Trùng Sinh: Hào Môn Đại Tiểu Thư

Chương 116



Diễm Tinh khi tỉnh dậy là chiều tối. Cô ngồi dậy, chiếc chăn màu xám đang đắp trên người cô trượt xuống để lộ ra cảnh xuân tuyệt đẹp. Diễm Tinh lúc này hoàn hồn, vội vàng đem chăn che lên. Cảm nhận được người mình không có quần áo che chắn Diễm Tinh ngơ người. Bình thường sau khi xong việc, Tần Phong sẽ tắm rửa rồi mặc quần áo giúp cô, thế nào mà hôm nay hắn lại...

Nhìn thấy vết xanh đỏ trên ngực mình Diễm Tinh mặt đỏ lừ. Người khác nhìn vào thấy hắn luôn lãnh đạm, lạnh lùng, nhưng chỉ có cô mới biết người đàn ông này còn một bộ mặt cầm thú như thế nào. Lại nhìn đến chiếc nhẫn đính một viên kim cương hồng trên ngón áp út, tâm tình Diễm Tinh dịu xuống, vậy là cô đã thành vợ của hắn rồi.

Đúng lúc này cửa phòng được mở ra. Tần Phong từ bên ngoài đi vào. Nhìn cô gái nhỏ ngồi trên giường, lộ ra bờ vai mịn màng trắng nõn, cô chăm chú nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, Tần Phong cười khẽ nói: "Sao lại ngẩn người như vậy."

Thần hồn của Diễm Tinh bị Tần Phong gọi về. Cô nhìn thấy gương mặt nam tính, mày kiếm mũi cao, đôi mắt sâu thẳm mang theo nhu tình của người trước mặt thì cười nhẹ: "Anh lấy giúp em bộ quần áo đi."

Tần Phong cong môi, với lấy bộ quần áo trên tủ rồi ngồi xuống cạnh Diễm Tinh nói: "Anh mặc cho em."

Diễm Tinh cũng không phản kháng, cô biết có phản kháng cũng không được. Huống hồ Tần Phong giúp cô mặc quần áo cũng chẳng phải ngày một ngày hai.

Mấy ngày sau là đám cưới của Chu Thiên Ân và Thẩm Tử Mặc. Diễm Tinh cũng là một trong những nhân vật lớn, dù Chu Thiên Ân có không muốn mời thì gia đình hai bên chắc chắn cũng sẽ mời cô tới. Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu xanh lam được thiết kế cổ trái tim. Ngang hông là một chuỗi hạt kim tuyến chạy qua, tôn lên vòng eo nhỏ nhắn mảnh khảnh, khoác bên ngoài là chiếc áo lông vũ màu trắng. Tóc cô được uốn xoăn nhẹ, kẹp trên đầu một chiếc kẹp tóc đính ngọc trai rủ xuống. Nhìn cô lúc này vô cùng xinh đẹp. Tần Phong ngồi một bên nhìn cô trang điểm, khóe môi cong lên. Cô gái nhỏ của hắn thật đẹp, chỉ muốn giấu cô ở trong nhà không cho ai gặp mặt cô nữa.

Mà những thợ trang điểm ở đây đều căng da đầu giúp Diễm Tinh trang điểm và làm tóc. Họ đều là những chuyên gia nổi tiếng nhất trong ngành này. Ai mà ngờ được vị Triệu tiểu thư bảo bối trong tay Triệu gia lại là đại thiếu phu nhân của Tần gia chứ. Nhìn ánh mắt của Tần thiếu đối với vợ mình, họ biết rằng Tần thiếu rất coi trọng vị này. Cơ mà thông tin quan trọng như vậy trong giới lại không có ai biết, đây là chưa muốn công khai đúng không. Nếu không phải hôm nay họ tới trang điểm làm tóc cho Triệu tiểu thư thì họ cũng không biết.

Diễm Tinh nhìn khuôn mặt mình trong gương, sau khi trang điểm làm tóc xong cô mỉm cười nói: "Thật đẹp, tôi rất ưng ý."

"Thiếu phu nhân thích là chúng tôi vui rồi ạ." Cô gái đứng đầu cười nói.

"Chuyện tôi là thiếu phu nhân của Tần gia hiện tại chưa tiện truyền ra bên ngoài." Diễm Tinh nâng môi mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển. Nhưng ẩn ẩn mang theo hàm ý cảnh cáo.

"Thiếu phu nhân đừng lo lắng ạ, chúng tôi chỉ đến trang điểm cho ngài mà thôi, còn lại đều không biết chuyện gì khác." Cô gái đó sao không hiểu ý, ngay lập tức tiếng lên đảm bảo.

"Vậy thì phiền các cô rồi." Diễm Tinh gật đầu cười mỉm.

