Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước

Chương 156



Editor: Nguyễn Yên Thương

Đã có nhân viên làm việc vội vàng sắp xếp vị trí, bởi vì đoàn người Tần Diệc Hạo tiến vào từ bên sân khấu, ngoại trừ người của Niết Bàn ở gần đó, thì những người đang xem biễu diễn cũng không để ý chuyện xen giữa này.

Tần Diệc Hạo bước đến một bước rất lớn, người phụ nữ bên cạnh có chút theo không kịp, gian nan chạy chậm, cố gắng giữ vững phạm vi trong một bước với anh, Tần Diệc Hạo vẫn đi theo nhân viên phía trước dẫn dắt, ánh mắt cũng không hề chếch đi một tấc.

Khương Sam nhìn qua hướng bên kia, ánh mắt có chút kinh ngạc, sắc mặt trắng bệch, Ngô Minh nhìn cô một chút, trong con ngươi có vài phần chút lo lắng.

"Khương Sam? Cô không sao chứ."

Khương Sam lắc đầu một cái, "Không có."

Quay người lại lần nữa, ánh mắt Khương Sam nhìn như chuyên chú về phía sân khấu, đối tay cầm di động nhưng bởi vì dùng lực mà khớp xương trắng bệch.

Đúng lúc Ngô Minh hỏi, Khương Sam mới vừa xoay người nhìn về phía sân khấu, thì tầm mắt nhạt nhẽo của Tần Diệc Hạo bỗng dưng nhìn về hướng bên phía trước, ánh mắt dừng lại mấy giây ở trên người của Khương Sam và Ngô Minh, lúc này người phụ nữ sau lưng đã bước nhanh chạy tới, giọng nói có chút thở gấp của cô gái trong giây lát gọi thần trí Tần Diệc Hạo về, trong mắt Tần Diệc Hạo xẹt qua mấy phần tức giận, sắc mặt càng lạnh hơn mấy phần, lại không liếc xéo, trực tiếp sải bước hướng tới chỗ ngồi.

Vị trí sắp xêó cũng kỳ hoặc, cách vị trí vũ đoàn Niết Bàn một cái lối đi nhỏ, đúng lúc Khương Sam ngồi ở vị trí gần hành lang, quay đầu một chút là có thể thấy Tần Diệc Hạo và người phụ nữ anh đưa tới một trước một sau đang ngồi.

Người phụ nữ kia ngồi ở trước mặt Tần Diệc Hạo một hàng, giống như là có chút căng thẳng co quắp, trên người ngồi đoan chính thẳng tắp.

Tiếng Niết Bàn thấp giọng nghị luận càng nhiều, sợ bị Khương Sam nghe được trong lòng không vui, giọng nói của mọi người đè rất thấp, tầm mắt tò mò cũng không liếc về hướng Tần Diệc Hạo.

Lú nghỉ biểu diễn, người phụ nữ mặc áo khoác lơ đãng nghiêng mặt, con ngươi tò mò muốn nhìn tới chỗ Khương Sam, đầu chuyển tới một nửa, sau lưng truyền tới một hồi hừ lạnh, thân thể người phụ nữ kia liền cứng ngắc, nghiêng đầu xin lỗi hướng về phía Tần Diệc Hạo cười cười, ánh mắt Tần Diệc Hạo trầm xuống cảnh cáo cô ta, cô ta chỉ có thể khéo léo xoay người tiếp tục ngồi nghiêm chỉnh nhìn về sân khấu.

Một màn nhạc đệm nhỏ này rơi vào trong mắt mọi người, ánh mắt nhìn về phía Khương Sam lại càng thêm phức tạp.

Ngô Minh cũng đã nghe nói qua chuyện giữa Khương Sam và Tần Diệc Hạo, tầm mắt trầm tĩnh hướng liếc mắt nhìn Tần Diệc Hạo, lại nhìn Khương Sam, cuối cùng mắt chậm rãi khép hờ, biết loại chuyện như vậy mình không thể nhúng tay vào, cũng không có mở miệng cố gắng nói gì.

