Trùng Sinh: Trở Thành Phu Nhân Của Thiếu Tướng

Chương 38: Tôi không sợ chị đâu



Đứng trước mặt Vân Chi Lâm là một người phụ nữ có làn da rám nắng, cơ thể săn chắc và khoẻ khoắn, mái tóc ngắn màu nâu đỏ càng khiến cho đối phương thêm phần mạnh mẽ. Đây chính là Diệp Ân, người mà cô muốn tìm.

Người phụ nữ này chỉ mới hai mươi tám tuổi, nhưng lại là người đứng đầu của tổ chức "Sói xám", một tổ chức hoạt động ngầm với các công việc mà chỉ có họ mới làm được.

Đương nhiên Diệp Vân không phải người thành lập tổ chức này, mà đây là do người nhà cô lập nên, nhưng cô lại mát tay hơn mà làm cho tổ chức ngày một lớn mạnh. Không chỉ hoạt động trong nước, Sói xám đã vươn tay ra khỏi lãnh thổ này.

Chỉ bao nhiêu đó thôi, đã đủ để Vân Chi Lâm không quản đường xá xa xôi mà tìm đến tận đây, nếu như cô cần người giúp sức thì Sói xám là nơi cô nên đến.

Nhưng bộ dạng người sống chớ gần này của Diệp Ân đâu thể nào doạ được Vân Chi Lâm, vì cô đã từng tiếp xúc với cô ấy, cũng biết bên trong cô ấy không giống với vẻ ngoài hầm hố kia.

"Chị Ân, tôi không sợ chị đâu!" Vân Chi Lâm cười cười đáp lại cô ấy.

Diệp Ân nhíu mày, đây là lần đầu tiên có người dám đứng trước mặt cô ấy mà nói những lời này, lại còn vui vẻ cười đùa nữa chứ. "Cô gái trẻ, cô biết cô đang nói chuyện với ai không? Còn hồn nhiên như vậy thì chết lúc nào cũng không hay đâu!" Cô ấy lên tiếng đe doạ.

"Không hề đùa, vì tôi biết chị sẽ không làm hại tôi đâu!" Vân Chi Lâm lắc đầu, vẻ mặt như kẻ điếc không sợ súng.

"Nói, tại sao cô biết tên của tôi?" Diệp Ân không dài dòng nữa, cô ấy hỏi thẳng.

Vân Chi Lâm nhẹ nhàng đưa tay lên vén tóc, cô chậm rãi đi về phía cô ấy. "Ừm, nếu tôi nói là nằm mơ được báo mộng, chị có tin không?"

Diệp Ân lúc này thở mạnh. "Cô đúng là muốn chết thật mà!"

Nhìn thấy cô ấy bắt đầu mất kiên nhẫn, Vân Chi Lâm cũng không đùa nữa, đương nhiên là không có chuyện cô sẽ nói ra bí mật mình được trùng sinh rồi. "Tôi là được một người giới thiệu tới, vả lại tôi cũng không có ác ý, chỉ muốn đến bàn chuyện làm ăn với chị thôi, có thể nghe tôi nói rõ được không?"

"Là ai?"

"Xin lỗi, tôi không dám tiếc lộ thông tin người đó đâu. Nhưng cô nhìn tôi đi, tôi vô hại nha, với cả nếu tôi có ý đồ gì xấu sẽ không một mình đến đây!"

"..."

Diệp Ân bắt đầu nhìn Vân Chi Lâm từ trên xuống dưới, cô nhóc này vừa nhỏ lại còn gầy, cầm vũ khí chắc là cũng không nổi đâu. Hơn nữa bây giờ đang là ở địa bàn của mình, không lẽ cô còn sợ sao, cứ nghe thử trước xem thế nào.

"Tôi không hứa trước là sẽ nhận, nhưng cô nói thử nghe xem thế nào!" Diệp Ân đi đến ghế ngồi xuống, cô ấy chống cằm nhìn cô hỏi.

Vân Chi Lâm biết đã thành công, cô vui vẻ từ trong túi lấy ra một xấp tiền dày cộp đặt lên bàn, hơn ai hết cô biết Diệp Ân yêu tiền như thế nào. "Tôi cần tổ chức của chị giúp tôi điều tra thông tin và bảo vệ một người, anh ấy cũng là vị hôn phu sắp kết hôn của tôi!"

"Là ai?" Diệp Ân tỏ ra dè chừng hơn.

"Con trai nhà họ Cố, thiếu tướng Cố Trạch Thần!" Vân Chi Lâm cẩn thận nói từng chữ.

