Trùng Sinh: Rồng Ở Đô Thị

Chương 10: Thành thật tuyên bố



“Cậu Từ hiểu lầm rồi!” Cảnh sát cười làm lành: “Là thế này, một giờ trước có người báo án, nói là có tai nạn giao thông ở đường Tân Giang, còn liên quan tới mạng người.”

Thì ra là việc này, Từ Thiên Phong cười cười nói: “Đúng là có chuyện này. Nhưng mà tôi là người bị hại đấy, cái xe thể thao hơn chục triệu kia của tôi bị đâm nát bét kia kìa. Người kia đã chết rồi, tôi còn đang bực mình đây, giờ ai bồi thường tiền sửa xe cho tôi...

“Chúng tôi đã trích xuất camera an ninh, xác định cậu Từ không hề có trách nhiệm trong việc này!” Viên cảnh sát giải thích nói: “Chỉ là người gây tai nạn kia là tội phạm chạy trốn mà chúng tôi truy bắt bao lâu nay, cho nên cậu Từ à, anh xem...

Mấy câu sau không cần nói cũng biết, một vụ tai nạn bình thường đã chuyển thành vụ án hình sự, xem ra hắn thật sự phải tới cục cảnh sát một chuyến rồi. Từ Thiên Phong hoài nghỉ, bản thân có phải cục nam châm hút vận xui không mà chỉ trong một ngày đã tới cục cảnh sát tận ba lần!

“Được thôi, nhưng mà mẹ tôi vừa mới nấu cơm xong, mà tôi lại chưa có gì cho vào bụng, nên có thể chờ mười phút không?”

Từ Thiên Phong cảm thấy mấy câu mình nói hoàn toàn bình thường nhưng Phương Lan và Lâm Sơ Ảnh đứng bên cạnh lại mở to hai mắt đầy kinh ngạc, từ khi nào mà thãng nhóc này lại ăn nói khách khí đến vậy? Đổi lại là trước kia thì tên cảnh sát này đã bị chửi cho to đầu rồi! Bắt đầu thay đổi nhanh vậy sao?

Đến cả viên cảnh sát kia cũng không ngờ Từ Thiên Phong lại dễ nói chuyện như vậy. Vốn dĩ vụ việc lần này không đến lượt anh ta, tuy tội phạm chạy trốn tự gây tai nạn rồi tử vong nhưng ai cũng ngầm hiểu trong lòng, ai xử lý vụ việc này thì công lao sẽ thuộc về người đó. Mọi người đều nói tính nết cậu chủ này rất khó ưa, mãi không ai chịu tới xử lý việc này. Cuối cùng anh ta đành phải tự đi, làm gì còn cách nào khác chứ, ai bảo anh ta là người mới!

“Đương nhiên là có thể...” Cảnh sát thụ sủng nhược kinh nói: “Cậu Từ cứ ăn cơm trước đi, tôi đứng bên ngoài chờ là được!”

“Không cần đứng bên ngoài đâu, vào nhà uống chén trà đã!” Thấy con trai thay đổi, Phương Lan thầm mừng trong lòng. Mấy tên cảnh sát mà bà hay ngứa mắt giờ nhìn cũng thấy đáng yêu, nhiệt tình kéo viên cảnh sát vào nhà, quay ra bảo người giúp việc bưng trà lên.

Từ Thiên Phong đánh bay mấy bát cơm, đứng lên đi về phía viên cảnh sát trẻ tuổi: “Đi thôi!”

Nhìn bóng lưng con trai rời đi, Phương Lan đột nhiên giữ chặt tay Lâm Sơ Ảnh, mừng phát khóc: “Sơ Ảnh, cháu xem, Thiên Phong thật sự thay đổi, thật sự thay đổi rồi...”

“Đúng vậy, em ấy thật sự bắt đầu thay đổi rồi...” Lâm Sơ Ảnh chớp chớp hai mắt đang đẫm lệ.

Một tuần sau đó, Từ Thiên Phong thay đổi làm mọi người kinh ngạc không thôi.

Suốt thời gian gần đây, cậu ấm ăn chơi này không hề ra ngoài ăn chơi đàng điếm. Buổi sáng đúng bảy giờ là thức dậy, sau đó còn chạy bộ quanh biệt thự nhà họ Từ, chạy xong về phòng tắm rửa, sau đó ăn cơm, cơm nước xong thì cứ ở lì trong phòng đến tận giữa trưa.



Buổi chiều cùng đi tản bộ với Phương Lan, thỉnh thoảng còn làm việc tốt như giúp người già qua đường nữa. Từ Thiên Phong cũng không còn hô to gọi nhỏ với người giúp việc và vệ sĩ, dục vọng trong mắt cũng biến mất, ngược lại tỏa ra khí chất tiêu sái phóng khoáng.

Sự thay đổi này khiến vợ chồng Từ Văn Chính kích động không thôi, con trai ngày càng trở nên tốt đẹp hơn, đương nhiên người vui sướng nhất chính là cha mẹ.

