Trùng Sinh: Hào Môn Đại Tiểu Thư

Chương 137



Bữa tiệc cuối cùng cũng chính thức bắt đầu. Triệu Chính cùng Mã đổng và Giản đổng lần lượt lên phát biểu. Sau đó chính là đến phu nhân Rishima. Bà từ lâu đã không tham gia vào bất kì công trình nào nữa. Nhưng hiện tại lại đứng ra làm cho Triệu thị, như vậy không khỏi khiến mọi người tò mò. Không biết Triệu thị dùng cách nào để có thể mời được bà tới đây. Sau đó không biết vì sao lại có một lời đồn đại truyền ra, nói rằng chủ tịch Triệu cùng phu nhân Rishima có mối quan hệ không thể để mọi người biết. Nhưng khi đó cả phu nhân Rishima và chủ tịch Triệu nghe xong đều không có động thái gì, cho nên sự việc cũng dần yên ắng xuống, có điều gần đây khi bữa tiệc chuẩn bị được diễn ra thì tin tức đó một lần nữa lại rộ lên.

Phu nhân Rishima đương nhiên cũng biết đến phần tin đồn này. Bà đứng trên bục cười nhẹ nói: “Có lẽ mọi người sẽ rất bất ngờ khi tôi xuất hiện trở lại và làm cho Triệu thị. Và tôi biết, có một số những bàn tán không hay về chuyện này. Nhân ngày hôm nay, tôi cũng muốn làm rõ một chút. Tôi đồng ý về làm cho Triệu thị là vì Triệu tiểu thư, Triệu Diễm Tinh. Trước khi diễn ra lễ khánh thành 2 tháng, Triệu tiểu thư đã sang tận New York, dùng thành ý của mình mời tôi về đây. Ngày trước nghe nghe tới những lời bàn tán kia, tôi và Triệu đổng không lên tiếng, căn bản là vì cảm thấy chuyện này quá nhảm nhí. Nhưng hiện tại, giống như có người muốn thúc đẩy mọi chuyện đi xa hơn vậy tôi không thể khoanh tay đứng nhìn nữa. Tôi mong sau này sẽ không có những lời đồn đại ác ý như vậy, nếu không Rishima tôi đây xin phụng bồi tới cùng. Chúng ta cùng nhau ra tòa để pháp luật phân xử.”

Diễm Tinh không ngờ phu nhân Rishima lại đưa cho cô một miếng bánh thơm như vậy. Bà ấy chỉ nói ngắn gọn một câu nhưng lại khiến cho vị trí của cô được đẩy lên cao hơn trong tầm mắt của mọi người. Và cũng là gián tiếp muốn nói với họ, cô không chỉ có Hạo Tinh, mà ngay cả công việc ở Triệu thị cũng đã bắt đầu làm từ lâu. Đánh tan hết mọi lời đồn đại nói cô chỉ là một tiểu thư bình hoa của Triệu gia.

“Dự án đó cũng bắt đầu được gần nửa năm. Còn mất thêm 2 tháng để mời bà ấy về, tức là vị tiểu thư này đã bắt đầu động tay vào việc của Triệu thị ít nhất là nửa năm trước sao? Khi đó một chút tiếng gió cũng không nghe thấy.”

“Quả nhiên là tuổi trẻ tài cao, còn rất biết nhẫn nhịn. Những lời nói về cô ấy nhày trước tôi không tin cô ấy không nghe thấy nhưng vẫn làm như cái gì cũng không biết.”

“Thế này thì ngày trước nói tiểu thư chi thứ 2 Triệu gia là viên ngọc quý của Triệu gia đều sai hết rồi. Tôi thấy vị tiểu thư chi thứ nhất kia mới là viên ngọc quý chân chính.”

“Còn không phải sao? Từ khi Triệu lão gia đưa Hạo Tinh cho cô ấy khi cô ấy mới 12 tuổi là có thể hiểu được rồi. Huống hồ, chuyện của tiểu thư chi thứ 2 Triệu gia làm chấn động giới thời trang một hồi. Hiện giờ tôi thấy, những lời nói về cô ấy đều là nói quá mà thôi.”

Bên dưới đều là những lời bàn tán nho nhỏ. Nhưng vừa vặn lại lọt vào tai Triệu Lâm Lam. Cô ta hôm nay mặc một chiếc váy có mà sắc tương tự như Diễm Tinh. Chính vì vậy, nổi bật đều bị Diễm Tinh giành đi hết. Hiện giờ nghe những lời bàn tán kia, cô ta càng thêm tức giận cùng ấm ức. Rõ ràng…rõ ràng mọi chuyện đang rất tốt đẹp. Cô ta ngày trước là vị tiểu thư được treo trên miệng của mọi người không hết lời khen ngợi. Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào mọi chuyện lại thành ra như vậy?

