Trùng Sinh: Rồng Ở Đô Thị

Chương 13: Đừng nhớ về chuyện cũ nữa



Uống được hơn ba ly rượu, Từ Thiên Phong chợt nhớ ra chuyện quan trọng, hắn đặt ly xuống, nói với ba người họ: "Tôi định thành lập công ty bảo vệ, các cậu có biết chỗ nào thích hợp không?"

Hắn vừa nói xong, ba người bên cạnh lập tức sửng sốt, sau khi tỉnh táo lại, họ đều nhìn hắn với vẻ mặt như thể vừa nhìn thấy quỷ, thậm chí Tiêu Cảnh Văn còn đặt tay lên trán Từ Thiên Phong và sờ sờ.

"Các cậu trưng ra cái vẻ mặt gì đấy?" Từ Thiên Phong buồn bực không thôi nói.

"Đại ca, sao đột nhiên anh lại nghĩ đến việc mở công ty bảo vệ thế? Trước đây chúng ta đã bàn về việc cùng nhau thành lập công ty mấy lần, nhưng không phải anh vẫn luôn phản đối à?" Du Minh Trạch tò mò hỏi. Không phải trước đây họ chưa từng nghĩ đến việc thành lập công ty, với khả năng kinh tế của gia đình mấy người họ, muốn thành lập một công ty tử tế không phải là chuyện khó khăn gì. Nhưng Từ Thiên Phong vẫn luôn phản đối việc đó, đối với hắn, ăn chơi hưởng lạc mới là việc nghiêm chỉnh còn việc thành lập công ty là làm ăn không đàng hoàng.

Lại còn có chuyện này à? Tại sao hắn không có ấn tượng gì nhỉ?

"À, haha, là thế này, không phải là tôi đã bị hai tên vệ sĩ của Tống Dĩ Nặc đánh à? Tôi nghĩ là, ông đây sẽ thành lập một công ty bảo vệ và chiêu mộ một nhóm người có năng lực. Từ đó trở đi, đi đâu cũng mang theo một nhóm người, xem còn thằng chó dám gây sự với tôi!" Từ Thiên Phong cười ha hả nói, hắn cố gắng ra vẻ như một tay ăn chơi, hắn không muốn khiến người khác hoài nghi.

Ba người mắt chữ a mồm chữ o trước lý do vô lý của hắn, khi bình tĩnh lại, họ đều đồng loạt giơ ngón tay cái về phía hắn: "Đúng là đại ca có khác, ý tưởng này đặc biệt thật đấy!"

Bọn họ không hề nghĩ nhiều, với đức tính từ trước đến nay của Từ Thiên Phong, hắn hoàn toàn có thể làm ra chuyện như vậy!

Tiêu Cảnh Văn suy nghĩ một chút rồi nói: "Em có một tòa nhà năm tầng, nó cách chỗ chúng ta không xa, nhưng vẫn chưa tu sửa."

"Cách chỗ chúng ta không xa? Thằng nhóc này, cậu bắt đầu chơi bất động sản từ khi nào thế?" Từ Thiên Phong trêu chọc.

Tiêu Cảnh Văn cười khinh thường: "Chơi bất động sản cái rắm, không phải trước đó em có theo đuổi một minh tinh hạng hai à? Lúc đó em định xây một trung tâm thương mại để tặng cho cô ta, nhưng còn chưa kịp sửa sang tòa nhà thì đã đường ai nấy đi rồi. Nên chỗ đó cứ bỏ không..."

Fuck, hóa ra là thế! Ba người họ nhìn Tiêu Cảnh Văn với ánh mắt khinh bỉ! Cũng chỉ có anh ta mới nghĩ ra được cách xây một trung tâm thương mại để theo đuổi một cô minh tinh hạng hai thôi. Cmn, chỉ cần tặng ngay một con xe thể thao, cô ta sẽ theo anh ta ngay, cần gì phải lãng phí nhiều tiền bạc và công sức như vậy chứ? Ngày nay, ai cũng theo đuổi tốc độ. Đợi trung tâm thương mại được hoàn thành thì cô ta đã chạy theo người khác từ lâu rồi!

