Trùng Sinh Trò Chơi Tận Thế

Chương 81: Cuối địa đạo 7



Chương này sẽ rất dài đó!!!

Chương 81: Cuối địa đạo 7

Trước khi đi, đoàn đội hai mươi người cộng với bạn gái của Sở Ca - Dư Tịch kiểm tra lại trang bị và vũ khí của mình, nhiệt độ dưới mặt đất khá thấp, bọn họ dễ dàng thay đổi quần áo dày hơn. Diệp Vân Khinh đeo găng tay nhặt lên hai đoạn thân thể của ong mật, để trên tay xem xét một lát, cân nhắc chiều dài châm độc và độ sắc bén.

"Thế nào?" Thẩm Nhiên lại gần hỏi.

Diệp Vân Khinh lấy ra một khối vải vóc thử châm ở phía trên, châm độc này tương tự với kim may bình thường, chỉ nhẹ nhàng đâm một cái là có thể đâm thủng một lỗ, cái lỗ này cực nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì căn bản không nhìn thấy được.

"Tôi lo lắng." Diệp Vân Khinh nói với Thẩm Nhiên trong kênh bạn tốt: "Bất tri bất giác, trong đội ngũ chúng ta đã có người bị kim đâm rồi."

Anh ta không thể không lắng vấn đề này, bởi việc mà khiên thịt trải qua khiến bọn họ lúc đầu tưởng là nữ pháp sư cũng bị nữ quỷ hù chết. nhưng từ nãy đến giờ không có người nào nói mình từng nhìn thấy quỷ, hình như các thành viên trong đội vô cùng an toàn. Nhưng lỡ đâu, cô ta không phải do nhìn thấy ảo giác quỷ hồn gì đó mà chỉ đơn thuần là trúng độc chết, độc vô thanh vô tức, bọn họ làm sao biết được liệu có thành viên nào trong đoàn cũng đã bị lây nhiễm hay chưa?

Thẩm Nhiên lại tìm được mảnh quần áo da tới thử châm, lần này cuối cùng không thể lập tức xuyên thủng, phải tìm góc độ đúng dùng sức đâm thẳng mới được. Khi Tiêu Vũ Hiết lấy ra trang bị được làm từ tơ nhện của cô thì châm độc càng không phát huy được tác dụng, không thể đâm vào da được, châm độc cứ bị trơn trượt trên trang bị được làm từ tơ nhện, có lẽ là do chất nhầy trên đó.

Tiêu Vũ Hiết còn có hai bộ quần áo như thế, cô không chút do dự đưa cả ba bộ bao gồm cả bộ trên người cô cho Diệp Vân Khinh, Thẩm Nhiên và Tử Diệu. Dương Hộ mặc trọng giáp, Thẩm Nhiễm mặc khinh giáp, an toàn của bọn họ cơ bản có thể bảo đảm.

"chú ý pháp sư và các mục sư bên cạnh các bạn." Diệp Vân Khinh nói với mọi người trong tiểu đội: "Trong bọn họ có thể có người bị kí sinh." Nói tới đây, anh ta nhìn thoáng qua Dư Tịch đang khoác áo khoác trắng: "Đặc biệt cẩn thận bạn gái của Sở Ca, cô ta ở đây nhiều ngày như vậy nhưng nhắc tới chuyện Sở Ca từng trải qua thì rất mơ hồ, không thể quá mức tin tưởng."

Tử Diệu đứng cạnh Dư Tịch dời một bước sang bên cạnh.

Diệp Vân Khinh bảo các pháp sư mặc những bộ trang bị dày nhất vào, chuẩn bị kỹ càng các loại pháp thuật khiên (quang, hỏa, thủy), những pháp sư đã tới giai đoạn này thì hầu như đều học để phòng bất cứ tình huóng nào, nhưng những pháp thuật khiên cơ bản này chỉ có thể bảo vệ một người, level cao hơn thì có thể bao trùm rộng hơn một chút, nhưng hầu hết thuật hộ thuẫn của pháp sư đều là cấp 1.

