng Lục Vương Gia, ta còn có một yêu cầu quá đáng, hy vọng nước Đại Kim có thể giúp ta.”

Mọi người trong phòng đều ngẩng đầu nhìn hắn, Lục Vương Gia cầm lấy tấm da dê cất lại, sau đó vua Bắc Đồ nói tiếp: “Lần này xuất binh, em trai ta cũng có đi theo, nhưng cuối cùng hắn đã bị mất tích, đến thi thể cũng không tìm ra được, A Mô đã đi tìm cũng không tìm được người, ta muốn hỏi thăm trong quân doanh của các người có tù binh Bắc Đồ hay không? Tên của hắn là A Duy, đây là tranh vẽ của hắn ta.”

Lông mày của Tô Khiêm Mặc nhíu lại, nhìn tranh vẽ hắn ta đưa ra, chính là tên nhóc đang ở trong nhà mình.

Trong giọng nói của vua Bắc Đồ có chút đau lòng: “Mẹ ta vẫn cảm thấy em trai còn chưa chết, bởi vì không tìm được thi thể, cho nên không biết có phải hắn đã đến Đại Kim hay không, nếu không tìm được người trong quân doanh, còn phải làm phiền Lục Vương Gia giúp ta tìm kiếm hắn, nói cho hắn biết A Phụ đang bị bệnh nặng, hy vọng nhìn thấy hắn lần cuối cùng.”

Lục Vương Gia cũng không biết người trong tranh vẽ, chỉ đành nhận lấy tranh vẽ trước, rồi gật đầu: “Ta sẽ cố gắng hết sức.”

“Vậy thì làm phiền ngài.” Vua Bắc Đồ lại sai người dâng lên bảo vật, đem thành ý muốn giao hảo với nước bạn thể hiện hết sức hoàn mỹ: “Lục Vương Gia, trước khi em trai ta bỏ đi đã cùng phụ vương ta tranh cãi, nếu như thật sự hắn không chịu trở về, kính xin Vương Gia có thể báo với ta tin tức của hắn, cũng có thể làm cho phụ vương và mẹ yên tâm hơn.”

Tô Khiêm Mặc nhìn hắn ta ý vị sâu xa, người anh trai này dụng tâm đến cỡ nào, nếu là người khác, chắc sau khi nghe xong đã cực kỳ cảm động rồi.

Rời khỏi Bắc Đồ, Tô Khiêm Mặc rút quân, () đem quân rút về thành trì tước đó, bên phía thất bại sẽ phải bị trừng phạt theo thất bại, trừ những tiền bạc châu báu mà vua Bắc Đồ đưa tặng, bọn họ cũng lấy được ba thành trì đã chiếm đóng, đây là một phần lãnh thổ của nước Bắc Đồ.

Quân Bắc Đồ bên phía Hành Quan cũng rút lui nhanh chóng, cuộc chiến diễn ra một năm rưỡi, cuối cùng cũng đã ngừng.

Bão tuyết bay đầy trên bầu trời, núi rừng được bao phủ một màu trắng xóa, một con ngựa màu nâu đang chạy trong trời tuyết, Tô Khiêm Mặc đạp lên tuyết để trở về…

Tác giả có lời muốn nói: cuối cùng cũng viết xong chiến tranh ở Dương Quan, tại sao Lương Tử lại hành hạ chính mình vậy chứ, ai, đã biết không hiểu rõ việc này mà còn ráng bỏ thêm một đoạn như vậy vào nữa, bản thân tôi khi viết cũng rất rối rắm, hy vọng sẽ không đến nỗi nào, Ngâm Hoan có thai sao? Phải về kinh sao? Mọi người còn không chịu tung hoa đi ~~ gào khóc gào khóc