Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 152



Editor: Thiên Y

Ánh mắt Thương Lam chợt lóe lên, ôm tiểu Vũ lui về phía sau hai bước.

"Áo cưới chọn xong chưa?" Triển Mộ ôm chầm vai của cô, mặc dù nói với Thương Hồng, nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt chỉ nhìn trên người cô.

Cô nhìn xuống, khe khẽ gật đầu.

"Anh rể . . . ." Thương Hồng Dục nhìn anh, muốn nói lại thôi. Mới vừa rồi, hai chị em mải lo nói chuyện nên không để ý động tĩnh ngoài cửa. Nhìn dáng vẻ này của Triển Mộ, có lẽ đã đứng đó từ lâu rồi.

"Ừ." Anh lạnh nhạt đáp lời: "Để anh bế đi."

Trong ánh mắt Thương Hồng chợt thoáng qua sự tối tăm. Thương Lam và Triển Mộ kết hợp, trong mắt mọi người giống như một đôi tiên đồng ngọc nữ do trời đất tạo nên.

Huống chi từ trước đến giờ Triển Mộ luôn giữ hình tượng nho nhã, ở trước mặt người ngoài vẫn chăm sóc tỉ mỉ cho Thương Lam, bề ngoài là một ông chồng tốt.

Nhìn cử chỉ thân mật của hai người, trong lòng Thương Hồng khó tránh khỏi cảm giác không thoải mái. Chị cô ta tốt số, được gả vào chỗ tốt nên không quan tâm chuyện gì nữa. Thương Hồng không trông cậy vào Thương Lam có thể giúp mình cái gì. Nhưng hai người là chị em mấy chục năm, về tình về lý cũng nên giúp đỡ cô ta về mặt vật chất mới đúng.

Khẽ nhéo má con gái, Triển Mộ cười nói: "Chị của em nói không sai, tính tình Nguyên Chiếu tốt. Tiểu Hồng! Em nên nghe lời bác Thương, lấy cậu ta sẽ hạnh phúc."

Thương Lam còn tưởng rằng vì lời nói của mình mà tức giận, nhưng anh không có.

Cô không dám giãy giụa, mặc cho anh ôm ra khỏi cửa phòng.

Sau khi ra ngoài, anh xoay người nói: "Em yên tâm, đến lúc đó anh Triển sẽ tặng một món quà lớn cho hai người, coi như là một chút tâm ý của anh với chị."

Nước nóng chảy xuống người. Nghe tiếng nước chảy tí tách, Thương Lam đứng dưới vòi hoa sen, cầm khăn lông chà lau thân thể của mình.

Một bên bồn tắm đặt sát tường nằm trơ trọi một góc, phản chiếu ánh sáng màu trắng dưới ánh đèn tường.

Từ mấy năm trước, cô đã bỏ thói quen tắm bồn. Nếu như không phải bất đắc dĩ, đa số cô sẽ chọn tắm vòi hoa sen, sau đó đứng quay người về phía vách tường, nhìn mình qua tấm gương.

Trên chiếc gương tròn tinh sảo phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn, gầy yếu.

Rõ ràng dưới sự giám sát của anh, mỗi bữa cô sẽ ăn nhiều hơn trước. Nhưng những gì cô ăn như bị ném vào động không đáy vậy, cho dù có bổ sung bao nhiêu dinh dưỡng thì cô vẫn gầy như cũ.

Lấy một ít sữa tắm vào tay rồi xoa đều lên người, Thương Lam bất giác thở dài. Cũng may mà lượng sữa tiết ra trong cơ thể cô vẫn đủ nuôi tiểu Vũ, nếu không cô thật sự không biết phải làm thế nào.

Mải đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình nên cô không nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài phòng tắm. Đến khi có tiếng chuyển động của chìa khóa, cửa được mở ra từ bên ngoài, lúc này cô mới hoảng hốt tắt vòi nước.

Ném chiếc chìa khóa trong tay đi, Triển Mộ khẽ liếc nhìn cô, thản nhiên hỏi: "Sao tắm lâu như vậy?"

