Trùng Sinh: Hào Môn Đại Tiểu Thư

Chương 114



Tần Phong ôm Diễm Tinh ngồi sau nhắm mắt dưỡng thần. Diễm Tinh cũng biết mấy ngày vừa rồi Tần Phong đặc biệt bận rộn. Cô cũng không làm phiền đến hắn mà cầm điện thoại nghịch một chút. Cuối cùng chơi điện thoại xong chính cô cũng ngủ quên mất. Đến khi cô nghe thấy Tần Phong gọi mới mơ màng mở mắt.

"Tinh Nhi, tới nơi rồi." Tần Phong yêu chết bộ dáng này của cô, cười cười hôn lên khóe môi cô một cái.

Diễm Tinh gật đầu rồi ngồi dậy, chỉnh sửa lại tóc tai mới cùng Tần Phong xuống xe. Nhìn lên Diễm Tinh mới nhận ra chỗ này là Cảnh Vân. Dù có chút thắc mắc không biết vì sao Tần Phong lại đưa cô tới đây, có điều cô còn chưa kịp lên tiếng người đàn ông bên cạnh đã giải đáp: "Anh có một vài người bạn, họ muốn gặp em."

Nghe đến đây Diễm Tinh cũng đã hiểu được. Cô nghe anh cả nói rồi, thật ra trong Death Tần Phong và anh cả cô đứng chính, bên trong còn thêm mấy người nữa phụ giúp họ quản lý. Cô mỉm cười nói: "Vâng."

Tần Phong ôm eo cô đi vào bên trong. Lần trước vì trốn Tần Phong tới đây nên cô chưa kịp nhìn rõ nơi này, hiện tại nhìn lại nơi đây bày biện trang trí không quá cầu kì, trông có vẻ rất phóng khoáng, ánh sáng lấy tông màu vàng cam làm chủ đạo, mang theo sự ấm cúng cùng sang trọng. Nhưng giá của những món đồ trang trí đó, cô biết là không hề rẻ chút nào.

Tần Phong đưa Diễm Tinh đi qua hành lang dài rồi đến một phòng khách rất lớn. Trong đó có 4 người đàn ông đang ngồi trên sofa, mỗi người một phong cách. Nhưng họ đều có chung một đặc điểm đó chính là đều rất đẹp trai, mỗi người mang theo một vẻ đẹp khác nhau. Khi thấy Tần Phong ôm Diễm Tinh đi tới, cả bốn người họ cùng đồng thời quay ra nhìn.

Diễm Tinh cũng nhìn họ, trong 4 người đàn ông đang ngồi ở đây, có 2 người là cô biết. Một là vị lần trước, cô đã nghe Tần Phong nói qua, Capo Sở Tiêu, là chủ của đường đua Cảnh Vân này. Còn người thứ hai là người cô không thể nào quen thuộc hơn, là anh cả của cô.

"Hai người đến rồi." Hạo Hiên nhìn vậy cười cười nói.

Tần Phong gật đầu, ôm Diễm Tinh đến vị trí còn trống trên sofa ngồi xuống, lạnh nhạt nói: "Hôm nay đưa cô ấy tới đây ra mắt với mọi người."

Sau đó hắn quay sang Diễm Tinh, thái độ đúng là khác một trời một vực: "Họ là bạn anh, em làm quen đi."

Diễm Tinh mỉm cười, nhìn 4 người đàn ông trước mắt phong thái tự tin: "Chào mọi người, em là Diễm Tinh ạ."

"Bọn anh đều biết. Nhưng không ngờ em gái Hạo Hiên lại là một cô gái xinh đẹp như vậy." Capo Sở Tiêu cười nói sau đó quay sang Hạo Hiên, giọng điệu trách cứ: "Hiên, như vậy là không công bằng nhé. Cô gái xinh đẹp như vậy mà cậu giấu bọn tôi, chỉ cho Tần Phong gặp mặt."