"Về đi!" Nghe đến đây Diệp Ân liền đuổi cô đi.

Vân Chi Lâm cũng không thấy làm lạ, vì cô biết Sói xám trước nay chưa từng liên quan gì đến quân đội hay chính phủ, bọn họ càng không muốn dính dáng dù chỉ là một chút.

"Tôi biết cô sẽ nói như vậy, nhưng ở nước S này để duy trì được hoà bình ít nhiều gì cũng có công lao của nhà họ Cố. Cô cũng là người rất yêu quê hương của mình, giờ người hùng của nước nhà đang gặp khó khăn, không lẽ cô trơ mắt đứng nhìn thôi sao?"

"Nếu như giặc bên ngoài chiếm được đất nước này, thì liệu Sói xám còn tồn tại hay không?" Vân Chi Lâm không nhanh không chậm nói.

Ánh mắt của Diệp Ân ánh lên chút dao động, quả thật cô ấy rất yêu nơi mình đã sinh ra và trưởng thành. Có điều, làm việc giúp đỡ cho quân đội là điều trước nay cô ấy chưa từng thử qua.

Thấy cô ấy do dự, Vân Chi Lâm tiếp tục lên tiếng. "Một khi nước nhà bị xâm chiếm thành công, thì người dân sẽ là người chịu khổ nhiều nhất, thân là thủ lĩnh của Sói xám, cô đành lòng sao?"

Hơn phân nửa lợi nhuận thu được Diệp Ân đã đem quyên góp giúp đỡ người khó khăn, cô thật sự bị câu nói này làm cho mềm lòng. Phút chốc trong suy nghĩ của Diệp Ân hiện lên khung cảnh chiến tranh kinh hoàng, điều này làm cô ấy vô thức giật mình.

Tấm lòng lương thiện của Diệp Ân ấy mà, Vân Chi Lâm biết rất rõ, vì cô đã từng nhận được sự lương thiện đó. Mặc dù cô cũng thấy rất có lỗi vì đã ép người, nhưng hiện tại cô không còn cách nào khác.

"Chậc, tôi không thể quyết định chuyện này một cách vội vàng được, vì Sói xám cũng có làm việc bất hợp pháp, tôi không thể đặt cược tính mạng của cấp dưới vào tay quân đội. Nhưng tôi sẽ suy nghĩ, hãy chờ vài ngày đi!" Diệp Ân không thể quyết định vội vã, cô ấy tìn kế hoãn binh.

Vân Chi Lâm nhoẻn miệng cười, cô có thể chắc rằng Diệp Ân sẽ đồng ý thôi. "Được, vậy tôi chờ tin tốt từ cô, tiền và tài liệu những thứ tôi muốn vẫn để lại đây!"

Trước khi ra về, Vân Chi Lâm còn lấy trong túi ra một hộp bánh nhỏ xinh xắn, là loại bánh mà Diệp Ân ở kiếp trước rất thích, cô nhẹ nhàng đặt nó kế bên tiền và tài liệu rồi mới chịu rời đi.

...

Về đến Cố gia, Vân Chi Lâm liền lăn ra giường nghỉ ngơi, ngồi trên xe mấy tiếng đồng hồ khiến cô mệt rã rời, giờ chẳng muốn động tay động chân làm gì cả.

Cô ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, đôi mắt to tròn khẽ chớp chớp, hàng mi cong vút cũng theo đó mà run lên nhè nhẹ.

Có đôi lúc Vân Chi Lâm tưởng rằng đây chỉ là giấc mơ của mình, một khi tỉnh dậy cô lại trở về là đồ chơi dưới chân Vân Du Nhã. Nhưng thật may, tất cả đều là sự thật, cô đã thay đổi được số phận khổ cực bi ai của chính mình.

"Vân Du Nhã, không biết mày có cảm giác gì, khi nhìn thấy tao thay đổi ngoạn mục thế này nhỉ? Tao rất mong chờ, vào cái ngày mà tao dùng chính phương pháp mày đã làm ở kiếp trước, tiễn mày về thế giới bên kia!"

"Tất cả những gì mà tao đã nhận được từ mày, tao muốn mày trả giá hơn như vậy gấp trăm gấp ngàn lần!"

Vân Chi Lâm vô thức đưa tay chạm vào lồng ngực, cũng chính là nơi mà viên đạn của Vân Du Nhã xuyên qua, kết liễu cuộc đời cô.

_____🪷 To Be Continued 🪷_____