Trùng Sinh: Hào Môn Đại Tiểu Thư

Chương 167



Cứ như vậy ba tuần trôi qua êm đẹp, cuối cùng cũng tới ngày cưới của Tuấn Khải và Mạn Nhu. Quy mô của lễ cưới đương nhiên rất lớn. Lần này nơi tổ chức, không phải nơi thuộc Triệu gia hay Giản gia mà là một khách sạn lớn thuộc quản lý của Tần thiếu, à không, nói cho đúng thì nơi này hiện tại là thuộc tài sản của Diễm Tinh rồi. Khách sạn này chính là khách sạn hàng đầu trong nước, cũng là trong top 5 khách sạn sang trọng bậc nhất thế giới. Có điều, sau buổi lễ đính hôn kia, ai cũng biết mối quan hệ giữa Tần thiếu và Triệu tiểu thư. Cho nên không có ai thắc mắc cả. Khách tới đây đều được tiếp đón rất chu đáo, sử dụng những dịch vụ nơi đây đều không cần bỏ phí. Từ khách sạn đi ra là cả một vùng biển rộng lớn xanh biếc. Vùng biển này đều đã được Tần thiếu giành về, nó là vùng biển riêng trong khuôn viên của khách sạn này, có tên JS. Từ thành phố chính tới vùng biển này mất 1 giờ bay.

Người Triệu gia và Giản gia đã đến đây từ 2 ngày trước. Diễm Tinh cùng Diệu An vì đám cưới của anh trai cũng như bạn thân vô cùng bận rộn. Mấy hôm nay đi đi lại lại giữa hai bên để sắp xếp và trang trí sao cho tốt nhất.

Đến hôm nay hai cô gái mới có cơ hội xả hơi. Diễm Tinh và Diệu An tận hưởng buổi chiều tốt lành. Về phía Tần Phong và anh cả cô phải sáng mai mới có thể tới. Vì vậy tối nay, Diễm Tinh dành hết thời gian cho hai cô bạn của mình.

“Aizzz, đã hơn 1 tuần nay tớ không thoải mái như vậy. Công việc phải cố gắng hoàn thành sớm để có thể tới đây đó.” Diệu An nằm trên ghế bên cạnh Diễm Tinh thư thái nói. Trong giọng điệu mang theo thỏa mãn.

“Chỉ tiếc là hiện tại thời tiết dù không lạnh nhưng cũng chưa thể xuống biển. Nếu không chúng ta có thể tắm biển rồi.” Diễm Tinh nhìn về phía mặt biển xa đằng kia, có chút tiếc nuối nói.

“Nếu không hè chúng ta lại tới, cậu thấy sao? Dù thế nào, đây không phải là sản nghiệp của cậu à?” Diệu An nháy mắt với Diễm Tinh một cái, giọng điệu trêu chọc.

Diễm Tinh lườm cô bạn mình, Diệu An gần đây càng ngày càng thích chọc ghẹo cô. Nhất là sau khi biết, phân nửa sản nghiệp riêng của Tần Phong đều đã nằm trong tay cô. Cậu ấy và Nhu Nhi lâu lâu sẽ đem việc này ra để nói.

“An An!” Diễm Tinh thẹn quá hóa giận gắt lên một tiếng.

“Tớ nói còn không đúng sao. Dựa vào chỗ tài sản Tần thiếu đưa cho cậu, đủ để cậu tiêu xài hoang phí, dù có phá cả đời này cũng phá không hết được. Cậu còn đi làm làm gì không biết nữa.” Diệu An bĩu môi, nhìn vẻ mặt đã muốn nhỏ ra máu của bạn mình, cô lại càng muốn trêu chọc.

“Được rồi, cậu đừng chọc A Tinh nữa. Nếu còn trêu cậu ấy, khéo khi lễ cưới ngày mai của tớ sẽ bị hủy bỏ luôn quá.” Mạn Nhu từ đằng sau lên tiếng. Hai cô bạn này của cô sau khi hợp lực đối phó Quách Ngọc càng ngày càng không kiêng nể chọc ngoáy nhau. Nhưng thân thiết cũng theo đó tăng thêm một phần.