Hạo Hiên nhếch môi, khinh thường liếc Capo Sở Tiêu một cái nói: "Tôi mới không muốn để em gái gặp tên dở hơi như cậu."

"A Tinh, để anh giới thiệu một chút. Đây là Capo Sở Tiêu, cậu ấy cũng là chủ của Cảnh Vân. Cậu ấy tên Kỷ Dạ Hàn, là thiếu gia của tổ chức sát thủ nổi tiếng nhất thế giới, hiện tại cậu ấy cũng đang hoạt động trong Death. Còn cậu ấy tên Diệp Vô Song, là luật sư riêng của Tần Phong." Hạo Hiên nhìn em gái giới thiệu một vòng mọi người với cô. Diễm Tinh đánh giá ba người đàn ông trước mắt. Một người nhìn giống anh chàng play boy cười cười nói nói, một người lại âm u quỷ mị, một người trầm tĩnh cấm dục. Cô không nhịn được nhớ đến anh cả và Tần Phong, tính cách của 5 người họ thật khác nhau một trời một vực vậy mà có thể chơi chung được nha.

"Xin chào Kỷ thiếu, Diệp thiếu, Sở thiếu." Diễm Tinh mỉm cười theo hướng anh cả chỉ lúc nãy mà chào hỏi.

"Xin chào." Diệp Vô Song và Kỷ Dạ Hàn cười mỉm đồng thời đáp lại cô. Trong lúc cô đánh giá họ thì họ cũng quan sát cô. Cô gái này có ngũ quan xinh đẹp, khí chất tao nhã cao quý, tổng thể khiến cho họ cảm thấy cô thật không có tính công kích nào. Đôi con ngươi sáng ngời lấp lánh, nhưng với những người hoạt động trong thế giới ngầm đã lâu này, không khó để nhận ra sự sắc bén được cô giấu dưới đáy mắt. Cô gái này, cũng không phải thật sự mỏng manh như vẻ bề ngoài của mình.

Diễm Tinh rất nhanh hòa nhập với bọn họ. Thật ra Kỷ Dạ Hàn và Diệp Vô Song không phải hai người nói quá nhiều. Nhưng cũng tiếp chuyện cô, mọi người đều xem cô như em gái mà nói chuyện. Còn về Capo Sở Tiêu, hắn thật sự nói rất nhiều khiến cho Diễm Tinh có muốn không quen cũng không được.

Lúc chuẩn bị ra về, Capo Sở Tiêu hỏi cô: "Em gái, lúc nãy khi mới bước vào, em có nhận ra tôi không?"

Diễm Tinh chớp mắt khó hiểu nhìn hắn nhưng vẫn thành thật trả lời: "Có ạ."

"Vậy mà...có người lại không nhận ra." Capo Sở Tiêu cười cười lẩm bẩm gì đó. Đang lúc hắn muốn hỏi cô thêm về người bạn đó của cô thì có một lực đạo lớn lôi ngược hắn ra đằng sau. Cũng may hắn luyện tập từ bé cho nên mới không bị lôi tới nỗi ngã ngồi xuống đất. Capo Sở Tiêu không cần nhìn cũng biết người vừa lôi mình là ai, hắn phủi phủi áo, ai oán nói: "Phong, tôi cũng đâu thể cướp cô gái nhỏ của cậu, cậu ghen cái gì!"

Diệp Vô Song đứng bên này nhếch môi: "Với tên như cậu, đề phòng một chút là việc cần phải làm."

Tần Phong không nói gì tiến đến ôm eo Diễm Tinh nói: "Hôm nay muộn rồi, tôi đưa cô ấy về trước. Lần sau có dịp sẽ lại đưa cô ấy tới chơi."

Diễm Tinh cũng cười thân thiện chào tạm biệt bọn họ rồi cùng Tần Phong ra về.

Đợi khi hai người họ đã đi xa, Capo Sở Tiêu mới quay sang Hạo Hiên nói: "Hiên, cô em gái này của cậu cũng không phải người dễ chọc nhỉ."

