Trùng Sinh: Hào Môn Đại Tiểu Thư

Chương 122-2



Chu Thiên Ân sắc mặt đã trắng vì một câu này càng trắng hơn. Cô ta nước mắt giàn giụa nhìn Mạn Nhu hét lên: "Giản tiểu thư...tôi xin lỗi. Tôi thật sự xin lỗi...cô đừng..."

Nhưng Mạn Nhu vốn không để tâm đến lời nói của Chu Thiên Ân, cô thản nhiên đi tới chiếc siêu xe của mình ngồi vào. Ánh đèn sáng chói nhắm thẳng vào gương mặt không còn chút huyết sắc nào của Chu Thiên Ân. Tiếng động cơ vang lên, Diệu An và Diễm Tinh đứng sang hai bên mỉm cười. Bộ dáng vô cùng nhãn nhã. Những chiếc xe vốn vây đằng sau Chu Thiên Ân cũng đã lùi sang hai bên, xếp thành một hàng.

Nghe được tiếng động cơ xe, Chu Thiên Ân bình tĩnh không nổi nữa, cô ta khóc lóc: "Đừng mà...đừng..."

Mạn Nhu nhìn cô gái đang bị trói trên ghế đằng kia, lùi xe về, khi cách Chu Thiên Ân khoảng 1km thì cô dừng lại. Chiếc xe nhanh chóng lao đi, đích đến của nó chính là Chu Thiên Ân.

Chu Thiên Ân bị cảnh này dọa tới tim đập thình thịch, tới cả tinh lực hét cũng không có. Chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc siêu xe đang lao tới với tốc độ cao. Đến khi chiếc xe kia chuẩn bị đâm vào người cô ta, Chu Thiên Ân mới đau khổ hét lên một tiếng. Khi cô ta nghĩ rằng cả người cô ta sẽ bị đâm bay lên lại kỳ lạ là trên người không hề có dấu hiệu đau đớn nào. Cả người Chu Thiên Ân mồ hôi hòa với nước mắt, chật vật vô cùng. Cô ta hé mở, nhìn thấy chiếc xe cách đầu gối của mình chưa đến 1 cm thì thở dốc sau đó ngất lịm đi. Mà Mạn Nhu trên xe thấy cô ta như vậy, mỉm cười nhẹ nhàng bước xuống, chán nản nói: "Mới dọa một chút đã ngất rồi."

Những người áo đen xung quanh dù biểu cảm lạnh lùng không có gì. Nhưng nhìn thấy chủ mẫu nhà mình cùng bạn cô ấy như vậy, thì không khỏi có chút ngạc nhiên. Họ gặp chủ mẫu toàn là lúc được lão đại bế tới lâu đài cổ. Nghĩ rằng cô ấy cũng chỉ là một cô gái mềm yếu cần người che chở. Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy chủ mẫu bắt nạt người khác. Trên người cô tỏa ra gió xuân dạt dào nhưng gió xuân đó lại là gió độc. Giờ họ mới nhận ra người lão đại để ý sao có thể là một cô gái yếu đuối được. Cô ấy chỉ yếu đuối trước mặt lão đại mà thôi. Đến ngay cả bạn của chủ mẫu còn bá đạo như vậy cơ mà.

Diễm Tinh thản nhiên nhìn Chu Thiên Ân bị dọa tới ngất đằng kia. Sau đó quay sang hàng người áo đen, cười cười nói.

"Ngại quá. Chu tiểu thư ngất mất rồi. Các anh có thể giúp tôi làm cô ấy tỉnh được không? Tôi và Diệu An còn chưa nói chuyện với cô ấy đâu đó."

Mấy người áo đen cúi người đi lên làm theo lời của cô. Nhưng trong lòng không khỏi nói thầm: "Mới có 1 người dọa đã thành vậy. Thêm 2 người nữa sợ rằng vị Chu tiểu thư này chắc chắn sẽ bị dọa cho sợ đến chết."

