Trùng Sinh: Rồng Ở Đô Thị

Chương 43: Hút ít thôi



Đây là một cái đình rất nhỏ, có chút không bắt mắt trong bệnh viện lớn, chung quanh đều là cây xanh, có rất ít người sẽ chú ý tới sự tồn tại của cái đình này. Lúc Từ Thiên Phong tới, Hà Bân đang ngồi chồm hổm dưới đất yên lặng hút thuốc, bên cạnh chân ném vung vãi mười mấy tần thuốc.

Thấy Từ Thiên Phong đi tới, Lâm Sơ Ảnh xoa hai mắt sưng đỏ, đi tới kéo Hà Bân qua, nức nở nói: "Bân Tử, chúng tôi cũng không biết cô bé kia là em gái anh. Thành thật xin lỗi, lát nữa tôi sẽ cùng Thiên Phong đi xin lỗi cô ấy..."

Hà Bân vứt tàn thuốc đã hút một nửa xuống đất, nhưng lại móc ra thêm một điếu từ trong túi ra ngậm trong miệng, run rẩy cầm ra bật lửa, muốn đốt điếu thuốc trong miệng, nhưng ấn mấy cái cũng không đốt được bật lửa, Lâm Sơ Ảnh nhận lấy bật lửa trong tay anh ta, đốt thuốc thay, ân cần nói: "Hút ít thôi..."

Hà Bân nhìn Lâm Sơ Ảnh băng ánh mắt cảm tạ, mắt hổ rưng rưng nói: "Đi xin lỗi nó làm gì? Em gái tôi, tôi biết, đã chiều hư nó nhiều năm như vậy, chỉ mong cô và cậu Từ chớ có thành kiến với con bé, tuổi nó còn nhỏ, không hiểu chuyện."

Dĩ nhiên anh ta biết tính nết của cô em gái mình, cũng biết thế lực của nhà họ Từ. Nếu cậu công tử ăn chơi này thật sự vì vậy mà trách tội em gái mình, chắc chắn sau này anh gái anh ta sẽ không thể sống tốt. Kể cả tính con bé kia khó chịu như thế nào đi chăng nữa thì nó vẫn là em gái mình, nuôi con bé từ nhỏ đến lớn, trong lòng anh ta, cô bé này vừa là em gái mình, cũng là con gái mình.

"Anh yên tâm đi, tôi sẽ không đi tìm cô ấy gây phiền toái." Từ Thiên Phong đứng một bên nói, dầu gì hẳn cũng được coi là một người có tiếng, làm sao có thể đi so đo cùng cái loại con gái không hiểu chuyện đó.

"Vậy tôi thay mặt Tiểu Lệ cảm ơn cậu Từ." Hà Bân muốn nặn ra vẻ tươi cười, nhưng làm thế nào cũng không cười nổi, bắp thịt trên mặt giống như đã cứng đờ vậy.

"Từ Thiên Phong đi lên võ võ bả vai anh ta tỏ vẻ an ủi, hắn cũng không biết nên an ủi người khác như thế nào, trong lòng chỉ cảm thán tình anh em chí cốt giữa Hà Bân và Dương Thụy.

Lâm Sơ Ảnh lại lau nước mắt, thút thít nói với Hà Bân: "Bân Tử, tôi cảm thấy vụ tai nạn xe của Dương Thụy có vấn đề, anh về phải điều tra thật kỹ, hơn phân nửa là có liên quan đến nhà họ tý"

Thật ra thì trong lòng cô đã nhận định Dương Thụy chết dưới âm mưu của nhà họ Lý, nhưng cô và Dương Thụy làm vợ chồng nhiều năm, biết răng dựa vào phán đoán là vô dụng, bắt người phải có chứng cứ.