"Đều chuẩn bị xong chưa?" Diệp Vân Khinh dùng đèn pin kiểm tra từng đội viên, thấy bọn họ theo đúng trận hình mới gật đầu bảo: "Vậy chúng ta đi xuống đi."

Lúc này Tiêu Vũ Hiết đi trước nhất, làm nhiệm vụ dò đường thay thích khách. Cô đeo kính mắt hồng ngoại, đi xuống trước tiên, bước chân giẫm trên mặt đất nhỏ nhẹ vô cùng, hai thích khách theo sát sau cô, cước bộ bọn họ thì nặng hơn một chút, tiếng hít thở cũng có thể nghe được rất rõ ràng.

Tiêu Vũ Hiết đi qua hai đoạn cầu thang, đẩy cửa cầu thang ra, trước mắt là tầng tiếp theo, khác với cánh đồng hòa và tổ ong mà Diệp Vân Khinh đã tưởng tượng, nơi này rất sạch sẽ, mặt đất không nhuốm chút bụi trần.

"Mọi người chờ ở đây một lát." Cô ra hiệu cho họ: "Tôi kiểm tra tâng này trước đã."

Hai thích khách dừng lại theo lời cô, đưa mắt nhìn cô biến mất sau cánh cửa tầng này.

Trên cửa tầng có treo bản đồ của tầng này, Tiêu Vũ Hiết nhìn thấy hết sức rõ ràng, tầng này có một máy đọc thẻ, một phòng thí nghiệm vi sinh vật hủ thi và một phòng thí nghiệm sinh vật hệ liệt, cô nhìn thấy chữ sinh vật hủ thi thì nhứo tới một danh từ đã bị cô quên đi – zombie.

Sở Ca từng nhắc tới bọn họ gặp được zombie.

Tiêu Vũ Hiết lập tức nhớ tới những hành lý được xếp gọn ghẽ trên lầu, đây là sở nghiên cứu dưới mặt đất, tốc độ khuếch tán của zombie cực nhanh, chỉ dựa vào thân mềm thể yếu của các nhân viên nghiên cứu thì chẳng đọ được một hiệp với chúng.

Cô quyết định qua đó nhìn xem.

Sau khi nói suy đoán của mình cho đoàn đội, cô rón rén đi về hướng hành lang lầu một. Hành lang dưới mặt đất khác với trên mặt đất, hai bên đều có gian phòng và cửa sổ, hơn nữa toàn bộ đều mở, cô khom người đi ngang qua cửa sổ.

Trong phòng thí nghiệm có tiếng động, lúc cô đi ngang qua một phòng thí nghiệm vi sinh vật thì nghe được bên trong có tiếng va chạm nhỏ xíu, hình như cái kẹp đụng phải ly pha lê. Tiêu Vũ Hiết không hiểu nhiều về việc thí nghiệm này, nhưng cô cũng biết thí nghiệm thì cần nghiên cứu dưới hoàn cảnh đặc biệt khắc nghiệt, nơi này không nước không điện không người, có thể làm thí nghiệm sao? Cô không nhịn được quay đầu liếc nhìn qua.

Cảnh tượng trước mắt khiến cô phải nín thở.

Cô không biết nhóm áo khoác trắng này đã được lập trình thế nào để giống như máy móc được sắp xếp sẵn chương trình như thế này, nhưng chúng nó đủ yên tĩnh, thoạt nhìn không có tính nguy hiểm, so với zombie luôn giương nanh múa vuốt thì dễ chung sống hơn nhiều. Kiếp trước Tiêu Vũ Hiết chưa từng gặp được sinh vật tương tự như thế, nhưng cô cũng có hi vọng nhỏ nhoi, hi vọng có một ngày bọn chúng sẽ khôi phục bình thường.

Nhưng giờ phút này, cô thay đổi suy nghĩ.

