Trùng Sinh: Tôi Là Bạch Liên Hoa

Chương 4: Yếu ớt, bất lực (H)



"Đi..." Nặng nhọc phun ra một chữ như vậy, nhưng Cố Thiên Kỳ lại không ngờ được rằng, cô gái nhỏ này quả thật còn ngốc nghếch hơn cả sức tưởng tượng của hắn.

Cô căn bản không biết, bản thân đây là đang đứng trên mũi đao không ngừng nhảy múa...

"Anh cả, anh đang nói gì?" Hạ Đồng lúc này đã cúi người, nghiêng tai, cố gắng lắng nghe những gì Cố Thiên Kỳ nói.

Từng sợi tóc suôn mượt của cô, thời khắc này cũng đã chậm rãi rơi xuống, nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi của Cố Thiên Kỳ, mang theo hương dầu gội thơm ngát, tựa như hòn đá rơi vào hồ nước, dấy lên từng tầng gợn sóng.

Thật sự là đang tìm chết mà!

Rốt cuộc, không khống chế được nữa, Cố Thiên Kỳ liền vùng dậy, trực tiếp đem Hạ Đồng áp xuống dưới thân. Cơ thể đôi bên dán chặt vào nhau, nhiệt độ trên người cũng theo đó cọ cọ dâng lên.

"Phù...phù..." Nghe thấy tiếng thở dốc của người đàn ông đang đè trên người mình, trên gương mặt thanh tú rốt cuộc cũng hiện lên vẻ hoảng loạn, Hạ Đồng liền bắt đầu vùng vẫy:"Anh cả! Anh làm gì vậy, mau tránh ra!"

Cảm nhận được thân thể mềm mại bên dưới đang loạn động, biết rõ bản thân vừa rồi đã mất khống chế, nhưng Cố Thiên Kỳ bây giờ lại không có biện pháp sửa chữa. Trái lại, lại có xu thế càng lún càng sâu...

"Anh cả..."

Trong mắt đã không còn sự nhã nhặn, ôn hòa thường ngày, thời khắc này, trên người Cố Thiên Kỳ chỉ còn lại hơi thở xâm lược.

Chăm chú nhìn đôi môi nhỏ nhắn không ngừng khép mở của Hạ Đồng, Cố Thiên Kỳ chung quy vẫn là cúi đầu, lấp kín cái miệng nhỏ ồn ào lại mê người này.

"Ưm..." Miệng bị lấp kín, hai mắt chậm rãi mở to, Hạ Đồng phảng phất đã bị hành động này của hắn làm choáng váng đầu óc, trong nháy mắt đều quên phản kháng.

Giống với tưởng tượng của Cố Thiên Kỳ, môi của cô rất mềm, lại thơm ngọt như kẹo bông. Khiến hắn có chút lưu luyến khó quên mà gặm cắn, trằn trọc mút lấy.

Chỉ có điều, bởi vì người bên dưới không phối hợp, vẫn cứ ngậm chặt miệng, nên không thể làm gì khác hơn, Cố Thiên Kỳ cũng chỉ có thể dùng răng cắn nhẹ vào trên môi cô một cái, khiến cô bởi vì đau mà hé miệng, bản thân lại thừa cơ đem đầu lưỡi thăm dò vào trong.

Khoang miệng bị đầu lưỡi của đối phương càn quét, ngay cả chiếc lưỡi mềm mại đều không thể tránh thoát, bị cưỡng ép cuốn lấy, trêu đùa, vang lên tiếng 'tấm tắc' làm người mặt đỏ tim đập, Hạ Đồng chỉ có thể phát ra tiếng nức nở nhỏ vụn.

"Ưm...hức..."

Hơi thở cùng nước bọt đều bị cướp đoạt, hô hấp cũng ngày càng khó khăn. Chỉ có thể bất lực dùng tay chân đấm đá loạn xạ lên người đối phương, hai mắt nhắm nghiền, nơi đuôi mắt của Hạ Đồng cũng đã ngưng tụ ra một giọt nước mắt.