"Em gái tôi làm sao có chuyện dễ chọc được." Hạo Hiên cười cười nói. Cha mẹ chỉ nhìn thấy mặt dễ thương, đáng yêu có đôi chút gian xảo của em gái. Nhưng chỉ có anh và Khải Nhi là rõ nhất, cô em gái này của họ, ài....

Diễm Tinh cùng Tần Phong về Trừng Viên đã là 10 giờ tối. Tắm rửa xong xuôi cũng đã gần 11 giờ. Diễm Tinh từ trong phòng tắm bước ra, thấy Tần Phong ngồi trên giường nhìn máy tính, cô cũng không làm phiền hắn, đi tới bên giường bên kia sốc chăn lên rồi chui vào. Tần Phong theo thói quen ôm lấy người cô để cô dựa vào mình, một tay vẫn tiếp tục làm việc. Diễm Tinh dựa vào ngực hắn hai mắt mở to nhìn vào máy tính. Lúc sau cô lên tiếng: "Phong ca ca."

"Ừ." Tần Phong thấy cô gọi liền dừng lại động tác trong tay, quay sang hôn trán cô một cái.

"Tần thị đang tìm người mẫu hợp tác ạ?" Diễm Tinh nhìn vào mấy bản báo cáo trong máy tính của Tần Phong nói.

"Em muốn làm dự án này?" Tần Phong cười nhẹ nói.

"Vâng. Em thấy nó khá tốt." Diễm Tinh gật đầu.

"Anh không muốn em mệt mỏi." Tần Phong ôm cô, cúi đầu hít lấy mùi hương trên người Diễm Tinh, rù rì nói.

"Dự án tốt như vậy, để cho người ngoài không bằng giao cho em nha. Em sẽ giúp anh kéo thêm lợi nhuận về." Diễm Tinh cong môi hôn phớt lên môi Tần Phong một cái cười nói.

"Vậy được, ngày mai anh sẽ bảo người liên hệ với Hạo Tinh." Tần Phong không muốn khiến cô mất hứng gật đầu nói.

"Vâng." Diễm Tinh hài lòng nhìn bản dự án kia. Chuyện bên Tần thị cô cung nghe Tần Phong kể ít nhiều. Biết được dự án này lúc đầu vốn là của Tần Lâm, sau đó anh ta đảm đương không nổi nên chuyển sang cho Tần Phong. Nhưng cô biết, chuyện này có tới 5 phần là do người đàn ông đang nằm bên cạnh cô lập mưu, Tần Lâm ngu ngốc mới bị mắc bẫy mà thôi.

Diễm Tinh ngẩn ngơ suy nghĩ, không để ý tới Tần Phong đã đem máy tính đặt sang một bên. Tới lúc cảm nhận được một bàn tay ấm nóng trượt vào váy ngủ của cô thì Diễm Tinh mới hoàn hồn. Có điều lúc này cô nhận ra thì đã muộn rồi.

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy Diễm Tinh thấy vị trí bên cạnh đã trống không, cô thầm mắng người nào đó không biết tiết chế, vô lại,.... Nhưng mắng còn chưa song cửa phòng tắm đã được mở ra. Tần Phong quấn khăn tắm ngang hông đi ra bên ngoài. Diễm Tinh nhìn hắn chằm chằm, thật ra dàng người Tần Phong rất đẹp. Trên người có từng múi cơ rõ ràng nhưng không quá mức, nhìn vào lại vừa vặn. Thảo nào mỗi lần lăn giường cùng hắn, cô đều mệt mỏi như vậy. Tần Phong thấy cô gái nhỏ ngẩn người nhìn mình thì bước tới giường, khom lưng hôn lên trán cô, giọng mang theo tia ái muội: "Tinh Nhi, nếu em còn nhìn anh cũng không đảm bảo mình khắc chế được."