Ánh mắt bị thu hút vào tia sáng màu bạc phản chiếu dưới đất. Đó là chìa khóa dự phòng ở trong phòng. Cái này vẫn do bảo mẫu bảo quản, nhưng sau khi bà qua đời, tất cả đều ở chỗ Thương Trung Tín.

Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cũng theo thói quen quay lưng lại lấy khăn tắm ở trong ngăn quần áo phủ lên người.

"Anh tắm đi, tôi đi xem tiểu Vũ một chút." Cô vừa nói vừa bước ra cửa, lời nói ra cũng lạnh nhạt không có tình cảm.

Một giây kế tiếp, cửa phòng tắm khép lại ở trước mặt cô, khóa cửa được chốt lại liền phát ra âm thanh.

Thương Lam xoay mặt đi, nhất thời hiểu được ý tứ của anh, lập tức ngoan ngoãn để mặc anh rút khăn tắm trên người ra. Cơ thể cô trần truồng phơi bày ở trước mặt anh, chịu đừng ánh mắt thiêu đốt của người đàn ông này. Trong nháy mắt, cả người cô bị ôm vào trong bồn tắm.

Cô thu lại ánh mắt, không nhìn về phía anh mà tập trung vào một điểm ở trên da mình, cho đến khi âm thanh sột soạt nhỏ dần, người đàn ông liền bước vào bồn tắm.

Cằm bị siết chặt, cô bị ép ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của anh.

Không thể phủ nhận, Thương Lam luôn thấy sợ hãi khi nhìn thẳng vào anh. Dù sao thì ánh mắt của anh quá sắc bén, giống như không có gì có thể che giấu được.

Mỗi lần ở trước mặt anh, cô luôn có cảm giác như mình bị nhìn thấu hết mọi thứ.

Thương Lam không dám cử động. Cô biết trong tình cảnh này của hai người, trừ phi Triển Mộ buông tay, nếu không cho dù giết cô thì anh cũng sẽ không bỏ qua. Cô khó chịu cắn chặt môi, không dám nhìn anh, chỉ có thể nhìn về phía cánh cửa duy nhất trong phòng.

Kể từ sau khi sinh tiểu Vũ, Thương Lam luôn miễn cưỡng giao tiếp với anh. Người phụ nữ này cố chấp đến đáng sợ, cho dù vẻ ngoài yếu đuối đến thế nào thì vẫn luôn cứng đầu cố chấp chống lại anh.

Hiện tại, ngoại trừ lúc ở trên giường, mỗi khi bị đau cô mới rên rỉ hai lần, còn không thì sẽ như một pho tượng gỗ bị người ta giật dây lôi kéo mới nhúc nhích. Không ép buộc cô, cô có thể không nói câu nào với anh, coi anh như một người xa lạ không quen biết gì.

"Ưmh. . . ." Nhận thấy được động tác của anh, Thương Lam hoảng hốt ngước mắt lên.

Khóe miệng hiện lên nụ cười giễu cợt, anh sờ lên đám lông tơ bên dưới người cô, đồng thời dùng lực giật lấy. . . .

"A . . . ." Thương Lam than nhẹ một tiếng, đột nhiên bắt lấy tay anh.

Để anh xem em còn có thể bướng bỉnh đến khi nào?

Triển Mộ nguy hiểm nheo mắt lại, anh không muốn tiếp tục chịu đựng sự thờ ơ của cô thêm nữa.

Nắm lấy một ít lông đen mềm mại bên dưới, anh cường ngạnh đẩy hai chân cô ra để nhìn cho thật kỹ. Lúc cô vừa mới sinh đứa bé, chỗ lông bên dưới đã được cạo sạch sẽ. Bây giờ nhớ lại lúc đem phân thân của mình chọc vào nơi đó thì trong lòng cảm thấy một trận khô nóng khó chịu.

Thật ra dù ít hay nhiều thì đàn ông đều có thói hư tật xấu, Triển Mộ cũng chưa bao giờ phủ nhận điểm này. Anh là một người đàn ông bình thường, cũng có ham muốn riêng. Trong chuyện quan hệ nam nữ, anh có xu hướng chinh phục. Nhìn cô khóc thút thít dưới thân mình, cầu xin mình tha thứ . . . . Những điều này luôn khiến anh sinh ra một loại khoái cảm.

