Trùng Sinh Chi Vương Tử Bảo Bối Đế Vương

Chương 24: Bước chân vào mê cung



Dương Hy đến chỗ hẹn với Am Hiển, là phía dưới chân của một khách sạn xa hoa.

"***? Mày bị tên tóc trắng đó bao dưỡng luôn rồi hả?" Dương Hy trầm trồ khen ngợi vị đại gia vừa nổi.

"Bao dưỡng cái *** mày! Là hắn kéo tao đến đây!"

Dương Hy tỏ ra khó tin "ồ" lên một tiếng chan chứa sự giễu cợt.

Am Hiển: "..." Ai đó giết nó đi.

"Tch!" Am Hiển không cố sức cãi với cậu, từ trong túi đưa ra một bưu thiếp. Trên đó ghi tên và công ty của Trần Phàm.

"Hả?"

"Mày đưa cái này cho tiếp tân công ty Trần Sinh, nói là được Bạch tiên sinh giới thiệu qua làm việc. Hắn chắc chắn sẽ nhận mày."

Dương Hy nhận lấy tấm bưu thiếp, lật qua lật lại, nghi hoặc hỏi: "Sao mày chắc như thế? Không phải chỉ là tấm bưu thiếp thôi sao?"

"Bưu thiếp này là độc quyền, chỉ đối tác Trần Sinh có được. Mà trong cái vòng đó, Bạch Nhĩ là người nhận đặc biệt. Mặt sau, bên góc trái có ký hiệu chữ "Bạch"."

Cậu im lặng xem xét, quả nhiên là vậy. Hừ, cái bọn nhà giàu, chỉ mỗi cái bưu thiếp thôi cũng lắm điều như thế.

Dương Hy thả lại một câu cảm ơn tinh thần trượng nghĩa hi sinh của Am Hiển, toan tính bỏ đi nhưng cậu lại quay ngược trở về hỏi: "Mắc cái giống gì tên họ Bạch là đối tác thân thiết của Trần Sinh lại đi giúp tao?"

"Cái này..." Am Hiển đáp: "Hắn nói, hắn muốn lật đổ Trần Phàm, và hắn đang đợi thời cơ..."

Dương Hy nở nụ cười chế giễu: "Thì ra là muốn tao chui đầu vào lưới rồi một mẻ bắt gọn đấy à?"

Am Hiển giật mình: "...."

Y còn muốn nói gì nhưng Dương Hy đã quay đầu một phát bỏ đi mất.

Dương Hy bắt một chiếc taxi, đi đến tòa nhà cao đồ sộ của Trần Sinh, trên đường đi cậu có gọi điện cho Uyên Mặc qua giúp cậu trông coi Lâm Nhất.

Ghen thì có đấy, nhưng trước mắt cậu vẫn phải xử lý cho xong tên cáo già Trần Phàm này.

Sở dĩ lần trước Trần Phàm muốn trừ khử Lâm Nhất là vì ngứa mắt với vài thủ đoạn nho nhỏ của Dương Hy tạo ra để cạnh tranh với các đối thủ Lâm thị, xui xẻo thay Trần Phàm cũng là một trong số những người cậu nhắm đến. Điều này khiến công ty hắn gặp quá nhiều rủi ro, truyền thông lại nhân cơ hội nói hắn nhường nhịn người cũ còn non nớt nên không dám ra tay, dẫn đến nhiều chuyện gom lại càng khiến hắn muốn bứt dây động rừng.

Chẳng qua, hắn lại không hề hay biết rằng, những việc đó chỉ là đang cố tình chiêu dụ hắn sập bẫy mà thôi.

Dương Hy đưa điện thoại áp sát lỗ tai, nói với Uyên Mặc: "Đưa cho Lâm Nhất nghe."

Bên đầu dây kia, Uyên Mặc cũng ra hiệu cho Lâm Nhất đang ngồi dựa vào tường, nhưng Lâm Nhất chỉ một thân ảnh thẫn thờ không phát ra tiếng động, thậm chí còn không buồn nhúc nhích.

Uyên Mặc không còn cách nào: "Anh ấy không phản ứng."

Dương Hy thở dài: "Mở loa lớn lên."

"Được." Uyên Mặc đáp ứng. Cô mở loa to hết mức, vừa để Lâm Nhất nghe thấy. Tưởng là cậu sẽ dỗ dành hắn, ít nhất là vậy. Để hắn chịu ăn uống hoạt động một chút, nào ngờ... Uyên Mặc chỉ nghe Dương Hy vô tâm vô phế nói một từ.

《Wait and find.》

[Đợi và tìm.]

Lâm Nhất ngỡ ngàng, đôi con ngươi hắn co rút. Chẳng mấy chốc, hắn đã quay trở về bộ dáng một con thú ăn thịt đáng sợ, trầm tĩnh và lạnh lẽo.

Dương Hy biết mình mà trả thù xong Trần Phàm không chừng Lâm Nhất cũng từ mặt mình luôn nên cậu không thể im miệng giả vờ làm anh hùng được nữa. Cậu phải nói để hắn yên tâm, hoặc là không.

"Cô bỏ tôi ra." Lâm Nhất lạnh mặt, biểu cảm không còn kiên nhẫn.