Trong phòng thí nghiệm, từng dây áo khoác trắng đứng ngay ngắn trật tự trước bàn thí nghiệm, bọn chúng cầm đao và kẹp trên tay, thỉnh thoảng trao đổi một câu, nếu có thêm một ánh đèn thì cảnh tượng này chẳng khác gì trước khi tận thế xảy ra cả.

Nhưng mà, sinh vật nằm trên bàn thí nghiệm trước mặt bọn chúng lại cũng là áo khoác trắng.

Đúng vậy, cô nhìn đi nhìn lại, sản phẩm thí nghiệm dưới tay nhóm áo khoác trắng này cũng là nhân loại mặc áo khoác trắng.

Bọn chúng đơn giản thô bạo cắt làn da của đồng loại, Tiêu Vũ Hiết không nhìn xem bọn chúng có khâu lại vết thương không, liền trực tiếp dời mắt tiếp tục đi về phía trước.

Cửa ở cuối hành lang truyền ra tiếng đập cửa quen thuộc, không cần nghĩ cô cũng biết bên trong giam giữ cái gì – ngoài zombie thì còn có thể là gì khác nữa chứ? Nếu bọn chúng vẫn luôn ở trong phòng, vậy nhóm zombie Sở Ca gặp phải từ đâu mà tới.

Đang trầm tư, Tiêu Vũ Hiết đột nhiên nhìn thấy một bóng trắng lóe qua trước mắt, cô nhẹ giẫm vách tường treo mình trên trần nhà, nhìn mấy bóng trắng giữ và đóng cửa sổ lại, cô nhíu mày, chuyển ra bên ngoài.

"Hiện tại mọi người ở đâu?" Cô hỏi đoàn đội.

"Trong cầu thang." Thấy cô mãi không trở lại, có thích khách muốn đi tìm tòi thực hư.

Tiêu Vũ Hiết thấy một áo khoác trắng từng bước một đi về cửa cuối hành lang, cô ngừng lại một chỗ, tay tay chân móc vào trần nhà, đôi mắt nhìn chăm chăm vào cánh cửa kia.

Nó đẩy cửa ra.

Cánh cửa này không khóa, chỉ là bị đóng lại thôi, đương nhiên, đám zombie không biết hẳn là phải kéo cửa ra mà không phải đẩy cửa.

Trong nháy mắt khi cửa bị đẩy ra, tám zombie trah nhau chen lấn ra bên ngoài, mục tiêu đầu tiên cửa bọn chúng chính là ngăn lại nhóm áo khoác trắng đang đứng ở cửa chưa kịp đi, trong không khí chỉ nghe được tiếng nhấm nuốt.

Tiêu Vũ Hiết ngừng thở, cảnh cáo mọi người: "Cẩn thận, zombie bị nhóm người áo khoác trắng thả ra rổi." cô không đành lòng chuyển dời ánh mắt; 'Bọn chúng không giống zombie bình thường cho lắm." Động tác của bọn nó ngày càng nhanh, tốc độ ăn thịt cũng càng nhanh.

Cô không dám ở đây nữa, nằm sấp trên trần nhà chuyển ra ngoài. Cô không biết liệu mình có đối phó được một lúc tám con zombie không.

"Chúng ta lập trận." Diệp Vân Khinh dần cách thành viên trong đoàn đẩy cửa ra tiến vào đại sảnh tầng một, khiên thịt và chiến sĩ đi trước, pháp sư và mục sư núp ở sau, thích khách ở chung quanh, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng: "em qua đây đi."

Tiêu Vũ Hiết nhanh chóng giẫm trên vách tường mấy lần rồi rơi xuống mặt đất, zombie phía sau ăn sạch áo khoác trắng rồi đánh về phía cô. Động tác của bọn nó hết sức nhanh chóng, nhưng vẫn không đuổi kịp cô được, đuổi mãi đuổi mãi, Tiêu Vũ Hiết cảm thấy tiếng bước chân đằng sau thay đổi, cô quay đầu nhìn thoáng qua, zombie mới đứng thẳng tứ chi chạm đất, chạy về phía cô như một con chó hoang, tốc độ lập tức tăng tốc, nếu như nhanh nhẹn vừa nãy của bọn nó là khoảng 2-3, thì hiện tại ít nhất là 4-5.

