Trùng Sinh Nhã Linh

Chương 2



"Cạnh"
Chiếc ipar rơi xuống nền sàn gỗ, vỡ...
Tựa như tâm trạng cô lúc này vậy, vỡ nát...
Tại sao lại sảy ra chuyện này cơ chứ? Ai? Ai đã hãm hại cô... Mặc dù cô chưa từng gặp chuyện này sảy ra ở người khác hay trong cuộc sống, nhưng chắc chắn đây là một âm mưu từ trước, một âm mưu nhằm vào cô, muốn huỷ cô.



Hôm qua Hoài Thu gọi điện bảo muốn uống rượi, hẹn cô đến bar Hara.
Tâm trạng cô ấy không tốt, cô nghĩ chắc lại chuyện gia đình.
Gia đình cô ấy không hạnh phúc như người ngoài vẫn tưởng.



Ba, mẹ cô ấy đều có gia đình riêng, mặc dù hầu hết mọi người trong giới thượng lưu đều biết, nhưng trên mặt báo hay tham gia bất cứ buổi tiệc nào họ đều đóng giả như một gia đình hạnh phúc vậy.
Hoài Thu có thể xem như bạn thanh mai với cô vậy, bắt đầu vào học tiểu học bọn cô luôn là bạn cùng lớp ngồi chung một bàn, tình cảm rất sâu đậm.
Hầu như không có một bí mật nào giữa hai người.



Hai người bọn cô thuê một phòng bao, nói là phòng bao nhưng cũng chỉ ngăn cách bởi tâm bình phong mờ mờ, tạo cho không gian một cảm giác mập mờ, ánh đèn đủ sắc màu nhưng không nhìn rõ cái gì cả.
Gọi toàn rượi mạnh nhưng nửa đường, Hoài thu có điện thoại, cô ấy đi trước.
Nhưng cô vẫn ở lại uống rượi, từ lúc mẹ mất đến nay, việc uống rượi với cô đã trở thành việc thường.
Cô còn luyện được một thân " bản lĩnh" ngàn chén không say đấy, haha...



Kí ức còn sót lại duy nhất hôm qua là việc cô đến bãi đỗ xe lấy xe, còn về sau chuyện như thế nào cô hoàn toàn không nhớ gì cả.
Lúc cô có ý thức là việc hôm sau, cô tỉnh lại ở một khách sạn rẻ tiền trên đường XXR.
Toàn thân đau nhức, nhất là phần eo và... hạ thân. Cô biết chuyện gì sảy ra, đâu phải con nít ba tuổi nữa.



Nhưng cô không nghĩ chuyện sảy ra nghĩ trọng đến vậy, nă..năm người... họ chắc bỏ nhiều vốn lắm đây. Kiếm cho cô tận năm người, cô có nên cảm ơn người đó không nhỉ???
Nhã Linh ngước khuôn mặt xinh xắn nhưng giờ đây nó trắng bệch không một chút huyết sắc nào nhìn ba cô. Lạnh quá, giờ cô cảm thấy sao thật lạnh, lạnh từ tim lan đến toàn thân, buốt giá...
Ba thật nghĩ như vậy sao? Ba chẳng nhẽ không biết mọi việc cô làm chỉ vì muốn ông... quan tâm cô một chút.



Tựa như Văn Huynh vậy, nháo một chút thì cả gia đình đều sẽ mắng cậu một chút, khuyên cậu một chút, an ủi cậu một chút, tuy rằng dài dòng nhưng... cô thấy ấm áp.
Cô luôn hâm mộ cậu.
Nếu ba cô mắng cô, đánh cô, hay chỉ nói một câu quan tâm nho nhỏ " con ăn gì chưa?", " hôm nay điểm thi thế nào?", " có cần gì không?",...
Chắc cô sẽ vui sướng mà nhảy cẩng lên mất.
Nhưng không, ông không nói cái gì, từ ngày mẹ mất đến nay, tựa như trong ngôi biết thự không có một đứa con gái là cô đây tồn tại vậy.
" Ba có bao giờ hiểu con không? Ba đã bao giờ quan tâm con chưa? Ở ngoài chịu uất ức, ba đã bao giờ đứng ra thay con gánh vác, bảo vệ con?!?! kể từ ngày mẹ mất đi.


Từ khi sinh ra, con đã không được ba thích, vì con là sinh non nên mẹ mất đi khả năng sinh đứa con thứ hai, mà sức khoẻ của mẹ ngày càng giảm sút, năm ba bữa lại bệnh một lần. Con luôn luôn biết. Nhưng ba à, con là con gái của ba mà, chẳng phải sao??? Nhưng tại sao ba lại đối sử với con như vậy? Dù không quan tâm nhưng từ bé đến nay, chẳng nhẽ ba không hiểu con là loại người gì? Không thể kiềm chế như vậy sao???"
"Mày.."
" Tại sao không thể tin con một lần? Con là bị người hãm hại, con bị bỏ thuốc. Bọn họ muốn huỷ con gái ba mà. Ba tin con một lần đi mà???"
" Mày không xứng!!!"


Bỏ lại câu này, ba Trần phất tay áo bỏ đi.