Lát sau Chu Thiên Ân thật sự tỉnh lại, hai mắt cô ta mông lung nhìn khung cảnh xung quanh. Mũi xe kia vẫn ở trước mắt cô ta. Nước mắt lại bắt đầu rơi xuống, cô ta sợ hãi van xin: "Tôi xin lỗi, tôi thật sự biết lỗi rồi. Các cô có thể thả tôi ra hay không? Các cô muốn tôi làm gì cũng được. Tôi đều nghe theo, có được không?"

Chu Thiên Ân khóc lóc sướt mướt.

"Vậy lúc cô sai người đâm Nhu Nhi, cô có cảm thấy dù chỉ một chút cảm giác tội lỗi?" Diễm Tinh lạnh nhạt đi tới trước mặt Chu Thiên Ân.

"Nếu đã không có. Cô lấy tư cách gì nói chúng tôi tha cho cô!" Diễm Tinh gằn từng chữ. Cô đây là nhớ lại cảnh Nhu Nhi ở kiếp trước nữa. Kiếp trước, Nhu Nhi chính là mất mạng trong nay người này. Cô sao có thể dễ dàng tha thứ.

"Tôi..." Chu Thiên Ân căn bản lúc này không tìm được cái gì để nói khác ngoài cầu xin tha thứ. Nếu như cô ta biết được mọi chuyện sẽ thành ra như vậy. Cô ta có chết cũng không bao giờ đắc tội tới mấy người này. Quá đáng sợ.

Diễm Tinh nắm lấy cằm cô ta cười nhẹ: "Chiếc cằm này làm thật tốt. Chắc Chu tiểu thư tốn nhiều tiền lắm. Có điều....tôi nhìn lại không vừa mắt lắm."

Diễm Tinh vừa dứt lời, Tiểu Mỹ từ đằng sau cô đã đi lên: "Thiếu phu nhân, chuyện này ngài cứ giao cho tôi. Tôi sẽ khiến cho gương mặt của Chu tiểu thư trở về nguyên dạng lúc ban đầu."

"Không....không. Các người không thể làm vậy với tôi. Dù sao tôi cũng là tiểu thư Chu gia, nếu các người làm gì tôi, nhà họ Chu sẽ không bao giờ tha cho các người!" Chu Thiên Ân hoảng sợ, lắc đầu vừa hét lớn. Lúc này tinh lực của cô ta không biết từ đâu quay trở lại.

"Chu gia! À..." Diệu An đứng nãy giờ thấy Chu Thiên Ân vẫn chưa nhận thức được tình trạng của bản thân. Cô miệt thị cười một tiếng.

"Quên mất không nói cho Chu tiểu thư biết. Ngay sau khi cô lên máy bay ra nước ngoài. Tập đoàn Chu thị đã được chuyển sang cho chi thứ 2 rồi. Cha mẹ cô hiện tại đã bị đuổi ra khỏi nhà chính Chu gia. Vì chuyện của cô đắc tội với cả Thẩm gia và Giản gia. Cho nên, cổ phiếu của Chu thị giảm mạnh. Nếu Chu gia muốn giữ lại vinh quang cho gia tộc. Vậy phải cắt đứt quan hệ với chi thứ nhất, và trao lại toàn quyền lực ở Chu thị lại cho chi thứ 2. Cho nên, chúng tôi hiện tại vẫn gọi cô một tiếng Chu tiểu thư kia là tử tế với cô rồi."

Chu Thiên Ân đối với tin tức này không thể tiếp nhận nổi. Cô ta khóc cũng không thể khóc được nữa, vẻ mặt đờ đẫn ngồi đó lẩm bẩm.

"Nhu Nhi, An An chuyện hôm nay cũng xong rồi. Vị Chu tiểu thư đây còn đắc tội lớn với anh hai của tớ. Tớ cần đưa cô ta cho anh hai. Muộn rồi, các cậu cũng nên về sớm đi." Diễm Tinh thấy Chu Thiên Ân bộ dáng như sắp điên tới nơi cười nhẹ một tiếng quay sang nói với Mạn Nhu và Diệu An.