Giữa những lần xem biểu diễn, Tần Liệt đi qua đi lại rất thường xuyên, không ngừng để đồ trên bàn người phụ nữ trước mặt, các loại ăn vặt, đồ uống nóng hổi, lúc tặng đồ, Tần Liệt không thể tránh khỏi việc phải đi qua lối đi nhỏ bên cạnh Khương Sam, đi tới bên người Khương Sam, thân thể Tần Liệt cứng ngắc giống như là không phải là của mình, ánh mắt bức rức cũng không dám nghiêng mắt nhìn tới chỗ Khương Sam, huống chi nhìn sắc mặt của cô rồi.

Đưa qua đồ, Tần Liệt dừng lại chốc lát ở bên cạnh Tần Diệc Hạo, lo lắng nhỏ giọng nói: "Tần thiếu gia, chuyện này. . ."

Con ngươi hẹp dài của Tần Diệc Hạo liếc mắt nhìn tới chỗ Khương Sam, thấy vẻ mặt cô bình thản xem biểu diễn trên sân khấu, giống như không phát giác gì đối với động tĩnh bên này, sắc mặt lại âm trầm xuống. Nhưng ngược lại lại cảm thấy có chút không thú vị, thôi, cô vốn không quan tâm mình, sợ là cô ước gì mình vội vàng tìm người phụ nữ khác để thoát khỏi anh, anh cần gì phải đến dò xét còn tự rước lấy nhục như vậy, giống như là một thằng hề cố gắng làm chủ nhân chú ý, Tần Diệc hạo hất cằm lên.

"Đi xuống đi."

Tần Liệt như được đại xá, vội bước nhanh lui ra ngoài.

Hai vị này ngầm đấu đá, người gặp họa đều là những thứ lâu la bên cạnh như bọn họ.

Lúc biểu diễn được một nửa, đột nhiên Khương Sam im lặng không tiếng động đứng dậy, Ngô Minh hơi ngạc nhiên nhìn qua, lông mi Khương Sam khẽ run, nói nhỏ: "Có người hỏi thì nói thân thể tôi không thoải mái nên đi trước."

Ngô Minh cau mày nhìn sắc mặt của cô, quả nhiên là trắng bệch đến không chút sức sống, hôm nay lúc Khương Sam tới Niết Bàn sắc mặt nhìn qua đã không đúng, phờ phạc, lộ ra chút màu xanh không khỏe mạnh, dưới vành mắt cũng là màu đen âm u, khi đó người phụ trách hóa trang chỉ lo lắng cô không phải chỉ có thân thể là không thoải mái, cô ấy chỉ nói là ngủ không được, bởi vì là người dẫn dội, lúc này không thiếu người nói chuyện, nhưng Khương Sam tuyệt đối không thể xảy ra làm sai chuyện , vì vậy cho dù lo lắng, cuối cùng vẫn không có cách khác chỉ có thể trang điểm cho cô trước.

Vào lúc này gió thổi đã lâu, rõ ràng là lúc nên cảm thấy lạnh, trên trán Khương Sam lại có một tầng mồ hôi mỏng, trang điểm trên mặt cũng không che giấu được sắc mặt trắng bệch của cô nữa, thấy thế nào cũng đều không đúng.

Ngô Minh không yên lòng, "Tôi đưa cô ra ngoài."

"Không cần." Khương Sam lắc đầu một cái.

Ngô Minh cũng không để ý cô từ chối, vốn là muốn nắm bả vai của cô, suy nghĩ một chút, dưới tình huống này dù sao cũng có chút không thích hợp, tay dừng lại, đổi lại đỡ một cánh tay của cô lên.

"Đi thôi, thân thể quan trọng hơn." Ngô Minh trấn an nói: "Bên này cứ giao cho tôi và thầy, cô không cần lo lắng."

Tần Diệc Hạo cũng không cố ý nhìn đến chỗ Khương Sam, nhưng đôi tay đặt ở trên đầu gối đã nổi từng tấc gân xanh, người phụ nữ trước người lại xoay người lại cố gắng nói chuyện với anh, trên mặt Tần Diệc Hạo tươi cười, sắc mặt lại trầm dọa người, người phụ nữ nói hai câu cũng không dám nói tiếp, ngượng ngùng xoay người sang chỗ khác không dám lắm mồm.