"Mẹ kiếp, mấy người nhìn cái gì chứ!" Tiêu Cảnh Văn đối mặt với ánh mắt khinh bỉ của ba người họ, bất mãn nói: "Đó là tình yêu đích thực của em. Ban đầu em còn định đặt tên tòa nhà theo tên cô gái đó nữa cơ!"

"Ha…" Ba người cùng cười to: "Mỗi người phụ nữ mà cậu chơi đều là tình yêu đích thực!"

Số phụ nữ mà Tiêu Cảnh Văn từng chơi không được một trăm thì cũng phải được tám mươi rồi, lại còn tình yêu đích thực? Bao tiền một cân thế?

"Vậy thì cậu báo giá bán tòa nhà đó cho tôi đi, lát nữa tôi sẽ chuyển tiền cho cậu!" Nếu đã có địa điểm sẵn thì Từ Thiên Phong cũng không khách khí nữa. Còn việc đã sửa sang hay chưa không quan trọng, với tài chính của nhà họ Từ, việc tuyển người cũng chỉ mất nửa tháng.

"Vãi, đại ca, anh nói vậy là đã coi thường anh em của mình rồi đấy!" Tiêu Cảnh Văn vung tay hào phóng, mặt mày khí phách nói: "Anh cứ lấy mà dùng đi, tòa nhà chưa hoàn thiện đó để trong tay em cũng vô dụng. Em còn đang lười phải bỏ tiền ra để tháo dỡ nó đây!"

"Được, tôi nhận phần tình cảm này của cậu! Sau này có khó khăn gì cứ nói với tôi!" Từ Thiên Phong không phải là kẻ đạo đức giả, đối với Tiêu Cảnh Văn mà nói, anh ta thật sự không thèm số tiền ít ỏi này.

"Đúng đúng, đây mới là anh em!"

Trong lúc mấy người đang trò chuyện thì cánh cửa phòng riêng bị đẩy ra.

"Cậu Từ, đã lâu anh không đến rồi, người ta nhớ anh chết đi được!" Một người phụ nữ bước vào, cô ta là một báu vật, giọng nói nũng nịu luôn khiến cho đám đàn ông có cảm giác kích thích không thể giải thích được. Mái tóc dài lộn xộn của xõa xuống vai, thân hình quyến rũ đủ để khiến nhiều tên đàn ông phát điên, chiếc váy ngắn mặc trên người giống như không mặc gì vậy.

Không thể không nói, người phụ nữ này rất xinh đẹp, xét về ngoại hình, chắc chắn cô ta không hề thua kém đám minh tinh bình thường đó. Nếu là Từ Thiên Phong trước đây, có lẽ hắn đã ôm người phụ nữ này vào lòng từ lâu, nhưng bây giờ Từ Thiên Phong lại không hề có chút hứng thú nào với cô ta.

Ở nhiều câu lạc bộ tư nhân, những người phụ nữ giống như cô ta đều có một tên chung, gọi là ‘quý cô’! Họ thường có ngoại hình rất xinh đẹp, trong các câu lạc bộ cao cấp như câu lạc bộ Danh Sĩ, tất cả các ‘quý cô’ đều là những báu vật của nhân gian. Gọi là ‘quý cô’ nhưng thực chất cũng chỉ là những gái dịch vụ cao cấp hơn chút mà thôi, chỉ cần bạn có khả năng chi trả thì bất cứ lúc nào bọn họ cũng là của bạn.

Phòng riêng ở các câu lạc bộ này còn sang trọng hơn cả phòng tổng thống ở các khách sạn lớn, đương nhiên là nó còn được thiết kế để mang lại sự thuận tiện cho những người có nhu cầu. Ở đây quyền riêng tư của bạn được bảo mật tuyệt đối và bạn không phải lo lắng về sự kiểm tra của cảnh sát. Đây là lý do cơ bản tại sao các câu lạc bộ tư nhân này rất phổ biến.