Đừng nhìn vào vẻ ngoài nhu nhược của Thương Lam, thực ra sức chịu đựng của cô rất tốt.

Dù trong miệng vừa cầu xin vừa khóc lóc, nhưng cái huyệt nhỏ kia vẫn hút thật chặt lấy anh, càng đâm sâu vào thì bên trong càng siết chặt. Cơ thể của cô gái nhỏ cũng rất mềm dẻo, anh có thể thay đổi nhiều tư thế. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của cô cầu xin mình, dáng vẻ yếu ớt đó khiến anh muốn chà đạp, tàn phá, dục vọng trong người càng mạnh mẽ hơn.

Dường như Thương Lam cảm nhận được ác ý của anh, cả người càng run rẩy hơn. Cô không hiểu cơ thể của mình, chẳng lẽ anh không cảm thấy chán ngán sau khi đã chơi nhiều lần rồi sao?

Không lập tức tiến vào bên trông mà ngược lại giống như án treo, mơn trớn trêu chọc, mơn chớn bên ngoài.

Đột nhiên anh buông cô ra, nhưng chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì sắc mặt Thương Lam liền tối sầm lại khi nhìn thấy con dao cạo trên tay anh.

"Triển . . . . Triển Mộ." Giọng cô run rẩy, mơ hồ đoán được ý định của anh, trong lòng liền sợ hãi.

"Ừ." Anh đáp lại nhẹ nhàng, đôi mắt vẫn dán chặt lên người cô.

Cô hốt hoảng nắm lấy bàn tay đang duỗi ra của anh, hét lên: "Không cần, tôi không thích."

Mặt đỏ lên, nhìn bàn tay to giữa hai chân mình, bỗng nhiên Thương Lam nhớ lại cuộc sống lúc mình ngốc nghếch.

Anh cũng làm như vậy, dụ dỗ cô mở hai chân ra, sau đó cạo sạch chỗ lông ở đó. . . .

Triển Mộ ngước nhìn cô, hạ thấp giọng nói: "Anh thích."

Khoảnh khắc khi con dao lướt qua, một mảng lông nhỏ bị anh cạo đi trong nháy mắt, trong đầu lại hiện lên hình ảnh người đàn ông há miệng ngậm lấy tiểu huyệt của cô một lần nữa . . . .

Hốc mắt liền đỏ lên, bàn tay cô chống bên bồn tắm chợt run lẩy bẩy, nhưng từ đầu đến cuối đều không dám lộn xộn.

". . . . . ."

Hơi thở của người đàn ông thật sâu và mạnh mẽ. Ánh mắt anh sáng ngời nhìn chằm chằm vào khe hẹp hồng hào bên dưới, khó khăn nuốt nước miếng. Đến khi nơi đó dần dần trở nên ướt át bóng loáng, anh lấy một chút nước để rửa sạch sẽ, cuối cùng thì há miệng cắn lên bên trên.

*****

Sau khi chị Lưu bị Triển Mộ xa thải, vì để có tiền lo các khoản chi phí trong nhà, chị ta phải làm hai công việc trong một ngày, làm cả ngày lẫn đêm cỉ để kiếm tiền cho con trai học đại học.

Nhưng mà sau một ngày bận rộn, về đến nhà chào đón chị ta không phải là một mâm cơm nóng hổi mà là đứa con trai Lưu Bình đang lục tung các hộp tủ.

"Con tìm cái gì?" Chị Lưu cởi giày ra, trên mặt không che giấu được vẻ mệt mỏi.

Lưu Bình mắt điếc tai ngơ tiếp tục tìm kiếm, rốt cuộc ở dưới gầm giường tìm được một hộp bánh bích quy.

Ánh mắt chị Lưu lạnh hẳn đi, quát to: "Số tiền này con không thể động đến."

Vứt túi xách trong tay, chị ta chạy lại muốn giành lấy.

