Trùng Sinh: Rồng Ở Đô Thị

Chương 1: Sống lại



Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng “Thương Long” cũng khôi phục ý thức. Vùng đầu đau đớn như muốn vỡ ra, mỗi bộ phận trên người đều nhức nhối không thôi, giống như đã bị máy bay chiến đấu đụng vào. Dù thế thì hän vẫn kìm nén không la hét, hắn đã được huấn luyện nghiêm ngặt nhất Hoa Hạ, vết thương này vẫn chưa đủ phá hủy ý chí vững chắc như đá của hắn.

Hắn chậm rãi di chuyển mí mắt nặng nề, sau đó đột nhiên mở to hai mắt. Ánh sáng lóe lên trong mắt giống như tia chớp choáng ngợp. Có lẽ là vì ngủ say quá lâu nên ánh sáng chiếu vào mắt khiến hắn đau đớn.

Trải qua khoảng thời gian thích nghỉ ngắn ngủi, hắn cảnh giác quan sát hoàn cảnh xung quanh. Nhiều năm rèn luyện sinh tử khiến hắn hình thành thói quen quan sát môi trường xung quanh trước rồi. Đưa ra phản ứng phù hợp dựa theo hoàn cảnh là chuyện mà hẳn thường làm trong lúc chấp hành nhiệm vụ.

Nhìn thấy các thiết bị và dụng cụ linh tinh rồi lại nhìn chai truyền dịch treo bên cạnh. Thương Long có thể xác định rằng đây là phòng bệnh. Từ cách trang trí sang trọng trong phòng, hắn có thể đoán được đây là phòng bệnh sang trọng hoặc phòng chăm sóc đặc biệt!

“Ông đây thật sự chưa chết?” Đó là suy nghĩ đầu tiên của hắn! Không chết trong vụ nổ đó luôn sao? Chẳng lẽ hản đã được cứu sau khi bị thương nặng?

Hắn muốn cười nên ngửa mặt lên trời cười lớn, ngay cả hắn cũng không tin mình lại sống dai đến thế! Chẳng lẽ thật sự ứng với câu nói rằng người tốt chết sớm, tai họa lưu ngàn năm? Hăn là tai họa hả? Chắc là thế, ít nhất thì đối với kẻ thù, hắn thật sự là tai họa!

Hản lắc đầu nặng nề không chịu nổi, cố gắng chắc chắn rằng mình không nằm mơi Sau khi lắc đầu thì cơn đau trong đầu đột ngột tăng vọt, giống như có hàng nghìn châm bạc säc bén đâm vào tâm trí, là đau đớn kịch liệt phát ra từ sâu trong tâm hồn. Ngay cả người như hắn mà còn cảm thấy không chịu nổi! Hắn chỉ có thể căn chặt răng, ép buộc bản thân không. được phát ra bất kỳ âm thanh nào. Với cơn đau không thể chịu nổi này, từng đợt ký ức xa lạ giống như thủy triều tràn vào đầu hắn. Đây là ký ức không thuộc về hắn!

Cơn đau không thể giải thích giống như giông bão mùa hè, đến nhanh mà đi cũng nhanh. Mặc dù chỉ vẻn vẹn hơn mười giây nhưng cũng cạn kiệt thể lực cuối cùng của hẳn. Toàn thân giống như vừa ngâm trong nước, suýt nữa khiến hắn ngã quy.

Sau khi hồi phục từ trong cơn đau dữ dội, ký ức trong đầu cũng thay đổi từ hỗn loạn sang rõ ràng... Từ Thiên Phong, đây là tên của chủ nhân đoạn ký ức xa lạ này.

Hản vô thức nhìn cánh tay đang cảm nhiều ống truyền dịch, hoảng sợ nhanh chóng tràn ra từ trong mắt, chắc chắn đây không phải là cánh tay của hän! Cánh tay của hẳn phải tràn đầy cơ bắp và chứa đựng sức mạnh bùng nổ, trong khi cánh tay này lại mảnh khảnh trắng nõn, rõ ràng là thuộc về cậu ấm sống an nhàn sung sướng trong ký ức!

Phát hiện này lập tức khiến hän lo lằng, vội vàng kìm nén cơn đau mà nhổm người dậy tiến lại gân tấm gương bên cạnh.

Đập vào mắt là khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, cũng là khuôn mặt của “Từ Thiên Phong” trong ký ức của hắn! Chỉ là bây giờ trên khuôn mặt này đầy vết bầm tím, sưng phù giống như đầu heo, trên đầu còn quấn băng gạc!

“Ầm ầm..”

Hản ngã xuống giường bệnh, thậm chí quên mất đau đớn trên người.

Chuyện gì đang xảy ra thế này? Sao linh hồn của hắn lại xuất hiện trong người cậu ấm này? Là linh hồn dịch chuyển hay. là xuyên không? Vào giờ phút này, cho dù Thương Long đã được huấn luyện khắc nghiệt thì cũng không bình tĩnh nổi!

