Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 74: Kết cục của vụ cháu trai đích tôn



Tất cả mọi người ở đây đều bị lời nói của đứa nhỏ làm cho giật mình, Cố Dật Thiên vây quanh chân của Cố Vũ Trị, nỉ non gọi phụ thân, giang hai tay muốn hắn ôm vào lòng.

Thần sắc mọi người đều thay đổi, tính tình trẻ con, không thể lừa gạt người khác, đứa nhỏ vừa vào cửa liền liên tục gọi nương gọi phụ thân, hắn còn ôm chân Cố Vũ Trị kêu phụ thân không chỉ một hai tiếng, đến tột cùng là cho con trai của ai nhận tổ quy tông đây.

Cố Vũ Trị giật mình hoàn thần lại đẩy đứa nhỏ ra, Cố Dật Thiên thân thể nhỏ nhắn còn đứng chưa vững, nên trực tiếp ngã trên đất, oa một tiếng khóc lên, vừa khóc vừa muốn lại gần Cố Vũ Trị, "Phụ thân, phụ thân."

"Ai là cha của ngươi, ta là Nhị thúc của ngươi!" Cố Vũ Trị bắt đầu nóng nảy, "Người đâu rồi, các ngươi chết ở đâu rồi!"

Cố Dật Thiên mới mặc kệ những thứ này, tìm được phụ thân rồi mới có thể tìm được nương, nương mình đã không thấy mấy ngày rồi, tìm được phụ thân rồi nương sẽ trở lại, trong cái đầu nhỏ bé của nó liên tục xuất hiện ý nghĩ này, Cố Dật Thiên nắm chặt lấy vạt áo Cố Vũ Trị như thế nào cũng không chịu buông tay.

Không có nha hoàn nào dám tiến đến, sắc mặt Cố Vũ Trị xanh mét nhìn đứa nhỏ này, đánh cũng không phải được, mắng cũng không thể, sau khi không tìm thấy Thanh Thu thì Cố lão phu nhân phái người chiếu cố nó, rốt cuộc là ai dạy nó kêu phụ thân.

"Phụ thân, phụ thân, chúng ta đi tìm nương đi." Cố Dật Thiên đang cố gắng gọi hắn, Cố Vũ Trị liếc nhanh Cố lão phu nhân, bất đắc dĩ nói, "Nương, đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ, nhầm con với Đại ca nên cứ liên tục gọi con là phụ thân."

Cố lão phu nhân trong lòng đã sớm hiểu rõ, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, nàng cũng không thể hỏi con trai rốt cuộc hài tử này là của ai, diện mục ngày hôm nay cũng do bà quá gấp gáp muốn nhận đứa nhỏ này mà không suy xét kĩ.

"Cố quốc công, đứa nhỏ rốt cuộc là gọi sai hay là ngươi không chịu thừa nhận, hắn cũng đã năm tuổi rồi, mà đầu óc hắn cũng không si ngốc, làm sao nhận sai phụ thân được." Mộc Triều Dương cười không rõ ý tứ nhìn Cố Vũ Trị, đứa cháu trai lưu lạc bên ngoài này là của ai phải hảo hảo xem rõ mới được.

"Cố lão phu nhân, ngài phải nhìn cẩn thận nha, cũng không biết là con trai của vị lão gia nào, nếu ghi tên hắn dưới danh nghĩa của Vũ Lang, thì Vũ Lang lại có thêm một đứa con trai từ trên trời rơi xuống a." Mộc Triều Lộ phía sau phối hợp ca ca nói ra.

Thật vất vả Cố Vũ Trị mới ôm hài tử đặt sang bên cạnh, Cố Vũ Trị nhìn một sảnh đầy người này, có chút chật vật, "Lúc hài tử sinh ra chỉ mới gặp Đại ca một lần, mà ta cùng Đại ca khá giống nhau nên hài tử nhận nhầm là bình thường, bình thường."