Từ Thiên Phong tìm kiếm lại ký ức trong đầu, nhớ ra tên của người phụ nữ này là Mỹ Mỹ. Lúc trước khi Từ Thiên Phong tới đây, đúng là có nhiều lần hắn gọi người phụ nữ này đến hầu hạ.

Vừa nói, Mỹ Mỹ vừa đi đến trước mặt và ngồi lên người hắn.

"Cút đi!" Từ Thiên Phong không muốn dây dưa cùng với loại phụ nữ này, lạnh mặt ngăn cản cô ta.

Mỹ Mỹ hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, khóe miệng nở một nụ cười quyến rũ, nũng nịu nói: "Ơ, hình như hôm nay cậu Từ rất tức giận nhỉ, anh có cần người ta hạ hỏa giúp không?"

Giọng nói của phụ nữ rất quyến rũ và nhiều người thậm chí còn không thể tức giận nổi nữa sau khi nghe giọng nói của cô ta. Chắc chắn những người phụ nữ như họ sẽ gặp phải những lúc khách hàng có tâm trạng không tốt, nhưng điều này không ảnh hưởng đến tâm trạng của bọn họ, ở đây, bọn họ có cả trăm cách để khiến đàn ông vui vẻ trở lại.

Từ Thiên Phong đẩy Mỹ Mỹ ra, nét lạnh lùng trên mặt càng đậm hơn, hắn lạnh lùng nhìn Mỹ Mỹ nói: "Tự cút ra ngoài, hoặc tôi sẽ vứt cô ra!"

Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của hắn giống như một con sói, khiến Mỹ Mỹ vô cùng lo lắng, lúc này cô ta biết Từ Thiên Phong không nói đùa. Mỹ Mỹ tức giận đứng lên, nhìn Từ Thiên Phong bằng ánh mắt oán hận, cô ta không cam lòng lắc eo rời đi, xem ra đêm nay sẽ không nhận được ích lợi gì của cậu cả Từ rồi, chỉ có thể tìm mục tiêu tiếp theo.

"Yoo, đại ca, sao hôm nay anh lại làm Liễu Hạ Huệ thế? Chuyện này không giống phong cách của anh lắm!" Khóe miệng Tiêu Cảnh Văn lộ ra nụ cười trêu chọc. Trước đây mỗi khi Từ Thiên Phong tới đây, phần lớn đều gọi Mỹ Mỹ đến hầu hạ, thậm chí thỉnh thoảng còn bảo Mỹ Mỹ dẫn thêm một vài chị em đến chơi trò nhiều người chơi.

Sở dĩ Từ Thiên Phong có thể trở thành đại ca của bốn người vừa là vì hắn là người lớn tuổi nhất vừa là vì có kỹ năng trên giường đáng ghen tị, nghe nói kỷ lục cao nhất của hắn là một đêm bảy em. Tất nhiên, đây chỉ là truyền thuyết, về phần có thật hay không thì chỉ có bản thân Từ Thiên Phong đã chết mới biết.

Từ Thiên Phong cười nhạt, có thêm chút chán ghét nói: "Tôi chơi chán loại phụ nữ này rồi, chẳng còn gì thú vị!"

"Haha, so với Tống Dĩ Nặc, những người phụ nữ này đúng là chướng mắt mà!" Trần Trình cười lớn. Trong mắt người thường, những ‘quý cô’ này có thể là nhân vật cấp nữ thần, trong mắt những người như họ, bọn họ cũng chỉ là đồ chơi mà thôi, chơi chán thì vứt, rồi lại tìm người khác chơi.

Từ Thiên Phong thản nhiên cười, nói: "Bây giờ ba người cũng đã không còn nhỏ nữa, đã đến lúc có một người bạn gái nghiêm túc rồi. Đừng suốt ngày chơi đùa với những loại phụ nữ như vậy."

