Trùng Sinh: Rồng Ở Đô Thị

Chương 7: Cuộc gặp gỡ đầu tiên với Tống Dĩ Nặc



Từ Thiên Phong dừng lại ở cửa văn phòng của tổng giám đốc, hiệu quả cách âm của phòng tổng giám đốc vô cùng tốt. Nếu không phải hẳn có "Ngự Long Quyết" thì hoàn toàn không có khả năng nghe được bên trong đang nói gì. Nhưng bây giờ hẳn lại nghe rất rõ ràng, hẳn là Từ Văn Chính đang gọi điện thoại ở bên trong. Về phần gọi cho ai, hän không cần nghĩ cũng có thể đoán được, chắc là những người có thể giúp đỡ khơi thông một chút quan hệ chăng.

Từ Văn Chính gọi rất nhiều cuộc điện thoại, tất cả mọi người đều vội vàng bày tỏ mình lực bất tòng tâm, không phải bọn họ không giúp, mà là thực sự không có năng lực. Người trong giới của bọn họ, cơ bản đều là người làm ăn kinh doanh, làm gì có ai dám lỗ mãng trước mặt nhà họ Tống. Cho dù có một chút quan hệ, chỉ sợ chút ít quan hệ này cũng chưa đủ để thay đổi quyết định của Tống An Bang!

Từ Thiên Phong hơi cảm động. Mặc dù từ trước đến giờ, cha già hời này của hắn chưa từng cho hẳn sắc mặt tốt, nhưng khi thật sự xảy ra chuyện thì lại là phí hết tâm tư muốn cứu. mình. Chỉ bằng điều này thôi cũng khiến hắn toàn tâm toàn ý tiếp nhận cha già hời này rồi!

Hồi tưởng đến đủ loại tình cảnh trong quá khứ, Từ Thiên Phong mở cửa phòng tổng giám đốc bước vào.

"Tôi đã nói rồi, có chuyện gì cũng đừng đến làm phiền tôi, cậu...' Từ Văn Chính chuẩn bị nổi trận lôi đình, tưởng răng thư ký của mình vào. Nhưng sau khi ngẩng đầu lên thì lời nói phía sau lập tức nghẹn lại, ông dụi mắt thật mạnh, không thể tin được nhìn hắn hỏi: "Thiên Phong, tại sao là con? Không phải con bị...

"Cha, con không sao, Tống An Bang thả con ra rồi!" Từ Thiên Phong cười một tiếng, đi ra phía trước cho Từ Văn Chính một cái ôm xuất phát từ nội tâm!

Hắn thấy hành động này của mình cũng chẳng có gì, nhưng trong lòng Từ Văn Chính lại dấy lên một làn sóng chấn động. Trong phút chốc nước mắt rơi đầy mặt, điện thoại rơi "cạch" xuống sàn! Đã bao nhiêu năm rồi? Hai cha con họ đã bao nhiêu năm không ôm nhau giống như lúc này?

"Có phải là Dĩ Nặc đã gọi điện thoại cho tư lệnh Tống không?" Từ Văn Chính nghĩ đến Tống Dĩ Nặc đầu tiên. Theo. ông thấy, ngoại trừ cô ra thì không còn ai có thể thay đổi quyết định của vị tư lệnh quân khu Đông Nam Tống An Bang này được. Mặc dù ban đầu cô còn từ chối không chịu cứu con trai ông, nhưng có lẽ là sau khi ông rời đi, cô đã nghĩ thông suốt thì sao?

"Tống Dĩ Nặc? Cha đi cầu xin cô ta à? Cha đi cầu xin người phụ nữ kia làm gì?" Từ Thiên Phong thở dài, mình vẫn trở về quá muộn!

Từ Văn Chính lặng lẽ lau đi nước mắt kích động trên mặt, chẳng hề để ý nói: "Chỉ cần có thể cứu con ra, cầu xin cô ấy một chút thì có gì mà không thể?"

Từ Thiên Phong vừa nghĩ tới dáng vẻ Từ Văn Chính nước mắt tuôn đầy mặt năn nỉ Tống Dĩ Nặc, hän giận mà không có chỗ phát tiết. Thế là hắn ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, đi thẳng xuống tầng bốn mươi tám. Hắn muốn xem xem, rốt cuộc cô cả Tống này là nhân vật như thế nào!

