Trùng Sinh Lần Nữa: Lệnh Phu Nhân Đừng Rời Xa Anh

Chương 48: Người Quen



Trở về nước Kỷ Thiên không vội trở về công ty tiếp tục cuộc họp mà trực tiếp bế cô lên lái xe thẳng đến bệnh viện, đứng tại khoa phụ sản anh lo lắng đến đứng ngồi không yên.

Người ngoài còn tưởng đâu vị bạn trai nào dẫn bạn gái đi phá thai không bằng.

Nhưng trạng thái này của Kỷ Thiên hoàn toàn nên có, anh biết Tố Yên cũng đã từng bị xảy thai một lần.

Điều Kỷ Thiên lo lắng không phải cô mang đứa bé của mình mà là lo lắng đến khi mang thai liệu có ảnh hưởng gì đến sức khỏe của người mẹ hay không.

Nếu thật sự có… Kỷ Thiên thà không có con còn hơn để cô có mệnh hệ gì.

“Mời bệnh nhân số 23.”

Thấy y tá cũng gọi đến số của mình Kỷ Thiên vội bế cô vào bên trong phòng khám, tưởng chừng còn lo lắng hơn cả người đang mang bầu.

Sau khi siêu âm cho cô, bác sĩ nhìn lên màn hình thở dài: “Đứa bé không ảnh hưởng gì đến sức khỏe cả nhưng trong những tháng đầu của thai kỳ cần phải ăn uống thật cẩn thận, phiền anh ở bên bầu bạn cùng vợ suốt quãng thời gian mang thai.”

Nghe được câu khẳng định của bác sĩ, tâm trạng căng thẳng của Kỷ Thiên cũng được thả lỏng. Anh bế cô vào lòng, ôn nhu hôn lên trán cô một cái.

Tố Yên ngượng ngùng nhỏ giọng: “Làm gì thế… mau buông em xuống, xấu hổ chết mất.”

Kỷ Thiên phì cười, không nghe theo lời của cô vợ nhỏ mà tiếp tục bế cô đi ra khỏi bệnh viện.

“Có gì mà xấu hổ, được chồng bế cần gì phải ngại chứ?”

Phong thái tổng tài ôn nhu của Kỷ Thiên nhất thời làm cô say đắm, ánh mắt không kìm lại được mà nhìn chăm chăm vào gương mặt kia. Hai má đỏ ửng, si mê đến không thể ngừng lại.

Dù biết ánh mắt si mê của ai đó đang nhìn mình nhưng Kỷ Thiên lại giả vờ như không biết, trong lòng thì lại mừng như đang trẩy hội.

“Thật đẹp trai…”

Nhẹ nhàng đặt Tố Yên ngồi xuống ghế lái phụ anh nhỏ giọng ghé sát bên tai cô: “Đẹp trai thì mau hôn anh một cái.”

Không một giây chần chừ Tố Yên hôn lên môi anh một cái rồi quay đi chỗ khác, bị hôn bất ngờ Kỷ Thiên hai má đỏ ửng quay đầu sang bên kia giả vờ ho vài cái rồi cài dây an toàn cho cô.

Vốn dĩ muốn trở Tố Yên về nhà dưỡng thai nhưng cô lại một lòng chỉ muốn kè kè bên cạnh anh nên anh cũng đành bất lực chở luôn Tố Yên lên công ty cùng mình.

Từ khi hay tin cô mang thai Kỷ Thiên dường như không bao giờ để chân cô chạm xuống đất quá mười phút, nhỡ đâu chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi thì cô sẽ bị té.

Trước hành động cận thận từng li từng tí của Kỷ Thiên, Tố Yên cũng chẳng thể khuyên được gì chỉ đành chấp thuận nghe theo. Được bao bọc trong vòng tay của anh, cô xém thì quên mất thân phận của bản thân trước kia là gì.

“Đến nơi rồi, anh bế em vào bên trong.”

Nghe rõ ý định của Kỷ Thiên cô vội đẩy anh ra, nũng nịu nói: “Thôi nào! Anh mà bế em nhiều em sẽ sinh hư đấy, nắm tay dắt em đi vào trong là được.”

Sau một hồi năn nỉ không ngừng của Tố Yên thì Kỷ Thiên cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, anh đan tay mình vào tay cô rồi dắt cô vào bên trong.

Cả hai vừa bước vào trong công ty nhất thời khiến nhân viên rầm rộ lên, người người đồn nhau lời qua tiếng lại chung quy vẫn nằm ở một chủ đề hot.

“Kỷ Phu Nhân trong lời đồn đã xuất hiện.”

Hai người nắm tay nhau đi đến trước thang máy riêng, Kỷ Thiên dịu dàng vén tóc ra sau tai cho cô.

Anh khẽ mỉm cười ôn nhu: “Lên đó nếu buồn chán quá thì lấy điện thoại anh chơi, muốn ăn gì vào tủ lấy là được. Tất cả đều được chuẩn bị cho em.”

Trước sự tỉ mỉ của bạn trai Tố Yên cuối cùng cũng siêu lòng, cô ôm lấy gương mắt anh hôn lên má anh một cái.

“Yêu anh chết đi mất.”