“Chị dâu nhỏ, sao em dám chứ. Em còn tưởng chị đang bên trong với anh hai em, sao lại nhớ tới bọn em mà ra đây rồi?” Diễm Tinh cong môi, nhướng mày nói.

Mạn Nhu dù da mặt có mỏng thế nào cũng bị hai người bạn này tôi luyện cho dày lên. Cô mỉm cười, ánh mắt hình viên đạn bắn tới chỗ Diễm Tinh: “Em gái à, chị là cố tình tới đây nói chuyện với em mà, sao lại ghét bỏ chị như vậy!”

Khóe môi Diễm Tinh giật giật, khi nghe hai từ em gái kia vẻ mặt có chút vi diệu. Mà Diệu An ngồi một bên mặt đã sớm nhăn lại, rùng mình nói: “Dừng dừng, nghe thật sự ghê quá!”

“Tớ chịu thua rồi.” Diễm Tinh cũng đồng thời lắc đầu, da gà cô nổi hết cả lên rồi.

Mạn Nhu nghe vậy cười lớn sau đó tiến tới gần hai cô bạn mình, có chút gian tà ngồi xuống thì thầm: “Tớ nghe nói gần đây có chỗ chơi rất vui, hai cậu muốn đi không?”

“Chỗ chơi?” Diễm Tinh hai mắt sáng ngời hỏi.

Mạn Nhu gật đầu.

“Chính là một đường đua xe lớn, còn là đua moto. Thế nào, có hứng thú không?” Mạn Nhu cười cười.

Diệu An lúc này cũng đã đầy thích thú, đôi mắt sáng lên không hề kém cạnh hai cô bạn của mình. Nhưng nghĩ tới gì đó, cô không khỏi xụ mặt: “Nhưng chúng ta đâu có moto, làm sao đua. Với cả vị đó nhà A Tinh và vị kia nhà cậu có chịu để chúng ta đi không. Còn có, mấy người kia nữa!” Cô liếc nhìn ra đằng xa, dù không thấy ai nhưng cô biết chắc có người của Tần Phong đưa tới đây để bảo vệ A Tinh. Chỉ cần các cô có động, còn không phải sẽ ngay lập tức tới tai Tần Phong hay sao.

Diễm Tinh nhíu mày, cô thật sự muốn đi.

Nhớ tới gì đó, Diễm Tinh cong môi: “Tớ có cách này!”

“Cách gì?” Hai cô gái mắt sáng trưng nhìn chằm chằm Diễm Tinh.

Diễm Tinh cười nhẹ cúi đầu thì thầm gì đó với hai cô bạn của mình. Lúc sau ba cô gái đứng lên, đi vào bên trong khách sạn, trước khi đi còn nói: “30 phút nữa chúng ta xuất phát nha.”

Ba cô gái sau khi đi vào thì theo ba hướng khác nhau mà trở về phòng. Khoảng nửa tiếng sau, ba chiếc xe ô tô từ trong khách sạn phóng ra bên ngoài. Ngay sau đó cũng có 2 chiếc ô tô đen đi theo phía sau ba chiếc ô tô đó. Có điều họ không hề lường trước được một chuyện, hai trong số ba chiếc ô tô kia đột nhiên phanh gấp, chặn họ lại ở đây, còn chiếc xe đi đầu đã biến mất không thấy tăm hơi. Lúc này họ mới biết rằng mình đã trúng kế của chủ mẫu.

Jason bên này đang cùng với lão đại nhà mình đi tới khách sạn JS thì nghe thấy kênh thông tin nội bộ của Death truyền tới: “Jason, chúng tôi mất dấu chủ mẫu rồi.”

Anh nghe vậy, mắt hơi đảo về phía sau, nhìn người đàn ông đang nhắm mắt ngả người dưỡng thần đằng kia, hít sâu nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng âm thầm cầu nguyện cho chủ mẫu, nhưng vẫn căng da đầu báo cáo: “Lão đại, người phái đi theo chủ mẫu nói, chủ mẫu lập kế bỏ mặc bọn họ giữa đường, sau đó đi mất rồi ạ.”