Họ không trang điểm trong phòng ngủ của Tần Phong và Diễm Tinh. Mà là ở phòng trang phục riêng của cô.

Tần Phong nãy giờ vẫn ngồi trên ghế xem tài liệu, thỉnh thoảng sẽ nhìn đến chỗ của cô vợ nhỏ nhà mình. Thấy cô nhẹ giọng cảnh cáo, khóe môi hắn nâng lên đi tới cạnh Diễm Tinh ôm eo cô. Hành động này chính là tuyên bố hắn làm chỗ dựa cho cô, nên những người kia tốt nhất đừng có làm gì chọc cô giận. Nếu không Tần Phong hắn sẽ không bỏ qua.

Nhìn thấy hành động dung túng của Tần thiếu dành cho vợ mình, những người khác đều đối với vị thiếu phu nhân này lại kính trọng cẩn thận thêm một phần.

Tần Phong và Diễm Tinh tới buổi tiệc không sớm không muộn. Khi mọi người nhìn thấy hai người họ đi vào cùng nhau dù hơi bất ngờ nhưng biểu cảm giống như có thể biết trước. Hai nhà Tần Triệu quan hệ rất tốt, Tần thiếu đối với vị Triệu tiểu thư chi thứ nhất này cũng là từ bé đã bên cạnh. Huống hồ họ có từng nhìn thấy Tần thiếu ra mặt bảo hộ cho cô ấy, nên trước sự xuất hiện của hai người không gây nên quá nhiều bất ngờ. Có một vài người còn nói, Tần thiếu đối với Triệu tiểu thư còn tốt hơn với Quách nhị tiểu thư. Mà Bùi Việt đứng bên này nhìn thấy cô khoác tay người đàn ông khác đi vào, trong lòng không khỏi trùng xuống. Nhưng vẫn giữ lại một tia hi vọng, cô cùng Tần Phong chưa đính hôn cũng chưa kết hôn, anh vẫn còn có cơ hội nắm được trái tim cô. Nghĩ đến đây Bùi Việt lấy lại tinh thần, cũng không để ý đến có một chiếc nhẫn kim cương đang nằm ngay ngắn ở ngón áp út trên tay cô.

Diễm Tinh đến chưa được bao lâu thì Diệu An và Mạn Nhu cũng tới. Diễm Tinh mỉm cười nhìn Tần Phong: "Em sang chỗ An An và Nhu Nhi một chút."

"Được, nhớ cẩn thận." Tần Phong ánh mắng mang ý cười cưng chiều nhìn cô. Khiến cho những vị đang vây xung quanh Tần Phong lấy lòng suýt nữa rơi hai con mắt ra ngoài. Này...cũng quá quan tâm Triệu tiểu thư rồi. Chỉ là đi có mấy bước, còn có thể cẩn thận thế nào được nữa chứ.

Diễm Tinh thì hiểu rằng hắn đang nói tới kế hoạch của cô. Cô nở một nụ cười ý nói hắn yên tâm sau đó cũng quay người tới chỗ hai cô bạn mình. Diệu An nhìn thấy Diễm Tinh tới đây, lại nhìn được trên ngón áp út của bạn mình nhiều thêm một chiếc nhẫn, trong lòng vừa bất ngờ lại vừa hụt hẫng. Nhưng sau đó cô mỉm cười nói: "A Tinh, trước hết có thể nói cho bọn tớ chuyện cái nhẫn có được không vậy?"

Mạn Nhu lúc đầu vốn chưa chú ý, nhưng nghe Diệu An nói vậy, tầm mắt dừng ngay tại bàn tay của Diễm Tinh, hai mắt trừng lớn. Nếu không phải có Diệu An bên cạnh nhắc nhở cộng với cô cũng còn giữ lại chút lý trí khéo khi Mạn Nhu đã hét lên rồi.

"Này...A Tinh...cái này." Mạn Nhu mấp máy môi, nhỏ giọng hỏi.

"Ừ, như các cậu nghĩ. Tớ cùng anh ấy đăng ký kết hôn rồi." Diễm Tinh gật đầu, nhỏ giọng thì thào lại.

"Lúc nào?" Mạn Nhu bị tin tức này làm cho bất ngờ.

"Mới ngày hôm qua." Diễm Tinh hơi gò má hơi ửng đỏ đáp lại.

"Hai người thật sự tiến triển quá nhanh rồi đó." Mạn Nhu giật giật khóe môi kiềm chế không cho mình hét lên.

"Được rồi, chuyện của tớ nói sau đi. Giờ chúng ta quan tâm chuyện trước mắt đã." Diễm Tinh biết nếu còn tiếp tục chủ đề này, chắc chắn cô sẽ bị An An và Nhu Nhi trêu đến mức quên hết chính sự.