"Tuy là nói như thế, nhưng không phải trong các tín vật của Vũ Lang huynh có bức hoạ của huynh ấy sao, chẳng lẽ nàng kia không có lấy ra cho đứa nhỏ này xem sao, Cố quốc công, nếu nói là ngươi cùng đại ca ngươi lớn lên giống, thật đúng là ta nhìn không ra đấy." Lời nói của Mộc Triều Dương tựa hồ làm Cố lão phu nhân tỉnh ra, bà nhìn thoáng qua hài tử đang khóc rống, hai đứa con trai trưởng thành không giống nhau lắm, nhưng lúc tiểu nhi tử lúc năm sáu tuổi rất giống Đại lang lúc nhỏ, mà đứa nhỏ này cũng vậy.

Ý nghĩ này xuất hiện, Cố lão phu nhân bị giật nảy cả người, chuyện ngày hôm nay quá không bình thường đi.

"Ôm hài tử đi xuống." Dụ dỗ đều dụ dỗ không được, khóc đến là phiền, Cố Vũ Trị bị đứa nhỏ đột nhiên xuất hiện phá hỏng kế hoạch đã chuẩn bị tốt của hắn, nhất là vẻ mặt kia Lục vương gia, tựa hồ là không tin lời hắn nói.

"Chậm đã!" Mộc Triều Lộ đứng dậy, chỉ vào hài tử trong ngực nha hoàn kia, "Chuyện thử máu nhận thân còn chưa làm, ôm xuống làm cái gì!"

"Mộc đại nhân, chuyện mở quan quấy nhiễu con ta này, ta là tuyệt đối không đồng ý." Cố lão phu nhân bị ý tưởng xuất hiện lúc nãy làm kinh hoàng, lúc nhìn thấy nét rạng rỡ trên mặt con trai bà còn bất an hơn.

Đây là chuyện Cố gia, có chuyện gì thì Cố gia đóng cửa lại nói chuyện với nhau, hôm nay trước mặt nhiều người như vậy, Cố lão phu nhân cho dù lòng đầy nghi hoặc cũng sẽ không để Cố gia bị vạch áo cho người xem lưng.

Nhưng tựa hồ Mộc gia lại không nghĩ như vậy.

Ngâm Hoan xa xa trốn ở trong góc phòng, dựa lưng vào cửa chính nhìn qua Nhị cữu cữu đang đứng ở đó nói thầm, lúc nàng nhìn lại thần sắc kinh ngạc kia của Nhị thúc, khóe miệng lơ đãng cười, nhưng lúc nhìn lại Cố Dật Tín đang đứng bên cạnh hắn thì trong lòng Ngâm Hoan có một chút không đành lòng.

Từ lúc nàng sống lại, Cố Dật Tín rất quan tâm mẫu thân và bản thân mình, nếu bỏ qua sự thật Nhị thúc là phụ thân hắn thì Cố Dật Tín thật sự là một người đại ca rất tốt, chính là hôm nay lúc hắn nhìn Nhị thúc, trong mắt thoáng hiện tia thất vọng, năm nay hắn cũng không còn nhỏ, đã có chính kiến, cũng hiểu lòng người, nên lúc này hẳn là hắn đã hiểu rõ toàn bộ sự việc.

Trong lòng có một chút khó chịu, Ngâm Hoan ra khỏi đại sảnh, bên ngoài còn vây quanh không ít người, Ngâm Hoan từ từ đi đến Tử Kinh viện, mọi người cùng với nha hoàn bà tử cửa đều đến đại sảnh tiền viện để xem náo nhiệt, trong hoa viên hành lang cực ít người.

Nhĩ Đông đi theo sau lưng nàng, thấy nàng không nói lời nào, yên lặng cùng đi theo.

Bên cạnh hòn non bộ gần hồ nước trong vườn hoa có một bóng dáng cao ngất đang đứng đó, Ngâm Hoan đứng ở đầu hành lang này, nhìn xa xa, thật lâu sao, thấp giọng phân phó với Nhĩ Đông, "Ngươi ở đây chờ." Nói xong chính mình đi về hướng hòn non bộ.

Tô Khiêm Doanh nhìn bóng dáng từ từ đi lại gần mình, một bộ váy hồng phấn thạch lưu, áo sơ mi màu vàng nhạt. Trên váy có dây lụa hồng phấn, trên mái tóc dài thì được khéo léo cố định bằng một cây trâm màu tím, trông nàng thật tươi tắn, động lòng người, trên gương mặt non nớt không son phấn nàng lững thững mà đến.