Đây là chuyện mà người nào gặp phải cũng không thể bình tĩnh được. Mặc dù bởi vì thân phận đặc biệt mà hắn đã nghe thấy rất nhiều chuyện kỳ lạ mà người bình thường chưa từng nghe được, cũng gặp quá nhiều chuyện kỳ lạ mà khoa học không thể giải thích được. Thế nhưng hắn chưa bao giờ gặp chuyện kỳ lạ như linh hồn dịch chuyển thế này, việc này đã hoàn toàn vượt khỏi nhận biết của hắn!

Hắn không nên là Từ Thiên Phong, mật danh của hắn là “Thương Long”. Ngay cả hắn cũng quên mất tên thật của mình, đối với hän thì “Thương Long” cũng là tên của hẳn. Ngoài ra còn có bốn người cũng không có tên giống như hẳn, mật danh của bọn họ lần lượt là “Kim Hổ”, “Thiết Báo”, “Hỏa Điểu” và “Bạo Vũ".

Bọn họ cùng trực thuộc đơn vị mạnh nhất và bí ẩn nhất quân đội Hoa Hạ - “Người chấp pháp”.

Ngoại trừ vài thành viên của tổ chức, chắc chắn không quá mười người biết đến sự tồn tại của tổ chức này, thậm chí là người sáng lập tổ chức! Những người biết sự tồn tại của bọn họ đều là những nhân chỉ cần giậm chân cũng có thể khiến toàn bộ Hoa Hạ chấn động.

Mấy ngày trước hẳn nhận được nhiệm vụ đi đến hòn đảo. nào đó không người ở Thái Bình Dương phá hủy phòng thí nghiệm gen chiến sĩ của kẻ địch. Đây không phải lần đầu hắn làm nhiệm vụ kiểu này nên rất thành thạo. Thế nhưng khi hắn trải qua mấy ngày ẩn nấp và thuận lợi tiến vào phòng thí nghiệm thì mới biết răng đây hoàn toàn là một cái bẫy! Bên trong không có phòng thí nghiệm gen chiến sĩ như tình báo đã nói, mà chỉ có hai quả bom hạt nhân nhỏ được chuẩn bị riêng cho hắn!

Mặc dù năm người của tổ chức “Người chấp pháp” đều có sức mạnh không gì sánh bằng, thế nhưng khi đối diện với bom hạt nhân, không thế lực mạnh mẽ nào có thể chống lại được!

Đương nhiên hẳn biết mình bị hãm hại nhưng dường như số ít người biết đến sự tồn tại của tổ chức này nên không có lý do gì để giết hắn. Những người kia đều là nguyên lão quốc gia, sao lại ra tay với thành viên của “Người chấp pháp” được chứ? Việc này chẳng khác nào tự cắt đứt cánh tay của mình. Nhưng mà ngoại trừ mấy nhân vật thủ đoạn đầy người ấy thì còn là ai nữa đây? Sao lại biết đến sự tồn tại của hắn? Hơn nữa tại sao lại phí sức muốn giết hẳn như thế?

Trong khi hẳn vẫn còn đang suy nghĩ về những chuyện này thì cánh cửa phòng bệnh vội vàng đẩy ra, ngay sau đó là một người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi loạng choạng bước vào. Đây là một người phụ nữ rất xinh đẹp, dường như năm tháng không lưu lại quá nhiều dấu vết trên khuôn mặt bà, cho dù bây giờ bà đang hoang mang lo sợ thì vẫn không thể che giấu được vẻ quyến rũ mê người.

Nếu là người khác, có lẽ đã bị người phụ nữ này quyến rũ nhưng “Thương Long” lại biết tuổi thật của bà là 46! Chỉ vì bảo dưỡng tốt mà nhìn không khác gì người ở độ tuổi ba mươi.

Sao hăn lại biết rõ tuổi tác của người phụ nữ này đến thế? Bởi vì người này là mẹ của chủ nhân thân thể hiện tại của hắn, Phương Lan.

“Thiên Phong, con tỉnh rồi sao? Con thật sự tỉnh rồi hả?” Phương Lan chợt mở to mắt nhìn chãm chăm vào con trai, cả người như bị sét đánh. Bà nhìn con trai trên giường bệnh với vẻ nghỉ ngờ, thế nhưng nước mắt lại rơi xuống như hạt châu đứt dây. Đến khi tỉnh lại, thậm chí bà còn không lau nước mắt vui sướng mà đã loạng choạng bước đến năm tay con trai, liên tục lẩm bẩm “Ông trời phù hộ”.

Bỗng dưng bị nằm chặt tay khiến hẳn vô thức muốn rút tay về, nhưng đột nhiên nhớ ra mình đã không còn là “Thương Long” mạnh mẽ kia nữa. Hảẳn là Từ Thiên Phong, là tay chơi nổi tiếng ở Thiên Hải, cũng là cậu ấm khét tiếng trong đám con ông cháu chat

Có lẽ bởi vì nhiều năm chưa được cảm nhận tình thương. của mẹ, hoặc là linh hồn còn sót lại của Từ Thiên Phong quấy rối trong đầu, cuối cùng hắn vẫn kìm nén không rút tay về.