Mạn Nhu và Diệu An gật đầu, mà mặt Mạn Nhu sau khi nghe Diễm Tinh nói cũng hiện lên vẻ ngượng ngùng. Cô đương nhiên biết Chu Thiên Ân đắc tội gì với Tuấn Khải.

Diệu An mỉm cười đứng nhìn Mạn Nhu bị trêu. Rồi cô quay sang Diễm Tinh nói: "Vậy để anh hai cậu giải quyết thôi. Tớ tin là, anh hai của cậu cũng không dễ dàng bỏ qua cho cô ta đâu."

Diễm Tinh cười cười gật đầu.

"Bọn tớ về trước nhé." Diệu An lay người bạn nãy giờ vẫn ngượng ngùng nói.

"Được, các cậu về trước đi. Chuyện ở đây có tớ giải quyết rồi."

Mạn Nhu và Diệu An lên xe đi về. Dù hiện tại Mạn Nhu đã có thể đi lại, nhưng để tự lái xe thì vẫn còn cần thêm thời gian, cho nên có người lái xe Mạn Nhu trở về. Lúc nãy, cô chỉ là đi một đoạn ngắn để dọa Chu Thiên Ân mà thôi.

Thấy xe của Mạn Nhu và Diệu An đã đi khuất. Vẻ tươi cười trên gương mặt của Diễm Tinh dần dần rút đi. Cô quay người nhìn Chu Thiên Ân cười lạnh: "Chu tiểu thư. Nhu Nhi nhà chúng tôi phải chịu rất nhiều cực khổ. Cô mới bị có chừng đấy, làm sao đã đủ! Nên giữ lại nước mắt, không khéo về sau sẽ không đủ để dùng."

"Nhu Nhi bị gãy 6 cái xương sườn, lục phủ ngũ tạng cũng vụ tai nạn đó mà xuất huyết nghiêm trọng. Chu tiểu thư, tôi nghĩ cô nên nếm trải qua cảm giác đó của bạn tôi." Ánh mắt Diễm Tinh lúc này vô cùng lạnh lẽo. Ẩn sâu trong đó là nỗi hận vô cùng lớn. Người này kiếp trước chính là người đẩy Nhu Nhi vào chỗ chết. Kiếp này dù bạn cô không mất mạng nhưng lại bị thương rất nặng. Nếu cô chỉ để yên như vậy, thì cô đã không phải là Triệu Diễm Tinh.

Chu Thiên Ân biết mình chẳng còn đường sống nữa, cô ta cười lớn gào lên giống như một kẻ điên: "Tốt lắm. Giờ tôi mới biết ẩn sau bộ mặt xinh đẹp kia là một con quái vật kinh khủng đến thế nào! Triệu Diễm Tinh, cô sẽ không được chết tử tế đâu!!!"

"Cảm phiền Chu tiểu thư đã quan tâm tới chuyện sống chết của tôi. Nhưng tôi nghĩ Chu tiểu thư nên lo cho bản thân mình thì tốt hơn." Diễm Tinh cười nửa miệng nhìn Chu Thiên Ân rồi lên xe. Chết không tử tế? Ha, kiếp trước cô sống tốt nhưng nào có được chết tử tế chứ? Nếu đã như vậy, Triệu Diễm Tinh cô đây cần gì phải làm người tốt!

Tiểu Mỹ khi nghe được lời nói kia của Chu Thiên Ân thì tiến lên đạp cô ta một cái. Khiến cả Chu Thiên Ân lẫn cái ghế đều ngã xuống đất. Chu Thiên Ân từ bé sống trong nhung lụa, kể cả bị đánh thì cũng chỉ là cha tát cho mấy cái. Chưa bao giờ cô ta nhận một cái đạp như vậy. Ngực cô ta đau nhói, hai mắt trợn trừng rốt cuộc cũng không thể nói thêm lời nào không hay nữa, bị người áo đen đem đi.