"Lục thế tử, Ngâm Hoan đa tạ ngài xuất thủ tương trợ." Ngâm Hoan ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt vui vẻ chưa tắt, nếu không có hắn đưa tin tới Dương quan thì hôm nay Lục vương gia làm sao về kịp mà chủ trì đại cục, hôm nay chuyện nhận tổ này, không có một ai, không có một người quan trọng nào chứng kiến.

"Tiện tay mà thôi." Tô Khiêm Doanh nhìn qua nàng cũng cười cười, hiện tại hắn phải lau mắt mà hình dung cô gái này, một cô nương yếu đuối như vậy nhưng lại làm được chuyện phải khiến hắn bội phụ, kế hoạch kín đáo như thế, thế nhưng xuất phát từ tay một cô nương mười mấy tuổi.

"Chuyện này, Ngâm Hoan hi vọng Lục thế tử có thể thay Ngâm Hoan giữ bí mật." Ngâm Hoan lấy một cái hộp gấm từ trong ngực, "Đây là Nam Hải cống châu, cũng thỉnh Lục thế tử không cần phải khách khí, xin ngài nhận lấy nó cũng để Ngâm Hoan được an tâm."

Tô Khiêm Doanh cười khổ một cái, "Cố tiểu thư cần gì phải phân định rõ ràng như thế."

Ngâm Hoan lắc đầu, "Lục thế tử thân phận tôn quý, Ngâm Hoan làm vầy cũng là vượt qua khuôn phép, chuyện này vốn không nên, lễ của Ngâm Hoan không quá quý trọng nhưng coi như là cảm kích của Ngâm Hoan với thế tử ." Tại sao nàng phải phân định rạch ròi với hắn, chuyện hôm nay nàng là nàng nhận ơn Lục thế tử, ngày sau sẽ phải báo đáp, Cố Ngâm Hoan nàng có thể lấy cái gì mà báo đáp, không bằng hôm nay tính rõ ràng rành mạch, miễn cho tương lai lưu lại chuyện gì.

Tô Khiêm Doanh nghe nàng nói như vậy, đưa tay cầm lấy hộp gấm, trong lòng một ít chua xót nổi lên, vốn là hắn thật cao hứng khi thấy nàng nhớ tới hắn nhờ hắn giúp đỡ trong lúc khó khăn mà hôm nay xem ra, khoảng cách giữa bọn họ vẫn còn rất xa.

Ngâm Hoan thở phào nhẹ nhõm, nàng thực sợ Lục thế tử không nhận, ngày đó lúc viết thư cho Lục thế tử, Ngâm Hoan vốn là dựa vào ý tứ hắn còn áy náy chuyện đính hôn để nhờ hắn giúp, xét cho cùng, chuyện giữa Lục vương phi cùng Lục vương gia, người làm con như Tô Khiêm Doanh không thể làm gì, chuyện hôn nhân đại sự hắn vốn không làm chủ được.

"Vì sao nàng đối với Khiêm Mặc là vẻ mặt ôn hoà, đối với ta lại rõ ràng như thế." Hồi lâu, Tô Khiêm Doanh đột nhiên mở miệng hỏi, Ngâm Hoan ngẩn ra, có chút không rõ ý tứ của hắn, "Lục thế tử, có lúc nào ta đối với hắn ôn hoà đâu?"

Đúng rồi, vẻ mặt của nàng khi gặp đường đệ không phải là ôn hoà, nhưng vẻ mắt khi gặp đường đệ lúc đó vẻ mặt kia tự nhiên hơn rất nhiều, lúc nói chuyện nàng không có vẻ đề phòng như lúc này, có lẽ đời này hắn cũng không có cách nào làm cho nàng đối với mình như thế.

Tô Khiêm Doanh hâm mộ, trong sự hâm mộ này còn lẫn theo tia ghen tỵ, nhưng hắn đã chậm, lúc đường đệ đi theo phụ thân xuất phát đi Dương quan, hắn đã đối với mình trịnh trọng nhắc nhở, Tô Khiêm Doanh lúc đó phát hiện bản thân đã sai rồi.

