Trùng Sinh: Hào Môn Đại Tiểu Thư

Chương 55



Diễm Tinh nhìn Tần Phong, á khẩu. Cô giờ làm gì cũng không ổn, đành phải mở miệng thương lượng lại một lần nữa: "Em không quen ngủ khi có người bên cạnh."

Tần Phong "Ồ" một tiếng rồi gật đầu xem như đã hiểu. Anh đứng lên, vuốt vuốt chiếc áo mangto rồi đi đến cạnh giường Diễm Tinh, giúp đỡ cô để cô nằm ngay ngắn trên giường sau đó mới đều đều nói: "Vậy thì tập làm quen đi."

Diễm Tinh lườm hắn, tập cái con khỉ. Tên này hôm nay lại lên cơn, tức chết cô.

Nhìn điệu bộ muốn phồng phang trợn mắt của Diễm Tinh, Tần Phong bật cười, điểm nhẹ mũi cô nói: "Không thể để em một mình được. Đây là lần đầu tiên em đi máy bay, phải có người bên cạnh. Mà đây là chỗ nghỉ ngơi của tôi nên không một ai dám vào cả. Chuyện này chỉ có thể để tôi làm."

"À, vậy được rồi." Diễm Tinh à lên một tiếng sau đó có hơi ỉu xìu nói.

Tần Phong cười cười đem chăn đắp cẩn thận cho cô rồi nói: "Từ nãy đến giờ em có cảm thấy không khỏe không?"

Diễm Tinh lắc đầu: "Không, em thấy vẫn ổn."

Tần Phong nghe cô nói vẫn ổn thì gật đầu ghé vào mặt cô nói nhỏ: "Vậy ngủ đi. Tôi ở ngay bên cạnh em, nếu thấy có gì không ổn thì phải nới với tôi, biết không." Giọng của hắn giống như đang dỗ trẻ con.

Diễm Tinh âm thầm bài xích trong lòng, ngoài mặt cô vẫn cười nhẹ nói: "Vâng." Rồi cô nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ. Trưa nay cô cũng không ngủ nhiều, trên máy bay cũng không có việc gì để làm, cô đi ngủ vậy.

Diễm Tinh ngủ một mạch đến khi tỉnh dậy không biết là đã qua bao lâu. Mơ mơ màng màng muốn đưa tay lên dụi mắt thì tay cô bị một bàn tay nóng ấm giữ lại. Giọng nói trầm ổn vang lên: "Tỉnh rồi?"

Đôi mắt vì vừa ngủ dậy, sáng hơn bình thường một chút khẽ chớp. Diễm Tinh nhìn nhìn rồi nói: "Sắp đến chưa ạ?"

"Còn 2 tiếng nữa sẽ tới New York. Em có đói không?" Tần Phong dịu dàng nâng Diễm Tinh dậy hỏi. Ánh mắt nhìn cô chăm chú xem xem cô có chỗ nào khó chịu hay không.

"Hơi đói một chút." Diễm Tinh gật đầu, bây giờ đã là 5 giờ sáng rồi. Cô ngủ từ tối qua đến giờ không đói mới lạ.

"Tôi bảo người chuẩn bị dồ ăn cho em. Em sửa soạn một chút đi, đến New York lạnh lắm đấy thay quần áo đi. Tôi để quần áo của em ở trong phòng tắm rồi đấy." Tần Phong liếc nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt sau đó nói.

Diễm Tinh biết hắn nói đúng nên gật đầu. Lúc này Tần Phong mới đi ra bên ngoài. Diễm Tinh thì vào phòng tắm sửa soạn thay quần áo. Khi cô ra ngoài Tần Phong đã ngồi trong phòng, trên bàn còn có mấy món đồ ăn sáng. Diễm Tinh cười nhẹ đi đến ngồi đối diện Tần Phong, bắt đầu tập trung chuyên môn.

"Hôm nay chúng ta đến New York vậy bao gờ sẽ gặp ngài David ạ?" Sau khi đã ăn sáng xong xuôi cô mới hỏi.

"Anh hẹn 6 giờ tối nay sẽ gặp mặt." Tần Phong nhìn lịch trình trên tay mình một chút sau đó nói.

