Trùng Sinh: Hào Môn Đại Tiểu Thư

Chương 50



Về việc tin tức lan truyền ầm ỹ, Diễm Tinh đang ngồi đọc trong studio, khóe môi đỏ mọng của cô nhếch lên. Nhân viên trang điểm nhìn Diễm Tinh cười, trong lòng không ngừng cảm thán. Tiểu thư quả thật rất đẹp, đến cười gian còn đẹp như vậy.

"Tiểu thư, đến giờ rồi ạ." Vy Vân từ bên ngoài đi vào cung kính nói với Diễm Tinh.

Nghe vậy, Diễm Tinh bỏ chiếc điện thoại trong tay xuống, gật nhẹ đầu với Vy Vân, rồi nhấc váy đi ra bên ngoài. Hiện tại cô đang mặc một chiếc váy hai dây màu đỏ đô, tóc búi cao, trên tóc còn cài một khoe trọn cần cổ tinh tế cùng bóng lưng mượt mà. Phần ngực váy được thiết kế xếp tầng, khiến vòng một như ẩn như hiện sau lớp váy. Váy được thiết kế xẻ một bên từ phần đùi trở xuống từ đường xẻ, có những viên đá quý màu đỏ đính dọc theo đó, khoe ra đôi chân thon dài trắng như bạch ngọc, trên cổ cô là một sợi dây pha lê màu đỏ. Cả người Diễm Tinh toát lên thần thái cao quý.

"Chị giúp em vẽ bông hoa hồng đằng sau vai trái đi." Diễm Tinh đi đến cạnh Vy Vân cười nhẹ nói. Vy Vân owe đây với thân phận là nhà quản lý của Ellie, cô ấy đến đây để giám sát tiến độ quay chụp cũng như xem xem trang phục cùng trang sức có vấn đề gì không.

"Dạ, tiểu thư đợi tôi một chút." Vy Vân cười nhẹ, nhận lấy cây bút màu đỏ trong tay bắt đầu ở vai trai của Diễm Tinh một bông hoa hồng đỏ rực.

"Tiểu thư, đã có thể quay chụp rồi ạ." Vy Vân vẽ bông hoa hồng xong, cười nhẹ với Diễm Tinh.

Diễm Tinh gật đầu, nói được, sau đó đi ra ngoài. Đầu tiên là quay chụp phần sau lưng của Diễm Tinh. Diễm Tinh đi giữa rất nhiều đóa hoa hồng, trên tay cầm một bông hoa hồng đỏ, quay lưng với ống kính. Bông hoa hồng đỏ trên nền da trắng càng thêm nổi bật.

Sau đó, cô chụp chính diện nhưng chụp với một tấm vải voan màu đỏ, chỉ để lộ ra đôi môi đỏ mọng. Diễm Tinh nằm xuống giữa rừng hoa hồng, mặt nghiêng nhẹ sang một bên, chân trắng nõn bên đường xẻ váy chống hờ, đôi tay nâng lên cao. Khuôn mặt nhỏ nhắn như ẩn như hiện sau tấm vải, nhưng không để người ta nhìn rõ được những đường nét trên khuôn mặt.

Khi quay chụp xong cho mẫu thiết kế này, mọi người đều nhìn Diễm Tinh bằng ánh mắt khác. Những người trong studio ngày hôm nay đều là người của Tuấn Khải. Cho nên cô không lo sợ việc này bị truyền ra ngoài. Bình thường họ không thấy cô chủ đâu, nghĩ rằng cô chủ còn nhỏ không có hứng thú với kinh doanh. Hôm nay gặp cô chủ lại là lúc cô chủ làm mẫu ảnh cho Ellie, họ còn nghĩ cô chủ lần đầu làm mẫu ảnh, có lẽ sẽ tốn nhiều thời gian để hướng dẫn. Mà họ cũng không thể quá khắt khe, cả đám đều mang một bộ lo lắng cực điểm. Ai ngờ đâu hiệu quả lại vượt mức như vậy, tiểu thư căn bản không cần ai chỉ dẫn mà làm vô cùng hoàn hảo.