Diễm Tinh sao không hiểu hắn nói gì, hai má cô ửng đỏ đẩy hắn ra rồi xuống giường vệ sinh cá nhân. Hiện tại trên người cô chỉ mặc mỗi chiếc áo của Tần Phong, lần nào xong việc cô cũng mệt rã rời để mặc Tần Phong muốn làm gì mình thì làm. Cho nên mỗi lần cô tỉnh dậy là thấy trên người mình mặc áo của hắn. Lúc đầu Diễm Tinh còn cảm thấy ngượng ngùng nhưng sau đó lâu dần cô cũng không cảm thấy gì nữa. Nhiều khi tắm xong cô đã tự động lấy áo của hắn mặc vào, khá thoải mái.

Tần Phong cười nhìn cô rồi thay quần áo sau đó ngồi trong phòng đợi cô ra. Lúc sau Diễm Tinh từ trong phòng tắm ra, trên người đã mặc bộ váy suông màu cam đất, bên ngoài khoác thêm áo len màu trắng. Nhìn thấy cô đi ra Tần Phong đứng lên nói: "Đi thôi, chúng ta xuống ăn sáng."

"Vâng." Diễm Tinh gật đầu cười nói.

Nhưng xuống nhà cô mới phát hiện ra trong nhà còn có khách. Người đó chính là người đàn ông tên Diệp Vô Song cô mới gặp mặt hôm qua. Khi nhìn thấy cô và Tần Phong đi xuống, Diệp Vô Song đẩy gọng kính của mình lên cười nói: "Chào buổi sáng."

Diễm Tinh cũng cười lịch sự đáp lại: "Buổi sáng tốt lành, Diệp thiếu."

"Em không cần khách sáo như vậy đâu, gọi tôi Vô Song ca là được rồi. Dù sao em cũng là em gái của Hạo Hiên, hiện tại là vợ của Tần Phong, chúng ta là người một nhà." Diệp Vô Song thấy cô như vậy thì cười nói.

"Dạ. Bọn em chuẩn bị ăn sáng, vậy Diệp...Vô Song ca vào ăn cùng bọn em cho vui ạ." Diễm Tinh gật đầu sửa lại lời của mình.

"Vậy anh làm phiền rồi." Diệp Vô Song đẩy kính, khóe mắt miết sang Tần Phong rồi nói với Diễm Tinh. Anh nhìn cô gái này còn ưng mắt hơn hai vị Quách tiểu thư nào đấy.

Vậy là ba người đi vào phòng ăn. Dì Trần đối với mấy người bạn của Tần Phong đều rất quen biết nên nói chuyện với bọn họ cũng không câu nệ.

Sau khi ăn uống xong xuôi, Diệp Vô Song mới nói nguyên nhân hôm nay anh xuất hiện ở đây.

"Hôm nay tôi đến đây, một là giúp hai người làm thủ tục kết hôn, hai là nói về chuyện tài sản sau khi kết hôn của hai người." Diệp Vô Song ngồi trên sofa, từ cặp tài liệu của mình lấy ra một tập giấy.

Diễm Tinh hơi bất ngờ trước tin tức này nhưng cô cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước. Ngày Tần Phong nói muốn cùng cô kết hôn, cô đã biết hắn sẽ không đợi được tới ngày hai người làm đám cưới đâu, có điều cô không ngờ Tần Phong lại nhanh đến như vậy, cứ như sợ cô sẽ chạy mất.

"Đây là phần tài sản sau khi em chính thức trở thành bà Phong, em đọc đi, nếu có gì không ổn thì có thể nói với tôi. Còn đây là giấy đăng ký kết hôn, hai người chỉ cần ký vào đây, mọi chuyện tôi sẽ lo liệu." Diệp Vô Song đưa tập tài liệu cho Diễm Tinh, rồi đưa cả giấy đăng ký kết hôn sang cho Diễm Tinh và Tần Phong.

