Trùng Sinh: Tổng Tài Chuộc Lại Lỗi Lầm

Chương 3: Không phải là con người



" Làm chuyện vợ chồng " giọng nói nhẹ như tênh của Cố Thời Ngôn.

" Không, không được " Lam Ý hoảng sợ lùi về sau

Cố Thời Ngôn liền nở một nụ cười sau đó nhào về phía cô như một con hổ đói.

" Xẹt xẹt " quần áo của Lam Ý bị xé rách.

Lam Ý lấy tay che đi chỗ quần áo bị Cố Thời Ngôn xé rách. Anh cũng không vừa gì trực tiếp đem 2 tay cô trói lại trên đầu giường.

Sau đó liền phóng thích thứ kia ra, không một màn dạo đầu, càng không có nụ hôn mãnh liệt nào, trực tiếp đâm thẳng vào trong. Mặc cho Lam Ý đau đớn van xin.

" Xin... anh... dừng lại đi mà " Lam Ý vừa khóc vừa lắc đầu van xin.

Cố Thời Ngôn không hề quan tâm đến chỉ chăm chú làm chuyện của mình.

Cảm nhận cơn đau tột cùng từ dưới truyền lên, cô hét toáng lên:

" Không "

Bọn người hầu nghe thấy liền hốt hoảng, dì quản gia thấy tình hình không ổn liền lấy điện thoại gọi cho ai đó.

Sau khi phóng thích toàn bộ Cố Thời Ngôn mới dừng lại nhìn gương mặt đang đẫm nước mắt kia:

" Cô khóc lóc cái gì? " Cố Thời Ngôn chán ghét bộ mặt đó.

" Con mẹ nó, cô nín cho tôi " Cố Thời Ngôn tức giận lấy sợi dây nịch trên eo mình đánh vào người cô.

" Áaa... xin... anh... đừng đánh nữa... aaaa " Lam Ý vì bị đánh quá đau nên la lớn lên.

Trong mắt Cố Thời Ngôn hiện tại không hề xuất hiện một tia thương xót mà chỉ có sự tức giận, sự tức giận chiếm hết lí trí của bản thân.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Lam Ý vì quá đau đớn nên ngất đi còn Cố Thời Ngôn thì chỉ liếc nhìn một cái, mặc quần áo đàng hoàng rồi mở cửa đi xuống nhà lấy xe chạy đi mất.

Dì quản gia thấy thiếu gia đã đi liền chạy lên phòng xem sau. Mở cửa ra thoáng chốc bà đứng hình mất mấy giây khi thấy cảnh tượng kinh hoàng này. Trên người người con gái kia không một mảnh vải che thân, khắp thân chỉ toàn là những vết thương do bị đánh, ga giường thì chỉ có máu và máu.

Bà đưa tay che miệng, cố giữ lấy bình tĩnh gọi điện bác sĩ đến. Rồi tiến đến lau nhẹ vết thương, lấy bộ đồ khác mặc vào cho Lam Ý.

Một lúc sau, dưới nhà truyền lên tiếng xe thì bà biết bác sĩ đến nên liền ra đón:

" Chào cậu Lục " bà quản gia cúi chào

" Dì điện con gấp vậy ai bị thương à? "

Người này là Lục Tuấn Khương bạn thân của Cố Thời Ngôn kiêm bác sĩ riêng cho gia đình bạn thân. Nhưng công việc chính là viện trưởng của những chuỗi bệnh viện lớn nhất trong nước.

" Là thiếu phu nhân... "

" Sao chứ lại là cô ấy? Đây đã là lần thứ mấy rồi! " giọng nói của Lục Tuấn Khương hơi khó chịu.

Bà quản gia cũng không biết trả lời sao nên chỉ im lặng.

" Thôi để con lên xem " Lục Tuấn Khương nói rồi ngang nhiên đi thẳng lên lầu.

Bà quản gia cũng liền đi theo xem sao.

Lục Tuấn Khương mở cửa phòng ra rồi đi đến cái giường cô đang nằm lấy ghế ngồi xuống kiểm tra một lượt.

Vết thương nhỏ lớn khắp nơi, chi chít làm anh ta cũng phải giật mình.

" Lại là thiếu gia của dì gây ra sao? " Lục Tuấn Khương vừa nói vừa sơ cứu vết thương.

Bà quản gia im lặng thay cho câu trả lời.

* Cố Thời Ngôn cậu đúng là không phải con người mà.

15 phút sau, Lục Tuấn Khương sơ cứu xong thì kê một ít thuốc kèm theo chai thuốc dùng để thoa lên chỗ bị thương cho mau lành đưa cho bà quản gia.

" Cái này hãy cho cô ấy uống 1 ngày 2 lần coi như giảm đau, còn chai này thì thoa lên vết thương trước khi ngủ để mau lành nếu không sẽ để lại sẹo đấy " Lục Tuấn Khương căn dặn cẩn thận.

" Tôi biết rồi, cảm ơn cậu Lục " bà vui vẻ cảm ơn.

Vừa dứt câu nói thì có ai đó mở cửa phòng bước vào. Cả 2 theo bản năng nhìn xem là ai. Liền nhìn thấy Cố Hựu Đình và Nhan Văn Hương.

" Lão gia, phu nhân " bà quản gia cúi đầu.

" Con bé sao rồi? " Nhan Văn Hương sốt ruột đi đến chỗ cô.

" Cậu Lục nói thiếu phu nhân không sao rồi ạ " bà quản gia nói

" Tuấn Khương cảm ơn cháu " Nhan Văn Hương nhìn Lục Tuấn Khương dùng ánh mắt chân thành nhất mà biểu đạt.

" Dạ, đó là trách nhiệm của cháu " Lục Tuấn Khương thầm mừng cho Lam Ý mặc dù không được chồng yêu thích nhưng ba mẹ chồng thì lại hết mực yêu thương.

" Vậy cháu xin phép đi trước ạ " Lục Tuấn Khương hiểu chuyện muốn để lại không gian riêng cho họ.

" Để ta đưa cháu xuống dưới " lúc này Cố Hựu Đình cha anh mới lên tiếng.

Đợi 2 người đi xuống dưới Nhan Văn Hương mới nói chuyện tiếp:

" Tại sao con bé lại ra nông nỗi này? " bà nắm lấy tay cô nhưng giọng nói vô cùng tức giận.

" Dạ... là do thiếu gia " bà quản gia liền nói hết sự thật kể cả việc Hà Vân đến nhà tìm cô, tuy lúc đó bà đi chợ nhưng khi nãy đã nghe mấy người hầu kể lại.

Nghe đến cái tên Hà Vân, Nhan Văn Hương liền căm phẫn.

" Lại là cô ta sao? Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà " bà nghiến răng nói từng chữ một kèm biểu cảm chết chốc.