Thậm chí buổi sáng Từ Văn Chính còn không muốn đi làm, nếu không phải bị vợ mình đuổi ra ngoài thì ông vẫn còn muốn ở nhà trò chuyện với con trai.

Tuy Từ Thiên Phong không đi làm ở tập đoàn Thịnh Thế nhưng giờ ai thèm để ý chứ? Chỉ cần hắn chịu sửa đổi bản thân là đủ rồi!

Mà sau khi Lâm Sơ Ảnh về nhà suy nghĩ kỹ càng, đã quyết định đến làm việc ở Thịnh Thế, đảm nhiệm chức phó tổng giám đốc. Mà chức vị này của cô không phải là hư danh, Từ Văn Chính đã giao cho cô rất nhiều trọng trách và quyền lực! Tập đoàn Thịnh Thế không phải công ty niêm yết, Từ Văn Chính giữ 60% cổ phần, Từ Thiên Phong giữ 20%, còn lại là những. người có công lớn với công ty. Đây là kiểu doanh nghiệp gia tộc điển hình, bởi vậy đối với việc Lâm Sơ Ảnh nhảy vào công ty giữa chừng, người trong công ty cũng không có gì dị nghị, hơn nữa Lâm Sơ Ảnh đúng là người có năng lực.

Sáng hôm nay, Từ Thiên Phong vẫn ra ngoài chạy bộ như thường, vừa mới ra khỏi cổng nhà họ Từ thì phía sau đột nhiên truyền đến cảm giác đau nhói như bị kim đâm. Hẳn lờ mờ nhận ra có người đang âm thầm theo dõi hành tung của mình. Có kẻ muốn hại hắn? Đồng tử Từ Thiên Phong co rụt lại nhưng bước chân vẫn đi đều, cố tỏ ra bình tĩnh, trong lòng lại âm thầm cảnh giác, chẳng lẽ Tống An Bang không cam lòng? Nếu thật sự là vậy thì hän cũng không ngại cho ông ta một lời cảnh cáo đâu!

Hắn vẫn tiếp tục chạy, cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, hän càng thêm khẳng định người lén theo dõi hän đang ở gần đây.

“Mấy người về trước đi, tôi đi dạo quanh đây một lúc đất” Hắn xoay người nói với vệ sĩ đang đi phía sau.

Lúc nhìn thấy bốn người áo đen, Từ Thiên Phong không khỏi đau đầu. Từ ngày đi lấy khẩu cung ở cục cảnh sát về, mẹ lấy quyền uy của mình ra ép hän phải dẫn theo bốn vệ sĩ đi cùng. Tuy bản thân đã từ chối nhưng thấy mẹ lo lắng nên đành thôi.

Bốn vệ sĩ này nhìn thì đúng là khí thế đấy nhưng thật ra cũng chỉ là gối thêu hoa. Nếu có chuyện xảy ra, hầu như không trông cậy được gì vào bọn họ. Dựa vào thực lực của bọn họ, ngoại trừ lấy cơ thể ra làm bia đỡ đạn, cũng chỉ có thể đối phó được tí với đám lưu manh. Nếu phải giao chiến với cao thủ thì người chết đầu tiên là bọn họ!

“Cậu chủ, bà chủ đã căn dặn chúng tôi phải luôn đi theo cậu.” Vệ sĩ lạnh lùng trả lời.

“Nếu còn đi theo thì tôi sẽ lập tức bảo bà chủ đuổi việc hết mấy người!" Từ Thiên Phong bất đắc dĩ, chỉ đành phải bày ra bộ mặt lạnh lùng để dọa họ.

Nghe thấy thế, mấy vệ sĩ lập tức thay đổi sắc mặt, mức lương mà nhà họ Từ cấp cho vệ sĩ luôn được coi là cao nhất trong ngành nên bọn họ không muốn mất công việc này.

“Cậu chủ, vậy cậu đừng chạy quá xa...” Dưới áp lực miếng. cơm manh áo, cuối cùng các vệ sĩ cũng phải khuất phục.

Từ Thiên Phong gật đầu, chậm rãi đi về hướng mà hẳn đã xác định. Hắn đang định ẩn nấp thì phía sau cây cổ thụ ở đăng xa đột nhiên xuất hiện một người, còn vẫy tay với hắn.

Đây chính là kẻ theo dõi mình sao? Đúng là to gan thật, còn dám lộ mặt ngay trước mặt hẳn? Từ Thiên Phong đen mặt đi qua, hắn muốn nhìn xem rốt cuộc đang úp úp mở mở chuyện gì.

Nhìn thấy Từ Thiên Phong, người nọ thầm mừng trong lòng, tay vẫy càng mạnh hơn, gọi to: “Cậu Từ, ở đây, ở đây...”

Từ Thiên Phong sửng sốt, nhìn bộ dạng người này giống như đang ước gì mình phát hiện ra anh ta! Cảm nhận được người này không có gì nguy hiểm, Từ Thiên Phong mới bước nhanh tới, nhìn người đàn ông này cao gầy nhưng rẳn chắc, hỏi: “Anh là ai?”

“Cậu Từ, là cậu Du bảo tôi tới, mời cậu Từ đêm nay tụ tập ở chỗ cũ!” Người đàn ông vội nói.

