Trùng Sinh Trò Chơi Tận Thế

Chương 57: ; Kinh hồn trong bệnh viện (Xong)



Sau khi uống thuốc, sắc mặt Thẩm Nhiễm đã khá hơn nhiều, nhờ có hai y tá băng bó vết thương cho cô ta. Nếu không dù kịp thời đưa thuốc tiêu viêm đến thì cô ta cũng có thể mất máu quá nhiều mà chết. Trong phòng bệnh vẫn quanh quẩn mùi máu tươi nhàn nhạt, hai y tá hỗ trợ đổ nước dưa khăn, băng bó vết thương lần nữa. Trong phòng ngoài giường bệnh còn có một cửa toilet. Thấy mặt trời dần lặn, bóng đêm buông xuống, mấy người đành ở trong phòng bệnh qua đêm. Trong phòng đen như mực, Thẩm Nhiên vẫn luôn cầm tay em gái, thỉnh thoảng thả tay lên trán em để thử nhiệt độ, Diệp Vân Khinh và Dương Hộ thì chen chút trên một chiếc giường, nói chuyện với hai y tá đang nằm trên một chiếc giường khác. Hai người ấy rất muốn biết tình hình bên ngoài thế nào.

Vài ngày nay, mấy người Tiêu Vũ Hiết hoặc là mệt mỏi, hoặc là căng thăng tinh thần, căn bản không chú ý tới tin tức trên radio. Lúc này cuối cùng tìm được người nhà Thẩm Nhiên rồi, bọn họ mới rốt cục trầm tĩnh lại, nhắc lại một lần những tin tức xảy ra bên ngoài đến nay. Trong không gian tăm tối,chỉ nghe được tiếng thì thầm và khóc nức nở. Tiêu Vũ Hiết thở dài, mở diễn đàn game ra, muốn xem có tin tức gì mới trong đó không.

Trong diễn đàn bản địa đế đô, một chủ đề top là một người kể lại mình vui vẻ nghênh đón quân đội, nhưng lại bị quân đội bắn suýt nữa bỏ mạng. Hành văn có sức lôi cuốn cực mạnh, ngay cả người từng trải qua như Tiêu Vũ Hiết nhìn thấy chủ đề này cũng không nhịn được rất muốn hỏi: "Thật sao? Thật sự khoa trương như vậy à?"

Đương nhiên, cô đoán người phía sau chủ đề này chắc chắn là Diệp Vân Khinh đang ngồi trên giường bệnh kia. Bên dưới chủ đề là một hàng dài người tỏ ra không thể tin tưởng được. Nhưng theo số lượt xem ngày càng nhiều, đương nhiên cũng có người tới xem xét hiện trường tận nơi, khẳng định những thi thể nhân loại kia đều bị súng bắn. Cho dù tin giả cũng sẽ có người bán tín bán nghi, huống chi đây còn là sự thật. Đến đây, một hòn đá gây ra ngàn gợn sóng, người dưới chủ đề nhao nhao yêu cầu chính phủ cho quần chúng nhân dân một câu trả lời thỏa đáng. Nếu không thì bọn họ sẽ cầm vũ khí nổi dậy.

Đến hiện tại thì đã có mấy trăm trang bên dưới chủ đề. Đây là diễn đàn game, đương nhiên không thể khống chế ngôn luận bên dưới nên chính phủa đành ra hứa hẹn: Bắt giữ người có liên quan đến việc này, ngăn chặn loại chuyện như thế này xảy ra lần nữa, cũng cam đoan người bị hại sẽ được đền bù đầy đủ. Lúc này nguy cơ này mới được xem là trôi qua, nhưng đó chỉ là mặt ngoài. Trên thực tế, ngày càng nhiều đội ngũ trong tiểu khu không chào đón quân đội tiến vào chiếm giữ. Bọn họ tỏ vẻ có thể tự lãnh đạo, không cần cấp trên tăng thêm nhân thủ, thậm chí còn từ chối cũng quân nhân ở bên ngoài cửa – trừ những người không thể tự vệ được. Mặc dù mỗi tiểu khu còn thừa nhận quyền thống trị của chính phủ, nhưng dù là ai cũng biết, lúc này chính phủ giống như nền quân chủ nền lập hiến, đã không thể nào ảnh hưởng đến bọn họ nữa.

