Trùng Sinh: Hào Môn Đại Tiểu Thư

Chương 152



Diễm Tinh cùng Diệu An vừa đi được mấy bước, đằng sau đã có tiếng nói vang lên: “Các cậu…!”

Hai cô gái nghe tiếng nói này thì đồng thời dừng bước. Rốt cuộc vẫn không thể ăn một bữa ăn no trước khi gặp Nhu Nhi.

Diễm Tinh quay đầu, Diệu An cũng làm theo. Hai cô gái nhìn vào người bạn mình vẻ mặt đầy bất ngờ đằng kia, cười trừ hai tiếng.

Khung cảnh thay đổi, ba cô gái ngồi với nhau trong một quán nước gần đó. Mạn Nhu dáng vẻ bất mãn nhìn hai cô bạn trước mắt mình.

Giọng nói lạnh lẽo, từng chữ từ trong kẽ răng mà nói ra, có thể nhận thấy hiện tại cô ấy đang tức giận: “Ai có thể nói cho tớ biết, chuyện này là thế nào hay không? Không phải hai cậu đang đấu tới người sống ta chết à? Thế nào chỉ trong một ngày lại quay ra thân thiết như vậy? Nếu không nói cho rõ, thì biết tay tớ!”

Diệu An và Diễm Tinh nhìn nhau, cuối cùng cũng thở dài một hơi, Diệu An đem mọi chuyện kể lại một lượt. Tới khi kể xong, phát hiện ra mặt của Mạn Nhu đã đen đi một mảng.

“Các cậu được lắm, vậy mà lại có thể giấu tớ chuyện này! Các cậu…các cậu…căn bản không coi tớ là bạn mà.” Mạn Nhu nghe xong đầu đuôi câu chuyện, sắc mặt đã đỏ bừng, ánh mắt nhìn hai cô bạn của mình giống như muốn xông lên đánh cho hai người mấy cái.

“Nhu Nhi đại ca, chúng tớ thật sự không cố ý. Nếu như cho cậu biết, dù cậu có diễn giỏi thế nào cũng sẽ không giống thật. Quách Ngọc có thể sẽ nhận ra điểm bất thường.” Diệu An thấy Mạn Nhu có khả năng muốn phát hỏa, cô lùi ghế lại đằng sau nhưng miệng vẫn không ngừng giải thích.

“Đúng đó, chị dâu. Bọn em là bất đắc dĩ, chị dâu đừng giận mà!” Diễm Tinh đương nhiên cũng biết không nên quá gần Mạn Nhu lúc này, cách xa một chút cầu xin.

“Hừ, hai người vậy mà hợp lực lừa tớ. Có biết trong mấy ngày này tớ buồn đến thế nào không hả? Một câu cũng không chịu hé, các cậu…các cậu biết tớ lo thế nào không hả, hic hic. Bỗng nhiên hai người bạn thân của mình lại quay lưng với nhau, tớ đứng một bên cảm thấy rất chán nản, rất đau lòng đó.” Mạn Nhu ấm ức, hai mắt đã đỏ lên, nhớ tới mấy ngày qua ăn không ngon ngủ không yên cô mếu máo nói.

“Nhu Nhi, bọn tớ sai rồi. Lần sau sẽ không giấu cậu như vậy nữa, thật sự đó.” Diễm Tinh và Diệu An cũng biết trong lần này hai cô có lỗi, khiến Nhu Nhi buồn như vậy hai cô tiến lên mỗi người một bên dỗ dành Mạn Nhu.

“Các cậu còn muốn có lần sau à?” Ấm ức thì ấm ức, nghe được câu kia Mạn Nhu ngay lập tức lườm hai cô bạn của mình. Thật ra cô cũng không phải người không nói đạo lý. Cũng biết được lần này hai cậu ấy bất đắc dĩ mới phải làm vậy. Chỉ là cô muốn đòi lại chút vốn mà thôi. Ai bảo hai cậu ấy làm cô buồn lâu như vậy.

“Không…không, sẽ không có lần nào nữa.” Diễm Tinh ngay tức khắc lắc đầu, ánh mắt kiên định.

“Hừ, lần này cũng vì có chuyện, tạm tha cho các cậu. Nếu chuyện này còn tiếp diễn một lần nữa, chắc chắn tớ sẽ không tha thứ!” Mạn Nhu hừ một tiếng làm bộ mặt đáng sợ nói.

“Được, được. Nếu lần sau bọn tớ còn tái phạm, sẽ mặc cậu xử lý.” Diệu An thấy Nhu Nhi đã nguôi giận thì cười lấy lòng nói. Còn lấy dĩa cắm một miếng bánh ngọt để lên miệng của Mạn Nhu.

“Được rồi, vậy hiện tại hai người đó thế nào rồi?” Mạn Nhu da mặt dãn ra không ít nói.

“Đều đưa tới chỗ của Tần thiếu rồi.” Diệu An cười nói.

“Ừm vậy tốt rồi. Về phía Triệu Đức Hải và Quách gia thì sao? Họ kiểu gì cũng sẽ biết tới chuyện này.” Mạn Nhu nghĩ một chút rồi nhíu mày.

