Trùng Sinh Y Tiên

Chương 14: Thi triều (Hạ)



Bách Hoa Tông, kể từ lúc trở về từ Tử Vực, Tô Mạc Trúc đem quấn công pháp địa giai nộp lại cho tông môn cùng những món đồ khác. Nàng cũng theo quy định tông môn, đem phần trợ cấp đưa đến cho người nhà các tỉ muội đã mất. Bận rộn mấy ngày, quay trở về tông môn phục mệnh. Có quyển công pháp, Bách Hoa Tông vươn mình nhanh chóng, lại có giao hảo với Tiêu Dao Tông cơ hồ lại càng trở nên mạnh mẽ.

Tô Mạc Trúc cũng đặt chân vào nguyên anh trung kì, vốn tư chất nàng cũng không tệ, lại là đệ tử thân chuyền chưởng môn. Tài nguyên tu luyện lẫn công pháp đều không hề thiếu, quả thật muốn gì có đó.

Vậy nhưng mà ngay lúc này, Bách Hoa Tông khói lửa ngập tràn, khắp nơi cơ hồ đều là xác chết. Trong bóng tối từng đạo thân ảnh du đãng, ánh mắt vô hồn toàn thân toả ra thi khí nồng nặc đang vồ lấy Bách Hoa Tông đệ tử mà cắn xé.

Lâm Thu Thủy miệng phun tiên huyết, hai mắt huyết hồng, cắn chặt răng nhìn một màn xảy ra trước mắt. Bách Hoa Tông đến tay nàng đã có gần nghìn năm lịch sử, lịch đại tông chủ đầu tiên trong một lần ngộ nhập Tử Vực may mắn lấy được một quấn thiên giai kiếm pháp. Có điều kiếm pháp này chỉ có thể dành cho nữ tử, vì thế mà Bách Hoa Tông cái tên được đặt, đệ tử cũng chỉ thu nữ. Trải qua mấy đời truyền thừa, dần dần trở thành một trong những tông môn có thế lực tại Tây vực.

Bất quá hôm nay...có lẽ nó sẽ hủy trong tay nàng.

Ho ra một ngụm máu, Lâm Thu Thủy ánh mắt phẫn nộ xen lẫn bi thương nhìn khắp nơi kiến trúc đổ nát, đệ tử người bị cắn xé nham nhở, kẻ biến thành những cái xác biết đi vô hồn. Cứ như thế quay sang đồng môn mà vồ đến.

- Rốt cuộc các ngươi là ai.,!?? - Lâm Thu Thủy một tay chống lên trường kiếm, tay còn lại thì được Tô Mạc Trúc nâng đỡ. Nhìn trước mặt một thân hắc bào nam tử đang toả ra nồng nặc thi khí, nàng nghiến răng nói.! Bên cạnh Tô Mạc Trúc một bộ dạng cũng không khá hơn, khắp người đều là thương tích, y phục rách chỗ có chỗ không.

- Ta không có hứng thú trả lời người chết!. - kẻ kia lên tiếng, âm thanh cứng ngắc không chút tình cảm. Dứt câu không đợi sư đồ hai người Lâm Thu Thủy kịp phản ứng, hắc bào nhân xông tới. Hai tay vung lên, mang theo khói đen bao toả mười ngón tay đang cong lại như móng vuốt chộp tới. Thu Thủy nghiến răng, trường kiếm rung lên, tay kia vận sức đẩy văng Tô Mạc Trúc ra xa.

- Lập tức rời khỏi đây.! Tới Tiêu Dao Tông.!

Nói đoạn vung lên trường kiếm ngạnh kháng hắc bào nhân đang xông đến. Tô Mạc Trúc bất ngờ bị một chưởng của sư phụ hất ra xa, hai mắt đẫm lệ gào thét. " Sư Phụ.!!!"

- Mau đi.,! Bách Hoa Tông sau này còn phải chông chờ vào ngươi.!

Lâm Thu Thủy quát, trong tay trường kiếm va chạm với bàn tay cuồn cuộn khói đen, vang lên tiếng kim loại khiến người ta tê dại cả da đầu. Nàng biết mình không còn cầm cự được bao lâu, ngoái đầu nhìn đệ tử, trên môi nở ra một nụ cười. Tưa như gió xuân, ấm áp mà hiền dịu, đôi mắt mang theo bi thương thoáng chốc trở nên quyết liệt lạnh lùng.!

- Đi.,!

Quát lớn một chữ, Thu Thủy lại huy động trường kiếm, tóc gió tung bay. Y phục một thân trắng như tuyết bây giờ nhuốm máu trở nên đỏ rực.

Tô Mạc Trúc cắn môi đến chảy máu.