Diễm Tinh nghe rằng 6 giờ tối mới gặp mặt thì mỉm cười. Cô có thêm thời gian để chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ này.

Tần Phong lại nghĩ rằng cô có chút khẩn trương, dù sao đây là lần đầu tiên cô gái nhỏ tiếp xúc với những chuyện như vậy. Nên hắn nhẹ giọng nói: "Yên tâm, tôi sẽ ở bên cạnh em, không cần lo lắng."

Diễm Tinh cười nhẹ gật đầu cũng không nói cho Tần Phong biết, cô không hề lo lắng. Với những bộ trang phục cô thiết kế, cô rất tự tin. Cô chỉ muốn chuẩn bị kĩ lưỡng hơn một chút để có thể làm tốt hơn mà thôi. Và cô còn có một chuyện quan trọng cần làm khi đến nơi đay nữa. Dù không chắc là có thể tìm hay không nhưng cô phải thử mới được. Không thể để Triệu Đức Hải dành được ưu thế lớn như vậy.

Cô muốn nhờ Tần Phong, nhưng mà lại cảm thấy từ trước đến nay hắn giúp cô nhiều lắm. Cho nên cô cũng không muốn tiếp tục làm phiền hắn.

Hai tiếng sau, máy bay tư nhân của Tần Gia cũng đến được nơi ở của Tần Phong tại đây.

Diễm Tinh từ trên máy bay nhìn tòa lâu đài theo phong cách Âu Mỹ đến đứng hình. Cô biết Tần Gia là một gia tộc lớn nhưng không ngờ lại lớn đến mức này. Tòa lâu đài được sơn màu xám chủ đạo, nhìn từ trên xuống có lẽ diện tích của nó không ít hơn 1000m vuông. Có những ngôi biệt thự nhỏ xếp xung quanh tòa lâu đài lớn nhất kia. Nơi đây so với nhà chính của Tần Gia thì rộng hơn rất nhiều.

Tần Phong thấy Diễm Tinh nhìn tòa lâu đài đến không chớp mắt, trong ánh mắt hiện rõ vẻ bất ngờ thì cười nhẹ, từ đằng sau tai cô thổi khí: "Ngạc nhiên sao?"

Diễm Tinh đang nhìn đến nhập thần thì bị tiếng nói của Tần Phong làm giật mình. Cô khẽ nuốt nước bọt, ngón tay nhỏ nhắn chỉ chỉ xuống tòa lâu đài bên dưới hỏi nhỏ: "Đây không phải mới là nhà chính Tần Gia đấy chứ?"

Tần Phong cười nhẹ, xoa má cô nói: "Không, nơi đây không thuộc Tần Gia. Nó thuộc quyền sở hữu của Tần Phong tôi."

"Sao cơ?" Diễm Tinh bị câu nói của Tần Phong dọa đến phát ngốc. Thuộc quyền sở hữu của Tần Phong? Cô không nhịn được nhìn người đàn ông trước mặt sâu thêm một lần.

"Sao vậy, ngạc nhiên đến ngốc luôn rồi." Tần Phong cười cười, đem mặt Diễm Tinh bóp thành cái bánh bao. Trong giọng nói mang theo 3 phần vui vẻ.

"Xuống may bay tôi sẽ nói cho em chuyện này." Hắn thấy Diễm Tinh vẫn không nói gì, không tiếp tục trêu cô nữa mà cầm tay cô đi ra khoang ngoài của máy bay, vừa đi vừa nói.

Tiễu Mỹ và Jason đã ở bên ngoài đợi sẵn, thấy Tần Phong cùng Diễm Tinh đi ra bên ngoài Tiểu Mỹ nhanh tay đưa cho Tần Phong một chiếc áo khoác lông màu trắng rất dày.

Tần Phong cầm chiếc áo từ tay của Tiểu Mỹ, rồi khoác lên người Diễm Tinh. Thấy rằng Diễm Tinh không còn có chỗ nào gió có thể thổi vào hắn mới vừa lòng rồi để Diễm Tinh ngồi xuống ghế. Hắn cũng ngồi xuống theo cô. Máy bay sắp hạ cánh, nên cần cố định vị trí một chút. Tiểu Mỹ và Jason thấy hai vị chủ nhân đã ngồi, họ cũng ngồi xuống ghế.