“Triệu tiểu thư, cô thật đáng thương!” Đúng lúc này, bên tai cô ta một giọng nói vang lên. Còn chưa đợi Triệu Lâm Lam nói gì, giọng nói đó lại tiếp tục: “Rõ ràng cùng là họ Triệu, nhưng cô ấy lại chiếm hết hào quang của cô. Tất cả ánh mắt cùng lời khen ngợi của mọi người ngày trước thuộc về cô, hiện tại đã dành hết cho cô ấy!”

Triệu Lâm Lam bị những lời này chọc vào trúng chỗ đau, ngay lập tức quay đầu thì thấy bên cạnh mình là một cô gái có gương mặt sắc xảo xinh đẹp, trên người cô mặc chiếc váy màu vàng ôm sát tôn lên 3 vòng quyến rũ. Cô ta biết người này, đây chính là nhị tiểu thư của Quách gia, Quách Ngọc.

Triệu Lâm Lam nghiến răng: “Quách tiểu thư nói như vậy là có ý gì?”

“Không có ý gì cả, chỉ là cảm thán thay cô mà thôi. Rõ ràng những lời tán dương này ngày trước đều là nhằm vào cô. Nhưng hiện tại thì…Triệu Diễm Tinh nổi bật như vậy, sau này cô còn có chỗ tốt trong Triệu gia sao? À đừng nói tới Triệu gia, tôi đoán gần đây cô ở trong Hạo Tinh cũng không dễ dàng gì đúng không?” Quách Ngọc nhếch môi, vẫn bình thản nói.

Triệu Lâm Lam hiển nhiên đã bị Quách Ngọc chọc phải đường dây cao thế. Nhưng cô ta cũng là người biết kiềm chế, và có một chút đầu óc. Cơn tức giận qua đi, Triệu Lâm Lam biết người như Quách Ngọc sẽ không vô duyên vô cơ nói chuyện với mình, cô ta nhếch môi: “Quách tiểu thư có gì thì nói thẳng. Cần gì phải vòng vo nhiều như vậy!”

Quách Ngọc nghe vậy thì nhẹ cười thành tiếng: “Quả nhiên nói chuyện với người thông minh thì không phí sức lực. Tôi chỉ muốn nói rằng, tôi và Triệu tiểu thư đây có cùng chung kẻ thù.”

Nhất thời, giữa hai người Quách Ngọc và Triệu Lâm Lam là một khoảng tĩnh lặng. Sau đó hai người đồng thời nhoẻn miệng cười, không ai nói với ai câu nào cả. Nhưng trong ánh mắt của mỗi người đều chứa thêm một tia sáng.

Bữa tiệc rất lâu, Diễm Tinh, Diệu An và Mạn Nhu sau khi chào hỏi xong quan khách chân đã muốn rã rời. Ba cô gái ngồi trong phòng nghỉ mệt mỏi đến nỗi tay cũng không buồn nhấc.

“Thật sự là quá cực rồi!” Mạn Nhu than lên một tiếng, sau đó nằm bò ra ghế sofa. Diễm Tinh và Diệu An dù không nói gì nhưng từ nét mặt có thể thấy được họ đồng tình với Mạn Nhu.

“Cũng may, bữa tiệc diễn ra suôn sẻ, chúng ta cũng không cần lượn lờ ngoài đó nữa.” Diệu An cầm ly nước trên bàn lên uống một ngụm, bất đắc dĩ nói.

“Tớ đi vệ sinh một lát.” Nói xong cô cũng đứng dậy đi vào trong nhà phòng vệ sinh. Có điều khi từ phòng vệ sinh đi ra, cô tình cờ nghe được cuộc đối thoại giữa hai cô gái: “Tôi thật sự không hiểu, vì sao Mã tiểu thư cùng Giản tiểu thư đều xinh đẹp, cũng là người thừa kế của gia tộc hàng đầu mà cứ suốt ngày phải đi theo vị Triệu tiểu thư kia chứ?”

“Đây gọi là đã giàu còn muốn giàu hơn.” Giọng cô gái khác vang lên.

