Trùng Sinh Cua Đổ Phản Diện Bệnh Kiều

Chương 4



4

Lần đầu tôi gặp mẹ của Bạch Hạc là khi tôi đi đổ rác vào một buổi tối nọ.

Bà ta rất khác so với những gì tôi tưởng tượng.

Một người phụ nữ trải qua thăng trầm của cuộc sống, mọi cử chỉ của bà ta chứa đầy sự bất mãn đối với thế giới này.

Tôi nhìn thấy bà ta tranh cãi rất lâu với một người đàn ông thu gom rác về một chuyện gì đó, không thể tìm thấy mối liên kết nào giữa người phụ nữ này với tên Bạch Hạc gọn gàng và tao nhã kia.

Lúc tôi vừa ném rác vào thùng đúng lúc bà ta nhìn thấy tôi.

Đôi lông mày đẹp đẽ khẽ cau lại, bà ta nói với tôi, "Chờ tôi một chút."

Vì sự kính trọng đối với người lớn tuổi nên tôi cũng ngoan ngoãn đứng im cạnh thùng rác để nhìn bà ta tiếp tục cãi nhau với người gom rác.

Sau khi cãi nhau xong, bà ta nhìn tôi sau đó xoay người bước đi.

Tôi cũng ngoan ngoãn bước theo sau.

Đi được một lúc, đột nhiên người phía trước cất giọng: "Sau này cô nên tránh xa Tiểu Hạc nhà chúng tôi."

Tôi không nghĩ đến bà ta sẽ nói đến chuyện này.

Khi tôi vẫn chưa phản ứng kịp thì đã nghe bà ta nói tiếp: "Cô không xứng với nó, đừng mơ tưởng nữa."

Bà ta đang nói gì vậy?

Lẽ nào bà ta nghĩ tôi quyến rũ Bạch Hạc sao?

Trời ơi! Tôi đây là đang cứu bà đó!

Nếu không vì cứu mạng bà, ai lại sẵn lòng mỗi ngày ở bên cạnh một tên giết người chứ.

"Sao cô biết được con không xứng với Bạch Hạc? Tôi nhất thời tức giận đến mức muốn nổi loạn, tôi đáp trả, "Nói không chừng bọn con là một đôi hoàn mỹ, cực kì xứng đôi."

Những lời này cũng chỉ là buộc miệng nói ra, không có ý khác.

Ai biết được lại để cho Bạch Hạc nghe thấy.

Tôi đi vòng qua người mẹ của Bạch Hạc, "lộc cộc" chạy lên lầu, suýt chút nữa còn va phải Bạch Hạc đang đứng ở góc rẽ.

Cũng không biết anh ta đã đứng ở đó bao lâu.

Anh ta im lặng nhìn tôi, tôi không nhìn thấy gì trong đôi mắt đen láy đó.

Tôi cũng khá hoảng hốt, không thể quay đầu lại được nữa rồi, nhớ lại những lời mình vừa nói tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ, không còn mặt mũi nhìn mặt người khác nữa, tôi lập tức vòng qua người anh ta "lộc cộc" chạy lên lầu.

Đến khi về nhà và nằm trên giường tôi mới nhận ra đó không phải là một chuyện tốt hay sao?

Đây không phải là trời giúp tôi sao?

Tôi chạy cái gì? Có gì mà phải chạy chứ!

Lẽ ra tôi nên nói vài câu để rút ngắn khoảng cách của cả hai.

Cái hệ thống này có phải bị hỏng rồi không? Lúc không nên nói thì lại nói những câu vớ vẩn, lúc cần mở miệng thì lại không có chút phản ứng nào.

"Xin ký chủ tự mình hoàn thành nhiệm vụ, đừng đổ lỗi cho chúng tôi."

...

Rất nhanh đã đến ngày báo danh ở trường đại học.

Lâm Di cùng tôi đến trường, cũng giống như đa số phụ huynh của những tân sinh viên, bà ấy cũng tò mò về ngôi trường này.

Chỉ là tôi không phải là sinh viên năm nhất nữa.

"Bạch Hạc cũng học trường này, con phải cố gắng chăm chỉ học tập. Ở trường nhớ ăn uống đầy đủ, nếu hết tiền phải nói với mẹ, không được bướng bỉnh..."

Lâm Di vừa dọn dẹp giường ngủ gọn gàng vừa không ngừng dặn dò tôi.

Hình ảnh của bà ấy rất giống mẹ tôi vài năm trước.

Đột nhiên sóng mũi tôi cay xè.

Tôi nhớ mẹ của tôi.

"Ký chủ không thể rời khỏi nhiệm vụ." giọng nói máy móc lặp đi lặp lại lời nhắc nhở.

Có nghĩa là tôi không được đến gặp "tôi" khi còn học trung học và cũng không thể đi gặp ba mẹ của tôi.

Tôi chỉ có thể ở trong cơ thể của Đường Uyển Quân.

Ngày này qua ngày khác phải suy nghĩ làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ chết tiệt này.

"Con sao vậy, Quân Quân? Không thoải mái à?" Lâm Di quay lại lo lắng nhìn tôi.

Tôi nhanh chóng kiềm chế những giọt nước mắt, tôi mỉm cười nhìn bà ấy: "Con không nỡ xa mẹ."

"Con bé ngốc này, cũng không xa lắm đâu."

Câu nói này lại giống với câu nói của mẹ tôi năm đó.

Tôi chợt nghĩ, biết đâu ba năm sau, tôi có thể gặp lại họ ở ngôi trường này không......