"Không được, để anh đi Dương Hy sẽ..."

"Buông ra!" Lâm Nhất hất tay cô ra, dứt khoát đứng dậy mặc áo khoác vào rồi bỏ đi. Để Uyên Mặc một mình tại căn phòng bệnh trống không.

Cô chẹp miệng, đàn ông tính khí đều không thương hoa tiếc ngọc vậy à? Một Dương Hy thì thôi đi...

Hừ, hắn đi chả lẽ cô lại không đi?

....Tổ tông của tôi ơi, đừng có gặp nguy hiểm giùm tôi nha!

Uyên Mặc mặc vào bộ y phục trẻ trung năng động, miễn cưỡng nhanh chóng đuổi theo phò tá Lâm đại nhân như được giao phó...

"Đi." Lâm Nhất dựa người vào ghế sau, gương mặt thập phần khó coi.

"Đi? Cậu muốn đi?" Châu Minh tuy kĩ năng giao tiếp với sếp tổng đã được nâng cấp, nhưng chỉ với một chữ "đi" này, y thực sự có chút bối rối.

"Đến Trần Sinh." Lâm Nhất nghiêm mặt, hắc khí tỏa ngời ngời xung quanh làm Châu Minh ngưng lại động tác, cảm giác hơi rét buốt.

...

"Anh ấy muốn đến Trần Sinh tìm tôi?"

"Còn không phải do cái miệng của cậu?" Uyên Mặc thở dài ngán ngẩm.

Lâm Nhất đến đó không chừng nháo ra một màn chiến tranh khủng khiếp, Dương Hy lập tức nhấn ra một dãy số rồi bấm gọi: "Lâm ca ca!"

"Tiểu Hy."

"Em bảo anh đợi em mà?"

Lâm Nhất bình tĩnh, nhưng Dương Hy có thể nghe ra ở đầu dây bên kia Lâm tổng có cảm giác không tốt.

Hắn im lặng chừng vài phút, rồi mệt mỏi nói: "Anh không muốn mất em."

Tim Dương Hy hẫng một nhịp, vành mắt cậu đột nhiên phiếm hồng. Cậu chưa từng khóc trước mặt ai ngoài hắn nên cậu phải cố nén, cố giữ lại tia lý trí cuối cùng để bản thân mình không khóc.

Ở đời trước, cậu không biết hắn đã phải chịu bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu uất ức để theo đuổi cậu. Thậm chí, cả hai đời... Cậu chưa từng khiến hắn cảm thấy an tâm.

Trong mắt hắn và sâu hơn là tâm trí hắn, Dương Hy cậu lúc nào cũng muốn rời đi, rời khỏi hắn.

Cậu thút thít: "Em sẽ quay lại, em hứa! Anh phải tin em! Đến lúc đó, anh đừng có mà bất ngờ rồi ôm em khóc đấy!"

Lâm Nhất bị cậu chọc cho bật cười, nhưng hắn vẫn kiên quyết hỏi tới cùng: "Em muốn làm gì? Nói đi, để chúng ta cùng giải quyết."

Dương Hy đưa tay lau đi giọt nước mắt sắp tràn ra, kiên nghị một lời: "Em sẽ đem ánh sáng của chúng ta quay về, ánh sáng này... vốn là của anh, và em."

Lâm Nhất sững người, mắt nhìn thẳng về phía trước, đáp: "Hiểu rồi."

"Về sớm, anh ở công ty chờ bảo bối."

Dương Hy bên này không khỏi thở phào một cái, cuối cùng đại nhân của cậu cũng biết là nên làm gì. May mắn nhờ sự trợ giúp này, cậu cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi.

Nếu như Trần Phàm phát hiện, không lo cậu không thể đối phó.

Nếu hắn muốn bứt dây động rừng, Dương Hy cậu cư nhiên sẽ học hỏi một chút. Dù gì, tình hình có tệ thế nào đi chăng nữa, cậu vẫn biết rõ một điều là người của Trần Phàm không thể đấu lại cựu đặc công, cảnh sát này kia của lão đại nhà cậu đâu...

Cái Dương Hy sợ không phải Trần Phàm mà là cái tính nhát gan chết tiệt của hắn, mặc dù có tập đoàn công ty đầy đủ, quyền lực vô hạn nhưng Trần Phàm cũng sở hữu cho mình căn biệt phủ như mê cung. Khổ nỗi, tên cáo già đó gây thù nhiều quá nên có tật giật mình suốt ngày chỉ biết trốn chui trong nhà hành động, kéo kiểu nào cũng không dám mò ra. Mà không ra thì làm sao cậu giết đây?

Đâu dễ gì để người ta mệnh danh mê cung nhà họ Trần là 《Mê Cung Sát》 chứ?

Dương Hy dùng tấm bưu thiếp Bạch Nhĩ đưa trà trộn vào công ty hắn, rồi sau đó dùng mưu kế trở thành người làm thực tập tại gia của nhà họ Trần.

...

Bước kế tiếp...

Cùng nhau thưởng thức bữa tiệc rượu vang được tạo ra từ huyết đẫm màu nào?

- ----Tác giả có lời muốn nói: Đáng ra chương này phải được đăng vào hôm qua (31/10) mới đúng nè:))