"Ngồi vào hàng sau." Tần Diệc Hạo đột nhiên lên tiếng nói: "Nhìn bên này cẩn thận."

Khương Sam đang đi tới bên cạnh Tần Diệc Hạo thì con ngươi lại run rẩy, người phụ nữ ngồi ở hàng trước thụ sủng nhược kinh đứng dậy, vội nghe lời đi về hàng phía sau, đi cũng không dám nhìn Khương Sam bên cạnh, con ngươi thận trọng nhìn sắc mặt của Tần Diệc Hạo, chống lại con ngươi âm u kia, cũng có chút sợ nuốt một ngụm nước bọt, động tác nhẹ nhàng hơn.

Khương Sam không dừng lại lâu, như thể là cô không hề nhìn thấy sự tương tác giữa hai người gần trong gang tấc, cùng Ngô Minh một đường đi về phía sau sân khấu.

Sắc mặt của Tần Diệc Hạo càng khó coi hơn rồi, càng cảm thấy mình giống như là một tôm tép nhãi nhép, biết rõ đối phương không cần mình chút nào, còn không tự lượng sức đi làm những thứ chuyện thăm dò kia, bóng lưng Khương Sam vừa biến mất, anh lập tức chán ghét nghiêng nghiêng người, hướng về phía người phụ nữ còn chưa kịp ngồi xuống đanh giọng nói: "Quay lại ngồi chỗ cũ!"

Người phụ nữ sợ hết hồn, có chút xấu hổ nhìn Tần Diệc Hạo, "Em. . ."

Tần Diệc Hạo lạnh lùng nhìn cô ta một cái, sắc mặt người phụ nữ bỗng dưng đỏ lên, trong lòng cũng không dám có cảm xúc tức giận, ngượng ngùng lại đứng dậy lần nữa, đi tới chỗ ngồi phía trước.

Khương Sam và Ngô Minh vừa rời đi, Tần Diệc Hạo càng ngồi thái độ càng đen, một hồi lâu cũng không thấy hai người trở lại, đáy lòng lại có vô số dự đoán Tần Diệc Hạo tức giận đầu cũng muốn nổ tung!

Người phụ nữ này thật sự không biết phân biệt như vậy? Ban đầu là cô bóng gió muốn để cho anh giúp cô, nhưng hiện tại lại định đơn phương xé bỏ hiệp ước, ngay cả biểu hiện ngụy trang cũng không chịu làm sao?

Lửa giận đầy bụng Tần Diệc Hạo cũng không ngồi nữa, đột nhiên đứng dậy, không nói một câu xoay người đi tới lối vào.

Mới vừa đi tới cửa, Tần Liệt đã nhanh chân bước đến, Tần Liệt nhìn sắc mặt của Tần Diệc Hạo vẫn hoàn toàn không biết được tâm tư của anh, sau khi Khương Sam tiểu thư giận dỗi, tính tình Tần thiếu gia nóng nảy chưa từng có, bọn họ cũng đã chịu không ít đau khổ, lòng tràn đầy hi vọng lúc này Tần thiếu gia chịu chủ động ra ngoài để có thể khiến cho quan hệ giữa hai người dịu đi một chút, ai biết ngược lại thêm dầu vào lửa, mắt thấy càng thêm giương cung bạt kiếm.

Tần Liệt chỉ sợ Tần thiếu gia phát cáu, vội đưa tới.

"Tần thiếu gia, người gọi là Ngô Minh đi đến bên cạnh sân khấu nghe điện thoại, Khương Sam tiểu thư rời đi trước, anh có muốn đi xem hay không. . ."

Lời kia còn chưa nói xong, một bộ dáng vẻ lặng lẽ đợi Tần thiếu gia chỉ thị, quả nhiên, Tần Diệc Hạo vừa nghe hai người cũng không ở chung một chỗ, cuối cùng sắc mặt cũng không tiếp tục khó coi như vậy, nhưng cũng không có nhận lời Tần Liệt nói.

"Không cần, về sau tin tức của cô ấy cũng không tiếp tục báo cáo với tôi."

Giọng nói Tần Diệc Hạo lạnh nhạt, đối với quan hệ hai người Khương Sam chẳng hề để ý đã làm lòng anh lạnh đến cực điểm, anh cũng không phải là người da mặt dày, cũng không muốn đi can thiệp chuyện của cô.

