Trùng Sinh Thành Nhóc Đáng Thương Nằm Thắng

Chương 17: Cầu thân



Edit by Hạ Vi Lam

Ở kiếp trước thẳng đến khi việc hôn nhân của Thẩm Kiều được định ra, Vinh thị mới mang nàng ra ngoài tham gia yến hội có mấy lần. Trước lúc đó, căn bản không hề có ai tới cầu hôn nàng, sự tình thế này, chẳng lẽ là bởi vì đã sớm bị Vinh thị mang ra ngoài rồi?

Thẩm Kiều trầm mặc suy tư, Bạch Thược đem những tin tức nghe được đều nói cho nàng, Trấn Bắc hầu phủ Tống lão thái thái muốn làm mai cho nàng với tiểu nhi tử Lý gia - Lý Tề. Lý phủ tuy tước vị có thể không cao, nhưng lão Lý lại nắm giữ thực quyền, bây giờ đã lên tới vị trí các lão, hoàng thượng đối với ông ta coi trọng ba phần. Lý Tề xuất từ nhị phòng, là nhị phòng đích thứ tử, nương thân cũng là danh môn khuê tú. An quốc công phủ dù nhìn thì cao sang, trên thực tế đã sớm đơn bạc, có xu thế xuống dốc.

Phụ thân Thẩm Kiều đã sớm không có chí tiến thủ, con trai trưởng lại mới mười một tuổi, nhị phòng cùng tam phòng tuy có mấy vị thiếu gia trẻ tuổi, nhưng thiên phú cũng không có gì nổi bật, coi như có thể vào triều làm quan, cũng rất khó lấy được thành tích quá lớn, nhi tử Vinh thị cũng không chịu thua kém, An quốc công phủ còn có khả năng đi lên, nhưng cũng đã là chuyện của mười năm sau.

Cân nhắc từ tình huống thực tế, nếu Thẩm Kiều có thể gả cho Lý Tề, cũng coi là một mối hôn nhân khá tốt, Lý Tề chỉ là nhị phòng đích thứ tử, sau khi Thẩm Kiều gả cho hắn, cũng không cần phải quản việc bếp núc, theo Bạch Thược, không cần vất vả, cũng là một chuyện rất tốt.

Bạch Thược còn cố ý tìm người hỏi thăm một chút, vị Lý nhị thiếu gia này cũng không phải là người ăn chơi trác táng, hắn tướng mạo tuấn lãng, người cũng chính trực, nghe nói còn không ra vào nơi hoa bướm, tuổi còn trẻ đã là tú tài, năm nay còn muốn tham gia khoa cử, nói không chừng còn có thể trúng cử.

Bạch Thược thấy thế cực kỳ hài lòng, Bán Hạ nghe xong con mắt cũng sáng tinh tinh, "Lão thái thái đáp ứng sao?"

Bán Hạ chỉ mớ ở hầu phủ năm năm, hiểu biết cũng tương đối ít, tầm mắt có hạn, lúc này mới hỏi vấn đề ngốc như vậy. Thẩm Kiều đương nhiên rõ ràng lão thái thái chắc chắn là không đáp ứng, không nói tới việc hôn nhân Thẩm Tịnh cùng Thẩm Họa còn chưa có định ra, coi như đều định xong rồi, cho dù lão thái thái cực kỳ hài lòng, cũng sẽ thận trọng một chút, trực tiếp đáp ứng khó tránh khỏi bị coi là có ý tứ muốn gả con gái đi thật nhanh.

Bạch Thược nói: "Lão thái thái nói tam cô nương tuổi còn nhỏ, chờ sau khi việc hôn nhân của đại cô nương cùng nhị cô nương định ra, suy nghĩ thêm cũng không muộn, bất quá bà cũng không có đem lời nói hết, nói chờ thời tiết ấm áp, có thể tìm một cơ hội để nam nữ song phương nhìn nhau một chút, nếu bọn nhỏ đều hài lòng, lại định ra cũng không muộn."

Thẩm Kiều liền đoán là như thế này. Lão thái thái không thích nàng, mà nàng lại là đích nữ quốc công phủ, bên ngoài làm sao cũng sẽ không quá khắt khe nàng, tuy nói hôn nhân là cha mẹ đặt đâu con nằm đó, nhưng không cô nương trong các gia tộc, cũng sẽ để trước khi đính hôn, nhường nhà gái nhìn nhà trai một chút, cái này cũng thể hiện trong phủ các cô nương có địa vị ra sao, bây giờ Thẩm Tịnh đều đã gặp vị hôn phu hơn hai lần, nếu như không cho nàng gặp mặt đối phương một lần, liền trực tiếp định ra việc hôn nhân cho nàng, có giải thích bao nhiêu cũng không thể nào nghe lọt nổi.

Thấy bộ dáng cô nương nhà mình không có chút nào để ý, Bán Hạ liền thay nàng sốt ruột, vội hỏi, " Lão thái thái làm sao có thể từ chối?"