Tần Phong ngồi bên dưới từ từ mở đôi mắt sắc bén của mình ra. Khi nghe thông báo của Jason, môi hắn nhếch lên một đường cong nhẹ: “Nói bọn họ quay về đi. Tôi sớm biết khi tới đây cô ấy sẽ không chịu ngoan ngoãn như vậy mà. Không sao, người tôi phái đi bảo vệ cô ấy không chỉ mỗi bọn họ.”

“Vậy hiện tại…” Jason thử thăm dò.

“Không đi về khách sạn vội, tới đường đua Phong Vũ.” Đáy mắt Tần Phong lóe sáng, cười cười nói.

“Nói với người ở Phong Vũ, chủ mẫu sắp đến, để ý cô ấy một chút. Nhất định, không được để cô ấy đua ở đường đua 1, 2. Lấy ba chiếc xe kia của tôi ra đưa cho Tinh Nhi đi.”

“Vâng, lão đại.” Jason bên trên gật đầu, trong lòng không ngừng thán phục. Rõ ràng lão đại mới nghe chủ mẫu chạy mất, đã đoán được chủ mẫu chạy tới nơi nào. Anh thật sự khâm phục lão đại.

Mà Jason lại không biết rằng, việc này đã nằm trong dự đoán của Tần Phong. Hắn biết cô thích đua xe, ở nơi đây lại có đường đua lớn tới như vậy. Vừa đúng dịp hắn không có mặt, cô vợ nhỏ chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này. Cũng chỉ vì nguyên nhân này mới khiến cô cắt đuôi người hắn đưa đi bảo hộ cô.

Nhìn cô gái cười tươi trên màn hình điện thoại của mình, ánh mắt Tần Phong thập phần dịu dàng. Tinh Nhi, em càng ngày càng có nhiều chủ ý xấu.

Mà Diễm Tinh bên này sau khi cắt đuôi thành công, cô cùng Diệu An và Mạn Nhu cười tới tít mắt. Lại không biết được, sau xe của cô cách mấy trăm mét lại xuất hiện thêm một chiếc xe không mấy nổi bật âm thầm đi theo.

“A Tinh, cậu lợi hại!” Mạn Nhu giơ ngón tay cái với cô bạn mình.

“Diễm Tinh tớ mà đã ra tay, nhất định sẽ thành công.” Diễm Tinh đắc ý nói.

“Cậu không sợ Tần thiếu biết sao?” Diệu An lườm cô nói.

“Đến khi anh ấy tới được đây chúng ta cũng đã trở về rồi. Khi đó tớ sẽ nói muốn cùng các cậu đi dạo, nói chuyện riêng tư nên mới cắt đuôi bọn họ. Anh ấy sẽ không trách mắng tớ đâu.” Diễm Tinh cười nói.

Ba cô gái vừa đi vừa nói chuyện, lát sau cũng tới được đường đua này. Khi nhìn thấy nó, mắt ba cô gái không tự chủ mở to. Nơi đây quả thật rất đẹp lại còn rộng nữa. Quy mô của nó so với Cảnh Vân không hề thua kém chút nào đâu, còn hơn một phần ấy chứ.

Đường đua Phong Vũ, là đường đua moto lớn nhất, cũng là đường đua có địa hình khó nhất và phong cảnh đẹp nhất. Ở nơi đây đương nhiên có cả cho thuê xe. Mà xe của họ, chất lượng đều là hàng đầu. Không phải ba cô gái không có xe, mà xe đều để ở thành phố hết rồi. Hiện tại mang tới thì cũng vừa dịp Tần Phong tới nơi cho nên không thể đem xe tới được.

Diễm Tinh cùng hai cô bạn hiếm khi thấy phấn chấn như vậy. Ba cô gái tiến tới quầy lễ tân hỏi thuê xe.

Khi người ở quầy lễ tân thấy ai tới, lại nhớ lời dặn dò vừa rồi, thái độ đối với Diễm Tinh vô cùng cung kính.

“Ở nơi của chúng tôi mới đưa về ba mẫu xe mới. Không biết ba vị tiểu thư có muốn thuê không ạ?” Dứt lời, cô gái đưa tay tới phía đối diện cười nói.