“Nếu là tôi, tôi sẽ không làm như vậy. Dù sao gia tộc tôi cũng không phải gia tộc tầm thường. Tôi có đủ tự tin sánh ngang cùng với Triệu tiểu thư, vì sao lại phải đi theo cô ta. Tôi muốn tỏa sáng theo cách riêng của mình, muốn khi đi đâu mọi người cũng biết tới tôi là tiểu thư hào môn danh giá. Chứ không phải khi được nhắc đến lại vì là bạn của ai đó. Như vậy thì tôi sống cũng đâu có ý nghĩa gì.”

“Cô nhỏ tiếng lại đừng nói to quá, bị người khác nghe thấy thì không ổn đâu.” Cố gái khác nghe thấy lời này của bạn mình không khỏi lo sợ nhìn xung quanh, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở.

“Yên tâm đi, làm có ai đâu.” Cô gái kia như cũng nhận ra lời lẽ của mình có chút không đúng, giọng nói nhỏ đi sau đó cùng bạn mình đi mất.

Diệu An từ nãy tới giờ đều nghe thấy những lời nói kia. Bàn tay cô nắm chặt, lúc sau cô mới bước từ chỗ khuất đi ra.

“An An, cậu sao vậy? Nãy giờ thấy sắc mặt cậu không tốt, có phải bị ốm rồi không?” Diễm Tinh nhìn Diệu An từ nãy tới giờ thất thần thì lo lắng hỏi.

Diệu An bị Diễm Tinh gọi khiến tâm trí hồi trở về. Cô nhìn Diễm Tinh bằng ánh mắt phức tạp sau đó cúi đầu nói: “Có lẽ do hôm nay dậy sớm, lại đi lại nhiều nên tớ hơi mệt. Không sao đâu!”

Diễm Tinh nhìn Diệu An, có chút không yên tâm: “Cậu không sao thật chứ?”

“Thật mà, tớ nghỉ chút là được rồi.” Diệu An gật đầu nói.

Đúng lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, tiếp đó là giọng của Tiểu Mỹ vang lên: “Tiểu thư, Tần lão gia cùng Tần nhị thiếu tới ạ.”

“A được, em ra ngay.” Diễm Tinh nghe Tần lão gia tới thì vội vàng đứng dậy. Trước khi đi cô còn không quên nhắc Diệu An: “Nếu cậu mệt quá thì cứ nghỉ ngơi, bên ngoài tớ và Nhu Nhi lo được.”

“Đúng vậy, cậu cứ nghỉ ngơi một chút, không sao đâu.” Mạn Nhu cũng khuyên can. Nhưng cô lại nghĩ rằng vì hôm nay An An thấy Diễm Tinh và Tần Phong thân thiết nên mới buồn một chút.

“Được, tớ nghỉ một lát xong ra. Các cậu cứ ra ngoài trước đi.” Diệu An gật đầu, cười nói.

Đợi đến khi hai cô bạn đã ra bên ngoài Diệu An mới thở dài một hơi. Cứ như vậy ngồi ngây ngẩn trên ghế sofa.

Mà bên ngoài Diễm Tinh cũng nhanh chóng chào hỏi Tần lão gia. Khi nhìn thấy ông, Diễm Tinh hơi mỉm cười sau đó gọi một tiếng: “Cha mới tới ạ.” Sau đó cô nhìn sang người đi theo bên cạnh Tần Huy cười chào hỏi: “Chú ba.”

Tần Lâm dù không cam lòng nhưng trước mặt cha mình vẫn phải cố gắng nhịn xuống nặn ra một câu: “Chào chị dâu.”

“Ừ.” Tần Huy gật đầu. Đối với cô con dâu này ông rất hài lòng. Vì vậy khi nói chuyện với cô, gương mặt cũng không nghiêm khắc như bình thường.

“Cha mẹ con đang ở bên trong, để con đỡ cha vào ạ.” Diễm Tinh mỉm cười đưa tay đỡ ông vào trong nhà. Cô cũng không có ý định nói chuyện thêm câu nào với Tần Lâm.

“Được, làm phiền con rồi.” Tần Huy gật đầu, để cho cô con dâu này đỡ hờ lấy tay mình.

“Lâu rồi hai đứa không về, sắp tới về chơi với cha ít hôm nhé. Cha đã lâu chưa nói chuyện với con.” Tần Huy vừa đi vừa nói.

“Dạ vâng, đợt này con cùng Phong ca ca bận hơi nhiều việc, không thể về thăm cha, sắp tới công việc đã ổn định, con cùng anh ấy nhất định sẽ thường xuyên trở về ạ.” Diễm Tinh mỉm cười mềm mại nói.

