Trùng Sinh Y Tiên

Chương 42: Vô Song.!



Ngẩng đầu nhìn lên khiến cho Tử Lăng giật mình, nữ nhân trước mắt này chẳng phải là chị Sáu hay sao.?

Nữ nhân xuất hiện trước mắt mọi người, thân hình cao lớn hơn Mạc Trúc đến một cái đầu. Mái tóc ngắn đỏ rực như lửa, giữa cái rét của Bắc Vực chỉ có một chiếc quần thô sờn rách. Băng vải quấn lấy đôi tay cùng trước ngực.

Tạo hình này, kiểu ăn mặc cùng cả mái tóc kia....

Quả thật nhìn nữ nhân trước mắt này vô cùng giống với một nhân vật trong game chiến đấu nàng chơi kiếp trước, chỉ khác là trên mặt không có hình xăm đôi tay cũng không phải là cơ khí máy móc. Nàng mỉm cười lắc đầu, trước đây ngoài làm dân văn phòng chính hiệu Tử Lăng cũng là một con nghiện game nặng. Vẫn hay thức đêm hò hét, mấy lần bị hàng xóm than phiền.

- Oa.! Thật ngon a.!

Mạc Trúc cùng với tiểu Thanh hoảng sợ quay lại, nữ nhân kia vừa mới đứng trước mặt hai người chớp mắt đã ngồi ngay cạnh bếp than, trên tay là xiên thịt nướng đã mất đi mấy miếng.

Nhìn thấy chúng nữ tròn mắt nữ nhân tóc đỏ lại lên tiếng, không để ý đến vẻ mắt sợ hãi của hai người.

- Này có rượu không.? Sao vậy trên mặt ta có gì à?

Không trên mặt ngươi không có gì cả, trên mặt bọn ta mới có gì đây.

- Mạc Trúc, Tiểu Thanh. Mau cất kiếm đi, nàng nếu như muốn hại người đã làm từ lâu.

Tử Lăng từ trong suy nghĩ trở lại, đoạn từ trong không gian hệ thống lấy ra một vò rượu nhỏ đưa cho nữ nhân nọ. Vẫy tay ra hiệu cho hai người ngồi xuống.

Hai người im lặng gật đầu, cũng thay nhau ngồi xuống hai bên trái phải Tử Lăng như thể bảo vệ tiểu thư nhà mình. Vẫn không chút nào buông lỏng cảnh giác, mặc dù có lẽ cũng không có tác dụng mấy. Chí ít là đối với hai người, về phần Tử Lăng có lẽ đối phương với nàng cũng không tạo nên uy hiếp gì. Nghĩ thế hai người có chút buông lỏng một chút.

Nhìn nữ tử tóc đỏ ngửa cổ tu lấy một ngụm rượu lớn, Tử Lăng vốn còn định lên tiếng nhắc nhở thì im lặng. Chỉ thấy tóc đỏ nữ nhân nấc lên một tiếng rồi ngã ra sau, đã say đến không còn biết gì nữa. Hệ thống rượu, đủ kình a.!

.......

- Ngươi tỉnh rồi.?

Nhìn thấy tóc đỏ nữ nhân ngồi dậy xoa lấy cái cổ đang nhức mỏi của mình, Từ Lăng khẽ cười lên tiếng. Trời đã sáng, gian nhà gỗ lại như cũ tỏa ra từng trận hương thơm. Mạc Trúc thì lại tiếp tục luyện kiếm, Tử Hà cũng lăng xăng bên trong bếp với Tiểu Thanh.

Cầm trên tay chiếc áo lông trắng dường như có ai đó đã đắp lên người mình, nữ nhân cẩn thận nhớ lại đêm hôm qua đã uống phải thứ gì đó....

- Ta có vốn định nhắc nhở người, rượu đó chỉ nên uống từng chén nhỏ. Không nghĩ đến ngươi là một con sâu rượu, trực tiếp một hơi uống đến nửa bình.

Nhìn thấy vẻ mặt bần thần kia, Tử Lăng lên tiếng giải thích.

- ta cũng không nghĩ tới, thứ rượu đó lại mạnh đến như vậy. Hơn tất cả những loại rượu mà ta đã từng uống qua.

Nữ nhân gãi đầu cười nói, bộ dáng bây giờ trông vô cùng chất phác thật thà.

- Đúng rồi, ta còn chưa biết tên ngươi.?

Đêm qua nữ nhân này bất ngờ xuất hiện, còn chưa có kịp trò truyện đã bị rượu làm cho bất tỉnh. Cũng không có cách, Tử Lăng cũng đành để nàng nằm bên cạnh bếp lửa thuận tiện cởi xuống chiếc áo lông đắp lên. Xe ngựa bên trong nếu không phải trường hợp bất khả kháng, nàng cũng không muốn lộ ra với bất cứ ai. Tuy không sợ phiền phức nhưng bớt một chuyện cũng hay một chuyện.