"Về sau cô ấy muốn thế nào thì cứ thế đó thôi."

Nói xong bước chân không ngừng liền muốn đi ra ngoài.

Sắc mặt của Tần Liệt phút chốc liền giống như nuốt phải hoàng liên, khổ sở xoắn lại thành một đoàn.

Nói là mặc kệ, nhưng làm sao Tần thiếu gia có thể thật sự buông tay giống như lời anh nói, lời như vậy vừa nói ra, cho dù bọn họ đi theo phải chịu bao nhiêu đau khổ, chỉ cần là Tần thiếu gia dễ dàng động lòng một lần, muốn không bệnh mà mất như vậy, Tần Liệt cũng sẽ không đành lòng.

Tần Liệt cắn răng, lần đầu tiên dằn lòng ngăn cản Tần thiếu gia bước đi.

"Tần thiếu gia, ngài có thể nghe tôi nói hai câu hay không?"

Tần Diệc Hạo không có biểu cảm gì tầm mắt nhìn đến trên mặt Tần Liệt, sắc mặt của Tần Liệt chính là một màu xanh, nhưng bước chân tựa như găm trên mặt đất, không hề nhúc nhích.

Tần Diệc Hạo không lên tiếng nhìn Tần Liệt.

Tần Liệt hít nhẹ một hơi, nắm quyền để cho mình thêm can đảm, lúc này mới lên tiếng nói: "Thật ra thì tôi một mực cảm thấy có thể Tần thiếu gia ngài đang hiểu lầm Khương Sam tiểu thư, có chuyện. . . Bởi vì Khương Sam tiểu thư giao phó cho, cho nên tôi...tôi vẫn chưa báo cáo với ngài."

Người phụ nữ đi theo Tần Diệc Hạo đã từng bước nhỏ đi tới đây, thấy Tần Liệt đang nói chuyện với Tần Diệc Hạo, bước chân dừng một chút, hơi đắn đo một lát lại lui về phía sau, không dám tiến lên.

Tần Liệt thật là cực hận mình ban đầu nhất thời mềm lòng, nếu không sau này sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh ta cũng không sợ bị Tần thiếu gia trách phạt, cho nên một câu cũng không dám nói với Tần thiếu gia.

"Ngài còn nhớ rõ một thời gian trước Khương Sam tiểu thư và Ngô Minh cùng nhau tham gia bạn nhảy không? Đài Truyền Hình có truyền trực tiếp cái này."

Ánh mắt của Tần Diệc Hạo lạnh lẽo mà trong veo, đương nhiên là anh nhớ, nhớ rất rõ ràng, Tần Diệc Hạo uy hiếp nhìn Tần Liệt, "Cậu muốn nói gì?"

Tần Liệt cũng biết Tần thiếu gia nghĩ sai, vội vàng đi giải thích, "Tôi không có ý gì khác, là muốn nói với ngài một chút, nơi này. . . Có thể ngài không biết một vài ẩn tình. . ."

Tần Liệt thành thành thật thật nói đầu đuôi chuyện Khương Sam thiếu tiền cho Tần Diệc Hạo, khi đó vốn là Khương Sam muốn tới Cảnh Thiên nhận việc, chỉ là một người biết người đến là Khương Sam, Tần Diệc Hạo không có ở trong nước, người tới liền báo tin tức báo cho anh ta.

Tần Liệt biết Tần thiếu gia để tâm đối với Khương Sam, làm sao dám để cho nữ chủ nhân tương lai của mình đi nhận công việc bên dưới, Tần thiếu gia biết còn không lột da anh ta! Lúc cho là giữa hai người đang có chuyện khó xử, cho nên Tần thiếu gia mới có thể không để ý Khương Sam, cho nên anh đã liên lạc với Khương Sam trước khi thông báo cho Tần thiếu gia chuyện này.

Một lần liên hệ này lại gây ra rủi ro, biết Cảnh Thiên không chịu sắp xếp công việc cho cô, Khương Sam liên tục cảnh cáo Tần Liệt không được tùy tiện nói chuyện của cô cho Tần Diệc Hạo, những lời nói ấy Tần Liệt còn nhớ rõ rõ ràng đấy.