Nếu hôm đó trong đại sảnh Cố gia, tự mình nói nguyện ý cưới nàng, có phải hôm nay giữa hai người đã là một cảnh quang khách không?

Tô Khiêm Doanh nhìn theo hình bóng người đang dần dần đi, trong lòng một chấp niệm mới xuất hiện, liền nứt ra...

Tại tiền viện trong đại sảnh, Mộc Triều Lộ nhìn thần sắc phản đối của Cố lão phu nhân, cười rất vui, "Cố lão phu nhân, không phải vừa rồi ngài cũng nghe rõ đứa nhỏ kia gọi Cố quốc công là phụ thân sao, nếu đã không thể mở quan, vậy hãy để cho đứa nhỏ này cùng Cố quốc công nghiệm máu, không biết ý ngài như thế nào?"

Lời nói của hắn nghe như yêu cầu vô lý nhưng người ở chỗ này cũng nghe rõ ý tứ của hắn, Lục vương gia như có điều suy nghĩ nhìn hài tử khóc thút tha thút thít kia, nếu thật sự là như thế, Thánh thượng nhất định sẽ hành động.

"Đây là hài tử của Đại ca ta, tại sao lại bắt ta thử máu!" Cố Vũ Trị ánh mắt lóe lên, vô ý thức nhìn về phía Cố lão phu nhân, lúc nãy còn khá, nhưng bât giờ nghe lời hắn nói xong trong long Nghiêm thị đột nhiên xuất hiện ý nghĩ hắn đây là chột dạ sao .

"Nghiệm, A Hỉ, mang nước đến." Cố lão phu nhân hít sâu một hơi, phân phó với A Hỉ một tiếng, rất nhanh đã có một chén nước đặt trên bàn, A Hỉ ôm qua hài tử cầm lấy một ngón tay của hắn lấy châm đâm vào đầu ngón tay, Cố Dật Thiên đau lại khóc lớn lên, giọt máu rơi trong nước nhộn nhạo một chút, tất cả mọi người đều chờ Cố Vũ Trị.

"A Trị, hành động mau một chút để Lục vương gia phân xử xem ngươi có phải là phụ thân của Dật Thiên hay không, cũng để cho Mộc gia an tâm." Cố lão phu nhân thấy con trai trù trừ không hề cử động, trầm giọng nói ra.

"Nương." Cố Vũ Trị hô một tiếng, một người ba mươi mấy tuổi đầu chưa hề biết chuyện sinh ly tử biệt toát mồ hôi liên tục, hắn do dự cầm châm lên, hắn sợ, tay run run chậm chạp không dám hạ châm, nhìn qua giọt máu trôi chầm chậm trong chén, Cố Vũ Trị cảm giác mình lúc này là xong thật rồi.

"Chờ một chút." Mộc Triều Lộ cười ngăn trở động tác của hắn, đưa tay chạm vào nước ở trong bát một chút, nếm một chút, Hỉ ma ma đứng một bên cực kì mất tự nhiên.

"Cố lão phu nhân, vị ma ma này tựa hồ là lớn tuổi cho nên nước trong và nước muối không phân biệt được, nước mặn như vậy làm sao có thể thử máu đây." Nói xong Mộc Triều Lộ trực tiếp hất ngã chén nước xuống đất, "Đại ca, xem ra đành nhờ huynh múc một chén nước trong rồi."

Mộc Triều Lộ nói ma ma hồ đồ, chẳng phải cũng ám chỉ là Cố lão phu nhân hồ đồ, thay nước muối thì bất kể giọt máu nào gặp nhau cũng không tan, hành động này của bà càng làm cho người khác nghi ngờ đứa nhỏ này thực ra là của Cố quốc công.

Cố lão phu nhân ngồi đó gắt gao nắm tay vịn thật chặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộc Triều Dương cầm một chén nước khác đến, cũng bưng đến trước mặt Lục vương gia để hắn kiểm tra có phải là nước trong thật không, Mộc Triều Lộ lúc này mới buông lỏng trói buộc với Cố Vũ Trị, "Cố quốc công, xin mời."