- Ta ư.? - Nghe thấy là đang hỏi tới mình, nữ tử bộ dáng đăm chiêu như đang nhớ lại cái gì đó. - Không nhớ rõ hình như rất lâu trước bọn hắn gọi ta là Vô Song.! Đúng rồi chính là cái tên này.!

- Vô Song.! Rất vui được gặp ngươi, ta là Tử Lăng - theo thói quen Tử Lăng làm động tác bắt tay giữa hai người, chợt cảm thấy không đúng còn chưa có rút tay lại nữ nhân tên Vô Song đó đã nắm lấy. Nhìn động tác thuần thục nàng bỗng có chút giật mình.!

- Rất vui được gặp ngươi.!

Vô Song vui vẻ nắm lấy tay của Tử Lăng, bộ dáng não nề khi vừa tỉnh rượu bay biến.

- Ngươi sao vậy.? - Nhìn thấy ánh mắt của Tử Lăng có chút không đúng, Vô Song tò mò hỏi.?

- A.. không có gì, chỉ là ngươi giống với một vị bạn cũ của ta. Người nọ hay thắc mắc tại sao tam giác lại có góc vuông.

Tử Lăng thận trọng cố ý nhắc tới kiến thức toán học trước kia, nếu như nàng đoán đúng thì nữ nhân tên Vô Song này...

- Thì ra là thế.! Nhưng góc vuông cái gì đó là sao?

- À...ta cũng không rõ, người đó hay hỏi ta mấy chuyện kì lạ thôi.

- Vậy chắc bạn ngươi cũng là một người kì lạ phải không.?

- Có lẽ thế...

Tử Lăng âm thầm thở ra một hơi, vậy là không phải Vô Song này cũng như mình là người xuyên tới đây. Nghĩ lại cũng đúng thế giới luôn luôn kì lạ, có những chuyện trùng hợp cũng không phải không có khả năng. Ngươi đưa tay ra người ta nắm lấy cũng rất có thể là vô thức mà thôi.

Đúng lúc này thì tiểu Thanh trên tay bưng ra một cái khay bên trên là điểm tâm sáng, Mạc Trúc cũng không biết từ lúc nào đã đi vào phụ giúp bê ra theo một cái khay khác. Đây là do Tử Lăng cố ý dặn đo, cũng như bên trong xe ngựa. Gian nhà gỗ kia cũng không phải bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy.

Nhìn thấy thức ăn toả ra hương thơm ngài ngạt, Vô Song dạ dày cũng réo lên từng nhịp. Bằng vào tu vi của nàng có lẽ cũng không cần ăn uống cả một thời gian dài, thế nhưng con người đối với mĩ vị quả thật không có sức đề kháng. Nhất là với một người vừa tỉnh rượu, sẽ rất muốn ăn một bát canh ấm nóng.

- Các ngươi đang đi đâu vậy.?

Vừa nhai lấy thức ăn một cách hết sức không có nữ tính, Vô song cũng không quên quay sang trò chuyện cùng Tử Lăng.

- Chỉ là đi dạo đây đó thôi, đến những nơi phong cảnh đẹp thì dừng chân một chút.

Nhìn thấy Vô Song ăn uống mà không có chút thục nữ nào, Tử Lăng cảm thấy có chút thoải mái hơn so với nhìn thấy bộ dáng thỏ thẻ nhỏ nhẹ của mấy cô nương cố giữ hình tượng thanh tao. Ăn là ăn, uống là uống còn cố làm ra vẻ để làm gì.

- Ồ,. Các ngươi thật biết hưởng thụ a.

- Sống là để hù hưởng thụ không phải sao.? -Tử Lăng lại hỏi ngược lại. - Đời người ngắn ngủi, nếu không làm những gì mình muốn thì làm sao vui vẻ đây.

- Hay cho câu đời người ngắn ngủi phải hưởng thụ..! Thế nhưng bằng vào các ngươi đi như vậy e là cũng có chút nguy hiểm.

Vô Song gật đầu có vẻ cũng đồng ý với ý kiến đó.

- Xin chỉ giáo.

Tử Lăng ồ lên, người này vì sao lại nói như vậy.? Tuy một đường tới đây cũng không ít lần gặp phiền phức, thế nhưng đều không phải dễ dàng giải quyết hay sao.

- Cũng không dám gọi là chỉ giáo gì đâu, cô nương có khuân mặt lạnh lùng kia chắc là hộ vệ của ngươi đúng không.?

Vô Song chỉ chỉ vào Mạc Trúc, khiến cho nàng có chút khó chịu lại tò mò.