Diễm Tinh nhận lấy tập tài liệu của Diệp Vô Song đưa qua, nhưng càng đọc mắt cô càng không nhịn được mà mở to. Trong này... đến trang cô đang đọc đã có đến hơn phân nửa tài sản thuộc quyền sở hữu của Tần Phong chuyển sang cho cô, không những vậy còn có cả...cổ phần của Tần thị. Diễm Tinh lắp bắp nhìn Tần Phong nói: "Phong ca ca....cái này là quá nhiều rồi!"

"Không nhiều, đều là những gì em nên được nhận." Tần Phong nhéo má cô một cái, khóe môi cong lên thành nụ cười nói.

Diễm Tinh nhìn tập tài liệu sau đó ngẩng đầu lên nói với Diệp Vô Song: "Cái này còn nhiều quá, em có thể từ từ xem được không ạt Sau khi xem xong em sẽ đưa tới cho anh."

"Tất nhiên là được rồi, em cứ từ từ xem. Khi nào xem xong thì gọi cho tôi, tôi sẽ đến lấy." Diệp Vô Song gật đầu nói. Sau đó cũng đứng dậy ra về. Tần Phong đem cô gái này khảm vào trong lòng rồi. Hắn đem gần như toàn bộ tài sản của mình giao vào tay cô.

Diễm Tinh gật đầu chào hắn, đợi khi Diệp Vô Song đã về cô mới quay sang Tần Phong, giọng nói có chút nghẹn: "Phong ca ca, anh thật sự không cần phải cho em nhiều như vậy."

"Không nhiều, đó chỉ là một phần tài sản của anh mà thôi." Tần Phong vuốt tóc cô nhẹ dỗ dành.

Diễm Tinh hít mũi, Tần Phong nói như vậy nghe thì giống như phần tài sản hắn cho cô rất ít nhưng cô biết, nếu cô đọc hết chỗ này. vậy trong tay Tần Phong hẳn sẽ chẳng giữ lại bao nhiêu. Hắn cứ như vậy đưa hết cho cô sao? Người này...rốt cuộc yêu cô đến mức nào vậy?

Diễm Tinh hít sâu một hơi cười đùa nói: "Anh không sợ một ngày em cầm theo đống tài sản đó trốn đi sao? Đến khi đấy anh nhất định sẽ hối hận."

"Dù như vậy, cũng không hối hận." Tần Phong cười nhìn vào mắt cô, từ ánh mắt của hắn nhận ra hắn vô cùng nghiêm túc, hắn sẽ thật sự không hối hận. Có điều....cô có trốn cũng không thoát được.

"Phong ca ca, em còn quản lý Hạo Tinh, còn Ellie nữa, em rất nhiều việc rồi. Anh như vậy chính là đang muốn mạng của em đó." Diễm Tinh sao không nhìn ra được nghiêm túc trong ánh mắt hắn. Cô rời mắt đi, hắng giọng nói, che đi đôi mắt đã hơi đỏ lên của mình.

"Tất cả anh sẽ thay em quản lý. Sao anh có thể để em vất vả được." Tần Phong nhìn cô cưng chiều nói.

"Vậy em làm sao có thể thoải mái. Tất cả đều là công sức của anh. Em tự dưng được ngồi không hưởng lợi. Hay là em có ý này, anh đừng đưa cho em, mà anh làm việc nuôi em, anh thấy sao? Như vậy, em bị anh chiều hư rồi, cũng sẽ không bỏ chạy, anh thấy đúng không?" Diễm Tinh dựa vào ngực hắn, nhẹ giọng khuyên nhủ, còn thêm chút làm nũng. Tần Phong chắc chắn không chịu nổi bộ dáng này của cô, sẽ thỏa hiệp.

Quả nhiên, cô vừa nói xong trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười trầm thấp: "Nghe em nói đúng là rất có lý."

"Được không ạ?" Diễm Tinh ngước đôi mắt to tròn của mình lên nhìn Tần Phong.

Tần Phong nhìn cô gái nhỏ trong ngực mình, cả người không khỏi nóng lên, hắn hôn nhẹ lên đôi môi cô gật đầu: "Nghe theo em."