Trùng Sinh: Rồng Ở Đô Thị

Chương 24: Anh muốn đổi ý sao?



“Cậu cả Từ hào phóng quá, tôi cứ tưởng cậu chỉ là tên phế. vật, không ngờ lại dám mạo hiểm cùng cô Lâm đây, tôi không khỏi nhìn cậu với con mắt khác đấy!” Anh Hổ cười nói với Từ Thiên Phong, nhẹ nhàng vẫy tay với người sau lưng: “Dẫn công chúa nhỏ của chúng ta ra nào!”

Miêu Miêu bị một gã cao lớn dắt ra từ góc khuất nào đó.

“Mẹ ơi, cậu ơi...” Miêu Miêu vừa nhìn thấy Lâm Sơ Ảnh và Từ Thiên Phong đã gào khóc.

Thấy Miêu Miêu không sao, Từ Thiên Phong cũng yên lòng, trong mắt hẳn đám người này đều đã chết, tạm thời để bọn chúng sống lâu một chút đã.

“Miêu Miêu đừng sợ, mẹ đến cứu con đây!” Lâm Sơ. Ảnh đỏ bừng mắt an ủi, khó mà che giấu vẻ mặt lo lắng.

Nghe thấy Lâm Sơ Ảnh an ủi, Miêu Miêu hiểu chuyện gật đầu, tiếng gào khóc ngừng hẳn. Cô bé chỉ nhỏ giọng thút thít làm Từ Thiên Phong và Lâm Sơ Ảnh đau lòng không thôi.

Từ Thiên Phong đưa chỉ phiếu cho cái gã tên là A Đông, A Đông cầm chi phiếu cẩn thận nhìn lại, sau đó gật đầu với anh Hổ: “Chi phiếu không có vấn đề, số tiền cũng không sail”

“Ha hai” Anh Hổ vẫy tay bảo bọn chúng thả Miêu Miêu ra, cười nói: “Nếu gia đình nào cũng nghe lời giống mấy người thì tốt biết bao!”

Gã ta đã chuẩn bị bắn nhau nếu cảnh sát đến, không ngờ người nhà họ Từ lại thức thời thế làm gã ta bớt phiền phức. nhiều, nhiệm vụ vốn nguy hiểm lại trở nên đơn giản hơn.

Từ Thiên Phong không để ý đến anh Hổ kiêu ngạo, cúi người ôm lấy Miêu Miêu, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô bé rồi nói với anh Hổ: “Đã xong rồi thì chúng tôi đi được chưa?”

Trước đó hắn đã nói chuyện với đám người Lý Bảo Sơn, chỉ cần hän dẫn hai mẹ con Lâm Sơ Ảnh đi thì tấn công ngay. Trong mắt hắn, đám người này chẳng khác gì người chết.

Nhưng người đàn ông gọi là anh Hổ lại läc đầu, chỉ vào mẹ con Lâm Sơ Ảnh cười nói: “Hai mẹ con họ đi được, cậu thì không!”

“Anh muốn đổi ý sao?” Giọng Từ Thiên Phong lạnh lùng, nếu không phải sợ Miêu Miêu và chị họ bị thương thì hẳn đã giết mấy tên khốn này từ lâu rồi.

Anh Hổ giơ một ngón tay lắc lắc, cười khế: “Đương nhiên là chúng tôi không đổi ý rồi! Nói là làm, đây là quy củ của chúng tôi, đương nhiên tôi sẽ thả hai mẹ con họ. Có điều tôi vừa nảy ra một ý, nếu bắt cóc cậu thì không biết Từ Văn Chính sẽ bằng lòng bỏ ra bao nhiêu để chuộc cậu nhỉ?”

Dẫu sao cũng bắt cóc một lần rồi, chẳng bằng bắt cóc lần nữa, hơn nữa đây là thịt mỡ dâng tận miệng, không ăn thì có lỗi với bản thân quá.

Chắc cậu cả Từ phải đáng tiền hơn cô nhóc này chứ? Mình phải đòi bao nhiêu tiền chuộc mới ổn nhỉ? Nghĩ sau này sẽ có nhiều tiền đến mức không tiêu hết, anh Hổ không khỏi cười lớn, làm vụ này xong là mình có thể an tâm ra nước ngoài sống sung sướng rồi! Cậu cả nhà họ Từ đến đúng là niềm vui ngoài ý muốn!

Lúc ra ngoài gã ta đã lạy Quan nhị gia, đúng là linh thật!

“Mấy người tính toán hay lắm! Thôi được, mấy người thẳng rồi, vậy thì cho hai mẹ con họ đi trước đã, tiện thể bảo. bọn họ báo tin cho ông già tôi!” Từ Thiên Phong đưa Miêu Miêu cho Lâm Sơ Ảnh ôm, có vẻ thích thú cười n Thực ra tôi cũng muốn biết rốt cuộc ông già nhà tôi băng lòng bỏ bao. nhiêu tiền để chuộc tôi đấy, xem rốt cuộc đứa con trai này quan trọng hay tiền của ông quan trọng hơn.”

“Bốp, bốp..”

“Cậu cả Từ đúng là con người thú vị, nếu không phải chúng ta có lập trường khác nhau thì tôi thật sự muốn kết bạn với cậu cả Từ đấy!" Anh Hổ vỗ tay cười to, dặn dò A Đông bên cạnh: “Thả hai mẹ con họ đi, xong rồi mua chút rượu và đồ ăn về, tôi muốn uống một ly với thần tài của chúng tai”

Trong mắt gã ta, Từ Thiên Phong đã trở thành đống tiền vàng tỏa ánh sáng rực rỡ rồi.

“Thiên Phong, em đợi nhé, chị sẽ bảo dượng mang tiền đến chuộc eml” Khả năng diễn của Lâm Sơ Ảnh không tệ, biết lúc này mình càng tỏ ra lo lắng thì càng có lợi cho Từ Thiên Phong.

Từ Thiên Phong phối hợp gật đâu, to vẻ sợ hãi nói: “Chị, chị phải bảo lão già đấy mang tiền đến chuộc em đấy!”

Lâm Sơ Ảnh gật đầu, dẫn Miêu Miêu lên xe thể thao rồi nhanh chóng lái xe đi.

“Cậu ơi...” Chỉ còn tiếng kêu của Miêu Miêu giữa gió.