"Được, tạm thời bỏ qua chuyện này, nhưng sau khi xong việc tớ sẽ lại hỏi tiếp." Mạn Nhu gật đầu thỏa hiệp nói.

"Mọi chuyển ổn chứ?" Diệu An nãy giờ đứng nhìn hai cô bạn mình đấu khẩu hiện tại mới lên tiếng hỏi Diễm Tinh.

"Vẫn ổn. Bên cậu thì sao?" Diễm Tinh gật đầu.

"Tớ cũng vậy." Diệu An nhếch môi cười, dáng vẻ thập phần xấu xa.

Ba cô gái nháy mắt ngầm ra hiệu cho nhau. Cùng lúc đó, bên ngoài biệt thự sang trọng, một chiếc xe màu đen đỗ gần cửa.

Giờ lành đã tới, lễ cưới chính thức được tiến hành. Ngoài sảnh lớn của hội trường tiếng nhạc vang lên, tất cả mọi người đều yên lặng hướng về phía cửa. Sau đó là một chàng trai khôi ngô tuấn tú mặc bộ vest màu trắng bước vào, trên môi nở một nụ cười rất tươi. Chàng trai bước trên con đường hoa đi lên vị trí của mình nơi cuối con đường đó.

Tiếp đến, cánh cửa hội trường một lần nữa được mở ra. Cô dâu được cha cầm tay tiến vào lễ đường. Diễm Tinh nhịn Chu Thiên Ân trước mặt không thể không cảm thán kỹ thuật makeup quả nhiên càng ngày càng tốt. Có thể biến Chu Thiên Ân từ một người có gương mặt vốn không hài hòa trở nên xinh đẹp cũng có thể liệt được vào hàng mỹ nhân rồi.

"Hôm nay trông cô dâu có vẻ rất vui nhỉ." Diệu An đứng bên cạnh Diễm Tinh lên tiếng.

"Ừ, có thể đây sẽ là ngày vui cuối cùng của cô ta." Diễm Tinh gật đầu nhếch môi cười theo. Sau đó, trên eo cô bỗng xuất hiện nhiều thêm một bàn tay. Diễm Tinh không cần quay đầu lại cũng biết người đang ôm cô là ai. Cô nhìn Tần Phong cười nói: "Bọn họ không giữ chân anh nữa à?"

"Họ không cá bản lĩnh đó." Tần Phong nhếch môi nói.

"Lúc nãy em thấy em trai và mẹ kế của anh tới đây." Diễm Tinh không để ý mở miệng.

"Không cần để ý tới họ." Tần Phong ôm cô chặt thêm một chút, nhàn nhạt nói.

Diễm Tinh gật đầu, đem sức nặng của người mình dồn lên người Tần Phong. Diệu An nhìn thấy vậy, ánh mắt liền trở nên ảm đạm, lát sau cô rời tầm mắt lên phía sân khấu, đem sự mất mát giấu đi.

Mà lúc này Chu Thiên Ân cũng đã tới được nơi Thẩm Tử Mặc đang đứng. Cô ta hiện tại vô cùng vui vẻ. Quên mất chuyện mình vừa mới phải tránh đi một thời gian vì chuyện của Chu Thiên Tâm. Ngày đó cô ta sợ muốn chết, sau khi lánh đi đêm nào cũng lo lắng. Sợ rằng cô ta sẽ bị phát hiện. Nhưng nào ngờ 2 ngày sau, những bài báo đăng nguồn tin kia bị xóa bỏ. Sau đó cũng không nhận thêm bất kì chứng cứ nào cả. Cô ta nghĩ rằng cha mẹ có lẽ đã giải quyết xong rồi, tâm tình dần dần bình tĩnh xuống. Rốt cuộc thì cũng không một ai dám ngang nhiên đối đầu với Chu gia cả. Nghĩ đến đó, Chu Thiên Ân không khỏi cảm thấy bản thân mình cao quý hơn người khác rất nhiều. Cho nên ngày hôm nay cô ta mới thoải mái tự nhiên như vậy.

Cô dâu chú rể đứng trên bục cao đọc lời thề của mình. Sau đó là đến phần trao nhẫn. Khi chiếc nhẫn kết hôn vừa được đeo vào tay của Chu Thiên Ân thì cánh cửa hội trường một lần nữa lại được mở ra. Một cô gái với gương mặt xinh đẹp bước vào. Trên người cô là bộ váy cúp ngực trắng tinh thiết kế hình đuôi cá, tóc búi cao, môi đỏ nở nụ cười vui vẻ.

"Em xin lỗi, đã đến muộn rồi." Cô gái nở nụ cười rạng rỡ với cặp đôi đang trao nhẫn đằng kia. Không hề để ý đến sắc mặt cô dâu hiện tại khiếp sợ tới mức nào.