“Về phía Triệu Đức Hải thì không đáng lo ngại. Còn về phía Quách gia, e là sẽ gặp một vài phiền phức. Có điều tớ giải quyết được, cậu đừng lo.” Diễm Tinh mỉm cười thản nhiên.

“Cậu có kế hoạch là tốt rồi.” Mạn Nhu gật đầu.

Lúc này, bên ngoài có mấy người mặc vest đen đi vào. Khi nhìn thấy Diễm Tinh ngồi ở đây thì đi tới. Cung kính cúi người chào cô cùng Diệu An và Mạn Nhu: “Mã tiểu thư, Giản tiểu thư! Thiếu phu nhân, thiếu gia nói chúng tôi đưa người trở về.”

“À được, An An, Nhu Nhi, tớ về trước nhé, có gì về nhà gọi điện nha.” Diễm Tinh dù có chút thắc mắc nhưng cũng đứng lên nói với Mạn Nhu và Diệu An, sau đó trở về.

“An An, bình thường có thấy Tần thiếu như vậy đâu?” Thấy họ đã đi ra khỏi quán, Mạn Nhu mới ghé vào Diệu An hỏi.

“Không biết nữa. Có lẽ là qua chuyện vừa rồi anh ấy không muốn để A Tinh ở bên ngoài quá lâu.” Diệu An lắc đầu nói.

“An An…tình cảm của cậu?” Mạn Nhu nhìn Diệu An tự nhiên nhắc tới Tần Phong cô ngập ngừng hỏi.

“Tình cảm này vốn từ đầu đã không nên xuất hiện. Sau những chuyện vừa qua, không hiểu sao trong lòng tớ cảm thấy thật nhẹ nhõm. Có lẽ, phần tình cảm này tớ đã sớm buông bỏ rồi.” Diệu An cười nhẹ nhàng, vẻ mặt đều vô cùng vui vẻ nói.

“Vậy là tốt rồi.” Mạn Nhu gật đầu cầm tay Diệu An nói.

“Cậu và A Tinh đều là những người bạn thân nhất của tớ. Tớ mong các cậu đều được hạnh phúc.”

“Nhất định rồi. Có điều, tớ phải đợi chuyện của cậu và Tuấn Khải xong đã, haha.” Diệu An cười trêu chọc Mạn Nhu.

Diễm Tinh về đến Trừng Viên đã thấy Tần Phong mặc bộ đồ ở nhà ngồi dưới phòng khách. Cô cười cười đi tới bên cạnh hắn lấy lòng nói: “Phong, hôm nay anh về sớm vậy.”

“Nếu anh không về sớm, thì làm sao biết được em lại ra khỏi nhà?” Tần Phong hừ lạnh nói.

“Phong, anh còn giận em sao?” Diễm Tinh giật giật áo hắn, ủ rũ nói.

“Em nói xem!”

“Em…” Diễm Tinh nghẹn họng. Tần Phong không giận mới lạ. Hắn ghét nhất là thấy cô bị thương, nhưng cô năm lần bảy lượt vì mục đích của bản thân mà không màng tới những vết thương đó.

Tần Phong thấy cô ngồi nơi đó rầu rĩ, rốt cuộc cũng không kiềm chế được mà kéo cô ngồi lên đùi mình. Bất chấp trong nhà vẫn còn một số người hầu đi lại mà hôn lên đôi môi của cô. Nụ hôn này rất bá đạo, như muốn trừng phạt cô vì cô không nghe lời hắn. Tới khi trong miệng Tần Phong có mùi máu tanh hắn mới buông đôi môi cô ra.

Tay hắn lau đi vệt máu trên môi cô, giọng nói không kiềm chế nổi giận dữ: “Với anh, em rất quý giá, anh không nhìn nổi em phải chịu nửa điểm tổn thương nào. Còn em thì sao, hết lần này tới lần khác đặt bản thân vào hiểm cảnh. Em nói anh có nên giận dữ hay không? Nếu em gặp chuyện, em lấy gì đền cho anh, hả?”

Đôi lông mi của Diễm Tinh rủ xuống hơi run nhẹ. Đúng là cô có phần quá đáng. Cô chỉ nghĩ tới bản thân mình muốn gì, nhưng trước giờ lại chưa bao giờ nghĩ tới cảm giác của Tần Phong. Hắn vốn không đồng ý để cô làm chuyện mạo hiểm, nhưng cô vẫn kiên quyết làm. Hứa với hắn sẽ không để bản thân bị thương nhưng đều không thể giữ lời. Nếu cô là Tần Phong, cô cũng sẽ tức giận.

Diễm Tinh choàng tay qua cổ Tần Phong, đôi mắt tràn đầy vẻ hối lỗi nhưng không biết nên nói gì. Lát sau mới nói: “Em xin lỗi. Sau này, bất kể là chuyện gì, em cũng sẽ nghe lời anh. Không bướng bỉnh như vậy nữa.”

Tần Phong ôm chặt lấy cô trong tay, cũng không nói gì nữa. Người hầu trong nhà thấy cảnh tượng này, cũng phải tránh đi.