“Có con thì Phong nó mới chịu về, nếu không cả năm chắc cha chỉ thấy mặt nó được hai ba lần mà thôi.” Tần Huy thở dài nói.

Diễm Tinh không nói gì mà đỡ ông vào bên trong. Hai người nói chuyện âm lượng khá nhỏ, ở đây không gian lại rộng. Huống hồ Tần Huy tới khá trễ, cho nên người trong hội trường không còn đông đúc như lúc đầu. Chỉ có điều thấy Diễm Tinh được lòng Tần Huy như vậy lại còn có hành động của Tần Phong đối với Diễm Tinh trong suốt bữa tiệc. Mọi người nơi đây không ngừng phỏng đoán.

“Xem ra chức vị thiếu phu nhân Tần gia hình như không tới được tay Quách nhị tiểu thư đâu.” Một phu nhân quyền quý nhìn cảnh tượng này lên tiếng cảm thán.

“Thiếu phu nhân Tần gia? Tần gia có tới hai vị thiếu gia, mẹ nói như vậy con không biết đang nói tới vị nào?” Cô gái ước chừng 17 tuổi đứng bên cạnh vị phu nhân đó thắc mắc.

“Con bé này, ngày thường mẹ nói con không chịu học tập, nghe ngóng, quan sát. Cứ như vậy làm sao có thể vào công ty làm chứ!” Phu nhân đó vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn con gái mình.

“Con không để ý bình thường mọi người đều gọi Tần đại thiếu gia là Tần thiếu sao?”

“Cái này thì con có biết. Mẹ nhắc mới nhớ, Tần gia có 2 vị thiếu gia, vì sao mọi người lại không gọi đại thiếu gia Tần gia là Tần đại thiếu vậy?” Cô gái ngây ngốc nhìn mẹ mình hỏi.

“Đúng vậy, đáng lẽ ra phải gọi cậu ấy là Tần đại thiếu. Nếu chỉ gọi Tần thiếu, mọi người sẽ lầm tưởng Tần gia chỉ có một người con trai giống như Bùi thiếu, Thẩm thiếu… Nhưng với Tần gia thì khác. Từ lâu họ đã quen gọi Tần Phong là Tần thiếu mà tự động bỏ đi chữ “đại” kia. Trong mắt gia tộc họ Tần, chỉ có Tần Phong mới là người lên nắm quyền Tần gia. Giống như ngày xưa cách xưng hô giữa thái tử và hoàng tử vậy. Và còn một điều nữa, vì Tần Phong rất có thể còn lên nắm quyền ở Lâm gia, bên ngoại của cậu ấy. Hơn nữa từ khi còn trẻ cậu ấy đã chứng tỏ được thực lực của mình trên thương trường, khiến bất kỳ ai trong giới cũng phải nể phục. Cho nên, mọi người đều gọi cậu ấy Tần thiếu, vì vậy nếu như cậu ấy có vợ, thì mọi người cũng sẽ gọi cô gái đó là Tần thiếu phu nhân, chứ không gọi Tần đại thiếu phu nhân như Tần nhị thiếu phu nhân.”

“Hóa ra là vậy.” Cô gái đó kinh ngạc nói.

“Cho nên sau này, con nhớ đừng chọc tới vị tiểu thư chi thứ nhất Triệu gia kia. Cô gái ấy về sau sẽ có một vị trí không ai có thể sánh được trong giới thượng lưu này.” Vị phu nhân ý vị thâm trường nhìn theo bóng lưng của Diễm Tinh nhắc nhở con gái mình.

“Còn hơn cả hai vị tiểu thư Quách gia ạ?”

“Hai vị tiểu thư Quách gia? Hai người đó không thể so sánh với cô ấy được. Con nhớ lời mẹ dặn đấy.”

“Vâng ạ.” Cô gái cái hiểu cái không nhưng vẫn gật đầu đáp ứng với mẹ mình. Thật ra khi nhìn thấy Triệu tiểu thư cô cảm thấy rất có thiện cảm. Khác biệt hẳn so với khi thấy hai vị tiểu thư nhà Quách gia. Hai vị tiểu thư nhà Quách gia giống như trên thế giới này họ là cao quý nhất, tầm mắt cũng luôn dừng lại nơi tốt nhất. Ánh mắt họ nhìn tới cô đều lạnh lùng mặc dù trên môi nở nụ cười. Còn vị Triệu tiểu thư kia cả người giống như tiên nữ, thân thiện lại không tục khí. Khi tới chào hỏi cô, ánh mắt cô ấy tràn đầy ý cười, khiến cô có cảm giác thật thoải mái.