Trùng Sinh: Rồng Ở Đô Thị

Chương 41: Tất cả mọi người mau chóng đợi lệnh



Kết hợp với chuyện thời gian trước Lý Hiểu Linh bị bät, kẻ ngu cũng có thể đoán được hung thủ là ai.

Bây giờ bọn họ đã rối loạn, nhưng Từ Thiên Phong lại không thể hoảng loạn, hắn nói với Lâm Sơ Ảnh: "Chị, giờ chị đi lên thay quần áo trước, chúng ta chạy đến bệnh viện xem một chút. Cha, mẹ, hai người ở lại chăm sóc Miêu Miêu, đừng để cho cô bé biết chuyện này."

Nhìn Lâm Sơ Ảnh khóc lóc không dứt, Từ Thiên Phong thấy trong lòng đau xót khó hiểu, đồng thời hắn năm thật chặt quả đấm. Hän thầ, nếu Dương Thụy chết, hăn nhất định sẽ xử hết nhà họ Lý, gà chó cũng không để lại.

Nghe Từ Thiên Phong nói, Lâm Sơ: Ảnh khế gật đầu, giấy dụa đứng lên. Được Phương Lan đỡ dậy, cô lảo đảo vọt vào phòng, thay đồ với tốc độ nhanh nhất có thể. Sau đó lao xuống lầu, Từ Thiên Phong đã cho xe đậu ở cửa.

“Tay Trái, nơi này giao cho anh." Từ Thiên Phong lái khỏi nhà họ Từ nhanh như chớp, trước khi rời đi còn hô về phía sân trống.

Vợ chồng Từ Văn Chính hơi giật mình, không biết Từ Thiên Phong nói những lời này là ý gì, nhưng Tay Trái ẩn núp trong bóng tối lại yên lặng gật đầu.

Từ Thiên Phong vừa lái xe vừa gọi cho Lý Bảo Sơn, hét với giọng cực đoan lạnh như băng: "Tất cả mọi người mau chóng đợi lệnh. Còn nữa, đừng chôn món quà mà bạn tôi đã tặng kia nữa."

Giờ phút này, hắn thật sự nổi giận, nếu nhà họ Lý đã muốn chơi, vậy hắn sẽ theo bọn họ tới cùng. Phía trên không ra tay diệt trừ nhà họ Lý, vậy thì để hắn tự mình làm đi. Thế giới này cần phải có người ở trong bóng tối bảo vệ chính nghĩa.

"Được." Lý Bảo Sơn không nói nhiều, anh ta có thể cảm nhận được lửa giận trong lời Từ Thiên Phong, từ khi đi theo Từ Thiên Phong đến giờ, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Từ Thiên Phong tức giận đến thế. Cho dù Miêu Miêu bị bắt cóc, hắn cũng chưa từng tức giận đến thế.

Cúp điện thoại, Lý Bảo Sơn lắc đầu than thở, không biết người nào lại xui xẻo rồi.

"Thiên Phong, em muốn làm gì? Em đừng. kích động." Lâm Sơ Ảnh nghe Từ Thiên Phong nói thế thì biết hän nhất định là gọi cho Lý Bảo Sơn. Cô cảm động nhưng lại lo lắng cho Từ Thiên Phong, nếu hẳn vì chuyện này mà xảy ra vấn đề gì, cả đời này cô cũng sẽ không tha thứ cho. mình.

"Chị cứ yên tâm, em biết nên làm như thế nào." Từ Thiên Phong vốn còn bình tĩnh, chờ điều tra được những thứ rối rắm của nhà họ Lý rồi mới ra tay. Bây giờ xem ra đã không thể chờ đợi thêm nữa, nhà họ Lý là một con chó điên, không biết lúc nào sẽ nổi điên cần người.

Đối phó với chó điên, biện pháp duy nhất là đánh chết

Đến khi bọn họ chạy tới bệnh viện thành phố, sắc trời đã tờ mờ sáng. Hăn dìu Lâm Sơ Ảnh lao vào bệnh viện, đến trước quầy thông tin, nhẹ nhàng đánh thức y tá dậy hỏi thăm: "Vị cảnh sát Dương gặp tai nạn giao thông được đưa tới đây bây giờ thế nào rồi?"

Có lẽ là do giọng điệu hắn quá cứng nhắc, hoặc là vì bị người khác đánh thức mộng đẹp mà không thoải mái, cô y tá bị Từ Thiên Phong đánh thức có thái độ hết sức khó chịu, sậm mặt lại mằng: "Hỏi cái gì mà hỏi, không thấy người ta đang ngủ sao? Chờ một chút sẽ chết à?"