“Được, lấy cho chúng tôi ba chiếc xe đó đi. Cũng ghi danh chúng tôi vào trận đấu gần nhất. Ở đường đua 1.” Diễm Tinh nhìn ba chiếc xe vừa được mang đến gật đầu. Trong lòng lại không ngừng cảm thán. Quả nhiên là đường đu hàng đầu, xe cho thuê mà cũng sang như vậy. Ba chiếc xe này chính là xe phiên bản giới hạn đó.

“Thật ngại quá, đường đua 1 và 2 hiện tại đã đủ người đua rồi. Chỉ còn đường đua 3 mà thôi, mong ba vị tiểu thư thông cảm cho.” Cô gái đó cúi người, mặt không cảm xúc nói dối. Cô nhận được mệnh lệnh, không được để chủ mẫu tới đường đua 1 và 2. Hai đường đua đó khá nguy hiểm.

“Không sao, đường đua 3 cũng được.” Mặc dù có chút tiếc nuối nhưng Diễm Tinh vẫn gật đầu.

“Vâng, vậy để tôi giúp ba vị tiểu thư làm thủ tục thuê xe, mời ba vị tiểu thư tới đằng kia chờ một chút ạ.” Cô gái đó gật đầu.

Khi thấy chủ mẫu và hai cô gái kia tới ghế ngồi, cô mới âm thầm nhìn theo bóng lưng họ. Dáng người của họ quả nhiên rất đẹp. Trên người ba cô gái mặc bộ đồ da bó sát thân thể, tôn lên vóc dáng hoàn mỹ. Diễm Tinh biết Tần Phong không thích mình mặc bộ đồ da kia nên hiện tại cô mặc trên mình một bộ đồ da màu trắng. Còn về Diệu An và Mạn Nhu, một người mặc đồ màu đen một người màu xám.

Lát sau thủ tục thuê xe cũng xong, xe đã được đưa tới đường đua 3. Lúc này trên đường đua cũng đã có khá nhiều người. Ba cô gái vừa tới liền trở thành tâm điểm ở nơi đây. Thu hút rất nhiều ánh mắt của cả người khác phái lẫn người cùng phái. Cũng may trước khi ra, các cô đã đeo khẩu trang, nếu không cảnh tượng chắc sẽ không chỉ đơn giản như vậy.

Diễm Tinh tới chiếc xe trắng mới thuê kia, cả người toát lên dáng vẻ thoải mái bất cần. Cô đã lâu không đua, lần này đua phải đua cho thật đã. Nếu không sợ rằng còn lâu mới có thể đua tiếp được. Diệu An và Mạn Nhu cũng đồng thời tới hai chiếc xe một đen một đỏ đằng kia kiểm tra sau đó đội mũ bảo hiểm. Mặc kệ những ánh mắt nóng rực hướng tới từ khi các cô tới đây.

Cách đó mấy vị trí, là một cô gái với chiếc xe màu hồng. Vừa nhìn liền biết chiếc xe này đắt giá vô cùng. Cô ta có dáng người cao, thanh mảnh, gương mặt trái xoan với đôi môi đỏ mọng. Cũng có thể nói đây là một mỹ nhân hiếm thấy. Có điều từ khi ba cô gái kia tới đây, tất cả ảnh mắt trên sân này đều dành cho bọn họ. Cô ta cảm thấy không cam lòng hừ lạnh: “Hừ, đẹp thì đã sao, vóc dáng tốt thì đã sao. Nhìn là đã thấy không thể đua xe. Còn tới đây làm gì cho mất mặt không biết!”

“Đúng vậy chị Nhiên Nhiên. Nhìn là biết chỉ giỏi câu dẫn đàn ông.”

Không cần biết bên dưới ra sao, hiện tại trên khán đài, mọi người đang không ngừng nghị luận.

“Hôm nay đường đua Phong Vũ tập hợp toàn mỹ nhân nha!”

“Đúng vậy, hiếm lắm mới thấy có cô gái nào khác ngoài cô gái khác ngoài Kiều Nhiên cùng bạn cô ấy, lần này còn tận 3 vị tới.”