Tiêu Vũ Hiết nhìn đến đây thì không khỏi cảm thấy có chút đáng tiếc. Đương nhiên cô cũng không phản đối Diệp Vân Khinh công khai việc này, giấu diếm sẽ chỉ khiến cho càng nhiều nhân loại chết trong tay người một nhà. Cô đáng tiếc là ý kiến trong nội bộ quân đội không thống nhất, không thể nhất trí đối ngoại. Cục diện hơi bình ổn một chút là lại bắt đầu tranh quyền đoạt lợi. Cô luôn không rõ tại sao họ lại như vậy, cục diện vốn tốt đẹp bỗng trở lại đường xưa, điều này không khỏi khiến cô hoài nghi bản thân. Phải chăng tương lại là không thể cải biến. Nếu vây, tại sao cô lại trùng sinh?

Nhân loại thật sự có thể vượt qua thế giới tận thế này sao? Cô càng nghĩ thì lại càng không thể khẳng định.

Ngoài ra, việc đáng được ăn mừng là các đội ngũ tiểu khu đang dần thanh lý hết zomie trong tiểu khu. Những người của các tiểu khu liên hợp lại thành một liên minh lỏng lẻo. Lúc thời kỳ đầu tận thế, ba đại bang phái bị những liên minh lỏng lẻo này thay thế, bọn họ tuyên bố tin tức tên diễn đàn thay thế radio. Dùng Đông Nam Tây BẮc và các con số làm tên, tụ tập những người chơi lại với nhau để cộng đồng chống lại đám zombie. Hiện tại khu Đông 8 tụ tập khoảng tám mươi người chơi, lấy căn cứ là hai tòa nhà cao tầng, là khu vực nhiều người nhất. Tiếp đó còn có khu số 0, khu Tây 7 và khu Nam 5, nhân số đạt năm mươi người trở lên. Khu gần nhất cách khu nằm viện mà bọn họ đang ở phải kể là khu Nam 5.

"Khu Đông 8 không từ chối bất cứ ai tiến vào, khẩu hiệu là chung tay xây dựng xã hội đại đồng." Khi bọn họ nói sắp xong, Tiêu Vũ Hiết báo lại với bọn họ phát hiện này: "Khu số 0 khá là khó tính, chỉ nhận người lẻ tẻ, không cho phép những tiểu đoàn thể khác tồn tại trừ bọn họ. Khu tây 7 thì ngược lại, cổ vũ tiểu đội vào ở. Khu nam 5 thì theo chế độ tinh anh, cần nhận kiểm tra."

Trên thế giới không có hai lá cây giống nhau như đúc và cũng không có hai tiểu khu giống hệt nhau.

"Khu tây 7 và khu nam 5 khá thích hợp." Diệp Vân Khinh kết luận: "Khu nam 5 gần nhất, vậy thì thử một chút đi. Tình trạng của Thẩm Nhiễm cũng cấp bách cần ổn định lại."

Bọn họ chưa từng cân nhắc chuyện ở lại khu này để dưỡng bệnh. Nói đùa à, chưa nói tới một nhà zombie ẩn trong bóng tối, chỉ riêng hàng ngàn con zombie trong khu nằm viện đã đủ để bọn họ phải co cẳng chạy.

Khu nam 5 cách bọn họ khoảng 2 con đường, việc này không nên chậm trễ. Bọn họ dự định sáng sớm ngày mai liền đi, điều kiện tiên quyết là bọn họ có thể chống lại được một nhà zombie kia.

"Còn nữa." Diệp Vân Khinh nghĩ theo hướng khác: "Sau khi bọn họ biến thành zombie, còn có tình thân sao?"

Nếu đây là sự thật thì quả là quá kinh dị. Nghĩ sâu mọt chút, nếu zombie vẫn giữ lại tình thân và những cảm xúc khác, vậy thì giới hạn của chúng và nhân loại ở chỗ nào? Từ trước nhân loại không chút do dự giết chết zombie, chẳng phải là vì chúng không có cảm xúc, không giống mình sao. Nếu như chúng ngày càng giống người thì.. nhân loại còn có thể xuống tay được sao?

"Có lẽ là do hướng biến dị của bọn chúng." Vấn đề này dù sao cũng không làm khó dược Tiêu Vũ Hiết. Dù sao kiếp trước đến hậu tận thế nhưng zombie vẫn chẳng có vẻ gì là có trí thông minh cả: "Có thể lúc chúng biến dị đã xảy ra vấn đề gì đó mà ta chưa biết.'

Diệp Vân Khinh vẫn tỏ ra trầm tư: "Có điểm gì đó rất lạ, là điểm gì đây nhỉ?"

Bóng đêm chậm rãi kéo tới, hai y tá ngáp một cái rồi ngủ mà mặc nguyên quần áo. Thẩm Nhiên lo lắng em gái nên không chịu đi ngủ, xung phòng nhận việc làm gác đêm. Thể chất của anh cũng đã được cường hóa, một đêm không ngủ cũng chẳng sao, thế nên Tiêu Vũ Hiết cũng đi ngủ luôn.