Sở nghiên cứu này rốt cục đã làm gì mấy con zombie này rồi?

"Cẩn thận." Tiêu Vũ Hiết thấy một con zombie đụng nát một áo khoác trắng ở góc rx, lộ ra tắm gạch thô ráp bên trong, không thể không nhắc nhở mọi người lần nữa: "Thực lực bọn nó rất mạnh."

Mà khi đám zombie bị cô hấp dẫn toàn bộ sự chú ý thì cửa sổ và cửa hai bên hành lang vô thanh vô tức bị đẩy ra, nhóm áo khoác trắng đứng xếp hàng đi ra ngoài.

"Chúng ta đến." Tiêu Vũ Hiết xuất hiện trong đại sảnh, cô đạp trên vách tường mấy bước rồi trên mặt đất. xuất hiện gần như đồng thời với cô là bảy tám con zombie giống như ác quỷ, bốn chân bọn nó chạm đất, trong cổ họng phát ra tiếng gào thét như dã thú, phảng phất chỉ một giây sau sẽ tấn công.

"Làm như tôi sắp xếp, một nửa chuẩn bị công kích pháp thuật." Diệp Vân Khinh chỉ huy trong đoàn đội: "Một nửa nghỉ ngơi."

Thời gian cooldown của pháp thuật dài, sắp xếp như vậy để tận khả năng sử dụng.

Anh ta vừa dứt lời, trong đội ngũ vang lên tiếng niệm chú liên tiếp, một con zombie dẫn đầu hình như cảm nhận được ma pháp eather dần dần ngưng tụ lại trong không khí, bốn chân cào cào liên tục vào mặt đất, trong đó một con đánh về phía bọn họ.

Một khiên thịt giơ tấm chắn ra cản nó lại.

Bảy con zombie khác giống như nhận được lệnh gì đó, đồng loạt công kích từ bốn phía, đội ngũ nhất thời luống cuống tay chân, bị tám con zombie này cắt thành bảy tám đội ngũ nhỏ. Khiên thịt chỉ có thể ngăn cản công kích của bọn nó, chiến sĩ và thích khách cùng nhau tiến lên.

Khi bọn họ bị chia thành từng đội đánh cho quên cả trời đất thì Tiêu Vũ Hiết phát hiện những áo khoác trắng xuất hiện trong hành lang này. Bọn họ tay cầm lưỡi dao và kẹp, trên khuôn mặt trắng bệnh mang theo nụ cười quỷ dị, bọn chúng không để ý đám zombie và các nhóm người chơi đang đánh nhau, mà thẳng tắp hướng về phía nơi tụ tập của pháp sư và mục sư.

"Sử dụng pháp thuật thử một chút." Lúc này, pháp thuật của các pháp sư đã gần xong, Diệp Vân Khinh ra lệnh, hỏa cầu, lôi điện trực tiếp bay vào người áo khoác trắng này. Lúc này, anh ta không quản được liệu những sinh vật này có khả năng khôi phục bình thường hay không, anh ta phải bảo đảm sinh mệnh của những người còn sống.

Những áo khoác trắng này tay trói gà còn không chặt, lập tức bị những pháp thuật đánh thành than, những người khác còn chưa kịp buông lỏng thì trông thấy trong ngọn lửa, một đám ong mật đen nghịt từ trong thi thể bọn họ phá xác mà ra, bay về phía bọn họ. Pháp sư đứng ở hàng trước lập tức bị châm độc đâm trên mặt, đau đớn khiến bọn họ không đnưgs dậy được, trực tiếp ngã xuống ôm đầu kêu đau.