“Không biết ba cô gái kia kỹ năng ra sao nhỉ?”

“Vóc dáng thì tôi không bàn, nhưng về kỹ năng, e rằng khó qua được Kiều Nhiên lắm.”

“Tôi nói này, nếu hôm nay tới đây toàn mỹ nữ, không bằng hãy cho họ đấu với nhau đi. Chúng ta ở ngoài xem, thế nào?” Một người trên đài cổ vũ hô to. Lời này nhận được rất nhiều sự hưởng ứng từ những người xem. Quản lý ở đây nuốt nước miếng, mắt hơi chuyển về phía cô gái mặc đồ trắng vẫn đang ung dung dựa vào chiếc xe của mình đằng kia. Chỉ mong sao lão đại nhanh chóng đến đưa chủ mẫu trở về. Nếu chủ mẫu gặp vấn đề gì ở đây, cái đầu trên cổ của anh ta cũng sẽ theo đó mà bay mất.

“Kỷ, kia có phải cô gái nhỏ của Phong không?” Diệp Vô Song và Kỷ Dạ Hàn đến từ sáng sớm. Hai người họ tới là để tham dự lễ cưới của Tuấn Khải. Hôm nay hiếm khi rảnh rỗi nên tới đây. Không ngờ lại gặp được bảo bối nhỏ của Tần Phong.

“Hình như đúng là cô ấy!” Kỷ Dạ Hàn theo hướng Diệp Vô Song chỉ nhìn qua. Quả nhiên thấy một cô gái vóc người hoàn hảo, dù đeo khẩu trang nhưng hắn vẫn nhận ra rất rõ ràng. Đôi mắt kia, trên thế giới sợ rằng khó có người có được.

“Không ngờ cô ấy cũng có sở thích này.” Diệp Vô Song cười nhìn về phía Diễm Tinh. Thấy người trên khán đài ở đường đua 3 hô hào nói muốn để mấy cô gái thi đấu với nhau, vẻ mặt tăng thêm mấy phần hứng thú. Hắn muốn xem cô gái đó có bản lĩnh gì lại có thể đem tâm Tần Phong trói chặt lại như vậy.

Mà bên này, sau khi nghe được những lời đó, người của đường đua lần lượt đi hỏi từng cô gái một. Xem ý của họ thế nào. Tất nhiên là cả 6 cô gái đều đồng ý. Vậy là đường đua 3 này đều nhường hết cho 6 cô gái.

Cô gái có tên Kiều Nhiên kia nhếch môi, tay làm một ký hiệu cho bạn mình. Để xem ba người kia làm được cái trò chống gì!

Ba chiếc xe vào đường đua, trên khán đài mọi người hú hét tới inh tai. Về phần Diệp Vô Song và Kỷ Dạ Hàn đều mang ánh mắt tò mò nhìn xuống phía đường đua bên dưới.

Còi báo hiệu vang lên, 6 chiếc xe đua phi như bay trên đường đua xe. Cũng vì vậy tiếng hét bên trên càng ngày càng lớn. Vừa vào đường đua Diễm Tinh đã nhận ra địch ý của 3 chiếc xe còn lại đều nhắm vào các cô. Diệu An và Mạn Nhu đương nhiên cũng nhanh chóng biết được điều này.

Chiếc xe màu hồng vượt lên áp sát với xe của Diễm Tinh. Còn 1 chiếc xe màu xanh lam theo sát xe của Diệu An, chiếc xe màu vàng bám theo xe của Mạn Nhu. Không biết có phải thần giao cách cảm hay không, nhưng khi thấy tình hình này, khóe môi ba cô gái đồng dạng nhếch lên.

Diễm Tinh ngồi trên chiếc xe màu trắng lúc này 10 phần hoang dã. Cô vít tay ga, chiếc xe màu trắng phóng đi. Kiều Nhiên thấy vậy cũng nhanh chóng đuổi theo. Dùng kỹ thuật của bản thân muốn ép Diễm Tinh vào bên lề nhưng đều bị Diễm Tinh thoát được. Mà bên kia, hai chiếc moto của bạn cô ta ngược lại bị kìm kẹp. Kiều Nhiên tức giận, nhìn chiếc xe màu trắng như con cá trạch luồn lách đằng trước càng ngày càng ngứa mắt, cô ta tăng tốc. Đoạn đường sắp tới là một đoạn đường khá khó, đòi hỏi phải có kỹ năng, cô ta không tin cô gái kia còn có thế thoát được.