Khi nhìn thấy Từ Thiên Phong xuất hiện tại tầng bốn mươi tám, tất cả mọi người đều không hề cảm thấy ngạc nhiên, mà chỉ thầm nghĩ, quả nhiên vị đại thiếu này vẫn tới tầng thứ bốn mươi tám, mặt trời vẫn mọc từ đăng đông.

Từ Thiên Phong dựa vào ký ức trong đầu tìm tới văn phòng của Tống Dĩ Nặc, hắn không khách khí đá văng cánh cửa văn phòng của cô ra. Hắn hoàn toàn không cần phải khách khí khi đối đãi với người phụ nữ như Tống Dĩ Nặc.

Tống Dĩ Nặc đang cầm điện thoại chuẩn bị gọi cho cha mình khẽ nhíu mày, ai dám đạp cửa văn phòng của mình? Khi cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Từ Thiên Phong xuất hiện ở trước mặt mình thì trong mắt của cô lập tức hiện lên một tia ngạc nhiên! Mình vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại, thế mà cái tên khốn kiếp này đã bình yên vô sự xuất hiện tại văn phòng của mình? Với tính tình của cha, làm sao có thể tuỳ tiện thả hẳn ra được?

Khi Tống Dĩ Nặc nghi ngờ nhìn Từ Thiên Phong, mà anh cũng đang cẩn thận dò xét cô.

Từ Thiên Phong thất thần trong nháy mắt, hắn cũng đã từng gặp không ít mỹ nữ, nhưng đẹp đến loại trình độ này thì đúng là không có mấy người! Khó trách trước đó con hàng này lại nghĩ đến chuyện dùng vũ lực với cô, ngay cả mình còn cảm thấy ngạc nhiên trước vẻ mỹ lệ của cô, huống chỉ là cái tên ăn chơi đó.

Lông mày lá liễu hơi nhíu lại, trên mặt cô tràn ngập vẻ lạnh nhạt, tựa như một tiên tử không dính khói lửa trần gian, đôi mắt động lòng người sáng tựa như sao đêm lấp lánh! Dung nhan như hoa như ngọc, bờ vai như được gọt thành, eo thon một nắm, phối hợp với chiếc váy dài duyên dáng, cô tựa như một đóa hoa sen đứng bên đình.

Mà dáng người trước lồi sau vểnh của cô lại khó tránh khỏi sẽ khiến cho người suy nghĩ miên man. Đây là một người phụ nữ dịu dàng mà không mất đi sự gợi cảm! Khó trách người phụ nữ này lại kiêu ngạo như thế, chỉ băng dung nhan tuyệt mỹ này thôi, cô đã có tư cách kiêu ngạo, huống chỉ năng lực của cô cũng rất xuất sắc!

Từ Thiên Phong ổn định tâm trí, nhìn Tống Dĩ Nặc đang nghi ngờ không thôi, hẳn kéo cái ghế ngồi xuống đối diện cô, thản nhiên đặt chân lên bàn làm việc của Tống Dĩ Nặc, lạnh lùng cười nói: "Cô Tống, tôi không bị Tống An Bang xử bắn, có phải cô rất thất vọng hay không?"

Tống Dĩ Nặc chán ghét liếc mắt nhìn Từ Thiên Phong một cái, thản nhiên nói: "Sự xuất hiện của anh đúng là làm tôi rất bất ngờ, nếu anh đã không sao, vậy tôi cũng tiết kiệm được. thời gian gọi điện cho cha mình! Cậu cả Từ, nếu không có việc gì thì anh có thể rời đi, đừng quấy rầy công việc của tôi!"

Từ Thiên Phong cảm nhận được loại thái độ chán ghét như đang xua đuổi một con ruồi này của Tống Dĩ Nặc, hẳn rất không thoải mái!

"Tống Dĩ Nặc, bây giờ tôi lấy thân phận phó tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Thế thông báo cho cô biết, cô đã bị sa thải!" Từ Thiên Phong thu hồi dáng vẻ ăn chơi, chững chạc. đàng hoàng nói với Tống Dĩ Nặc.