Sau chiếc váy màu đỏ, Diễm Tinh thay đến bộ váy cúp ngực màu đen, từ eo trở lên được làm bằng chất liệu vải xuyên thấu, gắn những viên đá quý lấp lánh. Trở xuống dưới được gắn lông vũ màu đen. Đi kèm với chiếc váy chỉ có một đôi bông tai hình trăng khuyết được đính kim cương, và một chiếc vòng tay cùng kiểu dáng. Lúc nãy với chiếc váy đỏ Diễm Tinh trông vô cùng quyến rũ và quyền lực. Hiện tại mặc chiếc váy đen, vẻ quyến rũ không hề thuyên giảm, lại còn thêm vẻ ma mị chết người. Diễm Tinh chụp chiếc váy đen với chiếc rèm cửa cùng màu. Mặt cô ẩn sau chiếc rèm, chỉ để lộ một con mắt sâu thẳm như hồ nước mùa thu. Mắt cô vốn đã đẹp, nay đeo thêm lens màu tím lại càng hút hồn người khác.

Kết thúc buổi quay chụp hôm nay thời gian đã quá trưa. Diễm Tinh chào mọi người rồi cùng Tiểu Mỹ đi ra ngoài. Từ dáng đến giờ cô quay chụp không biết bao nhiêu lần, mắt cô sắp vì đói đến hoa cả lên rồi.

Cô cùng Tiểu Mỹ đi về nhà, trước đó đã dặn dì Trình chuẩn bị đồ ăn rồi. Ăn xong, Diễm Tinh lên phòng nghỉ một chút rồi lại bắt tay vào công việc.

Bây giờ chính là thời cơ tốt để Trình Tuyết rời khỏi Aline. Cô cầm điện thoại lên, nhắn một dòng chữ: "Bắt đầu kế hoạch."

Trình Tuyết bên Aline theo lời của Diễm Tinh, máy ngày hôm nay đều tỏ vẻ chán chường khi nhận được dòng tin nhắn này, ánh mắt thay đổi. Suy nghĩ một lát, cô lấy từ trong ngăn kéo một lá đơn xin nghỉ việc, cầm đi thẳng đế văn phòng của Triệu Đức Hải. Dạo này vị chuẩn bị tung ra bộ sưu tập mới, cho nên Triệu Đức Hải thường xuyên ở Aline. Đến trước cửa phòng ông ta, cô hít sâu một hơi sau đó đưa tay lên gõ cửa.

"Vào đi!" Bên trong, một giọng nói mang theo tức giận vang lên.

Trình Tuyết bước vào, thấy Triệu Đức Hải ngồi trên ghế làm việc, mắt chăm chú nhìn tin tức trên tivi. Đây là tin tức về việc hợp tác giữa Ellie và Hạo Tinh. Khi đọc được tin này, cô biết thời cơ của mình đã đến rồi.

"Triệu đổng!"

"Trình Tuyết, về phần bản thiết kế lần này, tôi muốn hiệu quả tốt nhất, để Ellie bắt buộc phải rút lui khỏi giới thời trang." Ông ta không để ý đến vẻ mặt khó xử cùng tờ giấy trên tay Trình Tuyết, hắng giọng nói.

"Triệu đổng, hôm nay đến đây là tôi muốn xin nghỉ việc."

"Nghỉ việc?" Triệu Đức Hải nhướng mày nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt dâng lên mấy phần nộ khí.

"Về bộ sưu tập lần này, tôi đã bàn giao lại cho nhân viên dưới quyền. Tôi cũng đã hoàn thành xong những bản thiết kế cho lần này. Tôi thật sự không muốn tiếp tục làm việc như thế này nữa." Trình Tuyết hít một hơi nói.

"Không muốn tiếp tục làm việc thế này?" Mắt Triệu Đức Hải nheo lại nhìn Trình Tuyết khiến cô có cảm giác trên người mình là một con rắn độc đang bò lên. Nhưng cô đã nghe tiểu thư nói rồi, hiện tại cô bắt buộc phải làm tới cùng.

"Vâng, tôi dù có thế nào cũng không muốn đem công lao của mình dâng cho người khác." Trình Tuyết gật đầu, kiên định nói.