Chỉ một lúc như vậy, bọn họ đã mất đi ba pháp sư, cũng bởi vì xuất hiện ngoài ý muốn này mà trận hình cũng bị hủy.

"Đáng chết." Thẩm Nhiên chửi mắng một tiếng, nhanh chóng niệm chú ngữ hỏa tường thuật, một bức tường lửa hừng hực xuất hiện, ngăn cách ong mật và bọn họ, ong mật vẫn liều lĩnh đánh về phía bọn họ, bị lửa đốt kêu bôm bốp, thi thể màu đen nho nhỏ rơi trên mặt đất, tạo thành một đường biên giới.

Chiến đấu với đám zombie vẫn còn tiếp tục, những zombie này không biết bị sở nghiên cứu giở trò gì, thể chất bọn nó đều tăng lên rất nhiều, lực lượng cực lớn, tốc độ rất nhanh, không biết mỏi mệt. Chỉ chưa được bao lâu, các thành viên đều có chút không chống đỡ được. Tiêu Vũ Hiết rảnh tay rút dao găm từ trong ba lô ra, đi lên trực tiếp giải quyết một con, đám người đang triền đấu cùng zombie này cùng cô tham gia vào một chiến đoàn khác, rất nhanh đã tiêu diệt toàn bộ tám con zombie này.

"Má ơi." Thật vất vả mới yên tĩnh trở lại, mọi người ngồi ngổi ngang dưới đất, chỉ có Tiêu Vũ Hiết còn dư lực chuyển thi thể áo khoác trắng và đám zombie tới một phòng thí nghiệm, lại đóng lại cửa sổ phòng, nếu không phải cần quý trọng không khí dưới lòng đất, cô cũng muốn dùng lửa đốt hết bọn chúng.

"Nên xử lý những người trúng độc kia thế nào?" Tử Diệu âm thầm trưng cầu ý kiến Diệp Vân Khinh: "Pháp thuật trị liệu của tôi không thể thanh lọc những nọc độc kia, thuốc giải trong không gian dị độ cũng không được, bọn họ... có thể sẽ biến thành giống như áo khoác trắng vậy."

Ba tên pháp sư bị độc châm đâm vào tựa hồ hiểu được kết quả mà bọn họ sắp phải đối mặt, tất cả đều trầm mặc ngồi ở trong góc.

Diệp Vân Khinh để mọi người nghỉ ngơi một lát, bản thân anh ta thì bước tới trước mặt ba pháp sư đó, nói: "Thật xin lỗi, nếu các bạn muốn rời khỏi..." Còn chưa dứt lời, một pháp sư trong đó bỗng mở to mắt nhìn, bóp chặt cổ họng của bản thân, im lặng há to miệng, ngoẹo đầu, ngã chết trên mặt đất.

"Chúng tôi không rời đi." Pháp sư chết đi tiếp thêm sức mạnh cho hai người còn lại, một người trong đó nói chém đinh chặt sắt: "Dù sao đều phải chết, cậu cứ xem như tôi muốn tận hết sức lực còn lại của mình đi." Hắn cười thảm: "Người chỉ có thể chết một lần, có nặng như núi Thái Sơn, có nhẹ tựa lông hồng."

"Anh thì sao?"Anh ta quay sang hỏi pháp sư còn lại.

"Tôi." Người này mấp máy môi cả nửa ngày mới thốt ra: "Tôi không muốn chết cô độc lẻ loi ở đây, tôi đi với các cậu."

Hai pháp sư trúng độc đều tỏ vẻ muốn cùng đi xuống tầng hai dưới mặt đất, nhưng những người khác cũng không phải ai cũng nghĩ vậy. Người càng nhiều, lòng càng lớn, trước lúc bọn họ chuẩn bị xuất phát xuống tầng hai, một tiểu đội đi tới chỗ Diệp Vân Khinh, tỏ vẻ không muốn xuống tiếp.