Hản làm như vậy cũng không phải là vì trả thù Tống Dĩ Nặc, mà hắn chỉ cảm thấy người phụ nữ này không thích hợp ở lại tập đoàn Thịnh Thế. Đúng vậy, người phụ nữ này quả thật rất đẹp và có năng lực rất mạnh, nhưng với thân phận của cô, thực sự không thích hợp ở lại tập đoàn Thịnh Thế, chỉ sợ cha già tổng giám đốc nhà mình cũng không dám đắc tội cô phải không?

Tống Dĩ Nặc ngạc nhiên nhìn hẳn, lập tức cúi đầu tiếp tục xử lý tài liệu trong tay, trên miệng lại lạnh lùng cười nói: "Cậu cả Từ, tôi nghĩ anh có hiểu lầm gì ở đây rồi, hình như anh đâu có quyền sa thải tôi!"

"Bởi vì cô là con gái của Tống An Bang, cháu gái của Tống Nghỉ Niên sao?" Từ Thiên Phong hừ lạnh một tiếng.

"Không phải vì vấn đề tôi là ai, mà là bởi vì anh là ai?" Trên mặt Tống Dĩ Nặc là nụ cười khinh miệt, cô dựa vào ghế, ngẩng đầu lên nói: "Hình như anh đã quên, chức phó tổng giám đốc. của anh cũng chỉ là cái hư danh không có bất kỳ thực quyền nào mà thôi! Hơn nữa, với chức vị của tôi, chỉ có tổng giám đốc mới có quyền sa thải tôi!"

Trên mặt người phụ nữ này viết rõ ràng: Đuổi việc tôi? Anh không đủ tư cách!

Từ Thiên Phong ngẩn ngơ, hẳn không có quyền lực này?

"Cô có bị bệnh không? Ông đây suýt chút nữa đã cưỡng hiếp cô, thế mà cô còn muốn ở lại tập đoàn Thịnh Thế, cô không sợ ông đây sẽ trình diễn thêm một màn cưỡng hiếp nữa với cô à?"

Từ Thiên Phong bất đắc dĩ nhìn người phụ nữ này, nếu đổi lại là người khác chỉ sợ đã nộp đơn từ chức từ lâu rồi. Nhưng nhìn dáng vẻ của người phụ nữ này, dường như cô không hề có dự định rời khỏi tập đoàn Thịnh Thết

"Tôi muốn đi, không ai có thể giữ tôi lại, tôi không muốn đi, ai cũng không thể khiến cho tôi rời đi! Nếu như anh còn có ý nghĩ xấu gì, có gan thì cứ việc thử xem!" Tống Dĩ Nặc nhíu mày, bình tĩnh nói.

Cô đến tập đoàn Thịnh Thế, không phải để tránh né sao? Thế hệ trẻ của các gia tộc lớn đang hưởng thụ trong cái bóng của tổ tông. Đồng thời, thường thường cũng có rất nhiều chua xót mà không ai biết, nhất là mấy cô gái trẻ. Không biết bao. nhiêu người đã biến thành công cụ liên hôn cho gia tộc, cuối cùng phải kết hôn với một người đàn ông mà mình không yêu!

Chí ít trước mắt, cô vẫn tương đối hài lòng với tập đoàn Thịnh Thế, ngoại trừ người đàn ông khiến người ta chán ghét trước mắt này!

"Được thôi, vậy thì cô cứ tự nhiên!" Từ Thiên Phong đứng lên đi ra cửa, đột nhiên hẳn dừng lại, quay người dựa vào cánh cửa đã biến dạng, nở một nụ cười xấu xa rồi lạnh lùng nói: "Giúp tôi chuyển lời đến hai vệ sĩ của cô, lần sau còn để cho tôi nhìn thấy thì tôi cam đoan sẽ đánh gãy chân của bọn họi"

Cho dù trước đây Từ Thiên Phong có làm bao nhiêu chuyện khiến người khác oán hận, cũng như đã làm gì Tống Dĩ Nặc thì Từ Thiên Phong của lúc trước đã bị đánh chết, đây là sự thật! Lần sau, nếu có cơ hội gặp lại hai tên vệ sĩ khốn kiếp kia, hẳn nhất định sẽ dạy cho bọn họ một bài học, coi như báo thù cho người anh em bị mình chiếm lấy thân xác kia.