Triệu Đức Hải nhướng mày, sau một lúc mới mở miệng, giọng nói ông ta thản nhiên: "Được, nếu cô muốn, tôi sẽ không ép cô làm việc tại Aline. Nhưng cô nên nhớ, chuyện chúng ta đã thỏa thuận, không được phép tiết lộ ra bên ngoài."

"Vâng. Cảm ơn Triệu đổng." Trình Tuyết gật đầu nói, sau đó vội vã ra ngoài phòng làm việc.

Triệu Đức Hải ở bên trong lúc này mới nhếch môi, ông ta nhấn vào một dãy số hiện trên điện thoại, lạnh giọng nói khi đầu dây bên kia có người nhận: "Tôi không muốn nhìn thấy Trình Tuyết nữa, xử lý cho gọn vào." Nói xong, ông ta dập máy, nhìn vào tờ đơn xin nghỉ việc trên bàn, đôi mắt lóe lên sự tàn nhẫn: "Nếu đã không muốn làm việc cho tôi, vậy thì tốt nhất nên để Diêm vương đến nhận cô."

Trình Tuyết sau khi từ bên trong phòng của Triệu Đức Hải đi ra cả người đã ướt đẫm. Cô từng đạt được giải quán quân về thiết kế dành cho những nhà thiết kế trẻ. Ngày đó, Triệu Đức Hải tìm đến cô, muốn cô làm việc cho ông ta. Khi đó, ông ta còn mời nhà thiết kế nổi tiếng về dạy cho cô. Cô không hề biết ông ta muốn dùng cô để giúp con gái ông ta thăng tiến, liền gật đầu đồng ý. Khi đó cô còn cảm thấy rất hãnh diện, vì cô được Triệu đổng để mắt tới. Nhưng sau này cô mới biết, ông ta đối với cô không có mục đích tốt. Ông ta chọn cô là bởi vì cô vừa có năng lực, gia cảnh lại không nổi trội, không có chỗ dựa, vì vậy ông ta có thể dễ dàng nắm chặt sinh mệnh cô cùng gia đình cô trong lòng bàn tay ông ta. Hiện tại, gia đình cô đã được Triệu tiểu thư sắp xếp ổn thỏa, cô cũng không muốn sống một cuộc sống tăm tối như vậy. Cho nên cô phải tránh thật xa người này ra, phải tránh thật xa.

Trình Tuyết ổn định tinh thần trở lại bàn làm việc, bàn giao nốt chỗ việc còn lại sau đó xách túi ra về. Nói là nghỉ việc nhưng cô chưa thể nghỉ trong hôm nay được. Có điều, nếu như tiểu thư dự đoán, thì sau hôm nay cô thật sự sẽ được nghỉ việc ở Aline. Trình Tuyết bắt một chiếc xe taxi và đi về, trên tay vẫn cầm điện thoại xem tin tức của ngày hôm nay.

Khi cô rời mắt khỏi điện thoại, đã thấy mình ở một nơi xa lạ, đây không phải đường đến nhà cô. Nhìn tài xế trước mắt, con ngươi Trình Tuyết xẹt qua tia sợ hãi nhưng vẫn cười cười nói: "Bác tài, hình như là bác nhầm đường rồi, đây không phải đường đến chỗ lúc nãy tôi chỉ."

Tài xế ngồi ở trên mặt không cảm xúc nói: "Cô Trình, tôi nhận được lệch của ông chủ, đưa cô đến một nơi."

Trình Tuyết cố nén run rẩy trong lòng, tay cầm chặt điện thoại: "Người sai anh đưa tôi đến đây...là Triệu Đức Hải sao?"

Tài xế ngồi trên nhìn vào gương chiếu hậu công khóe môi cười, không nói lời nào.Xe vẫn tiếp tục đi trên con đường đó, khi đi đến một nơi hoang vắng, người đàn ông đang lái xe mới dừng lại.

Trình Tuyết cũng không chậm trễ, đi xuống xe. Nhìn người đàn ông đi về phía mình, cô run rẩy nói: "Cái đó...sao lại đưa...tôi tới đây?"

"Lệnh của ông chủ, ông chủ không muốn thấy cô nữa." Người đàn ông đó thản nhiên nói, từ trong tay áo rút ra một con dao găm, không biểu cảm nhìn Trình Tuyết.