Cả chiều hôm đó, dù Tần Phong đã dịu đi, nhưng vẫn làm mặt lạnh với cô. Diễm Tinh bị bản mặt lạnh này làm cho sầu não. Cô không nghĩ tới lần này Tần Phong giận lâu tới vậy. Đến lúc lấy quần áo để tắm rửa, cô chợt nhìn đến mấy bộ đồ ngủ phu nhân Rishima ngày trước mua cho mình. Trong đầu Diễm Tinh nảy ra một ý nghĩ. Do dự một hồi, cô quyết định lấy chiếc váy ngủ màu trắng xuống đi vào phòng tắm. Dù sao cũng đã từng mặc, còn gì phải ngại nữa chứ.

Có điều nghĩ thì nghĩ vậy, khi mặc bộ đồ đó lên người, mặt Diễm Tinh bất giác nóng lên, hai má ửng hồng. Cô hít một hơi thật sâu rồi mở cửa ra bên ngoài. Khi cô từ phòng tắm đi ra thì cũng là lúc Tần Phong từ bên ngoài đi vào.

Tần Phong nhìn cô vợ nhỏ hôm nay gan to hơn trời lại mặc bộ đồ kia. Hắn phải cố gắng khắc chế lắm mới không bị cô dụ dỗ. Tần Phong vẻ mặt bình thản đi tới chiếc ghế sofa trong phòng, cầm máy tính lên bắt đầu làm việc.

Diễm Tinh thấy hắn không để ý tới mình, lòng tự trọng dâng lên. Cô cười nhẹ, từng bước đi tới gần Tần Phong. Thân mình từ từ hạ xuống ngồi bên cạnh hắn, cảm nhận được người Tần Phong có một khoảnh khắc cứng lại, nụ cười trên môi cô lại càng tươi thêm một phần. Cô nhẹ nhàng thổi khí bên tai Tần Phong, bờ môi mềm mại nhẹ lướt qua tai hắn: “Anh, thật sự còn làm việc được sao?”

Thấy Tần Phong vẫn không trả lời, cô bĩu môi đứng dậy: “Vậy anh tiếp tục làm việc đi. Em xuống nhà lấy chút đồ uống.”

Nhưng cô còn chưa kịp bước đi eo đã bị một bàn tay kéo ngược trở lại. Khi định thần, người cô đã ngồi ngay ngắn trên đùi Tần Phong.

“Em dám mặc như vậy ra ngoài!” Tần Phong nghiến răng nói.

“Hiện tại cũng đâu còn người trong nhà. Huống hồ, không phải anh không để ý tới em sao, em ra ngoài thì liên…ưmm.” Diễm Tinh còn chưa nói dứt lời hơi thở đã bị Tần Phong đoạt lấy.

“Xem như em lợi hại!” Tần Phong cắn lên xương quai xanh của cô rù rì nói. Cô gái này luôn biết cách chạm tới điểm mấu chốt của hắn.

Tần Phòng nhếch môi: “Nếu em đã chủ động, vậy thì đừng hối hận.” Chưa đợi Diễm Tinh lên tiếng hắn lại một lần nữa hôn xuống môi cô.

Hậu quả của việc chủ động đêm qua là Diễm Tinh không xuống giường được nữa. Cô ngồi trên giường nhìn những dấu hôn trên người khóc không ra nước mắt. Lần trừng phạt này thật đủ nặng, ngày hôm qua trong lúc mơ màng cô còn nghe thấy Tần Phong nói: “Để xem em còn có thể ra ngoài tùy hứng được nữa không!”

Quả thật là không thể ra ngoài! Nhưng cô cũng biết hiện tại cô không thể nói lý với hắn. Cô là người dẫn lửa trước.

“A Tinh, cháu dậy chưa?” Trong lúc Diễm Tinh ngồi tự kiểm điểm lại bản thân thì bên ngoài giọng của dì Trần vang lên.

“Cháu dậy rồi ạ.”

“Dì mang chút đồ ăn lên cho cháu, dì vào nhé.”

Diễm Tinh đem những giấu vết Tần Phong để trên người mình giấu vào trong áo. Rồi mới lên tiếng: “Vâng, dì vào đi ạ.”

Dì Trần tiến vào, thấy cô gái xinh đẹp ngồi trên giường mỉm cười với bà, bà cũng cười lại. Tần Phong thật không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Có điều trong lòng bà nói thế nhưng cũng thần vui vẻ. Hai vợ chồng gắn bó, rất nhanh trong nhà sẽ có thêm một vị tiểu chủ nhân rồi.

"Tần Phong nói với dì hôm nay cháu mệt. Nên bảo dì mang đồ ăn lên cho cháu. Cháu nên bồi bổ một chút, vậy mới có sức khỏe

Diễm Tinh chớp mắt, khi nghe được ý tứ trong lời nói của dì Trần hai má cô đỏ bừng, còn lam tới tận mang tai, lý nhí đáp: “Vâng.” Trong lòng đã sớm đem Tần Phong ra mắng một lượt.