Đã là đâm lao phải theo lao hoàn cảnh, Cố Vũ Trị tay cầm châm nhìn chén nước trong suốt thấy được đáy kia, hận không thể đập vỡ tan ngay lập tức, những ánh mắt tò mò xem náo nhiệt truyền tới từ xung quanh làm cho hắn rung động không thôi, hắn tự cho là kế hoạch của hắn khá kín đáo, nhưng rốt cuộc là sai ở chỗ nào lại làm cho người Mộc gia cảm thấy đứa nhỏ này là của mình mà không phải là của Đại ca.

Nghiêm thị khẩn trương nhìn trượng phu mình, nàng thật không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao chuyện nhận tổ đang diễn ra tốt đẹp lại chuyển thành như vầy, không phải đứa nhỏ này là hài tử của đại ca sao, tại sao lại chuyển thành chồng mình thử máu nhận thân với đứa nhỏ, mà vì sao trên mặt lão phu nhân lại lộ vẻ thất vọng.

"Phù phù." Một giọt giọt máu rơi vào trong chén, Cố Vũ Trị lui về sau một bước, Hỉ ma ma ôm hài tử đến gần, khoé mắt liếc nhanh Cố lão phu nhân, từ từ nhặt châm lên châm trên đầu ngón tay của hài tử.

Không đến một lúc sau, hai giọt máu dung hợp lại với nhau, Cố Vũ Trị lảo đảo lui về sau một bước, tay vịn cái ghế mới có thể đứng vững, Cố lão phu nhân đứng dậy ngẩng đầu liếc nhanh hắn, trực tiếp quỳ gối trước mặt Lục vương gia, "Lão phụ quản giáo không nghiêm, nuôi ra nghịch tử như thế này, để Lục vương gia chê cười rồi."

Lục vương gia lập tức đứng dậy đỡ bà lên, Cố lão phu nhân quỳ trên mặt đất không chịu đứng dậy, "Lục vương gia, chuyện nhà Cố gia đã thành ra như vầy, hy vọng Lục vương gia hãy để chuyện này cho lão phụ giải quyết, lão phụ nhất định sẽ không làm Lục vương gia cùng Mộc gia thất vọng."

Lục vương gia thở dài một hơi, không phải là hắn không muốn giúp, "Cố lão phu nhân, chuyện này sẽ phải bẩm báo hết với Thánh Thượng." Cho dù hắn không nói, chẳng lẽ Mộc gia sẽ để yên chuyện này sao, nhất định sẽ tố cáo với Thánh thượng, đến lúc đó này kết quả cũng giống nhau.

Cố lão phu nhân nghe Lục vương gia nói liền lảo đảo đứng không vững, nha hoàn sau lưng vội vàng đỡ bà đứng dậy, ngoài cửa có người chưa rõ tình huống như thế nào, tại sao Cố lão phu nhân đột nhiên lại quỳ xuống.

Đột nhiên có một cô gái đầu tóc rối bù chạy vọt vào trong đại sảnh, thấy hài tử trong tay Hỉ ma ma, "Hài tử, con của ta, con của ta."

Sau lưng hai bà tử thở hổn hển đuổi theo, nàng kia không đợi bị bắt lại, liền trực tiếp nhìn về phía Cố Vũ Trị, âm thanh khàn khàn hô, "Nhị Lang."

"Còn đứng đó làm gì, còn không mau lôi ra đi!" Cố Vũ Trị mặt đen lại nhìn ống tay áo màu nâu đen kia, la lớn, hai người bà tử xông lại muốn giành hài tử trong tay nàng, muốn đem nàng đi ra ngoài.

Nữ nhân kia không ngừng mà giãy giụa, "Nhị Lang, ta là Thanh Thu a, tại sao chàng không nhận ta thiếp, có phải chàng chỉ muốn Tiểu Hãn nhận tổ phải không, chàng không quan tâm đến ta sao, Nhị Lang."

Âm thanh khàn khàn kia dần dần đi xa, lại thật lâu sau vẫn còn vọng lại trong đại sảnh, Cố lão phu nhân vẫn còn trầm tư vì lời nói của Lục vương gia, mà Cố Vũ Trị thì đứng ở đó, kinh ngạc, ánh mắt có chút trống rỗng.