"Tôi không phải là người tình được bao dưỡng, Tần Diệc Hạo đã giúp tôi một số chuyện, tôi cảm ơn anh ấy, nhưng mà tôi vĩnh viễn sẽ không chọn làm một người phụ thuộc, chuyện công việc tự tôi sẽ nghĩ cách, chuyện này cũng không cần nói cho anh ấy biết, gần đây anh ấy đang bận rộn, những chuyện nhỏ nhặt này tự tôi có thể xử lý."

Tần Liệt nhất thời mềm lòng, mặc dù không hiểu hành động của Khương Sam, nhưng cũng bội phục sự cứng cỏi của cô, nên bị ma quỷ ám ảnh giấu chuyện này đi.

Vì vậy sau này video Khương Sam và Ngô Minh biểu diễn mới vừa phát ra, trước khi Tần Diệc hạo nhìn thấy căn bản là Tần Liệt không dám báo cáo chuyện trước đây, nếu không Tần Diệc Hạo cũng sẽ không từ trong miệng Hoắc Diệp mới nghe nói đến chuyện này.

Bị tầm mắt áp bức của Tần Diệc Hạo nhìn đến đầu cũng không thể ngẩng lên được, Tần Liệt run giọng nói: "Cho nên. . . Ngài có thể thật sự hiểu lầm Khương Sam tiểu thư, cô ấy vì túng quẫn, vì kiếm thêm khoản thu nhập mới. . . Về phần Ngô Minh chuyển vào Khương gia, tôi đã tra một chút, anh ta là trả cho Khương Sam tiểu thư một giá cao, chỉ là ở Khương gia mướn một căn phòng để ở, hai người cũng không có những quan hệ khác trừ bạn nhảy."

Tần Diệc Hạo nghiến cằm thật chặt, cơ mặt rung rung trong chốc lát, bỗng dưng nhớ lại bản thân đã tức tối nói ra những lời nói kia với Khương Sam ở Khương gia.

Ngoan độc tàn nhẫn, Tần Liệt “vò đã mẻ lại sứt” nói tiếp: "Còn có người nhà họ Hoắc kia, Tần thiếu gia ngài có nghĩ tới hay không, Khương Sam tiểu thư từ nhỏ đã không có mẹ che chở, nửa năm trước ba lại qua đời, người thân bên cạnh thì như lang như hổ, có biểu hiện kiên cường đi nữa, thì dù sao cô cũng chỉ là cô gái một thân một mình mà thôi, không giống như những người chúng ta, hoàn cảnh cuộc sống trước kia của Khương Sam tiểu thư là an nhàn không phức tạp, ngài có thể không cảm thấy đột nhiên có người thân là như thế nào, nhưng đối với cô ấy mà nói. . . Đây có thể là tình cảm nhỏ cuối cùng có thể gắn bó trong cuộc đời này. . . Huống chi, trong khoảng thời gian ngài bận rộn chuyện kia, Hoắc Diệp vì Khương Sam tiểu thư mà làm không ít chuyện, tôi nhìn ra tất cả đều là thật lòng đối đãi, dù tâm địa sắt đá cũng gần như sẽ bị cảm động một chút."

Lời còn chưa nói xong, thế nhưng trong giọng nói vẫn vô thức có thêm chút khiển trách, Tần Liệt ít nhiều vẫn biết rõ Tần thiếu gia có khúc mắc, hai người này quanh đi quẩn lại, cũng chẳng qua chỉ vì chút chuyện nhỏ ai quan trọng hơn, Tần thiếu gia chui vào ngõ cụt, ban đầu hai người quen biết bởi vì nguyên nhân như vậy, cho tới một hồi cãi vả, hai người cũng bị vài thứ ràng buộc, ngược lại không thấy rõ đối phương thật lòng.