- Sư phụ đợi ta trở về.! Nhất định phải đợi ta trở về.!

Nói xong, không do dự xoay người, nhắm hướng Tiêu Dao Tông mà chạy.

- Muốn đi.! - hắc bào nhân nhìn thấy thế, một quyền đẩy lùi Bách Hoa Tông chủ. Toan định đuổi theo thì phát hiện tay mình giống như xuyên qua thứ gì đó. Hắn quay lại thì ngạc nhiên, một quyền này Lâm Thu Thủy thế mà không tránh né mặc cho nó xuyên qua thân thể. - Ngươi..làm...

Còn chưa nói hết câu, hắn liền cảm thấy có gì đó không đúng. Chỉ thấy nữ nhân trước mắt mình vậy mà nở nụ cười, trường kiếm đã buông ra từ bao giờ. Hai tay đang gắt gao nắm lấy tay hắn.

- Đồ đàn bà điên.! - Trong một sát na, lông tóc dựng ngược. Nữ nhân này thế mà lại dám tự bạo thần hồn muốn hắn chết chung.!

Phải biết tu sĩ tự bạo, trong cùng cảnh giới thậm chí là vượt hẳn một cảnh giới, cũng không có kẻ nào dám chắc toàn thân trở ra. Càng nói đây là một cái hoá thần tu sĩ, uy lực cỡ nào là kinh khủng. Hắn mặc dù mạnh, thế nhưng cũng chỉ là một cái hoá thần đại viên mãn, nếu để nàng tự bạo thành công. Không chết cũng phải lột một lớp da.

Đúng lúc này, một giọng nói ma mị vang lên, từ xa một thân ảnh diễm lệ, ăn mặc bạo lộ xuất hiện. Chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh hắc bào nhân, ả đưa tay chụp lên đầu Lâm Thu Thủy, chân khí cuồn cuộn thả ra lập tức phá tan thần hồn đang ngưng tụ chuẩn bị bạo phá của nàng.

- Hừ.! Trước mặt ta còn muốn tự bạo, không biết sống chết...

- Thanh Thủy trưởng lão.! - Hắc bào nhân kinh hô, ánh mắt không che dấu nổi háo sắc, nhìn chằm chằm những phần da thịt lộ ra trên người kẻ nọ.

- Vô dụng, lại để cho một con kiến chạy thoát.!

Thanh Thủy chán ghét, liếc nhìn hắc bào nhân. Kẻ này là một trong tâm phúc của Ôn Xương Văn, lần này xuất động, nàng phụ trách giải quyết bế quan cái kia mấy lão bất tử ẩn nấp trong các tông môn. Mới vừa rồi sau khi đem hai vị đời trước tông chủ Bách Hoa Tông chém giết về sau, cảm thấy một cỗ ba động, nàng lập tức xuất hiện. Đem Lâm Thu Thủy một chiêu mẫn diệt, cũng đem cái mạng chó của tên kia kéo lại.

- Trưởng lão thứ tội.! - Hắc bào nhân sợ hãi, thu hồi ánh mắt vội vã quỳ xuống.

- được rồi, sự tình nơi này đã xong. Chạy cũng đã chạy, lập tức di chuyển không được chậm trễ.

- Thuộc hạ tuân mệnh. - hắc bào nhân lĩnh mệnh, đứng dậy bay vụt đi

Nở một nụ cười tà dị, Thanh Thủy ánh mắt bao phủ hết khắp nơi đổ nát Bách Hoa Tông. Giọng nói vang lên vui vẻ hưởng thụ.

- Mỹ lệ a...thật là mỹ lệ a...hahahhaahha.!

Không ai để ý, trong tiếng cười ha hả đó lại lặng lẽ rơi xuống một giọt nước mắt.

Cư như thế, khắp nơi vang lên tiếng cắn xé, chém giết. Chẳng mấy chốc đã chôn vùi vô số làng mạc, tông môn lớn nhỏ.

Mà cái này lại mơ hồ có liên quan đến Tử Lăng. Còn nhớ lúc nàng thay vì đuổi theo Ôn Thế Hào, mà quyết định mang Tử Hà về. Ôn Thế Hào sau khi trở lại, đem truyện Khương trưởng lão bị giết kể cho gia gia hắn, lão Ôn Xương Văn lập tức quyết định triển khai kế hoạch sớm hơn dự định, tránh đêm dài lắm mộng. Tuy nói khó có thể lộ ra điều gì đó, nhưng lão thà tin là bị lộ tẩy còn hơn để đối phương kịp chuẩn bị.

