Trùng Sinh Trò Chơi Tận Thế

Chương 92: Ngẫu nhiên gặp cừu địch 5



Tiêu Vũ Hiết không chạy lên lầu ngay, cô vận nội lực, mở cảm giác lắng nghe, bên tai chỉ nghe được tiếng rít của gió và tuyết, chỉ hơn mười giây, cô liền nhấc chân nhẹ nhàng lên lầu.

Phải tới gần hơn chút nữa.

Tiêu Vũ Hiết vốn nên giữ lại kẻ giả mạo kia, làm bộ để hắn dẫn lên, nhưng cô không biết bên trên đang có gì chờ mình. Dù cô hết sức phòng bị, nhưng cũng lo lắng chuyện ngoài ý muốn, vì thế dứt khoát giải quyết trước kẻ này.

Tòa nhà này rất cao, khoảng ba bốn mươi tầng. Tiêu Vũ Hiết nghĩ chắc bọn hắn sẽ không giấu ở tầng quá câu, nhiều nhất chỉ ở tầng hai tầng ba, cô tìm từng phòng một, thật ra cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Cô rất nhanh phát hiện có người đang bước đi trong một căn phòng, thật ra, cô bắt đàu nghi ngờ liệu có phải là Diệt thế giáo giở trò. Tiêu Vũ Hiết biết Trần Thiên cũng không lâu, nhưng có thể từ sự ác độc và quả quyết của hắn mà có thể thấy được hắn là người cẩn thận. Để một người đi đi lại lại trong phòng sao? Thích khách nào có kỹ năng tốt một chút đều có thể nghe được, điều này thật không phù hợp với điều cô đã biết về Trần Thiên.

Nhưng cô không muốn suy nghĩ quá nhiều, dù trong lòng biết Tử Diệu đã dữ nhiều lành ít. Nhưng trước khi chưa thấy thi thể cậu ta, cô vẫn hi vọng cậu ta vẫn đang sống thật tốt.

Sau khi xác nhận những căn phòng khác không có động tĩnh gì, Tiêu Vũ Hiết khẽ dạo bước tiến về căn phòng kia. Cửa phòng nhất định có cơ quan, cô tới chỗ cửa sổ trên hành lang, tránh đi những mảnh thủy tinh trên mặt đất. Gió lạnh từ trong khung cửa sổ trống rỗng mạnh mẽ ùa tới, cô cởi áo lông cất vào ba lô, móc dây thừng có gắn móc câu vào cửa sổ, giữ dây thừng và ném mình ra ngoài cửa sổ, gió tuyết ùa vào lạnh đến mức khiến cô rùng mình.

Mặt tường của tòa nhà vô cùng bóng loáng, gió tuyết khắp nơi ùa tới khiến dây thừng rất trơn. Cô đeo bao tay thô ráp, dùng dây thừng làm điểm tựa, dùng khinh công bay tới căn nhà trọ đó.

Tay phải cô bám vào bệ cửa sổ nhà trọ, thân thể lơ lửng trên tầng ba, cô cẩn thận nâng mặt lên, phát hiện đây là một căn phòng ngủ, bên trong không có ai.

Có lẽ bọn họ đang tụ tập trong phòng khách đối diện, nghe được tiếng bước chân, cô đè tay lên bệ cửa sổ, cả người linh hoạt lách vào trong phòng. Gian phòng này đã đóng cửa, cô chần chừ một lát, lách mình trốn sau cửa, sau đó từ từ kéo cửa ra. Khung cửa cũ kỹ phát ra tiếng kêu lẹt kẹt, vô cùng rõ ràng, cô rõ ràng ngửi được mùi máu tươi bay tới.

Tiếng bước chân bên trong ngừng lại, tiếp đó đi về phía căn phòng cô đang đứng. Dù bận cô vẫn ung dung chờ tiếng bước chân này càng ngày càng gần hơn, tiếp đó đánh ngất xỉu người tới, dùng dây thừng trói lại.

Ngoài người này, trong phòng khách vẫn còn một người đàn ông gầy gò, bị trói thành cái bánh chưng, thấy có người vào phòng khách, hắn co mình lại thành nhỏ nhất, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân. Sau đó hình như nhận ra người tới là người một nhà, mới hưng phấn ú ớ kêu lên.

Tiêu Vũ Hiết chưa quản hắn vội, cô ngửi được mùi máu tươi đậm nhất. Kéo ra cửa phòng bếp, trước mắt là hai người đã ngã xuống...Cô thở dài một hơi, dùng đèn pin chiếu sáng mặt đất đen như mực này.

Cô rất nhanh nhận ra người đầu tiên, đó là Trần Thiên. Trên mặt hắn vẫn còn ngưng kết vẻ kinh ngạc, tay phải che trái tim. Chỗ đó đã bị máu tươi nhuộm đỏ, có thể thấy được hắn đã bị một đao đâm trúng tim, cây đao này được giữ ở trong tay thi thể còn lại.