Nghiêm thị nhìn nữ nhân đầu bù tóc rối bị lôi đi kia, bỗng nhiên đã hiểu hết mọi chuyện, trực tiếp vọt tới trước mặt Cố Vũ Trị, vừa khóc vừa đánh hắn, "Nữ nhân kia là ai, đứa bé kia rốt cuộc là chuyện gì, chàng nói đi, chàng nói đi!"

Mộc thị ngồi ở phía sau ngẩng đầu lên, mắt lạnh nhìn tất cả chuyện xảy ra trong đại sảnh, lập tức đứng dậy nhẹ nhàng nói, "Tư Kỳ, chúng ta đi."...

Ba ngày sau một đạo thánh chỉ ban xuống cho Cố gia, thu hồi tước vị Cố Vũ Trị Cố quốc công, chức quan giáng xuống hai cấp, phạt lương bổng ba năm.

Cố gia, sau khi Cố lão phu nhân quỳ tiếp nhận thánh chỉ từ tay thái giám, cũng quay đầu lại nhìn đứa con trai nàu, khí huyết công tâm, cầm lấy quải trượng đánh về phía của Cố Vũ Trị.

"Mẫu thân, ngài làm cái gì vậy." Cố Vũ Trị bị đánh trúng mấy cái vội đứng lên, sau đó chạy núp trong phòng, một mặt bất mãn một mặt hô to với Cố lão phu nhân, "Việc đã đến nước này, ngài đánh ta có ích lợi gì!"

"Có ích lợi gì sao, ta đánh chết ngươi tên nghịch tử này, ngươi tham lam gia sản của đại ca ngươi, ngươi dám làm ra loại chuyện này, sau này ngươi dám gặp mặt đại ca ngươi và liệt tổ liệt tông Cố gia sao, ta không đánh chết ngươi thì ta đã phụ lòng người cha đã chết của ngươi!" Cố lão phu nhân thở phì phò vung lên quải trượng đánh về phía Cố Vũ Trị.

"Con có lỗi gì, con trai của con cũng không phải là con nối dòng của Cố gia, đại tẩu nàng chính là người ngoài, Ngâm Hoan chỉ là đứa con thừa tự của Tam phòng thì bọn họ có tư cách gì nhận hết tài sản của Đại ca lưu lại, con trai của con thay Đại ca giữ lại thì có gì sai." Cố Vũ Trị núp ở sau bàn hướng về phía Cố lão phu nhân hô to.

"Ngươi, tên nghịch tử này!" Cố lão phu nhân vô cùng đau đớn buông mạnh cánh tay, "Làm sao ta có thể nuôi ra đứa nghịch tử như ngươi, suốt ngày chỉ biết mưu đồ tiền tài của đại ca ngươi, ngươi xem hôm nay ngươi làm được việc gì tốt này, hôm nay tước vị của đại ca ngươi cũng bị thu về, Cố gia này đã muốn sụp đổ ngươi có biết hay không!"

"Sụp đổ vậy thì ở riêng là được, chúng con sẽ nuôi người của hai phòng, nương nên sớm đưa đại tẩu đưa về Mộc gia đi, như vậy tiết kiệm được nhiều việc, mà tước vị cũng sẽ không bị thu hồi." Cố Vũ Trị không biết hối cải, thủy chung vẫn cảm thấy Cố lão phu nhân thiên vị Đại ca, thiên vị đại tẩu, Cố quốc công tước vị này nếu lúc đại ca chết, đại tẩu trở về Mộc gia, thì nàng chỉ mang theo của hồi môn của bản thân, cũng sẽ không có chuyện con thừa tự, những gì Đại ca lưu lại liền là bọn họ. Lúc này hắn cần gì phải nghĩ ra biện pháp cho hài tử ngoại thất của mình đến giả trang hài tử của Đại ca.

Như vậy tước vị cũng vẫn còn mà Đại ca tiền tài cũng vẫn còn, người một nhà không phải sẽ sống vô cùng tốt sao, nói không chừng khi đó Bành gia cũng sẽ không huỷ hôn ước của Ngâm Nguyệt, Cố Vũ Trị hắn thuận lợi vui vẻ làm Cố quốc công.