Chiếc máy bay cuối cùng cũng đáp xuống. Thời tiết hiện tại ở New York đang vào mùa lạnh, tuyết đã rơi một màu trắng xóa. Nhưng trong khuôn viên tòa lâu đài của Tần Phong lại không có chút tuyết trắng nào. Chứng tỏ người làm việc ở đây thường xuyên dọn dẹp nó, mà quy củ ở nơi đây cũng có vẻ nghiêm ngặt hơn nhà chính Tần Gia rất nhiều.

Máy bay đáp xuống, một hàng dài người áo đen đứng xếp hàng hai bên trước máy bay. Đến khi thấy bóng dáng Tần Phong đã ở trước cửa, hai hàng người nghiêm trang đồng thanh hô: "Mừng thiếu gia trở về!"

Diễm Tinh bị loạt âm thanh này làm điếc tai, bất giác muốn lùi lại mấy bước. Nhưng bị bàn tay Tần Phong đang ôm eo cô giữ lại. Hắn cười với Diễm Tinh rồi ôm cô bước xuống máy bay.

Hàng người áo đen dù thấy thiếu gia nhà mình đưa một cô gái đến đây cũng không có biểu cảm gì khác giống như lúc hắn đưa cô đến nhà chính Tần Gia. Hàng ngươi yên lặng cung kính cúi chào Tần Phong. Diễm Tinh nhìn cảnh này thì nhướng mày, ánh mắt hiện lên vẻ tò mò.

Tần Phong nhìn đoàn người, gương mặt trở về vẻ lạnh nhạt, trầm giọng nói: "Được rồi, mọi người tiếp tục làm việc đi."

Đoàn người đồng loạt cúi chào sâu thêm một chút rồi rất nhanh ai lại làm việc của người đó.

Diễm Tinh không thể không cảm thán về quy củ ở nơi này.

Tần Phong ôm Diễm Tinh vào trong tòa lâu đài lớn nhất ở đây. Diễm Tinh cũng rất ngoan ngoãn đi theo.

"Chad, phòng tôi dặn chuẩn bị đã xong chưa?"

Lúc này Diễm Tinh mới nhìn thấy một người đàn ông ngoại quốc đứng tuổi, dáng vẻ nghiêm trang đứng dưới đại sảnh. Khi Tần Phong hỏi, ông ấy liền tiến thêm một bước nhẹ cúi người, nghiêm trang nói: "Thưa thiếu gia, đã chuẩn bị xong hết rồi ạ."

Tần Phong gật đầu, rồi đưa Diễm Tinh lên tầng. Diễm Tinh đến đây không nhìn ngó xung quanh quá nhiều. Nhưng những thứ đập vào mắt cô khiến cô không thể nào ngừng cảm thán. Nơi đây so với bên kia, giống như một trời một vực, khác xa hoàn toàn. Ngay cả Trừng Viên cũng không bằng.

Tần Phong đưa Diễm Tinh đến một căn phòng, cách bài trí với căn phòng của cô ở Trừng Viên tương tự nhau. Chỉ có điều căn phòng này rộng hơn nên được thiết kế một nơi giống như phòng thay đồ. Còn có cả chỗ riêng để bàn thiết kế cùng kệ treo đồ. Nhìn vào căn phòng xa hoa này Diễm Tinh cười nhẹ nhìn Tần Phong nói: "Em không nghĩ ở New York mà anh cũng có cơ ngơi lớn như vậy đâu đấy."

Tần Phong nhìn cô, suy nghĩ một lát rồi nói: "Nơi đây không hẳn là của một mình tôi, anh cả của em cũng có một phần chỗ này. Nhưng để tôi đứng tên và duy trì nó."

Diễm Tinh tròn mắt khi nghe câu này của Tần Phong.

Cô không chắc chắn hỏi lại: "Anh cả em cũng có?"

