Trùng Sinh: Trở Thành Phu Nhân Của Thiếu Tướng

Chương 52: Mẹ Nhớ Anh Lắm Đấy



Vân Chi Lâm mím chặt môi nhìn Cố Trạch Thần, rõ ràng trên khuôn mặt anh lộ rõ vẻ tiều tụy, anh cũng gầy hơn rất nhiều so với thời điểm hai năm trước. Chắc hẳn anh cũng đã rất đau lòng khi nghe tin cô và mẹ biến mất, cho nên mới trở nên hốc hác thế này.

Thật may là Cố Trạch Thần không lựa chọn cá chết lưới rách với đám người rác rưởi kia, bằng không thì cô có thể chẳng bao giờ gặp được anh nữa.

Vân Chi Lâm ngân ngấn nước mắt, cô đưa tay lên chạm vào khuôn mặt Cố Trạch Thần, giờ ngay lúc này cô mới dám khẳng định một điều, rằng tất cả không phải là mơ hay là ảo giác.

Cố Trạch Thần đôi mắt hổ phách tràn ngập tình yêu nhìn chằm chằm vế phía Vân Chi Lâm, anh cũng giơ tay nắm lấy tay cô. Khoảnh khắc này anh thật mong sẽ dừng lại lâu hơn một chút, để anh có thể cảm nhận tình cảm của cô nhiều hơn.

"Mẹ nhớ anh lắm đấy, khi nào anh có thể quay về gặp mẹ đây?" Vân Chi Lâm mỉm cười, cô nói.

Cố Trạch Thần lúc này hôn nhẹ vào lòng bàn tay cô, anh trả lời. "Bây giờ vẫn chưa phải lúc, anh cần thêm chút thời gian nữa." Đến đây, sắc mặt của anh trở nên căng thẳng hơn.

"Lâm Lâm, hiện tại em phải nhanh chóng rời khỏi đây, nơi này sắp không lâu nữa sẽ xảy ra chiến tranh, anh không muốn em gặp nguy hiểm." Anh đau lòng nhìn cô, hận bản thân không thể ở bên cô ngay lúc này.

Mà Vân Chi Lâm nghe đến đây cũng rất hoảng sợ, nếu như nguy hiểm giống lời anh nói, vậy liệu anh có an toàn hay không?

Cô chỉ vừa mới tìm thấy anh không lâu, bây giờ lại phải bất lực nhìn anh một mình chiến đấu mà chẳng làm gì được. Cô cũng muốn giúp đỡ anh, nhưng lại sợ trở thành hòn đá cản đường anh.

Cố Trạch Thần giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh dịu dàng trấn an. "Lâm Lâm, em tin anh đúng không? Thật sự hai năm qua anh đã chuẩn bị cho cuộc chiến này rồi, lần này chắc chắn sẽ không sao, anh sẽ trở về với mẹ và em!"

Mi mắt Vân Chi Lâm khẽ chớp chớp, cô hít một ngụm không khí để ngăn bản thân bật khóc. "Em tin anh, nhất định phải trở về, em và mẹ vẫn luôn chờ đợi anh!"

Cố Trạch Thần hài lòng bật cười. "Vậy thì tốt rồi! Ngày mai Triệu Kỳ Vũ sẽ đưa em rời khỏi đây, giờ em hãy nghỉ ngơi thêm đi."

Vân Chi Lâm gật đầu, cô ừ nhẹ một tiếng.

"Giờ anh có việc cần xử lý, buổi tối anh sẽ quay về, em cần gì cứ gọi Kỳ Vũ đến giúp." Cố Trạch Thần căn dặn cô cẩn thận.

"Em biết rồi, anh cũng phải cẩn thận!" Vân Chi Lâm nói.

Cố Trạch Thần sau đó quay người rời khỏi phòng của Vân Chi Lâm, anh cũng muốn ở bên cô lâu hơn chút nữa nhưng mà bây giờ kế hoạch anh ấp ủ hai năm đã chín muồi, anh phải gấp rút hoàn thành, để nhanh chóng trở về cùng gia đình đoàn tụ.

...

Đêm đến, Cố Trạch Thần sau khi làm xong nhiệm vụ quay về, anh theo thói quen đi vào phòng của Vân Chi Lâm.

Đã rất lâu rồi, anh mới được quay về cảm giác này, được ôm người mình yêu trọn trong vòng tay, cảm nhận mùi hương ngọt ngào nhè nhẹ trên cơ thể cô.