Cô thấy con dao trong tay người đàn ông, đè xuống sợ hãi trong lòng, nở một nụ cười nói: "Hóa ra đây là cách để Triệu Đức Hải bịt miệng tôi!"

Người đàn ông kia nhếch môi, tay cầm dao giơ cao, muốn đâm xuống. Nhưng đúng giây phút này, từ xa có một chiếc xe sang trọng lao tới, từ cửa xe xuất hiện một khẩu súng nhắm trúng vào tay cầm dao của người đàn ông đó mà bắn. Vì là súng giảm thanh, tiếng nổ không lớn, kèm theo đay là chỗ hoang vu, hầu như không có ai ở đây vào giờ này nên chuyện bây già khẳng định không ai biết được.

Người đàn ông bị bắn trúng tay, con dao rơi xuống. Trình Tuyết nhì thấy vậy trong lòng thở phào một hơi. Cô lo sợ rằng Diễm Tinh tiểu thư bỏ mặc cô không lo, cũng may, cô theo đúng người rồi.

Từ trong xe, một cô gái mang hơi thở chết chốc đi ra, liếc mắt nhìn Trình Tuyết một cái gật nhẹ đầu xem như chào hỏi rồi một tay kéo người đàn ông kia đến cửa xe phía sau của xe ô tô. Cửa kính kéo xuống, lộ ra khuôn mặt như thiên sứ nhưng ánh mắt lại âm u lạnh lẽo giống ác quỷ. Khi người đàn ông nhìn rõ khuôn mặt cô gái trong xe, cả người kinh ngạc.

Diễm Tinh lạnh nhạt nhìn người đàn ông trước mặt mình, cười nhẹ, giọng nói nhu hòa như nước vang lên: "Hôm nay chú tôi phái anh đến đây làm gì vậy? Nơi đây rất vắng vẻ, nhỡ có người xấu đến hại anh thì làm thế nào? Chú tôi thật không có lương tâm mà."

Nghe câu nói này, cả người người áo đen kia khẽ run nhẹ. Anh ta chưa kịp lên tiếng thì Trình Tuyết bên này sau khi thấy cửa kính xe mở ra, nhận ra người ngồi bên trong là Diễm Tinh thì ngay lập tức đi đến, cúi đầu chào: "Tiểu thư!"

Diễm Tinh nghe vậy cười cười gật đầu: "Chị vất vả rồi, lên xe đi."

Trình Tuyết cũng không làm bộ làm tịch, cúi đầu nói: "Vâng." một tiếng sau đó vòng qua đằng sau rồi lên ghế trước của xe ngồi.

Người áo đen không thể nghĩ được mọi chuyện lại thành ra như thế này. Hắn vốn cho rằng một cô gái như Trình Tuyết sẽ chẳng làm nên chuyện gì cho nên hắn không đề phòng. Nhưng hắn không ngờ sau lưng Trình Tuyết lại là vị Triệu tiểu thư mới 18 tuổi kia. Hắn đã quá coi thường vị tiểu thư này rồi.

"Bất ngờ sao?" Diễm Tinh nhìn biểu cảm của người đàn ông, cười đáng yêu nói. Đôi mắt lấp lánh của cô hiện tại chứa đựng ý cười vô hạn. Cô không nói gì nữa, đưa ánh mắt đến chỗ của Tiểu Mỹ. Rồi kéo cửa kính xe lên.

Tiểu Mỹ nhìn ánh mắt của tiểu thư nhà mình, hiểu ý gật đầu một cái, rồi lôi người đàn ông kia cách xa chiếc xe một khoảng. Khi cửa kính nơi chỗ ngồi của Diễm Tinh vừa dừng lại thì cũng là lúc người đàn ông kia ngã xuống. Tiểu Mỹ là sát thủ chuyên nghiệp mà Tần Phong đưa đến cho Diễm Tinh. Đối với cô ấy, những tên như thế này không đáng để phí sức.Sau khi xử lý xong xuôi, Tiểu Mỹ lên xe. Chiếc xe sang trọng phi như bay hướng về phía thành phố đông đúc.