Bạch Thược cười nói: "Đương nhiên là một ngụm đồng ý."

Lời nói của Tống lão thái thái rất hợp long người, bà nói lần này tới là để thay nương thân của Lý Tề cầu thân, nguyên lai lúc Thẩm Kiều đi Bùi phủ, Lý Tề nương - Ngô thị cũng có mặt, bà nhìn trúng Thẩm Kiều kiều mị động lòng người, sau khi nghe ngóng lại biết được cô nương này tính tình vô cùng tốt, mới muốn vì tiểu nhi tử định ra.

Tống lão thái thái còn nói Ngô thị cũng rõ ràng trong phủ đại cô nương chưa có đính hôn, các bà vốn không nên tới sớm như vậy, chỉ là sợ vạn nhất có chuyện gì nên mới đến sớm cầu thân, các bà không muốn bị chậm một bước, dứt khoát tới sớm một chút, sớm thông suốt, chờ lúc trong phủ cân nhắc việc hôn nhân của Thẩm Kiều, có thể cân nhắc Lý phủ đầu tiên.

Bán Hạ cười nói: "Xem ra Ngô thái thái cực kỳ hài lòng cô nương nhà ta, mới không kịp chờ đợi gì mà vì nhi tử cầu thân như thế, nếu cô nương có thể gả đi, tối thiểu sẽ không phải lo lắng mẹ chồng nàng dâu."

Thẩm Kiều có chút bất đắc dĩ, "Mọi chuyện còn chưa đến đâu, ngươi đừng có hưng phấn như vậy."

Có lẽ là ở kiếp trước đã trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, Thẩm Kiều bây giờ đối với chuyện thành thân cực kì lạnh nhạt, nếu như có thể được, nàng thậm chí còn không muốn gả chồng. Ở kiếp trước, thân thể nàng rất ốm yếu, vất vả vì Hàn quốc công phủ ròng rã hai năm, cũng không nhận được một chữ "tốt", những tháng ngày đó, chỉ cần hồi tưởng lại, nàng đã cảm thấy cực kỳ hoảng sợ.

Nàng không thông minh bằng biểu tỷ, cũng không có nói ngọt bằng biểu muội, coi như không còn nhát gan, bản tính cũng khó mà thay đổi, nàng y nguyên cũng không am hiểu cùng người khác kết thân, thành thật mà nói, khẳng định y nguyên không muốn tranh giành hảo cảm của phu quần lẫn mẹ chồng

Nàng cũng không biết vì sao liền nghĩ tới Lục Ngưng, nhớ tới sự tình lúc vừa thành thân, nàng nghe được rất nhiều tin đồn về Lục Ngưng, chỉ cho là khuôn mặt hắn khẳng định xấu xí, tâm tính vặn vẹo, là cái kẻ rất rất xấu, ai ngờ đêm động phòng hoa chúc, lúc bị hắn nhấc khăn voan lên, đối đầu nàng lại là một gương mặt như trích tiên.

Ngũ quan hắn là thượng đẳng nhất đến tranh thuỷ mặc cũng lại không, đẹp mắt bằng, mắt cũng phá lệ đen nhánh, thâm thúy giống như một bầu trời đêm mênh mông, Thẩm Kiều chưa bao giờ thấy qua nam nhân nào đẹp như vậy, giống như đỉnh núi tuyết liên không nhiễm bụi bặm, có một mị lực đặc biệt thanh lãnh.

Trong nháy mắt đó, nàng chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm hắn, quên đi hô hấp. Có lẽ là cảm thấy người có tướng mạo cùng khí độ như vậy, làm sao cũng sẽ không quá xấu, dù là đêm thành thân đó, hắn bỏ mặc nàng đi thư phòng, nàng cũng không có cảm thấy bị khuất nhục.

Đoạn thời gian vừa mới thành thân kia, nàng rất rất cố gắng muốn làm một thê tử tốt, sẽ vụng về làm giày cho hắn, thêu hầu bao, lúc nấu cháo cho hắn, đều là tự mình nhìn chằm chằm, có khi thậm chí một mình làm liền hơn một canh giờ, liền vì chén cháo này, có thể đối với dạ dày hắn tốt hơn một chút. Nàng đã từng đầy mong đợi hi vọng hắn có thể thích, hi vọng hắn có thể phát giác được sự quan tâm của nàng, thế nhưng là không thích chính là không thích, không phải nàng cố gắng, liền có thể bù đắp được.

Thấy nàng cảm xúc có chút sa sút, Bạch Thược cùng Bán Hạ đều sửng sốt một chút, Bạch Thược từ trước đến nay rất thông thấu, nhìn thấy cái bộ dáng này của cô nương, liền đau lòng, nhịn không được sờ lên đầu của nàng, "Cô nương tốt như vậy, khẳng định có thể gặp được người nguyện ý đem hết toàn lực yêu thương bảo vệ."