Tần Phong gật đầu: "Nơi đây lúc đầu chính là của hồi môn ông ngoại tặng cho mẹ tôi. Sau này khi mẹ tôi mất, ông ngoại tạm thời giữ lại nó. Tôi mới chính thức tiếp quản nơi này vào năm tôi 15 tuổi, cũng là năm tôi trở về nước. Sau đó, tôi mới cùng anh cả của em phát triển tiếp, chúng tôi gọi nó là Death. Và đây là đại bản doanh tổ chức của chúng tôi."

"Vậy là anh cùng anh cả gầy dựng nơi này từ lúc còn 15 tuổi? Sao không ai nói gì hết vậy, cha mẹ em có biết không?" Diễm Tinh mở to mắt, cô không ngờ hai người này từ lâu đã mở một đế chế tại nơi đây.

"Cha mẹ em và kể cả người của Tần Gia không ai biết chuyện này. Đây là khi tôi cùng anh cả em đi du học mới bắt đầu phát triển." Tần Phong kiên nhẫn ngồi giải đáp những thắc mắc của Diễm Tinh.

Diễm Tinh ngồi ngẩn người một lúc, những thông tin này vượt quá sức tưởng tượng của cô. Kiếp trước cô từng nghe thấy cái tên Death, nhưng cô không ngờ lại là của anh cả cùng Phong ca ca. Nghe nói đây là banh phái hắc đạo lớn nhất Âu Mỹ. Nếu như vậy, vì sao kiếp trước anh cả lại dễ dàng bị bắt như vậy? Rốt cuộc trong chuyện này còn có cái gì cô chưa biết được nữa. Sau khi cô chết đã xảy ra chuyện gì?

Tần Phong biết Diễm Tinh cần thời gian tiếp nhận những thông tin này, cho nên khi nói hết những việc cần thiết với cô hắn liền đi ra bên ngoài, để cô ngồi trong phòng.

Chốc lát sau, giọng của Tiểu Mỹ xuyên vào phòng: "Tiểu thư, tôi mang bộ trang phục tới ạ."

Diễm Tinh lúc này mới thoát khỏi mớ suy nghĩ rối như bòng bong của mình, cô ra mở cửa cho Tiểu Mỹ. Chuyện của kiếp trước bây giờ cô có muốn biết cũng không được. Dù kiếp trước có thế nào thì cũng đã qua, bây giờ cô phải suy nghĩ cho hiện tại. Vì vậy Diễm Tinh đem những chuyện rối răng quẳng qua một bên, cùng Tiểu Mỹ treo bộ lễ phục lên.

Tiểu Mỹ nhìn bộ trang phục rồi lại nhìn tiểu thư với ánh mắt thán phục. Tiểu thư nhà cô đúng là rất có thiên phú với thiết kế thời trang.

"A Mỹ, chị cũng từ đây rồi mới được Phong ca ca đưa đến bên cạnh em đúng không?" Diễm Tinh nhìn chiếc váy, cân nhắc một chút rồi hỏi.

Tiểu Mỹ cũng gật đầu thừa nhận: "Vâng, lúc đầu tôi được huấn luyện tại đây, sau đó được hai vị thiếu gia đưa về bảo vệ tiểu thư."

Diễm Tinh gật đầu, nói sang chuyện khác: "Nếu vậy chị ở đây, mạng lưới cũng rộng chứ?"

"Tôi vẫn là người của Death, cho nên điều tra một vài việc không phải khó. Tiểu thư yên tâm, trong mấy ngày này tôi nhất định sẽ tìm ra người tiểu thư muốn tìm." Tiểu Mỹ gật đầu. khẳng định nói.

"Vậy được, chị cẩn thận, đừng để Phong ca ca biết được, nếu không anh ấy sẽ tức giận."

"Vâng ạ. Tiểu thư nghỉ ngơi đi ạ, tôi ra ngoài làm việc." Tiểu Mỹ nói xong liền cúi đầu đi ra ngoài.

Diễm Tinh gật đầu, nhìn bộ trang phục trước mắt đến nhập thần. Cô không tự chủ được nhớ lại những lời mà Tần Phong vừa nói.