"Tôi biết." Hà Bân ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy vẻ bi phẫn, hận thù nói: "Nhà họ Lý đang trả thù lão Dương, nếu lão Dương không bắt Lý Hiểu Linh thì sẽ không có những chuyện phía sau. Tập đoàn Bác Văn đã tổn thất trâm trọng bởi vì đợt tai tiếng đó, chắc chắn họ sẽ không từ bỏ ý đồ. Tôi đã sớm nhắc nhở lão Dương phải cẩn thận trước sự trả thù của nhà họ Lý, nhưng hết lần này tới lần khác anh ấy vẫn không nghe..."

Lâm Sơ Ảnh khế gật đầu, nhỏ giọng khóc lóc nói: "Anh biết là được rồi, vậy anh về trước đi, tôi phải xử lý hậu sự cho anh ấy."

"Cứ để cho tôi xử lý đi..." Hà Bân lại vứt một tàn thuốc, đau khổ nói: "Có lẽ bây giờ nhà họ Lý vân theo dõi cô và Miêu Miêu, hai người lộ mặt không quá an toàn, hay là giao cho tôi tổ chức đi, cũng để cho các anh em tiễn đưa lão Dương đoạn đường cuối cùng."

Lâm Sơ Ảnh ngẫm nghĩ một chút, khẽ gật đầu: "Vậy thì làm phiền anh rồi, anh cũng đừng quá cố sức, phải chú ý giữ gìn sức khỏe."

Từ Thiên Phong càng thêm bội phục Lâm Sơ Ảnh, chính cô cũng đau đớn đến mức như vậy nhưng vẫn an ủi ngược lại Hà Bân, người phụ nữ tốt như vậy, tuổi còn quá trẻ nhưng đã góa chồng. Haizz, nếu như cô không phải chị họ. mình thì tốt biết mấy..

Nghĩ tới đây, Từ Thiên Phong đột nhiên muốn cho mình hai cái bạt tai. Đây là chị họ của hẳn mà, tại sao lại có ý tưởng kinh tởm như thế, nhất định là hẳn đã kìm nén đến quá lâu, hoặc là do tàn hồn của tên công tử ăn chơi đang tác oai tác quái. Hắn tìm cho mình một lý do thích hợp, nhưng trong đầu vẫn vô thức hiện ra hình dáng Lâm Sơ Ảnh trong phòng khiến máu nóng chảy rần rật trong người kia.

"Bốp.

Cuối cùng Từ Thiên Phong vẫn phải cho mình một bạt tai, thầm mắng: Từ Thiên Phong, mày không thể vô liêm sỉ như vậy. Không thể có loại ý tưởng ác độc này. Dầu gì cũng là "người chấp pháp" mạnh mẽ nhất, Thương Long, làm sao lại trở nên hạ lưu vô sỉ như vậy. Xem ra hẳn thật sự đã kìm nén quá lâu, có lẽ sẽ phải tìm đàn bà.

"Thiên Phong, em đang làm gì?" Lâm Sơ Ảnh thắc mắc được nhìn hắn, không biết tại sao hắn đột nhiên làm ra hành động như vậy.

Từ Thiên Phong lúc này mới chú ý tới Lâm Sơ Ảnh cùng Hà Bân đều đang kinh ngạc nhìn mình, hẳn hoảng sợ vội vàng giải thích: "Em trách chính em không có bảo vệ tốt anh rể..."

"Em đừng trách chính mình, đây là số phận mà Dương Thụy phải chịu rồi..." Lâm Sơ Ảnh tiến lên, dịu dàng xoa xoa gò má vừa bị đánh thay hẳn.

Hà Bân siết chặt quả đấm, đè nén lửa giận trong lồng ngực nói: "Cậu Từ, anh cũng đừng tự trách mình, yên tâm đi, các anh em nhất định sẽ báo thù thay lão Dương."

Lúc nói lời này, ánh mắt anh ta lộ ra vẻ kiên định trước đó chưa từng có.

“Tôi cũng sẽ báo thù thay anh ấy." Từ Thiên Phong thầm nói trong lòng.