"Thật xin lỗi." Ngoài dự liệu là, Diệp Vân Khinh lại mỉm cười từ chối lời thỉnh cầu của bọn họ: "Nếu mọi người nói từ lúc ở đại sảnh tầng một thì tôi còn có thể cho phép, nhưng bây giờ, không được." Anh ta quay đầu gọi Tiêu Vũ Hiết: "Tiêu Tiêu."

Tiêu Vũ Hiết thở dài, đập ngất tất cả người trong tiểu đội này, sau đó làm theo lời Diệp Vân Khinh, buộc bọn họ lại cùng một chỗ.

Có vết xe đổ này, những người khác kích động nhưng cũng không dám tiến lên yêu cầu rời đi nữa. Diệp Vân Khinh làm vậy cũng là bất đắc dĩ, có một thì sẽ có hai, dù những người khác lúc đầu không nghĩ tới rời khỏi.

Anh ta thi triển khinh thân thuật với những người bị trói, như vậy có thể dễ dàng kéo bọn họ tới tầng hai dưới lòng đất. Tiêu Vũ Hiết tiếp tục dò đường phía trước theo thường lệ, Diệp Vân Khinh thi triển thuật hộ thuẫn lên người cô, hộ thuẫn này không màu, thuận tiện cho việc ẩn tàng của cô.

Cô đi xuống tầng hai, đẩy cửa cầu thang ra, bước chân giẫm vào một bãi chất lòng sền sệt. Cô không chút chú ý tới điều đó, ngẩng đầu nhìn tổ ong trên trần nhà cơ hồ bao trùm hết đại sảnh, vô số ong mật đang vất vả cần cù bên cạnh tổ. Văn phòng nơi này và phòng thí nghiệm như được đả thông thành một căn phòng rất lớn, dưới tổ ong là cánh đồng hoa, trồng rất nhiều đóa hoa trắng nhỏ - y như trong dự đoán của Diệp Vân Khinh.

Cô không thấy được đoàn người Sở Ca.

Tiêu Vũ Hiết từng bước ra ngoài, báo cho Diệp Vân Khinh biết. Anh ta hỏi về số lượng ong mật và diện tích cánh đồng hoa, hơi chút sửa chữa kế hoạch của mình.

"Lần này, chiến sĩ và khiên thịt ở trên lầu." Diệp Vân Khinh thông báo những người khác trong đoàn: "Thích khách và pháp sư tới cùng tôi."

Dù dưỡng khí dưới mặt đất thưa thớt biết bao nhiêu, đối mặt hai hiểm nguy lớn là tổ ong và cánh đồng hoa, bọn họ chỉ có thể dùng hỏa công, anh ta nhìn về phía Thẩm Nhiên: "Dựa vào anh rồi."

"Vẫn phải dùng đến pháp thuật này rồi." Thẩm Nhiên thở dài, lấy pháp trượng ra từ trong ba lô, im lặng niệm chú ngữ: Pháp thuật lĩnh vực đặc biệt của mục sư, lĩnh vực trật tự, dùng pháp thuật này có thể "bao" lại tổ ong trong đại sảnh, nhưng cũng như Diệp Vân Khinh, thể chất của họ không thể thừa nhận pháp lực cường đại của pháp thuật này. Điều này có nghĩa là anh ta sẽ phải hôn mê mấy tuần, không thể hành động.

Tử Diệu cũng là mục sư, nhưng anh ta là mục sư thuần túy, về mặt trị liệu về sau sẽ có tác dụng hơn người kiêm chức mục sư như Thẩm Nhiên.

Cửa ải dưới tầng hai nhẹ nhõm hơn nhiều so với Tiêu Vũ Hiết tưởng tượng, Thẩm Nhiên vừa dùng pháp thuật lĩnh vực xong, mọi người mở cửa đại sảnh, thi nhau cuồng oanh loạn tạc với tổ ong trong đó. Rất nhanh, trên mặt đất tràn đầy thi thể ong mật.