Bán Hạ cũng liền bận bịu phụ họa, "Chính xác, phu quân mà cô nương ngày sau gả, tất nhiên là lang quân tốt nhất thiên hạ! Đối với cô nương khẳng định không thể tốt hơn được nữa!"

Thẩm Kiều không muốn để cho các nàng lo lắng, nghe vậy cong cong môi, tận lực dời chủ đề,

"Không nói ta, ca ngươi thật sự không có cô nương nào thích ư? Ta nhìn không giống nha, hắn cẩn thận chu đáo như vậy, hẳn là có không ít cô nương để ý hắn đi?"

Bán Hạ cười nói: "Hắn cũng chỉ có một cái ưu điểm như thế, cũng không phải hoàn toàn không có ai để ý, chỉ là bất quá ca ta một long muốn tích lũy tiền, căn bản không có suy nghĩ lấy nàng dâu, có lẽ là còn chưa gặp được cô nương thích đi."

Nhắc đến huynh trưởng, trên mặt Bán Hạ đều là ý cười, trong giọng nói thậm chí mang theo một loại kiêu ngạo, nhìn thấy cái bộ dáng này của nàng ấy, Thẩm Kiều không khỏi nhớ tới chính mình khi còn bé.

Khi đó nàng, nhớ tới tỷ tỷ không phải là không có cái bộ dáng này, sự thật chứng minh, cũng không phải là tất cả mọi người đều đáng nhận được sự tín nhiệm. Thẩm Kiều không khỏi mím chặt môi, cách thời gian đại biểu tỷ thành thân càng ngày càng gần, tỷ tỷ khẳng định sẽ đến cầu trước mặt lão thái thái, cho phép nàng ta đi ra ngoài đi.

Không ngoài sở liệu, trước khi hôn lễ một ngày, Thẩm Họa liền được thả ra, nàng ta vẫn y nguyên một loại thần thái sáng láng, trên người váy hải đường sắc gấm, trên búi tóc cắm trâm cài hình mây khảm đá quý, bảy viên đá quý lớn nhỏ không đều, màu sắc khác nhau, khuyên tai liền khảm nạm lấy một viên minh châu to lớn, ăn mặc cực kỳ loá mắt.

Dù là đã từng nhận được sự cảnh cáo của biểu ca, nàng ta ở trước mặt mọi người vẫn là một bộ dáng tỷ tỷ hết lòng yêu thương muội muội. Nàng ta chắc chắn biểu ca sẽ không nói lung tung, thậm chí lúc viết hồi âm còn đổ hết thảy lỗi sai lên Cầm nhi, nói mình căn bản chưa từng hại muội muội, mong biểu ca tin nàng ta.

Nàng ta giả bộ như chưa từng có chuyện gì phát sinh, lúc xuất phát, nhẹ nhàng cười khoác lên cánh tay của Thẩm Kiều, muốn cùng với nàng cưỡi một chiếc xe ngựa, nhìn khuôn mặt tươi cười dối trá của nàng ta, Thẩm Kiều cong cong môi, nghiêng đầu một chút:

"Tỷ tỷ ngươi không mệt mỏi sao?"

Thẩm Kiều tuy không trang điểm, lại như cũ xinh đẹp đến kinh người, có lẽ lại là vì trời sinh mang một đôi mắt cười, lúc cười lên, càng phát ra ý vị động lòng người. Nhìn qua gương mặt làm người người thương yêu này của nàng, nụ cười bên môi Thẩm Họa giảm đi một chút, trong lòng cũng không hiểu sao có loại dự cảm không tốt, "Cái gì?"

Chẳng lẽ nàng lại biết cái gì? Thẩm Kiều đưa nàng một nháy mắt kinh nghi bất đinh, nàng lại ngiêng đầu, chỉ chỉ đồ trang sức cùng khuyên tai của Thẩm Họa:

"Tỷ tỷ ăn mặc thật long trọng, chỉ nhìn đá quý cùng trân châu nhiều như vậy, ta cảm thấy phân lượng không nhẹ, mang lên khẳng định rất nặng đi? Nói thật đi, tỷ tỷ có phải là nhìn trúng công tử nhà nào, mới hao tâm tổn trí trang điểm như vậy?"

Trái tim Thẩm Họa rơi thõng xuống, nhéo nhéo cái mũi của nàng, "Tốt lắm, lá gan thật sự là càng ngày càng lớn hơn rồi, ngay cả tỷ tỷ cũng dám trêu ghẹo."

Thẩm Kiều hướng Bạch Thược bên cạnh rụt rụt, né tránh tay nàng ta ra, nhìn thấy Bạch Thược, Thẩm Họa thần sắc hơi ngừng lại, chỉ cảm thấy nha đầu này mạng cũng thật lớn, lại còn có thể cứu chữa được.

Thẩm Kiều kéo trở lại suy nghĩ của nàng ta, "Ở đâu ra trêu ghẹo? Tỷ tỷ rõ ràng là đã duyệt qua người nào, tỷ tỷ không phải thân thiết nhất sao, chẳng lẽ ngay cả ta cũng không thể nói?"