Cậu Du? Du Minh Trạch?

“Sao cậu ta không tự tới đây? Còn nữa, tại sao anh cứ phải lén la lén lút ở chỗ này?” Từ Thiên Phong nhíu mày, Du Minh Trạch này đúng là bạn bè tốt thật, hắn trọng thương nẵm viện, vậy mà anh ta còn không thèm tới thăm lấy một lần.

“Cậu Từ à, nếu tôi không trốn ở đây thì làm sao tôi có cơ hội gặp được cậu chứ...” Người đàn ông chỉ về phía mấy tên vệ sĩ, vẻ mặt cười khổ nói.

Anh ta vừa nói xong, Từ Thiên Phong lập tức hiểu ra, khả năng cao là do mẹ làm rồi. Có lẽ là sợ con mình bị đám bạn bè này dạy hư cho nên mới cố gắng chặt đứt liên lạc giữa bọn họ. Thảo nào dạo này không có ai tới tìm mình, chắc là đã bị mẹ †ìm mọi cách ngăn cản rồi!

“Được, tôi biết rồi, trở về nói cho lão nhị, đêm nay tôi sẽ đến đúng giờ!”

Về đến nhà, Phương Lan đang chuẩn bị bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng. Thấy con trai thật sự thay đổi, trên mặt Phương Lan không còn nét u sầu nữa mà cả ngày lúc nào cũng tươi cười, cứ như đã trẻ ra mấy tuổi.

“Mẹ, tối nay con có việc phải ra ngoài!” Từ Thiên Phong vừa ăn sáng vừa nói.

Nghe thấy vậy, nét mặt Phương Lan khế thay đổi, ngay sau đó cười nói: “Con trai à, con muốn đi đâu, có cần mẹ đi cùng không?”

Phương Lan là người thông minh, con trai vừa nói là bà đoán ngay ra được con mình định tới chỗ đám bạn hư đốn kia, bà cũng không thể nói thẳng là không cho con đi nên đành hỏi thử xem.

“Mẹ, con tới chỗ bọn Du Minh Trạch, mẹ đi theo làm gì?” Từ Thiên Phong buông đôi đũa, cười nói: “Mẹ đừng lo lắng, con tự có chừng mực!”

“Ừm, được rồi!” Nếu con trai đã nói đến vậy rồi thì bà lựa chọn tin tưởng con mình nhưng vẫn không quên dặn dò: “Đến lúc đó nhớ dẫn theo vệ sĩ đấy, đám trẻ tụi con toàn đi mấy chỗ loạn quá..."

Bà không cần nghĩ cũng biết đám ăn chơi này hay đi đâu, bà không cầu con trai thật sự hối cải làm người mới, mà chỉ hy vọng hắn có thể bình an. Mà trong mắt bà, phái thêm nhiều vệ sĩ đi thì nhất định có thể bảo vệ con trai tốt hơn, bà thật sự không muốn chịu đựng nỗi đau mất con!

“Mẹ đừng để vệ sĩ đi theo con nữa!” Từ Thiên Phong nghiêm túc nhìn mẹ mình, nói thẳng với mẹ: “Mẹ à, một mình con có thể đấu được với cả trăm tên vệ sĩ đấy, dẫn bọn họ theo làm gì!

“Con cái đứa nhỏ này, tật khoác lác vẫn không sửa được!” Phương Lan oán trách nhìn con trai.

“Con thật sự không phải khoác lác!” Từ Thiên Phong nghiêm túc nói: “Nếu mẹ không tin thì chúng ta đánh cược đi.”

“Đánh cược? Đánh cược gì?”

“Rất đơn giản, một mình con đấu với mười vệ sĩ nhà mình. Nếu con thua thì sau này chuyện gì con cũng nghe theo mọi người, còn nếu con thắng thì không có yêu cầu gì khác, chỉ cần mẹ đừng phái vệ sĩ đi theo con nữa là được...” Hắn thật sự không muốn có vệ sĩ, đám người đó như mấy cái cây cột điện vậy, mình muốn làm gì cũng không được. Dù sao sớm muộn gì họ cũng biết sức mạnh của hẳn thôi, cho nên để họ biết sớm hơn một tí cũng đỡ khiến họ phải lo lắng.

“Con à, con nói lung tung gì đấy? Chỉ dựa vào con mà đòi một đấu mười? Con có thể đánh thắng một người thôi là mẹ cũng tính là con thăng!” Phương Lan không tin Từ Thiên Phong nói. Con trai mình có năng lực gì, chẳng lẽ người làm mẹ như bà lại không rõ, đến con gà còn trói không chặt thì lấy đâu ra sức mà đòi đấu với vệ sĩ. Đúng là tự tìm đường chết mài!

“Con không nói đùa, lát nữa mẹ sẽ biết thôi!” Từ Thiên Phong hơi mỉm cười, trên mặt lộ ra sự tự tin! Tuy thực lực của mình đúng là bị giảm xuống rất nhiều, nhưng đối phó với đám vệ sĩ này thì vẫn đơn giản.