Nếu ông trời đã cho hẳn cơ hội sống lại, hẳn quyết định sẽ sống thật tốt. Chắc chắn thân phận này có tác dụng rất lớn trong việc điều tra người có âm mưu chống lại hẳn! Không ai có thể ngờ răng “Thương Long” mạnh mẽ lại trở thành tay chơi! Có lẽ đối với vài người, mạng của hẳn cũng không giá trị lắm, thế nhưng bản thân hắn lại trân trọng nó. Người nào muốn lấy mạng hẳn, vậy thì phải sẵn sàng chấp nhận sự trả thù của hắn.

Có lẽ kẻ thù mà hắn sắp đối mặt mạnh hơn hắn nghĩ nhưng hẳn vẫn sẽ phát động phản kích.

Từ Thiên Phong há to miệng, hắn vẫn không thể gọi tiếng “mẹ” được, hẳn quá xa lạ với xưng hô này! Từ khi bät đầu có ký ức, trong đầu hắn chưa từng tồn tại từ ngữ này, càng không biết rốt cuộc tình thương của mẹ là gì.

Phương Lan không để ý đến sự khác thường của con trai mà hào hứng hét ra ngoài cửa: “Bác sĩ, bác sĩ đến xem đi, con trai tôi tỉnh rồi...”

Theo một loạt tiếng bước chân gấp gáp vang lên, vài bác sĩ đẩy cửa bước vào. Bọn họ mở to mắt nhìn Từ Thiên Phong, vẻ mặt tràn đầy nghỉ ngời

Đây là người mà toàn bộ chuyên gia trong bệnh viện đều kết án tử, nếu không phải vì số tiền khổng lồ của nhà họ Từ, thậm chí bọn họ còn chẳng muốn điều trị cho hẳn! Khi người này được đưa vào bệnh viện thì đã bị đánh đến mức không còn hình dạng, mọi bộ phận trong người đều xuất huyết nghiêm trọng, còn có chấn động não nặng nề, như vậy mà còn không chết sao?

Nhắc đến người này thì cũng là kỳ tài, cho dù bị đánh bầm dập thì vẫn che chặt nửa người dưới. đó cũng là nơi duy nhất không bị thương trên người hẳn! Có thể thấy được người này coi trọng thứ đó đến nhường nào!

Mấy bác sĩ mang theo suy nghĩ chiêm ngưỡng phép màu. kiểm tra cho Từ Thiên Phong, xì xào bàn tán trao đổi, cuối cùng một bác sĩ lớn tuổi lên tiếng: “Bà Từ, tôi rất vui mừng thông báo với bà rằng cậu Từ đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, hơn nữa các cơ quan nội tạng còn hồi phục nhanh chóng với tốc độ chưa từng thấy trước đây. Tôi tin rằng cậu ấy sẽ sớm được xuất viện.”

Sau mấy chục năm hành nghề y, ông ta chưa từng nhìn thấy chuyện kỳ lạ như thế. Người đã chết chắc sống lại thì thôi đi, bộ phận bị hao tổn nghiêm trọng còn hồi phục với tốc độ đáng gờm như thế. Nếu không phải ông ta là người vô thần, ông ta sẽ cho rằng người này đã được thần linh phù hộ!

Nghe tin con mình đã thoát khỏi nguy hiểm, vẻ lo lắng trên mặt Phương Lan cũng biến mất, nước mắt vui sướng không hề dừng lại trong mắt bà. Nếu không có đứa con trai này, bà cảm thấy mình cũng không sống nổi nữa. Hai ngày này, thậm chí bà còn nghĩ đến việc phải chết như thế nào!

Nhìn thấy biểu cảm của Phương Lan, Từ Thiên Phong thở dài. Đây gọi là con hư tại mẹ, vì thế Từ Thiên Phong kia mới đi đến bước đường này. Cho dù không sắp xếp ký ức trong đầu thì hẳn cũng có thể đoán được, e rằng phần lớn là do Phương Lan chiều chuộng quá mức mà ral

Thầy nghiêm thì trò giỏi, gậy đau thì con ngoan! Đây là “Ngự Long Quyết” mà ông già chết tiệt kia đã nói! Bây giờ ngẫm lại thì thật sự có chuyện như thế.

Nếu không phải linh hồn của hắn chiếm lĩnh thân thể này, e rằng người này đã đi gặp Diêm Vương từ lâu rồi. Là mình nên cảm ơn Từ Thiên Phong, hay là Từ Thiên Phong nên cảm ơn mình đây? Hai người đáng lẽ phải chết lại sống lại theo cách kỳ lạ như thế, cũng có thể xem là định mệnh.

Ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân, Từ Thiên Phong ngẩng đầu nhìn lên, khóe miệng nhếch lên ý cười cay đẳng. Không phải ai khác mà là cha của Từ Thiên Phong, Từ Văn Chính!