Lưu Bình nào có để ý nhiều như vậy, vừa nghe chị ta nói thế thì không cần nghĩ cũng biết bên trong là cái gì.

Cạy nắp ra, một tay cậu ta quơ hết tiền nhét vào trong túi, quay người lại thì vật lộn với người mẹ đang lao tới.

Chị Lưu tùy tiện mắng: "Đó là tiền nộp học phí cho con. Cái thằng này, con không muốn đi học nữa phải không?"

"Đi học có ích lợi gì, còn không bằng mẹ đưa tiền cho con. Mẹ cứ chờ xem, đợi mấy năm nữa con làm ăn thành công thì sẽ trở về đón mẹ."

"Vớ vẩn! Không học thì mày làm được cái gì, thằng trời đánh này. . . ."

Nói về sức lực, chị ta không phải là đối thủ của Lưu Bình. Cậu ta nóng nảy đẩy chị ta ra để đếm tiền trong cái hộp bánh bích quy. Không nhiều lắm, vừa vặn đúng bốn nghìn tệ, cũng là tiền học phí kỳ sau của cậu ta.

"Mẹ! Dù sao cũng là tiêu hết vào con, đưa cho nhà trường còn không bằng để lại cho con." Cậu ta thoải mái nhét tiền vào balo rồi nói tiếp: "Mẹ đợi đấy, nhiều nhất thì mất hai năm thôi. Gần đây con gặp may, có quen biết một nhân vật lớn, chuẩn bị đi xa một chuyến. Qua một thời gian ngắn con sẽ trở về đón mẹ, đến lúc đó chúng ta sẽ lái xe hiệu, sống ở biệt thự."

Chị Lưu nằm khóc trên mặt đất, sau khi nghe được câu này thì hoảng sợ ngẩng đầu lên nói: "Con quen biết ai, chuẩn bị đi làm gì?"

Lưu Bình cười: "Mẹ không phải lo, dù sao con cũng sẽ trở lại đón mẹ thôi."

"Con đi đâu vậy? !" Nhìn bóng dáng của cậu ta chạy xuống lầu, chị ta vội vàng bò dậy đuổi theo, vừa khóc vừa gào lên: "Trở lại!"

******

Sáng sớm sương mù chưa tan hết, vài tia ánh sáng hòa cùng hương hoa tường vi xuyên qua khe cửa sổ tràn vào bên trong phòng.

Thương Lam cảm thấy nhột ở trên người, miễn cưỡng mở mắt ra liền thấy Triển Mộ đang dùng môi cọ xát trên mặt của cô, râu vừa mới mọc ra cọ trên da mặt cô khiến nó đỏ ửng.

Nghiêng mặt sang bên, cô giữ lấy bàn tay đang làm loạn ở trong chăn, liếc nhìn tiểu Vũ ngủ say ở bên giường thì nhẹ nhàng thở ra.

Vẫn chưa tới bảy giờ sáng, lại là chủ nhật, Thương Lam kinh ngạc nhướng mày, sau đó lại nhớ tới những lời mình nói với anh tối hôm qua thì khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên đỏ lên, rốt cuộc cũng hiểu vì sao đêm qua anh điên cuồng như vậy.

"Chờ đến khi anh trở lại, đến lúc đó đừng để cho anh không tìm được người. Em biết con người anh rồi, đúng không?"

Thấy cô vẫn luôn thờ ơ xa cách, anh không nhịn được mở miệng cảnh cáo, cũng trừng phạt bằng cách bóp lấy một bên nhũ hoa, lòng bàn tay dùng sức vân vê siết chặt lấy.

"Nghe được không?"

Ngón tay lại nhéo đỉnh ngực một cái khiến Thương Lam không khỏi kêu đau, bất lực nằm trên gối khe khẽ gật đầu.

Bây giờ đã có tiểu Vũ, anh nghĩ cô còn có thể đi đâu?

"Em đang nói cái gì?" Hõm vai cảm thấy đau nhói, Thương Lam liền nhíu mày, ngay sau đó trên người lại có thêm vài dấu răng.

"Hiểu rồi . . . ." Chịu đựng sự giày vò của tay anh trên ngực mình, Thương Lam buồn bực đáp lời.