Diễm Tinh thấy cô gái đi xe hồng tăng tốc, lại nhìn đoạn đường trước mặt trong nháy mắt hiểu ra ý định của cô gái kia. Trong chốc lát, trong đầu Diễm Tinh lóe lên tính toán. Diệu An và Mạn Nhu đằng này thấy tình hình của Diễm Tinh có vẻ không ổn, hai cô đều tăng tốc, chạy tới áp sát chiếc xe màu hồng, không ở đây so đo với chủ nhân hai chiếc xe xanh vàng kia nữa.

Trên khán đài cũng vì tình hình bên dưới mà căng thẳng, tiếng hò hét cũng không to như khi nãy nữa mà thay vào đó là lời cảm thán: “Kỹ thuật ba cô gái này cũng không tồi.”

Mà Kỷ Dạ Hàn và Diệp Vô Song nhìn thấy đoạn đường kia, đương nhiên hiểu được cô gái chạy xe hồng đang định làm gì.

Có điều họ còn chưa kịp lo lắng cho Diễm Tinh đã thấy cô có động. Khi sắp tới đoạn đường kia, cô gái đi xe hồng có ý định muốn ép xe của Diễm Tinh ra bên ngoài, nhưng lại không ngờ được Diễm Tinh tăng tốc, thân xe nghiêng tới 45° lao vút đi. Kiều Nhiên không thể ngờ cô gái kia gan lớn như vậy. Cũng vì thế, xe của cô ta đang áp sát ngay cạnh giống như mất đà vậy, suýt chút nữa ngã. Nhưng may mắn cô ta cũng có chút bản lĩnh, nhanh chóng xử lý nhưng không thể đua được nữa, xe dừng giữa đường đua. Mạn Nhu và Diệu An quay đầu nhìn cô ta nhếch môi rồi tăng tốc theo sau xe của Diễm Tinh. Từ cuộc đua giữa 6 cô gái, hiện tại chỉ còn lại 5 xe. Trong đó 3 chiếc xe đằng kia vượt xa hai chiếc còn lại. Cuộc đua này, hiện tại chỉ dành cho ba chiếc xe, đen trắng đỏ đằng xa kia mà thôi.

Lúc này Kỷ Dạ Hàn và Diệp Vô Song cũng đã đi xuống bên dưới. Cô gái này còn vượt xa những gì mà họ tưởng tượng.

Ba chiếc xe cứ như vậy rượt đuổi nhau trên đường. Cuối cùng thì xe của Mạn Nhu cán đích trước xe của Diệu An và Diễm Tinh.

Ba chiếc xe dừng lại trong tiếng hò reo của mọi người.

“Lần này để cậu chiếm ưu thế, lần sau sẽ không như vậy đâu.” Diễm Tinh xuống xe, gỡ mũ bảo hiểm ra cười nói.

Mạn Nhu còn chưa kịp trả lời thì một giọng nữ chua ngoa vang lên: “Các cô cố tình bắt nạt tôi có đúng hay không?”

Diệu An cau mày quay đầu, chỉ thấy cô gái đi chiếc moto hồng kia cùng với hai người bạn của cô ta nghênh ngang đi tới đây.

“Thế nào, không phục?” Mạn Nhu nhếch môi, chế giễu nói.

“Đương nhiên, các cô đấu như vậy là không công bằng. Hiện giờ chúng ta đấu lại, tôi và cô ta đấu 1-1, ai có nhiều kỹ năng hơn thì thắng, thế nào?” Kiểu Nhiên hất cằm nhìn về Diễm Tinh lời lẽ kiêu ngạo, như ra lệnh vậy.

Có điều cô gái mà cô ta đang khiêu chiến kia điệu bộ bình thản, không giống như vì những lời này mà bị kích thích, cô thản nhiên: “Không có hứng.”