Nếu là bình thường, có lẽ Từ Thiên Phongsẽ lười so đo với cô ta, nhưng bây giờ trong lòng hẳn đang lửa giận khó dẫn, vậy mà cô y tá này lại còn đụng đến họng súng.

Chát, chát.

Liên tiếp hai tiếng chói tai, bạt tai của Từ Thiên Phong rơi xuống mặt cô y tá một cách gọn gàng dứt khoát, tia hung dữ hiện lên trong mắt. Hẳn bóp cổ cô y tá trong ánh mắt hoảng sợ của cô ta, lạnh lùng nói: "Bây giờ đã tỉnh chưa? Tôi hỏi lại lần nữa, vị cảnh sát Dương gặp tai nạn giao thông được đưa tới đây bây giờ thế nào

Cô y tá hoàn toàn bị bạt tai của Từ Thiên Phong làm cho tỉnh táo, cô ta sợ choáng váng với ánh mắt kinh người của hẳn, chỉ biết hoảng sợ đứng nhìn, không nói ra được một câu, thậm chí còn quên cả khóc. Khuôn mặt trằng nõn xuất hiện hai dấu tay, khiến khuôn mặt xinh đẹp nhỏ. bé trở nên hơi đáng sợ.

"Đánh hay lãm!" Động tĩnh bên này nhất thời kinh động không ít người, mấy người nhà bệnh nhân chờ ở bên cạnh không kiềm được vỗ tay khen ngợi.

Bọn họ đã sớm chịu đủ tính khí của cô y tá quèn này rồi, một mình cô ta làm y tá mà bày ra bộ kia vênh váo hống hách như thế làm gì? Mọi người đến bệnh viện là tới chữa bệnh, không phải tới để bị một cô gái trẻ như vậy trút giận.

"Thiên Phong, hỏi đàng hoàng, đừng manh động..." Lâm Sơ Ảnh hoàn hồn lại, vội vàng kéo tay Từ Thiên Phong đang bóp trên cổ cô y tá. Cô biết Từ Thiên Phong lợi hại, nếu không cẩn thận kiềm lại sức lực, chắc chắn cô gái này sẽ mất mạng.

Bị Lâm Sơ Ảnh lôi kéo, cuối cùng Từ Thiên Phong cũng chậm rãi buông cổ cô y tá ra, hỏi lại lần nữa: “Vị cảnh sát Dương gặp tai nạn giao thông được đưa tới đây bây giờ thế nào?”

Đây đã là lần thứ ba hăn hỏi câu này. Hẳn không có tâm trạng đứng ở chỗ này rảnh rỗi tranh cãi với một cô gái.

"Tôi tra ngay đây..." Cuối cùng cô y tá cũng hoàn hồn lại từ trong nỗi kinh hoàng, mắt đãm lệ không dám khóc thành tiếng, đối mặt người đàn ông giống như sát thần này, cô ta sợ mình khóc lên sẽ mất mạng.

Nửa phút sau, y tá đã tra ra, cúi đầu, yếu ớt nói: "Cảnh sát Dương bị thương rất nặng, bây giờ còn đang trong phòng phẫu thuật cấp cứu số 1...

Nghe được lời của y tá, nước mắt mới vừa ngừng của Lâm Sơ Ảnh lại chảy xuống, Từ Thiên Phong vội vàng kéo cô đi tới phòng phẫu thuật, y tá nhìn bọn họ rời đi, ánh mắt lộ ra vẻ thù oán.

Bên ngoài phòng phẫu thuật số 1 có kha khá cảnh sát, một người trong đó chính là cảnh sát trẻ lần đó dân Từ Thiên Phong đến đồn cảnh sát làm tờ khai.

Thấy Lâm Sơ Ảnh tới, có người tiến lên an ủi cô, có người ở một bên yên lặng rơi lệ. Lâm Sơ Ảnh bịt tai không nghe mọi người an ủi, chẳng qua là ngơ ngác nhìn mặt sàn bóng loáng, nước mắt không hề dừng một giây nào, Từ Thiên Phong lo lắng không thôi.

Sáu giờ năm mươi ba phút, cuối cùng đèn phòng phẫu thuật cũng sáng lên, Lâm Sơ Ảnh vội vàng đứng lên, như nổi điên tiến lên kéo bác sĩ lại hỏi: "Bác sĩ, anh ấy... sao rồi..."

"Thành thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức..."