"Ha, bạn gái á?" Du Minh Trạch lắc rượu vang trong ly, cười lớn, nhưng trong nụ cười lại có một tia cay đắng khó tả.

Ba người đều sửng sốt, biết rằng Du Minh Trạch lại đang nghĩ đến người phụ nữ đó!

Sở dĩ Du Minh Trạch biến thành tay ăn chơi như vậy đều là vì một người phụ nữ, tên là Ngu Tiếu.

Ngu Tiếu và Du Minh Trạch quen nhau ở trường đại học, họ được coi là kim đồng ngọc nữ. Tuy ban đầu Du Minh Trạch sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng lại sống vô cùng giản dị. Trong thời gian ở bên Ngu Tiếu, anh ta từng cho rằng mình là người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới. Tuy nhiên, giống như kịch bản của một bộ phim buồn, cặp đôi kim đồng ngọc nữ này không đến được với nhau như mọi người tưởng.

Vào đêm trước ngày tốt nghiệp của hai người họ, Ngu Tiếu đã đột ngột rời đi mà không báo trước, chỉ để lại một lá thư. Nội dung thư rất đơn giản: [Vì anh giàu nên tôi mới chơi với anh mấy năm, bây giờ bà đây đã chơi chán rồi, tạm biệt!]

Từ đó, khí chất ôn hòa tao nhã của Du Minh Trạch đã thay đổi mạnh mẽ, từ một người khiêm tốn trở thành một tay ăn chơi, lúc đó anh ta cũng trở thành hacker, chỉ để tìm tung tích của Ngu Tiếu! Tuy nhiên, đã ba năm rồi, dường như Ngu Tiếu đã biến mất khỏi thế giới này, dù Du Minh Trạch có tìm kiếm bao nhiêu cũng không tìm thấy bất kỳ thông tin nào về Ngu Tiếu. Sự ra đi đột ngột của Ngu Tiếu cũng giống như sự xuất hiện đột ngột của cô ấy, chỉ là khi cô ấy rời đi, đã mang theo trái tim của một người đàn ông.

"Đừng nhớ về chuyện cũ nữa!" Từ Thiên Phong vỗ vỗ bả vai anh ta: "Uống đi! Rượu có thể giải vạn nỗi sầu!"

Tuy rằng hắn không biết giữa Du Minh Trạch và Ngu Tiếu đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác mách bảo Từ Thiên Phong, chắc chắn chuyện này không đơn giản như tưởng tượng, quả thật là Ngu Tiếu đã biến mất quá đột ngột rồi! Hắn chưa từng nhìn thấy Ngu Tiếu, ngay cả một bức ảnh cũng không có, hắn cũng không biết nên khuyên Du Minh Trạch như thế nào, chỉ có thể để anh ta dùng rượu để gây tê bản thân mình.

"Đúng vậy, uống đi! Nghĩ đến những thứ phiền toái kia làm gì!" Trong lời nói của Trần Trình luôn có một loại thói quen giang hồ, cậu ta cầm đại một ly rượu rồi nhét vào tay Du Minh Trạch.

Đêm nay, bốn người họ lâu ngày gặp lại, cộng với việc mỗi người đều tâm sự riêng nên uống đến mức trời đất mù mịt, hơn chục chai Lafite 1982 bị họ uống như bò uống nước đun sôi. Chỉ riêng đêm nay, đã có bảy đến tám triệu tệ biến mất!

May mà trong phòng riêng có phòng khách nên uống say rồi thì có thể ngủ ở đây. Từ Thiên Phong không say đến mức đó, hắn có ‘Ngự Long Quyết’ để trấn áp cơn say, bình thường sẽ không say, nhưng đầu óc vẫn có hơi nặng nề. Nhìn ba người nằm ngổn ngang trên giường, Từ Thiên Phong thầm hiểu cười cười, trong lòng mỗi người đều có một góc không để ai biết!

Dù sao phòng khách cũng rất rộng rãi, Từ Thiên Phong cũng lười lái xe về nhà, mặc cả áo nằm trên sô pha.