Sau khi Từ Thiên Phong rời khỏi văn phòng, Tống Dĩ Nặc hơi thất thần. Câu nói của Từ Thiên Phong ở cửa ra vào bị cô tự động phớt lờ, cái tên chỉ biết ăn chơi đàng điếm này có gan ra tay với vệ sĩ của mình sao? Mặt trời mọc từ phía tây chắc? lÙ trong mắt cô, Từ Thiên Phong chính là một tên công tử bột, trông thì ngon mà không dùng được, đối đầu với vệ sĩ mà cha phái đến bên cạnh mình, đơn giản là đang chịu chết! Mặc dù Từ Thiên Phong rất bất kham, nhưng trí thông minh của hẳn hẳn là không có bất cứ vấn đề gì, mà một người có trí thông minh không có vấn đề, sẽ không đi chịu chết đâu!

Điều khiến cô ngạc nhiên chính là tên ăn chơi trác táng này lại không hề mở miệng đùa giỡn mình? Thậm chí không hề lộ ra một chút ánh mắt dâm tà nào đối với mình? Mặc dù thời gian bọn họ nói chuyện cũng không dài, nhưng dựa theo tính cách của tên play boy kia, chỉ sợ lộ ra loại dục vọng khiến người buồn nôn kia từ lâu rồi mới phải.

Còn nữa, làm thế nào mà hắn chạy ra khỏi quân khu được. vậy? Tống Dĩ Nặc nhìn điện thoại di động, cuối cùng vẫn bấm điện thoại cho cha của mình: "Cha..."

"Dĩ Nặc? Con định xin cho tên khốn kiếp kia phải không? 'Yên tâm đi, cha đã thả hắn ra rồi!" Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Tống An Bang, nhưng mà trong giọng nói này rõ ràng có gì đó cực kỳ không cam lòng.

"Cha đã thả hẳn ra rồi sao?" Tống Dĩ Nặc tò mò không thôi. Cô còn không biết tính tình cha mình sao, không dẫn binh bao vây quanh nhà họ Từ ngay lập tức đã coi như là chuyện tốt rồi, sao có thể thả tên khốn kiếp kia ra được?

Vừa nhắc tới việc này, Tống An Bang lại nghĩ đến điệu cười thèm đòn của tên khốn kiếp kia, lập tức nổi giận không chỗ phát tiết, tức giận nói: "Con cho rằng cha muốn thả hẳn sao? Còn không phải do ông nội con tự mình gọi điện thoại tới bảo cha thả người! Còn nữa, con đừng ở lại tập đoàn Thịnh Thế nữa, cái tên khốn kiếp kia không phải đèn cạn dầu đâu!"

Hiện giờ chuyện ông ta lo lắng nhất là an toàn của con gái mình. Chỉ dựa vào việc cái tên khốn kiếp kia có thể kéo đứt còng tay, cũng đủ chứng minh hẳn là một nhân vật nguy hiểm, rất có thể vệ sĩ mà mình phái đến bên cạnh con gái không phải là đối thủ của hẳn! Đây cũng là điều khiến ông ta thắc mắc, tên khốn kiếp kia đã lợi hại như vậy, vậy tại sao trước đó lại suýt chút nữa bị vệ sĩ đánh chết? Cho dù muốn giả heo ăn thịt hổ, cũng không cần thiết lấy tính mạng của chính mình ra đùa bốn chứt .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nữ Phụ Không Muốn Nam Nữ Chính Chia Tay
2. Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi
3. Xuân Sinh
4. Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi
=====================================

"Được, con sẽ cân nhắc..." Tống Dĩ Nặc cúp điện thoại. Lúc. này cô đang rất sửng sốt, ông nội tự mình gọi điện thoại đến? Mặc dù nhà họ Từ có tiền, nhưng không có khả năng mời được ông nội của mình! Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?

Lần đầu tiên Tống Dĩ Nặc sinh ra một tia hiếu kỳ với cái tên chỉ thích chơi bời kial