Cố lão phu nhân nghe con trai nói như vậy, tức không thở được, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Trong Cố phủ lại loạn thành một đoàn, Cố lão phu nhân té xỉu, Trần đại phu vội vã đi đến trị liệu, qua vài ngày Cố lão phu nhân mới tỉnh lại, sau khi tỉnh lại chuyện thứ nhất Cố lão phu nhân làm chính là tìm hai trưởng lão của Cố gia cùng Mộc thị.

Lúc Mộc thị tiến vào hai trưởng lão Cố gia đã ly khai, Hỉ ma ma dẫn nàng vào trong nội thất, Cố lão phu nhân sắc mặt tái nhợt dựa ở trên giường, gương mặt bà vốn là bảo dưỡng cũng không tệ lắm hôm nay trông già đi rất nhiều.

"Vãn Đình a, đến ngồi chỗ này a." Cố lão phu nhân vẫy vẫy tay nàng, hai đầu lông mày bà đã hiện rõ sự mệt mỏi như người già, nhìn Mộc thị vẻ mặt bình tĩnh, Cố lão phu nhân run rẩy cầm tay nàng, "Vãn Đình a, con hận mẫu thân cũng đúng thôi."

"Vãn Đình không hận, mẫu thân làm vậy cũng vì lưu lại huyết mạch của Đại lang." Mộc thị lạnh nhạt nói, lại làm cho Cố lão phu nhân càng thêm bi thương, "Ta già rồi, hồ đồ, phân định rõ ràng, đời này ta có hai đứa con trai, Đại lang để cho ta kiêu ngạo cả đời, đến tiểu nhi tử thì lại trở thành như vậy."

"Vãn Đình a, mẫu thân xin lỗi con, cũng xin lỗi Đại lang, không thể chiếu cố con thật tốt, Cố gia này sẽ đổ thôi, đến lúc đó con nói ta phải làm cái gì đây." Cố lão phu nhân càng nghĩ càng bi thương, tước vị phấn đấu cả đời của Cố gia cứ như vậy bị huỷ trong tay tiểu nhi tử của bà, bà cho dù chết cũng không còn mặt mũi nào đối với liệt tổ liệt tông Cố gia.

"Mẫu thân, Cố gia sẽ không phân." Mộc thị chưa bao giờ thấy qua Cố lão phu nhân suy sụp như vậy, cho dù lúc Đại lang ra đi, Cố lão phu nhân cũng chỉ là ôm quan tài khóc một lúc, hôm nay vừa nghĩ tới Cố gia muốn phân ly, bi thương trong lòng Cố lão phu nhân rốt cuộc không giấu được, nàng xấu hổ với nhắc nhở của trượng phu xấu hổ với Cố gia liệt tổ liệt tông.

"Con sẽ không đi?" Cố lão phu nhân nắm chặt tay Mộc thị, trong đôi mắt đục ngầu thoáng hiện tia chờ mong.

"Lục vương gia đã cầu xin Thánh thượng, Thánh thượng nhớ Đại lang cùng tổ tiên Cố gia chiến đấu anh dũng vì đất nước, đem Cố gia tước vị lưu lại, chờ trong đám hậu bối Cố gia hài tử nào có tiền đồ, liền đem tước vị ban lại cho Cố gia." Mộc thị đem tin tức nghe được từ đại ca nói lại cho Cố lão phu nhân nghe, "Chỉ cần hậu bối Cố gia có tiền đồ, tước vị này Thánh thượng vẫn sẽ ban lại cho Cố gia."

"Vậy con đi hay là không đi?" Cố lão phu nhân quan tâm nhất vẫn là chuyện Mộc thị ở lại hay không ở lại, nàng không đi, Mộc gia cùng Cố gia trước liền còn có chút quan hệ, đối với Dật Tín, Dật Dạ có thể còn chút chiếu cố, Vãn Đình cũng sẽ không nhìn những gì Đại lang lưu lại hết thảy bị hủy diệt.