Cảnh tượng ngọt lịm này nhất thời bị các nhân viên đi ngang qua thấy toàn bộ, một màn tình tứ diễn ra không khỏi khiến bọn họ trố mắt.

Trong mắt nhân viên Kỷ Tổng chính là một người đàn ông không gần nữ sắc, lạnh lùng và rất nghiêm túc, thế mà giờ đây trước mặt bọn họ là một Kỷ Tổng ôn nhu như ngọc.

“Đúng là không ai bình thường khi yêu mà, đến cả Tổng Giám Đốc còn như thế.”

Lời đồn đại của các nhân viên cứ truyền tai nhau đến tận chỗ ngồi của Đỗ Ý Như, năm đó với sự chen vào của Lâm Chi cô ta hoàn toàn bị Lệnh Nghiêm Tôn xem như một thứ bỏ đi.

May mắn bằng tốt nghiệp đã có liền xin vào Thịnh Phát làm việc, ban đầu chỉ tính làm một nhân viên bình thương nhưng là vô tình say năng trước vẻ đẹp của Kỷ Thiên.

Hôm nay lại nghe các nhân viên đồn đại Tổng Giám Đốc cùng với một nữ nhân ôm ấp cười đùa được nghi vấn là Kỷ Phu Nhân nhất thời khiến cô ta nghiến răng ghen tị.

“Vậy cô gái đó cùng Kỷ Tổng đi vào thang máy rồi sao?”

Nữ nhân viên kia liền đáp: “Đúng rồi, hai người họ có lẽ đang cùng nhau ở phòng làm việc của Kỷ Tổng rồi.”

“Vậy sao, thôi tôi đi mang tài liệu cho Kỷ Tổng đây. Cô mau làm đi nha.”

Nữ nhân viên kia ngỡ ngàng: “Này! Nhân viên như chúng ta phải đưa cho chị Giao mới có thể chuyển qua cho Kỷ Tổng được, nếu cô đưa như thế này thì…”

Chưa để nữ nhân viên kia nói xong Đỗ Ý Như đã cầm lấy tập tài liệu đi thẳng vào thang máy, nhưng thang máy của nhân viên thường chỉ có thể dừng đến tầng số năm mà phòng làm việc của anh lại nằm ở tầng mười.

Bất đắc dĩ Đỗ Ý Như đành leo thang bộ đi lên, đứng trước cửa phòng làm việc của Kỷ Thiên, Đỗ Ý Như hít một hơi thật sâu liền mở cửa đi vào.

Trước mặt cô ta là một gương mặt quen thuộc không thể nào hơn, thấy cô ta làm việc ở đây Tố Yên mỉm cười: “Chào, cô cũng làm ở đây sao?”

Đỗ Ý Như nhất thời sắc mặt không được tốt mỉm cười gật đầu, vừa mới quay đầu nhìn về phía bàn làm việc thế mà phát hiện Kỷ Thiên không có ở đây.

“Kỷ Tổng…”

Tố Yên thấy dáng vẻ tìm kiếm của cô ta liền vui vẻ đáp: “Anh ấy đi mua đồ cho tôi rồi, cứ để tài liệu ở đó đi.”

Sau khi xác nhận Kỷ Thiên hoàn toàn không có ở đây Đỗ Ý Như cũng bộc lộ rõ bản tính thật của mình, cô

ta hướng ánh mắt chán ghét nhìn cô đang ngồi ở đó.

Nhìn chiếc điện thoại của Kỷ Thiên đang trên tay cô, Đỗ Ý Như ánh mắt lộ rõ vẻ ghen tị.

“Ha… vừa bị tên Lệnh Khắc bỏ liền mò đến tìm Kỷ Tổng sao? Không ngờ trái tim của Tố Yên cô lại to lớn như thế.”

Biết rõ Đỗ Ý Như có ác ý với mình Tố Yên hoàn toàn không để vào mắt, tay cầm điện thoại của Kỷ Thiên vẫn tự nhiên lướt.

“Không còn việc gì mau đi đi, lát nữa anh ấy quay về thì tôi không giúp nổi cô đâu.”

Trước lời nhắc nhở của Tố Yên cô ta dường như chẳng để tâm mà ngồi thẳng lên bàn làm việc của hắn: “Tôi không đi thì đã sao? Kỷ Tổng sẽ không nỡ la rầy tôi đâu.”

“Cạch.”

Cánh cửa phòng làm việc được mở ra, Kỷ Thiên đi vào bên trong trước ánh mắt sợ hãi của Đỗ Ý Như, cô ta vội xuống khỏi bàn làm việc.

“Ai cho cô lên đây?”

Đỗ Ý Như mồ hôi tuôn ra như suối lắp bắp hỏi: “Em… em đến đưa tài liệu cho Kỷ Tổng.”

Nhìn tập tài liệu trên bàn Kỷ Thiên hai mắt u ám, anh biết rõ ý định của nữ nhân kia liền âm trầm: “Từ nay về sau toàn bộ tài liệu đưa cho Châu Giao, nếu còn lần nữa thì tự động nghỉ việc đi.”

“Vâng.”

Dứt lời Đỗ Ý Như vội vã chạy thẳng ra khỏi phòng làm việc, hai mắt đỏ ửng.