Tiêu Vũ Hiết dùng kính mắt hồng ngoại hình thi thể đám ong mật này, nhíu mày.

"Không thích hợp." Diệp Vân Khinh thì thào nói: "Sao tôi cảm giác cánh đồng hoa này đang hấp thu những xác ong này."

Đúng vậy, dù các pháp sư dùng pháp thuật nện liên tiếp trên cánh đồng hoa, khiến những bông hoa trắng bị nổ cháy đen, nhưng bọn chúng lại như là chưa chết đi, rễ cắm trong bùn đất, dù là lửa hay lôi đều không thể xâm nhập vào trong đất cho chúng một kích trí mạng được. Xác ong mật thì lại dường như cung cấp chất dinh dưỡng cho chúng nó, có thể dùng mắt thường thấy được chúng biến mất rất nhanh trong đất bùn.

'Những thực vật này mới là chủ nhân của sở nghiên cứu dưới mặt đất." Diệp Vân Khinh đụng vào tầng sương mù của chân tướng, trong lòng đột nhiên có chút thấp thỏm: "Bọn chúng lại biến thành dáng vẻ gì nữa? Người giáo sư kia sẽ xuất hiện lúc nào?"

Nhưng mà, hiện tại cũng phải là lúc dừng lại pháp thuật, pháp thuật lĩnh vực chỉ có thể duy trì vài phút, bọn họ nhất định phải giết chết hết ong mật trong khoảng thời gian này, nếu để bọn chúng chạy thoát khỏi kết giới lĩnh vực thì người chết sẽ là bọn họ.

Nhưng Diệp Vân Khinh vẫn âm thầm giữ lại nửa giá trị pháp lực của mình, trong ba lô anh ta còn hai bình thuốc hồi pháp lực nữa, dù cánh đồng hoa xuất hiện điều gì ngoài ý muốn thì anh ta cũng có khả năng đánh một trận nữa.

Đến khi con ong mật cuối cùng rơi vào ruộng hoa, từ trong cánh đồng hoa bỗng duỗi ra vô số rễ cây, bay thẳng về tổ ong trên trần nhà. Tiêu Vũ Hiết lanh lẹ bắn được mấy mũi hỏa tiễn vào tổ ong ở bên trên. Những bộ rễ kia thấy thế thì rụt lại, chỉa vào đoàn người Tiêu Vũ Hiết, va chạm liên tục vào kết giới của Thẩm Nhiên tao ra trước khi hôn mê.

Diệp Vân Khinh biết kết giới này không thể chống đỡ được quá lâu, mà các pháp sư đều đã dùng pháp thuật, đang trong thời gian làm lạnh, anh ta bảo mọi người vào tầng hai dưới lòng đất.

Một bộ phận của những cái rễ kia đánh thẳng vào kết giới, một bộ phận phá vỡ mặt đất, bắt lấy đoàn người Sở Ca từ tầng ba dưới lòng đất, ngay trước mặt đám người Diệp Vân Khinh, rễ của nó vươn vào thân thể Sở Ca, toàn thân Sở Ca run lên, cứng đờ đứng thẳng.

Liệt hỏa hừng hực thiêu đốt tổ ong cực đại kia, một lát không đốt xong được, ánh lửa chiếu đại sảnh một mảnh sáng bừng, những người khác từ tầng dưới chạy tới cứ trơ mắt nhìn Sở Ca chậm rãi đứng lên như cương thi.

Trong thân thể anh ta phát ra thanh âm quen thuộc: "xin chào." Anh ta dừng một chút; "Tôi là Triệu Trí Thành, chủ nhân của sở nghiên cứu này."

Tiêu Vũ Hiết bỗng hít một hơi, cô nhớ lại được mình đã từng nghe được cái tên này ở đâu, chính là ở trong thông đạo trạm tàu điện ngầm. Cô từng nhận một nhiệm vụ chi nhánh là bảo vệ ông ta và cháu của ông ta rời khỏi trạm xe điện ngầm đã bị bao vây khắp nơi bởi đám nhện.