"Mẫu thân, con đã suy nghĩ rồi, vì sao Nhị đệ làm ra loại chuyện như vậy, đó là vì con không buông bỏ chuyện quản gia này, con vốn là quả phụ dễ bị nhiều chỉ trích, Nhị đệ bên ngoài nghe người khác nói vào nói ra dễ khiến trong lòng không hài lòng, nhà này, căn bản nên để Nhị đệ muội quản gia thôi." Mộc thị đem ấn chương quản gia lấy ra, "Mẫu thân, ngài cũng đừng khuyên con nữa, cái nhà này Vãn Đình cho tới bây giờ chưa từng từng có lòng riêng, nhưng lời đồn đáng sợ, Vãn Đình chỉ muốn bảo vệ những gì Đại lang lưu lại cho hết quãng đời còn lại, có lẽ kiếp sau lão thiên gia sẽ thương tiếc bọn con, sẽ không lại để bọn con âm dương cách xa như vậy."

"Nhị đệ muội nếu là không quản một mình hết được, vậy hãy để cho mấy hài tử thử quản gia, Ngâm Y Ngâm Nguyệt cũng gần tới hôn kỳ, tương lai lập gia đình không thể cái gì cũng không biết, Ngâm Hoan ở bên cạnh con có học mấy năm, cũng là thật tốt."

"Để cho mấy hài tử học chút ít cũng tốt, nhưng nếu con đem cái nhà này giao cho A Tuệ, nhà này sẽ thành cái dạng gì, đã nhiều năm như vậy con còn nhìn không ra sao, nếu nàng có một chút năng lực thì còn cần mẫu thân lo lắng sao." Cố lão phu nhân kéo tay của nàng không chịu buông ra, "Vãn Đình a, coi như là mẫu thân van con, chờ nàng dâu của Dật Tín vào cửa, để cho nàng đi theo con học hai năm, sau đó con không muốn quản, liền đem Cố phủ này giao cho nàng, tốt hay xấu thì phải dựa vào bọn họ, ta cũng không thể thay bọn họ quản cả đời."

Mộc thị nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu nhẹ, "Vậy thì con sẽ chờ đến khi cưới nàng dâu Dật Tín vào nhà."...

Từ viện tử của Cố lão phu nhân đi ra, Mộc thị đi rất chậm, Tư Kỳ đi theo sau lưng nàng, đi được một nửa Mộc thị đột nhiên ngừng lại, than nhẹ một tiếng, "Tư Kỳ a, ngươi nói ta làm như vậy có phải quá mức hay không."

"Phu nhân ngài là mềm lòng, tiểu thư nói không có sai, phu nhân nếu không như thế, Cố gia này sẽ xem những việc phu nhân làm là chuyện tất nhiên, từ sau khi lão gia qua đời, Nhị lão gia bọn họ đã không hài lòng với an bài như vậy, phu nhân lúc này làm như vậy bọn họ còn dám nói gì nữa." Tư Kỳ tiến lên đưa tay cho nàng vịn đi về Tử Kinh viện.

"Mặc dù hôm nay chưa thật tốt, chờ Đại thiếu phu nhân vào cửa, ngài sẽ dạy cho nàng một hai năm, lúc đó hôn sự tiểu thư cũng sẽ được định rồi, đến lúc đó ngài đem con dấu này cho Đại thiếu phu nhân, hôn sự tiểu thư cũng không cần ngài quan tâm, ngài cũng có thể thanh thản ổn định rồi."

Mộc thị nghe Tư Kỳ nói trên mặt cười thật vui vẻ, Đại ca Nhị ca trước khi về cũng đã làm cho nàng kinh ngạc không thôi, chiêu thức thử máu này hay chiêu mang Thanh Thu dấu đi, làm Nhị đệ bị rối rắm đều xuất phát từ tay Ngâm Hoan, kể cả Lục vương gia ngoài ý muốn cũng đến, làm cho mưu kế cuối cùng này của Nhị đệ không thể hoàn thành, bị mất tước vị còn giảm quan cấp, Nhị đệ này quan trường này xem như xong rồi.

"Ta thấy hôn sự của nàng a, chưa chắc cần ta quan tâm."...