Thấy Tần Diệc Hạo vẫn trầm mặc không nói gì, sắc mặt lại càng ngày càng khó coi, ánh mắt nhìn mình chằm chằm hận không được xé nát anh, Tần Liệt sợ đến bắp chân cũng phát run, biết mình bữa này chắc chắn không tránh được trách phạt, Tần Liệt âm thầm tăng thêm can đảm cho mình, hơi đại nghịch bất đạo nói: "Thật ra mà nói, Khương Sam tiểu thư có thể làm được đến đây đã không tệ, ngài cũng không phải là vui đùa với người ta, lợi dụng lòng của người ta, mà là thật lòng, nhìn kỹ tư liệu của Khương Sam tiểu thư, cô ấy là một người vô cùng kiêu, lời nói khó nghe, ngài được người khác theo đuổi đã quen, vậy tại sao không phải là Khương Sam tiểu thư, một người áp chế. . . Dù là người có lợi thế, thì trái tim cũng sẽ lạnh đi, cũng đã cúi đầu, cũng không phải không giải quyết được vấn đề, cần gì phải. . ."

"Được rồi." Tần Diệc Hạo nhàn nhạt ra tiếng, "Không nên nói nữa."

Tần Liệt nhìn Tần Diệc Hạo một cái thật nhanh, liền đóng chặt miệng, một câu nói cũng không dám nói nữa.

Thật ra thì tức giận trong lòng Tần Diệc Hạo đối với Khương Sam đã sớm tiêu tan, sao anh lại không biết lúc đó là mình xúc động, chỉ là không thể kìm lòng mà gặp cô một lúc, hơn nữa sau khi nghe nói Ngô Minh dọn vào nhà họ Khương, càng thêm tức giận hận không thể bóp chết Khương Sam tại chỗ.

Nếu mà cả đời không qua lại với nhau, làm sao anh lại đặc biệt dẫn theo người đến xem hội diễn trong quân đội? Nơi này vốn cũng không phải là nơi người ngoài có thể đi vào, cũng chỉ là muốn nhìn phản ứng của Khương Sam một chút, hôm nay thấy cô vấn đạm phong kinh dáng vẻ không chút động tĩnh như cũ, Tần Diệc Hạo mới có thể càng thêm tức giận, lại càng tăng thêm khi thấy Khương Sam và Ngô Minh cùng đi về phía sau sân khấu,  anh giận dữ suy nghĩ nhiều, tất nhiên là bực mình.

Nhưng khi nghe lời Tần Liệt nói, cẩn thận nhớ lại, lúc ấy mình hỏi Khương Sam chuyện của Ngô Minh, hình như là cô chuẩn bị giải thích, khi đó cô nói, "Còn chưa chắc chắn. . ."

Vì thiếu tiền đến mức không thể đi làm thêm kiếm tiền vào lúc này, tại sao lúc ấy Khương Sam không trực tiếp quyết định khiến Ngô Minh mướn phòng ở nhà họ Khương. . .

Quả đấm Tần Diệc Hạo càng nắm càng chặt, trong lòng tựa như mèo cào vừa đau vừa xót, anh cũng không phải là cá, không nghe lọt đạo lý, một người sống ở trong thế giới của bản thân, một khi tỉnh táo lại, rất nhiều chuyện gần như là có thể nghĩ thông suốt trong chớp mắt. Tần Diệc Hạo chợt nhận ra được, cho nên lúc ấy Khương Sam không nhận lời Ngô Minh ngay, sợ là đang đợi anh trở lại, muốn quyết định sau bàn bạc với anh.

Nhưng khi đó anh đã nói gì, sau đó lại làm cái gì?

Người phụ nữ mạnh miệng này!

Đột nhiên trong lòng Tần Diệc Hạo đau, anh luôn luôn bày mưu nghĩ kế, ít khi thừa nhận mình làm sai chuyện gì, nhưng đối với chuyện của Khương Sam lần này, anh sợ là thật sự đã sai đến đáy nguồn rồi.

"Đưa cô ta đi."

Tần Diệc Hạo phiền não vuốt vuốt mi tâm nói, giọng nói lạnh lùng hàm chứa mảnh băng vụn, có thêm mấy phần cắn răng nghiến lợi, "Trở về tìm cậu tính sổ!"

Tần Liệt sững sờ, đầu tiên là sợ, sau đó mới phản ứng được Tần Diệc Hạo nói tới ai, vội đồng ý, bước nhanh đến chỗ người phụ nữ đang nhìn xung quanh.

