Trùng Sinh Lần Nữa: Lệnh Phu Nhân Đừng Rời Xa Anh

Chương 20: Cãi Vã



Trang viên tại Nhà Hàng Thiên Thanh nơi hội tựu những quý ông, quý bà quyền lực trong khắp đất nước đều tụ họp nơi đây.

Nhưng hôm nay lại hoàn toàn khác hầu như Nhà Hàng Thiên Thanh đã được bao trọn, bên ngoài trang viên được sắp xếp bàn ghế một cách lịch thiệp cùng với những quầy bánh thơm phức.

Đây cũng chính là buổi họp lớp của Tố Yên cùng Lệnh Khắc, hầu hết vì tất cả bạn học cũ của hai người đều từng là sinh viên của Thanh Hoa nên ai dường như cũng đều rất thành công trong sự nghiệp.

Thành công nhất phải nhắc đến hai nhân vật chính của chúng ta.

Mộ Yên Nhi cũng có mặt trong buổi họp lớp ngày hôm nay, là một thành viên xếp trong top đầu năm xưa Mộ Yên Nhi không hề phô trương.

Em hôm nay diện trên người là chiếc váy lam đơn giản tôn lên nét đẹp dịu dàng, đáng yêu của mình, trên tay là chiếc túi Dior đắt đỏ vừa mới ra mắt.

“Mộ Yên Nhi! Cậu đến rồi hả?”

Một người bạn nữ thân thiện đi đến chào hỏi em, trên tay là ly rượu vang đắt đỏ.

Mộ Yên Nhi nhìn cô bạn kia hai mắt không có một chút thiện cảm nào đáp: “Không thấy sao mà hỏi?”

Bị nói cho nghẹn lời bạn nữ kia vẫn không biết xấu hổ tiếp tục nói kháy: “Sao Tố Yên chưa đến nhỉ? Có khi nào ly hôn với Lệnh Khắc rồi nên xấu hổ không dám đến không?”

Mộ Yên Nhi như bị chọc trúng vảy ngược, em đặt chiếc túi đắt đỏ của mình lên trên bàn trực tiếp giáng cho bạn nữ kia một cú tát trời giáng khiến cô ta bổ nhào té xuống đất.

“Mồm miệng cho cẩn thận vào! Tôi không nói không phải tôi sẽ ngoan ngoãn để cô leo lên đầu đâu Thạch Cẩm.”

Thì ra người bạn nữ kia là Thạch Cẩm một trong những người bạn thân của Lâm Chi từ hồi đại học, học vấn không tốt đồng thời cũng không phải là cựu sinh viên của Thanh Hoa.

Càng nói Thạch Cẩm lại càng độc miệng: “Cô lại dám đánh tôi? Lệnh Tư n chống lưng cho tôi mà cô lại dám đánh tôi sao? Tôi nói có sai đâu, Lâm Chi mới là người hợp với Lệnh học trưởng nhất.”

Càng nói lại càng hăng Mộ Yên Nhi rũ bỏ hình tượng tiểu thư đài cát trực tiếp cùng Thạch Cẩm đấu khẩu.

“Khốn kiếp! Kẻ thứ ba như cô ta mà cũng được nhắc đến sao? Hợp hay không hợp ai cũng rõ, hơn nữa Tố Yên nhà tôi chính là thủ khoa toàn quốc năm đó, đứng đầu khối cùng với Lệnh Khắc. Cô xem cô bạn Lâm Chi kia đã là cái thá gì so với Tố Yên?”

Một lần nữa bị nói cho nghẹn họng Thạch Cẩm liền tức giận vung tay muốn dạy dỗ Mộ Yên Nhi liền bị một cánh tay giữ lại.

Lệnh Tư Ân nhìn Thạch Cẩm hung hăng cậy thế muốn đánh Mộ Yên Nhi liền không nhịn được mà trầm mặt quát lớn: “Làm gì đó? Bàn tay dơ bẩn của cô mà muốn đánh em ấy sao?”

Mộ Yên Nhi ngẩng mặt nhìn bóng lưng cứng rắn của nam nhân che trở mình trong lòng không kìm được mà nhộn nhịp, hai má ửng hồng.

“Tiểu Ân… em cũng đến sao?”

Lệnh Tư Ân buông cánh tay sưng tấy của Thạch Cẩm ra vội quay lại nhìn xung quanh cơ thể em sau khi xác nhận không sao liền mỉm cười.

“Em đến là vì chị.”

Mộ Yên Nhi ngạc nhiên: “Em –“

Lời nói chưa kịp ra khỏi mồm sau lưng Mộ Yên Nhi liền vang lên giọng nói của Tố Yên.

“Tiểu Nhi Nhi của tớ hôm nay lại đến sớm thế.”

Cô bạn thân Tố Yên vừa đến Mộ Yên Nhi liền bỏ quên đi nam nhân thầm thích kia liền chạy đến nhào vào lòng Tố Yên ôm ấp.

“Tiểu Yên Yên của tớ nay thật xinh đẹp.”

Không bài xích với hành động thân mật của cô bạn Tố Yên cũng vui tươi xoa đầu Mộ Yên Nhi một cách nhẹ nhàng.

Buổi tiệc hôm nay Tố Yên thật xinh đẹp khiến bao bạn học không khỏi mê mẩn, với chiếc váy dài màu xanh nhạt đi kèm với chiếc bờm ngọc trai làm tôn lên khí chất thanh lịch, quý phái của một người thiếu nữ.

Lệnh Khắc bên cạnh cũng không kém bao nhiêu, hắn diện lên mình một bộ trang phục Tây u màu xanh kèm theo trên cổ áo là chiếc cà vạt trái màu làm tôn lên phong cách lịch lãm, điển trai của hắn.

Ánh mắt Lệnh Khắc vừa vào bữa tiệc đã chú ý kĩ Lệnh Tư Ân đang ở gần đó, thật lạ so với trước khi trọng sinh. Lần này Lệnh Tư Ân nhìn Mộ Yên Nhi với một ánh mặt dịu dàng, sủng nịnh xen lẫn là sự hối hận không thể nói nên lời.

Ánh mắt đó hệt như lúc Mộ Yên Nhi đỡ đạn thay Lệnh Tư n, Lệnh Khắc dường như cũng có kết quả trong đầu nhưng bản thân chưa chắc chắn nên hắn cũng chẳng dám khẳng định.

“Tư Ân! Anh em ta có lẽ cần nói chuyện riêng một lát.”

Lệnh Tư n mỉm cười đáp ứng: “Được.”

Cả hai đi đến một nơi khá vắng vẻ, Lệnh Tư n lấy gói thuốc trong túi ra tự nhiên mà hút.

“Có chuyện gì anh muốn nói với người em trai này sao? Anh trai.”

Sắc mặt Lệnh Khắc nhanh chóng thay đổi không còn vẻ hòa nhã như trước, nhìn người em trai của mình với đôi mắt cảnh cáo.

“Lệnh Tư Ân! Cậu cũng trọng sinh giống như anh?”