Lúc Chu Thiên Ân được vác lên, xe của Diễm Tinh cũng đã khởi động. Tâm trạng của cô bây giờ không thể nói là tốt. Diễm Tinh nhấn ga, tốc độ ngay lập tức tăng vọt. Cô mở cửa sổ xe, mái tóc đen dài được buộc gọn lên của cô bay trong gió. Giống như cũng muốn giúp cô giảm bớt đi phiền muộn trong lòng.

Ngay lúc này một chiếc xe màu đen ép sát tới. Diễm Tinh hơi nhíu đầu mày, hôm nay tâm trạng cô không tốt, đừng có ai không biết điều tới chọc cô lúc này. Cô cũng chẳng thèm liếc mắt sang chiếc xe bên cạnh mà cô đánh tay lái, chân ga tiếp tục nhấn xuống, xe của cô lao vọt đi như tên bắn. Có điều chiếc xe kia hình như không muốn tha cho cô, vẫn tiếp tục đuổi theo sát bên cạnh, gần như muốn ép xe của cô vào lề đường.

Diễm Tinh bật cười một tiếng, lúc này mới quay sang nhìn chiếc xe kia. Nhưng khi nhìn xong khóe môi cô hạ xuống, chiếc xe vốn đang phi như bay trong gió liền đưng lại. Mà chiếc xe màu đen kia cũng đồng dạng dừng lại theo cô.

Diễm Tinh hơi mỉm cười bước xuống xe. Bên ngoài, một người đàn ông cũng đã đứng đó, khi Diễm Tinh bước ra hắn ôn nhu gọi: "Tinh Nhi, trời tối rồi, anh tới đón em về nhà."

Diễm Tinh mũi bỗng nhiên cay cay khi nghe thấy lời này của Tần Phong. Hầu như chỉ cần cô cần, người này dù có bận đến thế nào đi chăng nữa cũng sẽ tới bên cạnh cô. Diễm Tinh mỉm cười nhào vào lòng hắn, mặt nhỏ cọ trên áo Tần Phong: "Vâng."

Tần Phong ôm lấy cả người cô rồi cùng cô lên xe. Xe của Diễm Tinh bên kia thì đã có người lên lái xe về. Đúng là chưa được chứng kiến thì chưa biết. Vị đang làm nũng trong lòng lão đại kia, cùng với vị khi nãy phi xe như bay trên đường lại là cùng một người. Người trong tổ chức có nhiệm vụ lái xe của Diễm Tinh về thầm cảm thán trong lòng.

Diễm Tinh trên xe được Tần Phong đặt lên đùi ngồi. Đầu cô dựa vào ngực hắn, giống như đây chính là sự bảo hộ kiên cố nhất.

Tần Phong cũng nhìn ra tâm trạng cô không tốt, tay hắn vuốt ve mái tóc của cô: "Sao lại không vui như vậy?"

"Em chỉ cảm thấy Chu Thiên Ân gặp báo ứng thế nào cũng không đủ. Cô ta hại Nhu Nhi, dù hiện tại Nhu Nhi đã tốt nhưng những đau đớn cậu ấy từng chịu sẽ không vì Chu Thiên Ân mà giản bớt. Chu Thiên Ân dù có chết 1000 lần cũng không thể bù đắp nổi."

"Vậy anh giúp em chỉnh cô ta." Tần Phong vuốt tóc cô nói.

"Điều đáng sợ hơn cái chết, chính là sống không bằng chết. Chỉ cần em chưa thấy đủ, vậy một ngày Chu Thiên Ân cũng không thể sống tốt."

Diễm Tinh gật đầu, tâm trạng thoải mái hơn không ít. Không lâu sau cô nằm trong lòng Tần Phong ngủ mất.