Đến nửa đêm, cô bỗng giật mình tỉnh dậy. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ rọi trên mặt đất, lờ mờ có thể thấy được tình cảnh trong phòng bệnh. Thẩm Nhiên cầm tay em gái, tựa bên giường, đầu gối lên cánh tay, hình như đang rơi vào mộng đẹp, những người khác cũng đang ngủ không tỉnh. Tiêu Vũ Hiết mẫn cảm nhíu mày, cô không rõ tại sao trong lòng mình lại luôn có cảm giác không an toàn,giống như bị nhìn chằm chằm bởi một con rắn độc ẩn núp trong bóng tối.

Cô vẫn nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn chằm chằm từng góc nhỏ trong phòng bênh. Không biết qua bao lâu, ngay cả cô đang ngáp ngủ thì một bóng đen chồng lên người cô, cô lập tức ngừng thở, nhìn bóng đen này không chớp mắt.

Là cô y tá lớn tuổi hơn kia!

Phát hiện này khiến cô giật mình trừng to mắt, người y tá này lặng lẽ bước xuống giường, trên tay cầm một thanh dao găm sáng như tuyết, phản xạ ánh sáng trắng dưới ánh trăng, đang định đâm tới Thẩm Nhiên ở bên giường thì Tiêu Vũ Hiết bỗng vươn tay bắt lấy tay bà ta. Mà Diệp Vân Khinh cũng leo xuống từ trên giường bệnh, khống chế một y tá khác và đồng thời cũng đánh thức những người khác, còn tìm ra một khẩu súng từ trên người y tá này.

"Đây là có chuyện gì?" Thấy hai cô y tá bị trói lại, Thẩm Nhiên giật mình, nhất thời anh ta còn chưa kịp phản ứng được tại sao ân nhân cứ mạng em gái lại thành kẻ muốn lấy mạngmình.

"Lúc đầu tôi cũng không để tâm đến." Diệp Vân Khinh trở lại nằm trên giường, có vẻ như còn muốn ngủ thêm một giấc nữa: "Nhưng nghe hai người đó nói đến người một nhà zombie thì tôi đã cảm thấy có gì là lạ. Nếu zombie là thi thể thì đầu óc phải tử vong rồi, không thể lưu lại tình cảm được. Chúng ta từng gặp nhiều zombie như thế nhưng lần đầu nghe nói có một nhà ba người zombie. Nếu giả thiết này không thành lậpt hì hai người đó chính là đang nói dối, sao chọ lại muốn nói dối chứ?"

"Lý do của hai người đó là quân đôi, như vậy nhất định họ từng gặp quân đội, hoặc là nhìn thấy quân đội đang đuổi bác Thẩm và Thẩm Nhiễm." Diệp Vân Khinh chỉ vào cửa sổ, nơi đó có thể thấy cảnh tượng của khu khám bệnh và cửa chính bệnh viện: "Nhưng mà, họ ngụy tạo một câu chuyện một nhà ba người zombie, trên thực tế không có ba người nhà zombie nào cả. Dù sao tôi không tin, nghĩ sâu một chút, nếu không có người một nhà zombie tương thân thương ái, thì quân đội đã có thể thuận lợi bắt đi bác Thẩm và Thẩm Nhiễm rồi. Một con zombie nhỏ biến dị chắc chắn không thể cản dược. Dù là cản được, những quân nhân căn bản không đổi kịp, có lẽ bọn họ nhìn thấy zobmie chen chúc trong khu nằm viện, nhận định rằng hai người tuyệt đôi không có cơ hội còn sống nên cứ rút lui hư thế."

"Đã vậy thì bác Thẩm chết như thế nào chứ... Tại sao, đối mặt một con zombie biến dị nhưng những người khác lại vẫn không dám ra ngoài chứ?" Diệp Vân Khinh nói đến đây, ngữ khí càng thêm sa sút; 'Đáp án chỉ có là súng trong tay hai người họ."

Chỉ cần một tiếng súng vang, zombie biến dị sẽ xuất hiện. Đối mặt cả bầy zombie, dù tiểu đội mười người cũng không có khả năng chạy trốn từ mái nhà cao như vậy. Dù anh cũng không biết tại sao hai tên y tá này sẽ cứu Thẩm Nhiễm trở về và còn băng bó cho cô ta.. Nhưng có lẽ ngyên nhân giấu trong đó là một câu chuyện cũ bi thương, đến mức khiến nghề nghiệp cao thương như y tá bọn họ cũng trở nên hận đời.

Nhưng mà, hết thảy những điều này cũng không nên là lý do khiến cho Thẩm Nhiên phải mất đi người bố của mình.