Cô nhanh chóng nói điều này cho Diệp Vân Khinh biết, Diệp Vân Khinh bất động thanh sắc cản trước mặt cô, để cô ẩn nấp một chút, đừng để Triệu giáo sư thấy cô.

"Ông là cây thực vật này sao?" Diệp Vân Khinh trầm giọng hỏi; "Ông chiếm thân thể Sở Ca? Vì sao?"

Vì sao ông sẽ từ một giáo sư nghiên cứu ký sinh vật, biến thành một quái vật không người không quỷ?

Tựa hồ Triệu giáo sư rất hứng thú với vấn đề của anh ta, ông ta múa may bộ rễ của mình. Cùng lúc đó, Diệp Vân Khinh cũng nhanh chóng vận chuyển đại não, nghĩ xem có cách nào có thể làm đối phương bị trọng thương, rễ của nó có thể ẩn nấp trong bùn đất, thân thể Sở Ca cũng như chỉ là vật thay thế, có thể tùy thời thay đổi... Nhược điểm của nó ở đâu?

"Cậu biết, sao thế giới này lại biến thành như vậy không?" Hình như nó có chút mệt mỏi, bộ rễ phơi bày trên mặt đất, giọng nói Sở Ca trở nên trầm thấp: "Vì sao lại khô hạn ba tháng liên tiếp, mưa ba tháng liên tiếp, vì sao lại xuất hiện không gian dị độ, sẽ xuất hiện trò chơi chân thật, cậu có thể sử dụng những tri thức từng học giải thích hết thảy những điều này sao?"

Diệp Vân Khinh hoàn toàn không thể giải thích, nhưng bây giờ cũng không phải là lúc nên im lặng, nhỡ Triệu giáo sư không có hứng thú với câu trả lời của anh ta, đột nhiên đại khai sát giới thì sao? Khi anh ta còn chưa tìm được nhược điểm của đối phương thì phải kéo dài thời gian.

"Tôi không thể." Anh ta giả bộ trầm tư một lát rồi trả lời: "Thật ra vấn đề ông nói tới tôi cũng từng tự hỏi."

"Ồ?" Triệu giáo sư hứng thú.

"Lĩnh vực pháp thuật không thể chèo chống quá lâu." Diệp Vân Khinh cực nhanh nói với Tiêu Vũ Hiết trong kênh bạn tốt: "Ông ta đang kéo dài thời gian, chúng ta cũng vậy. Em phải giúp anh, ông ta vùi bản thân xuống tầng hai dưới đất là có nguyên nhân, dưới tầng ba chắc là để thi thể của bọn người Sở Ca. Em xuống tầng bốn và tầng năm bên dưới xem, dưới đó nhất định có thứ trân quý hơn."

Tiêu Vũ Hiết vô thanh vô tức rời khỏi đám người, đi vòng quanh cầu thang. Diệp Vân Khinh vừa lúc hấp dẫn sự chú ý của ông ta; "Tôi chú ý là, tận thế khởi đầu ở khoảng mười hai giờ đêm, mùa khô thì tôi không rõ lắm, nhưng tôi có thể xác định, mùa mưa bắt đầu là ở mười hai giờ trưa, không kém một phần, giống như đã được sắp đặt từ trước."

"Không sai!" Triệu giáo sư đập vào mặt đất, trong giọng Sở Ca lộ ra hưng phấn: "hết thảy giống như chương trình đã được lập trình sẵn từ đầu, cậu chẳng lẽ không nghĩ tới sao? Còn có các cậu... các cậu chẳng lẽ không nghĩ tới khả năng này sao?"

"Nếu như..." Giọng ông ta trầm hẳn xuống, kỳ dị mà lộ ra cơ trí: "Nếu như thế giới này, vốn chính là một trò chơi thì sao?"