Mặc dù cảm nhận được cô khẽ run, nhưng Triển Mộ vẫn còn thấy không đủ, xoa nắn một hồi vẫn chưa thỏa mãn, chậm rãi duỗi tay xuống bên dưới. Thấy cô không dám phản kháng, nhân lúc sắc trời vẫn còn sớm liền kéo người vào trong chăn, bắt cô lăn lộn trên giường một vòng.

Buổi trưa Thương Lam gian nan bò dậy từ trên giường. Nhìn cái nôi trống rỗng, lúc này mới nhớ ra Triển Vũ đã bị bà vú ôm đi. Cô vuốt cái eo đau nhức, nhưng chỉ vừa cử động, hạ thân liền cảm nhận một trận đau rát dội đến.

"Đứng lên tiễn anh sao?" Lúc ấy anh vẫn còn ở trong cơ thể cô, Thương Lam có thể cảm nhận được chỗ đó của anh vẫn cứng ngắc, có lẽ anh sắp xuất ra. Giao hoan vài lần liên tiếp trong một ngày đã rút sạch sức lực của cô rồi. Hiện tại nếu như không phải anh dùng tay chống đỡ lấy trọng lượng cơ thể cô, có lẽ cô đã té xuống từ trên giường rồi.

Cô lắc đầu, mệt mỏi cự tuyệt yêu cầu của anh. Nhưng ai biết mới vừa rồi người đàn ông này còn dịu dàng dây dưa, chỉ một giây sau liền thay đổi sắc mặt rồi.

Thương Lam ngờ ngác nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, toàn thân cảm thấy tê dại. Bây giờ cô mệt chết đi được, ngay cả nhấc một ngón tay cũng không còn sức, nhưng lại không hề buồn ngủ.

Cô nhớ rõ mấy giờ trước anh đã đối xử với cô như thế nào.

Cơn tức giận của anh đột ngột tới mà không thể giải thích được. Mới vừa rồi giọng nói vẫn còn ôn nhu, một người đàn ông gần gũi dịu dàng lại có thể thay đổi nhanh như vậy. Giống như túm lấy gà con mà lật người cô lại, dùng từ thế xấu hổ nhất ép cô phải nói những lời khiến người ta nghe xong phải đỏ mặt. Nếu như không chịu, vậy thứ chờ đợi sẽ là những cú thúc vào trong cơ thể cô, lần sau càng mạnh và nhanh hơn so với lần trước.

Vật kia giống như một lưỡi dao cứa vào trong cơ thể cô, mỗi lần lại như đang cắt da thịt cô vậy.

Thương Lam sợ anh đánh thức đến tiểu Vũ còn đang ngủ say, càng sợ sự điên cuồng của anh bị người giúp việc ở bên ngoài nghe được. Vì vậy cô chỉ có thể uất ức vừa khóc vừa nói ra những lời anh muốn nghe và phối hợp với anh trong tư thế mà cô cảm thấy xấu hổ này. . . .

Triển Mộ chưa bao giờ che giấu tính tình của mình với cô. Anh có thể giả vờ là một người đàn ông ga lăng ở trước mặt người ngoài, nhưng khi trở về nhà, bản chất độc đoán và chiếm hữu của anh liền được bộc lộ ra hết.

Run rẩy nằm ở trên giường, cô không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu. Cuộc sống như vậy quá ngột ngạt, cô sợ mình không chịu được đến lúc tiểu Vũ lớn lên mà sẽ bị Triển Mộ ép đến phát điên một lần nữa.

Cô đi chân trần vào trong phòng tắm. Sau khi đóng cửa, cô ngây người nhìn người phụ nữ ở trong gương, gương mặt xanh xao tái nhợt này bây giờ bỗng trở nên xa lạ.

Hạt giống ác độc như đang nảy mầm trong lòng. Đột nhiên cô nghĩ, nếu anh chết đi, nếu lần này gặp tai nạn ngoài ý muốn, vậy thì anh sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt mình nữa, nếu vậy sau này cuộc sống của cô có thể tốt hơn một chút được không?