- Đúng vậy, nàng là người bảo vệ ta. Có vấn đề gì sao.?

- Vấn đề thì cũng có, nhưng cũng không phải là quá lớn. Chỉ là nơi này thỉnh thoảng sẽ có những thứ không tốt lành gì, vô cùng mạnh mẽ. Bằng vào một mình cô nương đó e là... Ngừng một chút Vô Song lani tiếp tục - Chẳng bằng như vậy đi, nếu ngươi không phiền có thêm một người đi cùng. Vậy cho ta nhập bọn, dù sao mấy ngày này cũng rảnh rỗi. Ta sẽ chỉ điểm nàng một hai, đổi lại chỉ cần có rượu thịt là được.

Vô Song nói ra làm cho chúng nữ bất ngờ, nàng muốn đi cùng lại còn chỉ điểm cho Mạc Trúc tu luyện.,?

- Ngươi...cô nương gì đó có thể cho ta mượn kiếm của ngươi không.?

- Nàng là Mạc Trúc. - Tử Lăng thay cho Mạc Trúc giới thiệu, sau đó nói với nàng. - Thử một chút xem, dù sao Vô Song cô nương cũng có ý tốt.

- Vâng tiểu thư.!

Mạc Trúc gật đầu lấy ra bên mình trường kiếm đưa cho Vô Song, một bên là vì Tử Lăng lên tiếng một bên cũng muốn biết người trước mắt mình sẽ làm gì.

Vô Song nhận lấy trường kiếm từ tay Mạc Trúc, cẩn thận đánh giá một chút.. "Keng" một tiếng đem lưỡi kiếm rút ra khỏi vỏ.

- Kiếm tốt.! - Vô Song tán thưởng nhìn lưỡi kiếm sắc bén toả ra u quang lạnh lẽo mà gật đầu. Đây cũng là thanh kiếm mà Mạc Trúc may mắn đạt được trong Tử Vực, tuy chỉ là một thanh địa giai trung phẩm. Thế nhưng sử dụng lại vô cùng thuận tay, thanh kiếm lại rất phù hợp với công pháp mà nàng đang tu luyện.

Vô Song cầm kiếm trên tay bước ra xa một đoạn, khí tức buông thả ban nãy nháy mắt biến mất. Ánh mắt trở nên sắc bén đáng sợ, trong tay trường kiếm huy động chính là ban nãy Mạc Trúc kiếm chiêu tu luyện. Nhưng lại càng thêm lạnh lùng quyết đoán hơn, mỗi chiêu đều đem đến cho Mạc Trúc chấn động. Cũng là chiêu thức hàng ngày nàng tu luyện, thế nhưng lại có cảm giác Vô Song mới chính là người tu luyện nó mà nàng chỉ là lén lén học trộm lấy da lông bên ngoài.

Không lâu sau Vô Song thu hồi trường kiếm con người trở lại bộ dáng như ban nãy, thần thái không còn một chút lạnh lùng sắc bén nữa. Cứ như thể là hai người hoàn toàn khác nhau vậy.

- Nhìn ra được sao.?

Trả lại kiếm cho Mạc Trúc, Vô Song cười nói.

- Nhìn ra được, nhưng cũng không nhìn ra được..còn mong tiền bối chỉ giáo thêm.

Mạc Trúc lúc này hiếm có mở lời nói chuyện lại ôm quyền lễ phép với Vô Song.

- Cái này.. phải hỏi tiểu thư nhà ngươi có muốn cho ta đi cùng hay không rồi.

Vô Song ý vị rõ ràng, Mạc Trúc hướng ánh mắt nhìn Tử Lăng đang đứng đó. Hết cách, ai bảo người ta là cao thủ đâu. Ta thì lại mù tịt vấn đề này, thôi thì cũng không sao. Chỉ là thêm bát thêm đũa cũng không phải chuyện to tát gì lắm, Tử Lăng gật đầu coi như đồng ý. Ngẫm lại lời Vô Song nói nàng cũng cảm thấy có lý, Tây Vực môi trường sống mặc dù cũng khắc nghiệt không kém Băc Vực là bao nhưng chung quy lại là có phần vắng vẻ hơn một chút. Nơi này tuy nói quanh năm lạnh giá nhưng xem ra cũng thật sự có rất nhiều nguy hiểm chưa biết, hệ thống đương nhiên sẽ bảo vệ mình an toàn. Nhưng Mạc Trúc tiểu Thanh các nàng mạnh lên cũng là giúp cho phiền phức ít đi, nàng cũng không thể cứ lúc nào cũng dựa dẫm vào sức mạnh mà hệ thống mang lại được. Có những chuyện Tử Lăng vẫn nên giả bộ làm một cái thân thể yếu ớt nữ nhân, như thế mới hợp với thân phận Y sư của mình.