“Haizzz, khổ thân cho ba cô gái kia rồi. Kiều Nhiên là bạn gái của Capo thiếu, nhất định ba cô gái kia sẽ chịu thiệt trong tay cô ấy mà thôi.”

Dù người trên khán đài không nghe được bên dưới nói gì, nhưng nhìn điệu bộ không nói lý lẽ của Kiều Nhiên cũng hiểu một hai phần.

“Cô dám ăn nói với chị Nhiên Nhiên như vậy? Chán sống rồi sao?” Một cô gái đi bên cạnh Kiều Nhiên quát lớn.

Nhưng ba cô gái kia vẫn không mảy may sợ sệt.

“Ồ, chắc vậy, nếu thế các cô định làm gì tôi.” Diễm Tinh ồ lên một tiếng, vẫn giữ nguyên bộ dáng cợt nhả nói.

“Đúng là hống hách, có điều các cô có biết Capo thiếu gia không?” Cô gái kia đã sớm bị Diễm Tinh chọc cho tức tới dậm chân, cô ta nghiến răng nói.

“Có biết.” Diễm Tinh gật đầu.

“Chị Nhiên Nhiên chính là bạn gái của Capo thiếu!” Cô gái kia vênh mặt nói. Mà Kiều Nhiên cũng theo lời nói này kiêu ngạo trong ánh mắt tăng lên một phần.

“Thì sao? Liên quan gì tới tôi?” Diễm Tinh bật cười một tiếng, không khỏi mỉa mai nói.

Diệu An đằng sau nghe được câu này, mắt hơi nheo lại: “Ha, nếu vậy gu thẩm mỹ của Capo thiếu thật tệ.”

Kiều Nhiên không nghĩ tới khi nói ra thân phận này ba cô gái trước mặt lại có phản ứng như vậy. Cô ta xấu hổ, sau đó chuyển thành tức giận, tiến lên muốn đánh Diễm Tinh. Nhưng cái đánh này chưa đánh xuống đã bị Diễm Tinh chặn lại, kèm theo đó là một cái tát lên mặt cô ta.

Kỷ Dạ Hàn và Diệp Vô Song vừa vặn xuống đúng lúc thấy cảnh tượng này. Cũng thật bá khí.

“Hai vị thiếu gia, hai vị tới rồi! Hai vị giúp tôi khuyên chủ mẫu với, tôi sợ…” Người quản lý vốn đang định đi lên khuyên bảo thì nhìn thấy Diệp Vô Song và Kỷ Dạ Hàn xuất hiện, giống như vớ được phao cứu sinh, nhanh chóng cầu cứu.

“Anh cảm thấy chủ mẫu nhà anh sẽ bị bắt nạt?” Kỷ Dạ Hàn nhướng mày.

“Không ạ, ngược lại mới đúng.”

“Yên tâm đi, tới lúc cần chúng tôi sẽ ra mặt.” Diệp Vô Song nói.

Kiều Nhiên bị cái tát này làm đơ người, chút sau mới định thần lại.

Con điên này dám tát cô!

“Kiều tiểu thư, có vẻ như cô tìm sai đối tượng bắt nạt rồi. Chúng ta thắng thua đã phân định, kỹ năng của cô và tôi cũng đã được so qua khúc cua kia. Kể cả Capo thiếu tới đây tôi cũng không sợ đâu.” Diễm Tinh lãnh đạm nói.

“Nếu cô còn không biết thân biết phận, ở đây làm tôi chướng mắt, tôi không cần biết người chống lưng của cô là ai, tôi cũng sẽ bắt cô phải trả giá. Huống hồ, cô nói cô là bạn gái của anh ấy, làm sao chứng minh. Nếu nói như cô, tôi nói tôi là vợ của Tần thiếu còn được đó.”

“Cô gái này mồm miệng cũng thật sắc bén. Chỉ là…” Diệp Vô Song cười cười, ánh mắt mang theo hàm ý xem kịch vui nhìn ra phía sau Diễm Tinh.

Đúng lúc này đằng sau Diễm Tinh vang lên một giọng nói trầm ấm quen thuộc: “Tinh Nhi, chơi đã chán chưa?”