Mãi cho đến khi cô đều đã sắp nghẹt thở, người đàn ông đó rốt cuộc mới chịu buông tha cho miệng nhỏ đã có hơi sưng lên của cô.

Về phần nắm tay mềm oặt của cô, đánh vào trên người hắn, thì lại càng chẳng khác gì đang gãi ngứa, thậm chí, còn khiến thú tính trong người hắn cuộn trào hơn.

"Anh cả, anh rốt cuộc là làm sao vậy, anh mau nhìn cho rõ đi, em là Hạ Đồng đây..."

Sự bất an cùng hoảng sợ như con thỏ nhỏ của người dưới thân, khiến vật đã sớm cứng rắn của Cố Thiên Kỳ lại càng hưng phấn thêm một chút.

Nhìn xem chiếc váy dài màu trắng sạch sẽ, thanh thoát này, Cố Thiên Kỳ liền vươn tay, bỏ mặc chống cự của Hạ Đồng mà dùng bạo lực, ngạnh sinh sinh đem nó xé rách.

"Á!" Thét chói tai một tiếng, Hạ Đồng liền hoảng loạn đưa tay, che đậy bộ vị vừa lộ ra của mình.

Nhưng rất nhanh, hai tay của cô vẫn là bị Cố Thiên Kỳ dễ dàng dùng một bàn tay chế ngự, áp lên đỉnh đầu...

Bây giờ đây, không còn vải che chắn, từng mảnh xuân sắc cũng liền đã bại lộ dưới ánh mắt Cố Thiên Kỳ. Da thịt trắng nõn, tựa như ngưng chi bạch ngọc, còn tỏa ra mùi thơm ngọt ngào, khiến hắn không kiềm hãm được mà cúi đầu, hé miệng gặm cắn.

"Anh cả, đừng mà..."

Lắc đầu, nhưng phần cổ mẫn cảm lúc này lại bị liếm cắn, hơi thở mạnh mẽ của đàn ông làm cả người cô như nhũn ra, vừa nhột lại vừa tê dại.

Cho đến khi cảm nhận được bàn tay còn lại của đối phương đang tựa như một con mãng xà luồn qua lưng mình, đem áo lót cởi ra, Hạ Đồng rốt cuộc mới sợ hãi bật khóc:"Không thể, không được cởi..."

Chỉ có điều, mặc cho cô kháng nghị như thế nào, lúc này, chiếc áo lót màu trắng kia cũng đã bị cởi ra, vén lên trên. Mà phần ngực mềm mại của thiếu nữ cũng liền đã không còn che đậy, phơi bày dưới mắt hắn.

Nhìn xem hai chiếc màn thầu trắng nõn, mềm mại như bông này, Cố Thiên Kỳ liền vươn tay, nhẹ nhàng bao khỏa lấy nó.

Không ngoài sở liệu, một bàn tay của hắn đã có thể đem nó bao trọn, xúc cảm so với tưởng tượng còn tốt hơn rất nhiều, vừa mềm lại vừa đàn hồi.

Hai mắt đỏ lên, Cố Thiên Kỳ chỉ cảm thấy cổ họng khát khô, tựa như người đi giữa sa mạc nhìn thấy được nguồn nước, không chút do dự liền cúi đầu, há miệng ngậm lấy một quả anh đào nhỏ nhắn, ửng hồng ở bên trên.

Nơi mẫn cảm trước ngực bị môi lưỡi của đối phương chơi đùa, từng dòng điện cũng đã bắt đầu dọc theo thân thể Hạ Đồng, lan ra khắp toàn thân cô.

"Anh cả, anh không thể làm như vậy được...em là Hạ Đồng đây, anh mau nhìn cho rõ đi, em là Hạ Đồng..." Chỉ có thể lí nhí gợi nhắc, bàn tay Hạ Đồng đã vô lực siết chặt lấy vai áo của Cố Thiên Kỳ, hơi thở cũng bị động tác của hắn làm cho hỗn loạn.