Lập tức Ôn Xương Văn phân phó thuộc hạ, truyền lệnh dẫn phát thi triều tấn công vào Tây Vực. Mà Lôi Sơn tông đại trưởng lão cũng trở về tông môn ngay trong đêm, đem chuyện này thông báo đến Lôi Viễn. Độc tông đã bắt đầu kế hoạch.

Độc tông lần này vì để tấn công Tây vực, đã chuẩn bị suốt mười năm. Thu thập, chế tạo vô số xác chết đem ẩn giấu các nơi, rải rác một vùng rộng lớn phía nam Tây vực. Lôi Sơn tông bắt tay với Độc tông, đem những nơi ẩn giấu đó biến thành địa điểm lịch luyện cho đệ tử, tránh ánh mắt từ cao thủ Tây vực. Mười năm tích lũy, giết hại vô số người, hủy đi không biết bao nhiêu làng mạc. Số lượng xác chết trở nên không cách nào tính toán chính xác. Đáng sợ hơn là trong quá trình đó, cũng đã có không biết bao nhiêu tán tu, đệ tử các tông môn trong lúc vô tình, bị giết người diệt khẩu đem chế tạo thành những cỗ thi thể giữ nguyên thân xác đã qua tu luyện. Tuy thần trí đã mất, công pháp võ kĩ không thể sử dụng, nhưng cảnh giới vẫn giống như lúc còn sống. Cho dù không quá cường đại, nhưng số lượng lại đem cái đó bù đắp. Lại thêm chỉ cần bị thương dính máu những thi thể này, thậm chí một vết xước nhỏ. Người kia chẳng mấy chốc trở thành giống như vậy, quay sang tấn công đồng môn huynh đệ. Có thể nói đây là một đại dịch Zombie của tu chân giới.

Các tông môn tao ngộ thảm cảnh, thoáng chốc đã bị chôn vùi.

Trong một đêm đã tràn tới cách Thanh Loan trấn không đến nghìn dặm.

Mà người liên quan gián tiếp tới thảm họa này lại đang nằm trên giường, vắt một tay lên trán. Lần này ra ngoài mặc dù đã tìm ra nguồn gốc loại thi độc kia, thế nhưng đây mới chỉ là phần ngọn. Muốn trị tận gốc có lẽ phải đi tới Nam Vực một chuyến, tới Độc Tông gì đó. Như vậy xem ra mới hoàn thành được nhiệm vụ lần này. Về phần đệ tử kia của mình cùng với phản ứng và thái độ của những người xung quanh, giờ phút này Tử Lăng chắc chắn khẳng định là hệ thống đã can thiệp. Có thể thay đổi kí ức, đem một chuyện chưa bao giờ xảy ra chèn vào trong trí nhớ của họ. Như vậy có thể nói hệ thống này quá thật là khủng bố,...

Đúng như nàng nghĩ, trong gian phòng của Tử Hà. Giờ phút này nàng đang gối đầu lên tay mà ngủ, bất giác từng sợi tơ màu trắng tựa như có linh tính từ hư không xuất hiện. Chúng thay nhau từng đạo, từng đạo chui vào trong mi tâm của Tử Hà. Cứ như vậy ước chừng vài phút, một đoạn kí ức chân thật hình thành trong thức hải nàng. Lặng lẽ ẩn tàng ở đó, chỉ chờ được mở ra từng chút một. Một đêm cứ như vậy trôi qua.

- Sư phụ.! Rời giường thôi.! Thanh tỉ đã chuẩn bị bữa sáng xong rồi.

Âm thanh trong trẻo vang lên, đánh thức ngái ngủ Tiêu Tử Lăng. Theo thói quen, nàng với tay giống như muốn tắt cái đồng hồ báo thức đặt đầu giường. Quờ quạng một lát, cảm thấy có gì không đúng, Tử Lăng bỗng chốc bật cười. Mình xuyên không rồi cơ mà, tự mình bây giờ đã làm một cái chủ tiệm thuốc. Những ngày tháng thức đêm cắm mặt chạy deadline, những buổi sáng tay cầm bánh mì chân xỏ giày chạy vội vã cho kịp xe đâu có còn nữa đâu. "Làm công cho tư bản, thật đáng sợ". Cảm thán một câu, khẽ lắc đầu nàng lên tiếng đáp,.

- Được rồi ngươi đi trước một lát ta liền tới.

Bên ngoài nghe được thanh âm truyền tới từ bên trong vọng ra, Tử Hà lễ phép vâng một tiếng rồi nhanh chóng chạy về phía nhà bếp. Một đường rất nhanh đã cùng tiểu Thanh vàng lên thanh âm đùa giỡn, cái này giống như là nàng đã ở đây rât lâu, quen thuộc với tất cả....