Còn Tần Diệc Hạo bước chân không ngừng, sải bước bước nhanh tới phía sau sân khấu.

Anh phải nhìn thấy cô, anh nói những lời tổn thương như vậy, khó có thể tưởng tượng lúc ấy sau khi Khương Sam nghe xong thì trong lòng sẽ có cảm giác như thế nào, khi đó sắc mặt của cô tái nhợt như vậy, ánh mắt nhìn mình vô cùng xa lạ, vừa nghĩ tới trong lòng Tần Diệc Hạo như bị đao cắt, huống chi hôm nay mình còn đặc biệt dẫn theo người phụ nữ khác để chọc giận cô.

Chờ khi đến phía sau sân khấu, nơi đó lại không có một bóng người, đừng nói Khương Sam, ngay cả một nhân viên cũng không có, trong căn phòng có chữ ‘Niết Bàn’ có một chiếc váy khiêu vũ, chính là cái váy mà Khương Sam đã mặc khi dẫn đầu buổi biểu diễn.

Bàn tay thon dài thô to của Tần Diệc Hạo vuốt ve vải vóc váy khiêu vũ, lành lạnh, vừa nhẹ vừa mỏng, cô sợ lạnh nhất, cũng không biết tại sao lại mặc váy mỏng hoàn thành toàn bộ điệu nhảy ở trong gió rét như vậy.

Cô ấy nhiệt tình yêu thương khiêu vũ như thế, sao trong lòng anh lại không biết điệu nhảy triền miên của cô và Ngô Minh cũng là biểu diễn cần thiết cho điệu nhảy.

Cô không phải là một cô gái không có linh hồn, nhưng cô luôn muốn giấu mình thật chặt với người khác.

Lạnh lùng trên mặt Tần Diệc Hạo tối sầm lại, nơi nào đó trong lòng có một tia chua xót xa lạ.

Anh phải gặp cô, vốn là anh đã đồng ý cô, sao lại có thể hung hăng làm tổn thương cô vì muốn nhiều hơn nữa?

Tần Diệc Hạo thở dài chấp nhận lấy điện thoại di động ra, còn chưa quay số điện thoại thì nhìn thấy một tin nhắn chưa đọc trên màn ảnh.

"Tần Diệc Hạo, anh đang ở đâu vậy, có thể gặp một chút không."

Thời gian gửi đi đúng lúc anh mới vừa vào hội trường.

Là lúc anh còn đặc biệt mang theo một người phụ nữ vào để chọc tức cô.

Cùng lúc đó, cơ thể Khương Sam vô cùng khó chịu, đầu càng ngày càng choáng váng, trên người thật lạnh, nhưng mà trên mặt vẫn không ngừng ra mồ hôi.

Khương Sam cười khổ hai tiếng, thời gian này vẫn ăn cơm không ngon, ngủ lại ngủ không yên ổn, tối hôm qua cô trằn trọc trở mình không ngủ được, nửa đêm định đứng lên luyện nhảy một đêm, bây giờ phản ứng này sợ là phát sốt, tự mình dùng tay cũng sờ không ra được, Khương Sam vừa mệt mỏi vừa mờ mịt đờ đẫn đứng ở ven đường chờ taxi, chuẩn bị uống chút thuốc về nhà nghỉ ngơi một chút.

Giao thừa trong, tài xế taxi cũng đều về nhà ăn cơm đoàn viên, đêm khuya, sao có thể dễ dàng chờ xe tới như vậy, Khương Sam đứng giữa trời, trừ đèn đường bật sáng trên mặt phố, đừng nói đến xe taxi, ngay cả một sinh vật sống cũng không nhìn thấy.

"Cô là Khương Sam sao?"

Đang ngẩn người, một giọng đàn ông xa lạ lộ vẻ cười đột nhiên vang lên từ phía sau.

Khương Sam xoay người, khi thấy một người đàn ông mặc áo khoác quân trang thật dầy đứng ở sau lưng, giọng đàn ông cười ha hả mang theo ý tốt, nhưng vành nón lại đè rất thấp, cổ áo to lớn che đi nửa gương mặt, đang lặng yên không tiếng động đến gần Khương Sam.