Vân Chi Lâm vì tác dụng của thuốc giảm đau đã ngủ sâu, hơi thở của cô đều đều, cánh môi mềm mại khẽ động. "Mẹ, con tìm được anh ấy rồi, con sẽ đưa anh ấy trở về!"

Có lẽ trong cơn mơ, Vân Chi Lâm đã nhìn thấy mẹ Cố, cho nên mới có những lời nói thế này.

Ánh mắt của Cố Trạch Thần càng nhìn cô thâm tình hơn, thật sự mà nói tình cảm của anh dành cho cô mỗi ngày càng thêm sâu đậm mà không có điểm dừng. Mỗi một hành động của cô, đều làm cho anh cảm thấy rung động.

Cố Trạch Thần không nghĩ là sau hai năm xa cách, Vân Chi Lâm vẫn nghĩ về anh nhiều như thế. Anh tự hứa với bản thân rằng, sau khi giải quyết xong mọi chuyện, sẽ dành thời gian cho cô nhiều hơn, cũng như sẽ cho cô một hôn lễ thật long trọng.

"Ngủ ngon, cả thế giới bây giờ hãy để cho anh gánh vác!" Cố Trạch Thần cúi xuống hôn lên môi cô, ngữ khí của anh trầm ấm, mang theo hết thảy yêu thương dành trọn cho cô.

Giống như đã cảm nhận được hơi thở quen thuộc, Vân Chi Lâm bất chợt đưa tay bắt lấy tay áo Cố Trạch Thần, cô dùng sức kéo anh về phía mình.

Bị tập kích bất ngờ khiến Cố Trạch Thần không kịp phản ứng, suýt chút nữa thì anh đã ngã lên người cô, may là anh nhanh tay chống xuống đỡ lại kịp.

"Bé mèo nhỏ này ngủ cũng không ngoan chút nào!" Sau khi ngồi dậy ngay ngắn, anh thích thú véo nhẹ lên má cô một cái.

Lúc này Vân Chi Lâm lại thì thầm cái gì đó, âm thanh của cô rất nhỏ. "..."

Cố Trạch Thần lại tò mò, anh cố tình cúi xuống thấp hơn một chút, với ý định nghe những lời cô đang nói.

"Cố Trạch Thần, em không phải là sao chổi đâu, em muốn ở lại Cố gia lâu hơn nữa, cũng muốn ở bên cạnh anh nhiều hơn!" Khoé môi Vân Chi Lâm mấp máy.

Cố Trạch Thần nghe xong vừa thấy thương vừa thấy đau lòng cho cô. "Ai dám nói em là sao chổi chứ? Lâm Lâm là ngôi sao may mắn của anh mà, sau này anh sẽ không bỏ lại em một mình nữa, anh cũng muốn ở bên em thật lâu!"

Đột nhiên Vân Chi Lâm mỉm cười, giống như cô đã nghe thấy câu trả lời của anh.

...

Ngày hôm sau, trước khi mặt trời kịp lên cao, Vân Chi Lâm đã được Triệu Kỳ Vũ lái xe đưa cô rời khỏi nơi này, dù trong lòng cô có chút luyến tiếc vì Cố Trạch Thần không thể đi cùng.

Ở đây, Cố Trạch Thần bắt đầu hành động cho kế hoạch hai năm trời của mình, anh thay đổi vẻ bề ngoài anh tuấn bằng khuôn mặt đầy sẹo hôm trước Vân Chi Lâm nhìn thấy.

Để hoá trang khuôn mặt thế này, Cố Trạch Thần đã tốn hơn ba giờ đồng hồ, dù vậy thì với anh chuyện này không quá khó khăn.

Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Cố Trạch Thần một mình lái xe đến Tống gia, nơi mà anh đã nằm vùng rất lâu. Người ở đây sớm đã quen thuộc với anh, cho nên anh dễ dàng hành động mà không hề bị nghi ngờ.

Suốt thời gian qua, Cố Trạch Thần đã tạo được niềm tin với nhà họ Tống, bọn họ cũng là những người có quyền có thế ở nước X. Ở đây những kẻ cầm quyền chỉ là một con rối, mà người đứng phía sau chính là những gia đình tài phiệt kia.

Bọn họ chỉ về hướng đông, những người được cho là chính quyền của nước X không dám đi hướng tây.

Thời gian đầu Cố Trạch Thần đúng là có chút khó khăn để tiếp cận Tống gia, nhưng bằng sự thông minh và nhanh nhạy của mình, anh đã dần chiếm được lòng tin của họ.