Tử Diệu.

Cậu ta ngã vào bên kia, bởi mất máu quá nhiều mà trên khuôn mặt tái nhợt mang theo ý cười và một chút tiếc nuối. Tay cậu ta siết chặt con dao găm, phần bụng đỏ tươi, vải áo vỡ thành mấy khối, xen lẫn máu thịt.

Tiêu Vũ Hiết cơ hồ có thể tượng tượng được chuyện đã xảy ra. Có lẽ cậu ta đã tìm một lý do để ngăn cách mình với những người còn lại trong tiểu đội, nhân dịp Trần Thiên không sẵn sàng mà ra tay. Nhưng mà cậu ta cũng lập tức bị hai đội viên của đội Trần Thiên chém chết, về phần thích khách và Diệp Vân Khinh tìm tới...

Dù sao không phải người của mình, có lẽ Tử Diệu không tin tưởng được hắn, không nói cho hắn biết, có lẽ kẻ kia nhát gan sợ phiền phức, không dám dùng hai người đối mặt ba người. Hết thảy những điều này cũng không quan trọng, chân tướng sự việc, theo cái chết của Tử Diệu và Trần Thiên đều tan thành mây khói.

Tiêu Vũ Hiết lau đi những giọt nước tuyết trên mặt, ôm thi thể Tử Diệu ra ngoài.

Thích khách trong phòng thấy cô đi ra, không ngừng ê a. Cô tạm thời không nghĩ tới nên xử lý hắn thế nào, bèn đặt Tử Diệu xuống mặt đất, cầm kiếm tiến tới chỗ tên đội viên đã bị cô trói gô lại của Trần Thiên, bình tĩnh hỏi: "Tử Diệu là bọn mày giết sao?"

Tựa hồ kẻ này cũng hiểu rõ tình cảnh của mình, hắn nhổ nước bọt xuống mặt đất, không nói lời nào.

"Cậu nói..." Tiêu Vũ Hiết kéo ra miếng vải khỏi miệng Thụy anh, dùng kiếm chỉ cậu ta nói: "Tử Diệu chết như thế nào?"

"Cái này không thể trách tôi được đâu bà cô." Thụy Anh vừa mở miệng là cầu xin tha thứ, mồm miệng có chút không rõ ràng: "Là như vậy, chúng tôi không đụng phải kiến đen, không đúng, chúng tôi đụng phải nhưng có đuốc nên không có vấn đề gì. Về sau, chúng tôi đề nghị ở cùng một chỗ, người càng nhiều thì càng dễ loạn, cô hiểu mà. Mọi người đều không đồng ý, bảo rằng tiểu đội nào thì ở chỗ tiểu đội ấy, cùng lắm là ở gần nhau để chiếu cố nhau thôi."

"Nói điểm chính." Tiêu Vũ Hiết chỉ kiếm vào Thụy Anh, khiến hắn bị dọa tới mức không dám run miệng: "Là đội trưởng nói muốn thảo luận riêng với Trần Thiên, tiếp đó cô cũng biết ròi. Chu Thiên chết còn đâm cho Tử Diệu một đao, tôi sợ ngây người còn hai người kia thì lại nhặt đao của Chu Thiên đâm Tử Diệu..."

"Vậy cậu chỉ đứng một bên nhìn hả." Tiêu Vũ Hiết trần thuật, cô thậm chí cảm thấy có chút buồn cười: "Cậu liền ở một bên nhìn."

"Cô nói xem, chúng tôi cũng không... quá quen thuộc." Giọng cậu ta dần thấp đi: "Lúc đầu tôi đồng ý với Vân Khinh, cũng chỉ là cố gắng hết sức thôi nha. Anh ta biết, mặc dù tôi nhát gan, nhưng anh ta tin tôi, lại cảm thấy có cô nhìn..." Nói tới đây, câu chuyện bị cắt ngang bởi tiếng bụng réo lột rột của cậu ta.

Chuyện tới nước này, truy cứu ai đúng ai sai cũng chẳng còn có ý nghĩa gì nữa. Tiêu Vũ Hiết dùng kiếm giết chết tên đội viên còn lại của Trần Thiên, sau đó ôm thi thể Tử Diệu ra khỏi phòng. Thụy Anh vẫn còn cố gắng xê dịch trong phòng khách thấp giọng cầu xin tha thứ: "Xin lỗi xin lỗi mà đại tỷ, cô giúp tôi cởi trói được không? Tôi đã vài ngày chưa ăn gì, tôi... Cô đừng đi mà... Thật xin lỗi! Đừng đi mà!"

"Van cô!"

"Đừng đi!"

"Cởi trói cho tôi đi mà!"

"Tôi xin cô!"