Gặp phải nguy hiểm nhiều lần, Khương Sam theo bản năng có chút cảnh giác, nhanh chóng lui về phía sau vừa nói: "Anh là ai?"

"Tôi tới là muốn nhắc nhở cô." Giọng đàn ông vẫn cười ha hả như cũ, ý tốt lại chuyển thành uy hiếp, chậm rãi rút tay bỏ túi ra, "Về sau an phận một chút, nếu không cẩn thận cái mạng nhỏ của mình khó giữ được."

Đèn đường chiếu sáng, trong tay người đàn ông phản quang chợt lóe rồi biến mất, Khương Sam co cẳng mà chạy!

Người đàn ông cười lạnh đuổi theo, chỉ là thân thể Khương Sam yếu đuối, lại vừa mới nhảy xong một điệu nhảy vô cùng tốn sức, vào lúc này trên người không có hơi sức gì, chưa được hai bước đã bị người đàn ông kéo cổ áo lại từ phía sau.

"Anh là người của ai!"

Khương Sam thở gấp, giọng nói khan khàn nhìn chằm chằm anh ta, ánh mắt cũng không ngừng nhìn bốn phía xung quanh, ngoại trừ trống trải cũng chỉ có trống trải, ai có thể nghĩ tới ở ngoài quân doanh sẽ có người dám ngông cuồng như vậy.

Người đàn ông cười nói: "Dĩ nhiên là của người muốn thu thập cô, chỉ nói một câu mà thôi, cô chạy cái gì."

Nói xong thong thả ung dung dùng mũi đao chống ở bên hông của Khương Sam, hung tợn kéo Khương Sam lại, muốn kéo cô qua.

"Cô thành thành thật thật nhớ kỹ lời của tôi, nếu không. . ."

"Ưm!"

Kết quả chưa nói xong, thân thể của Khương Sam mềm nhũn theo động tác kéo của người đàn ông!

Một tiếng nhẹ không thể nghe thấy vang lên, mủi dao cắm vào từ bên hông của Khương Sam! Vốn chỉ là muốn hù dọa Khương Sam một chút người đàn ông kinh hãi mà tay run một cái! Trong giây lát máu tươi ấm áp chen chúc chảy ra từ bên hông Khương Sam!

Người đàn ông bị dọa sợ, nơi này là bên ngoài trại lính, người nào điên mới có thể dám gây chuyện ở chỗ này! Vốn chỉ là cảnh cáo nhỏ với Khương Sam để cho tâm tư cô an phận một chút, thế nhưng ai biết được lại có thể xãy ra sai lầm như vậy! Người đàn ông sợ vỡ mật hô nhỏ một tiếng, rút cây dao ra ngaoì thật nhanh, Khương Sam vừa kêu đau một tiếng, trong giây lát máu tươi rớt đầy tuyết, người đàn ông nhìn cũng không dám nhìn Khương Sam đang ngã xuống đất, cầm hung khí chạy như bay!

Cơ thể đau đớn kịch liệt khiến đầu óc Khương Sam tỉnh táo trong chốc lát, sức lực nhanh chóng rút khỏi cơ thể, điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên, nhưng cô còn không kịp đưa tay ra.

Ngọn đèn đường vẫn nhấp nháy trên đỉnh đầu hồi lâu, một nỗi mệt mỏi mạnh mẽ không kịp đề phòng chợt trào ra từ nơi sâu thẳm trong trái tim.

Xung quanh không có một bóng người, một luồng máu tươi lớn không ngừng trào ra từ bên hông, một luồng cảm giác mất trọng lượng mãnh liệt đánh từng đợt, Khương Sam hoảng hốt dần dần nhìn đèn đường.

Đột nhiên cô cảm thấy một trận mệt mỏi khắc cốt, cô thật sự rất mệt mỏi, từ khi trùng sinh đến bây giờ, cô mệt gần như không còn là bản thân mình nữa.

Ba. . . Tiểu Khương Sam của ba, hình như vừa mềm yếu đi một lần, cô thật sự có chút không chịu nổi.

Trong lúc bất chợt, thật nhớ ba nha.

Cô cũng là người, dù kiên cường đến đâu, cô cũng là một con người, cô cũng sẽ mệt. . .

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!