Trùng Sinh, Thành Toàn Cho Ngươi

Chương 10



20.

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn* (*Tham lợi trước mắt, quên hoạ sau lưng.)

Tống Vũ bắt Trương Bá Vương với tội danh vì hám lợi, ham danh vọng mà gi/ết hại dân chúng.

Giữa chừng thế nhưng lộ ra có liên quan đến vụ việc đốt xưởng rượu của Chu gia.

Rượu phụ thân nhưỡng rất ngon, từ lâu đã khiến các đối thủ của ông phải đố kỵ.

Người phóng hỏa năm đó hiện lẩn trốn trong thôn trang ở vùng ngoại ô.

Trương Bá Vương sợ tin tức bị lộ nên bắt giam hắn trong hầm trong nhiều năm, ở nơi không thấy ánh mặt trời.

Tống Vũ dẫn Phú Quý đi lục soát phòng, nhanh chóng tìm thấy người.

Để thoát tội, người nọ dùng đủ mọi cách.

Vì ác ý cạnh tranh, Trương Bá Vương cố tình giết người.

Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của lão ta, ta khó mà không cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn liều mạng xông tới thượng cẳng chân hạ cẳng tay với lão.

"Kẻ giê/t người, nhất định ngươi sẽ bị ông trời trừng phạt!"

Tống Vũ ôm Phú Quý xoau lưng lại, giả vờ như không nhìn thấy ta đang đánh người.

Mặt Trương Bá Vương chảy má/u đầm đìa, đau đớn hét lên:

"Đừng đánh nữa, không phải ngươi đã khiến ta phải bồi bạc và phá sản rồi sao?"

Vậy thì sao chứ.

Ta sớm biết rằng, đường khoa cử đi không thông, đường quý nhân cũng bị phá hỏng, nhất định sẽ động tâm tư xấu xa.

Vì vậy ta đã cùng Lương thúc diễn một vở kịch, một đóng người tốt, một đóng kẻ xấu.

Để cho Tiêu Dương có cơ hội trộm Trăm Nhưỡng Phổ đi rồi trao đổi một số tiền lớn với Trương Bá Vương.

Trương Bá Vương là người cẩn thận và đa nghi, vậy nên sự kiện đốt xưởng rượu mới không bị lộ.

Lương thúc cố tình dập đầu trước cửa quán rượu, trong khi đó Tiểu Viên đứng bên cạnh tức giận dậm chân.

Cố ý diễn đến chân thành.

Tất cả chỉ là để làm lão ta tin rằng Tiêu Dương đã thực sự thành công.

Mỗi người trong xưởng rượu của Chu gia đều vì báo thù mà hình thành một liên minh vững chắc.

Huyết hải thâm thù đời trước không thể báo, đời này đòi lại hết thảy.

(Dịch/Edit: Fb Kim Giai Linh Lung)

21.

Trương Bá Vương bị kết án chém đầu.

Tiếng xấu của xưởng rượu của lão lan xa, phá sản chỉ sau một đêm, kết cục thê tử ly tán.

Tiêu Dương cũng không khá hơn là bao.

Thủ đoạn tra tấn người của Trương gia rất tàn bạo.

Mười đầu ngón tay bị xiên tre, toàn bộ gân kheo của hắn đều bị cắt đứt, trên người có không ít sẹo do bàn ủi tạo ra, bắp đùi bị dao găm đâm đến má/u tươi chảy ròng.

Thoạt nhìn rất ghê người.

Ta ném Tiểu Dương vào căn nhà tranh bẩn thỉu.

Liễu Man Man cũng ở đó.

Trước đó, nàng ta đã trộm bạc và định bỏ trốn nhưng bị ông chủ Mã đánh và ném ra ngoài.

Đôi tình nhân gặp nhau, nhưng không còn nhu tình mật ý* như lúc trước nữa.

(* dịu dàng và ngọt ngào)

Lúc này không còn ai ngăn cản, nhưng họ không nắm tay nhau khóc, cũng không thương xót nhau, chỉ mắng chửi và buộc tội nhau, thống hận đối phương đã khiến mình bị liên lụy.

Có thể thấy, tình yêu được hình thành dựa trên bề nổi lãng mạn, trắc trở sẽ khiến nó dần tiêu hao, từng chút một biến nó thành hận thù.

Vào ban đêm, những kẻ ăn xin quay lại và nhìn thấy Liễu Man Man, người có làn da trắng như tuyết, liền lao vào nàng ta như ong vỡ tổ.

Tiếng kêu cứu thấu trời vang lên.

Tiêu Dương lạnh lùng quay người lại, bịt tai ép mình ngủ.

Nam nhân lãnh tình thì thì làm gì có chân ái.

Đời trước hắn hận ta như thế, chung quy cũng chỉ là để bù đắp lại sự tiếc nuối vì không có được mà thôi